Tròng mắt Gia Ly nhìn Tuấn Phong đầy trăn trở, trong đầu mặc dù đã có sẵn hàng chục câu nói ứng đối nhưng để mở miệng nói ra lại có chút khó khăn. Hai tay đặt bên người có chút mất tự nhiên nắm chặt, môi hơi hé hắng giọng.
“Anh Phong…”
“Em vào đi chứ!” Tuấn Phong tỏ ra quan tâm thúc giục Gia Ly. Ánh mắt long lanh ngập hơi nước ủy khuất nói: “Anh lo em làm việc quên giờ giấc nên mới chạy tới đây, tình cảnh của anh thế này có khiến em khó chịu không?”
Gia Ly há miệng, cô bị anh cắt ngang câu nói, giờ thì biết phải tiếp tục thế nào. Gương mặt xinh đẹp nhăn lại, khóe miệng giật giật: “Anh vẫn luôn tự ti như vậy hay sao?”
“Tại anh cảm thấy… như là em không muốn…” Tuấn Phong dừng một chút, đáy mắt lóe lên ý cười nhưng giọng điệu lại ủ rũ đầy đau khổ: “Có phải em định từ chối đi đăng ký…” Nói xong, người đàn ông cúi gằm đầu, hai tay nắm chặt hai đầu gối, vai rung lên.
Gia Ly trợn mắt khiếp sợ.
Anh đây là đang ép cô gật đầu thừa nhận?
Ngay cả vệ sĩ đi cùng cũng run rẩy. Không phải vì thương cảm cho ông chủ nhà mình, mà là lo sợ anh ta không nhịn được sẽ bật cười thành tiếng. Như thế cả tháng lương đi tong, có khi phần thưởng hậu hĩnh cuối năm cũng chẳng còn. Có ai làm vệ sĩ lại đau khổ giống như anh ta không, muốn cười cũng không được, cơ mặt thì căng cứng, cơ bụng thì tổn thương. Trong khi đó bộ dáng giả nai ăn thịt thỏ này của ông chủ lại quá mức vô sỉ đáng cười.
“Anh đừng như vậy.” Gia Ly vội bước vào thang máy, khuỵu chân ngồi xuống gỡ bàn tay cứng đơ của anh ra khỏi đầu gối, nắm lấy, mắt cũng nhòe đi, nghẹn ngào nói: “Em cảm thấy so với anh, em quá tệ, em không xứng đáng. Anh tốt đẹp như vậy, có lẽ…”
Tuấn Phong cắt ngang lời cô: “Em chê anh, rõ ràng là em cố tình nhạo báng anh.”
Anh đẩy mạnh tay, Gia Ly mất đà ngã ngửa ra vừa đúng lúc vệ sĩ đỡ lấy cô.
“Ngay từ đầu anh đã hỏi em rất nhiều lần.” Tuấn Phong đỏ mắt nhìn thẳng vào gương mặt đau khổ của người phụ nữ, cố diễn nốt vai khổ nhục kế, đôi tay anh đấm thật mạnh vào hai đùi mình: “Em cũng như bọn họ, muốn nhìn thấy anh rơi vào trong tuyệt vọng.”
“Không phải!” Gia Ly sợ hãi nhào tới giữ chặt lấy tay anh nhưng sức lực của anh quá lớn lại hất văng cô ra, vệ sĩ tiếp tục phối hợp ăn ý đỡ lấy cô. Rốt cuộc, Gia Ly không nhìn được cảnh anh hành hạ đôi chân của mình liền len người vào ôm chặt lấy cổ của Tuấn Phong. “Em có nói gì đến việc hủy hôn đâu. Anh đừng như thế.”
Khóe miệng Tuấn Phong cong lên, vẫn hậm hực: “Rõ ràng em do dự.”
“Em không do dự nữa.” Gia Ly cắn môi khẽ gật đầu thôi miên chính mình: “Đây là tự nguyện.”
Nói xong mà cô chỉ muốn cắn luôn lưỡi chính mình.
“Thật?” Tuấn Phong vòng tay ôm lấy cô.
Gia Ly đẩy vai anh đứng sang bên cạnh gật đầu.
Thái độ có chút gượng ép của cô làm anh không vui, nhưng mà mục đích đã thành anh cũng chẳng muốn trêu chọc cô nữa, lời nói vui mừng hớn hở lập tức vang lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Cảm ơn vợ nhé! Anh hứa sẽ là một người chồng ngoan ngoãn biết vâng lời vợ, yêu thương vợ, không bao giờ cãi vợ…”
Gia Ly bật cười, cười ra nước mắt.
Sau đó, anh liếc mắt nhìn vệ sĩ.
Lúc này vệ sĩ mới dám đứng tránh cánh cửa thang máy bước vào trong bấm số. Cuối cùng thì ông chủ cũng thành công ép được người ta đi đăng ký kết hôn với mình.
Lời đồn cậu cả nhà họ Vũ tính tình quái dị đâu phải do ông chủ cố ý truyền ra, tóm lại là đều có cơ sở hết ấy chứ, không có bột sao gột nên hồ. Lấy vợ cũng cần phải có thủ thuật.
Hai người cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay với hai loại tâm trạng trái chiều trở về nhà.
Đêm đã khuya mà Gia Ly vẫn chẳng thể ngủ nổi. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên mặt bàn trang điểm. Hết nằm lại ngồi, đi đi lại lại…
Cô nhớ tới lúc chụp ảnh cưới ở tiệm của Alex, có điều gì đó không đúng lắm thì phải nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu sai ở đâu. chính là linh cảm thấy có gì đó ở Tuấn Phong mà cô rất khó lý giải được.
Đấy là khi chọn váy cưới, mấy mẫu váy bà Lam Anh đã chọn trước cũng khá đẹp nhưng đúng là kiểu dáng có chút rườm rà, sau khi Tuấn Phong nhìn qua liền biết Gia Ly sẽ không thích. Anh còn đích thân chọn ra đúng mấy mẫu váy hợp ý cô nhất, còn cả kích thước cũng đều vanh vách nhắc nhở trợ lý của Alex điều chỉnh cho phù hợp.
Không chỉ thế, điều khiến Gia Ly kinh ngạc nhất phải nói đến là đích thân Tuấn Phong là người đã trang điểm cho cô. Mọi điểm mạnh trên gương mặt đều được anh tinh tế khai thác triệt để, đến ngay cả góc chụp của hai người sao cho đẹp nhất cũng có bàn tay của anh.
Mọi chuyện diễn ra khiến Gia Ly cứ ngây ra tuân theo mọi sự sắp đặt cho tới khi trở về nhà mà đầu óc vẫn còn lơ mơ nhớ đến những câu từ chuyên ngành anh nói chuyện cùng Alex.
Lúc này Gia Ly mới chợt nhớ ra, không chỉ Phong Vũ mà ngay cả Tuấn Phong cô cũng chả biết gì.
Vậy mà vẫn gật đầu đồng ý.
Đây chính là nhắm mắt bước liều?