Nghe giọng nói mỉa mai của Xuân Lan, Tuấn Phong chỉ nhếch miệng cười. Nhất là hai cụm từ “cậu cả nhà họ Vũ” và “trở về nhà cũ” được bà ta nhấn nhá ngân ra như đang giễu cợt.
Thực ra hiện tại, cái danh xưng kia và nơi này đối với anh đã không còn quan trọng như trước kia nữa, nên vốn dĩ cũng chẳng thèm để ý.
Tuấn Phong lười biếng ngồi dựa lưng ra phía sau của xe lăn, hai khửu tay chống lên thành xe, bàn tay đan vào nhau đặt ở trước người, miệng cong cong vừa mỉa mai lại vừa tỏ ra nghiêm túc nói: "Bà cũng đâu cần phải nóng lòng chạy vội về làm chi, một khi đã gọi tôi trở về, nhất định tôi sẽ ở đây đợi bà về, chờ nghe bà nói xong chuyện rồi mới đi, chẳng qua là không biết lần này bà sốt sắng như thế, có chuyện gì quan trọng không?"
Xuân Lan nghe vậy nhẹ thở ra, mỉm cười: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi cậu cả về chuyện kết hôn với nhà họ Trần, cậu tính sao rồi? Nếu như cậu không hài lòng thì cũng đừng miễn cưỡng, với tình trạng thân thể hiện tại có lẽ việc tổ chức hôn lễ sẽ bất tiện.”
Ánh mắt bà ta như có như không nhìn về phía đôi chân của anh. “Những cô gái trẻ bây giờ hiếm có người chấp nhận lấy một người chồng không lành lặn. Người làm trưởng bối trong nhà như tôi thấy rất lo lắng, hay là để tôi tìm cho cậu cả một cô gái khác tốt hơn nhé!”
Xuân Lan vẫn muốn chuyển cuộc liên hôn này sang cho con trai của mình, đồng thời nhét một phụ nữ khác vào bên người Tuấn Phong để làm tai mắt cho bà ta.
Trước kia cũng có đưa tới vài người, công khai hay bí mật sắp xếp cũng có nhưng bà ta không ngờ mỗi một người nằm vùng bên cạnh anh sau ít hôm đều biến mất không thấy tăm tích.
Càng ngày bà ta càng cảm thấy bất an, vậy nên vẫn luôn không từ bỏ mục đích.
Tuấn Phong mỉm cười trào phúng, sau đó mở miệng nói: "Thật trùng hợp, cô Trần lại đồng ý kết hôn với tôi rồi, mà tôi cũng thấy hài lòng."
Xuân Lan nghe anh nói như thế thì không khỏi nhíu mày, gượng cười nhìn Tuấn Phong tỏ ý ngạc nhiên: "Con bé đó đã đồng ý?"
Bà ta quan sát dáng vẻ của Tuấn Phong, dường như không phải là anh đang nói dối, hôn ước thực sự thành rồi? Đáy lòng Xuân Lan chợt lạnh lẽo, ngập tràn tức giận và ghen ghét.
Trước kia bà ta trăm cay nghìn đắng núp bóng ẩn nhẫn bên cạnh mẹ của Tuấn Phong, chờ thời cơ dựng một màn say rượu vượt qua giới hạn của ông Vũ. Sau đó dùng chính chuyện này uy hiếp ông ta, lợi dụng mối quan hệ mập mờ sai trái khiến bà Vũ bị sinh non mà chết. Vị trí phu nhân của nhà họ Vũ cứ thế chiếm về tay, thuận lợi cho đứa con hoang trong bụng một thân phận. Nhưng đến tận bây giờ, chưa có lúc nào Xuân Lan cảm thấy yên lòng.
Đứa con trai bà ta sinh ra lúc nào cũng bị lép vế hơn so với Tuấn Phong, làm sao có thể thế được. Con trai bà ta xuất thân cao quý ưu tú như vậy sao có thể thua một tên nhãi nhép?
Nhất là khi biết được ông Vũ trước lúc chết đã cho luật sư lập di chúc để lại toàn bộ quyền thừa kế công ty nhà họ Vũ cho Tuấn Phong, bà ta đã giận điên người.
Bao nhiêu năm bà ta cúi mình ẩn núp ở đây để hầu hạ một lão già, rốt cuộc đổi lại chẳng được cái gì.
Người đàn ông này quả thực quá nhẫn tâm.
Vì thế Xuân Lan liền hạ độc Tuấn Phong.
Chỉ tiếc thằng oắt con này mạng lớn, không chết nhưng bị liệt đôi chân.
Đã thành phế nhân rồi vậy mà ngay cả mối liên hôn thương nghiệp cũng còn tranh với con trai cao quý của bà ta?
Một tên phế vật sao xứng?
Liệu đây có phải là giẫy chết? Cố gắng cắn chặt, nhất định không chịu buông? Hay là Tuấn Phong đã phát hiện ra manh mối gì rồi? Sao có thể?
Xuân Lan nhìn chằm chằm vào Tuấn Phong, muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên gương mặt anh.
“Tôi cũng cảm thấy rất cảm kích cô Trần.” Tuấn Phong nhún vai, rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi đã rời khỏi nhà chính họ Vũ, không hy vọng bị bà kéo vào diễn chung một vở kịch gia đình. Đừng cố gắng tỏ ra quan tâm tới tôi, cũng đừng có nhét người vào bên cạnh. Tính tôi không thích bị làm phiền.”
“Cậu cả nói gì vậy, tôi cũng chỉ vì nghĩ tốt cho cậu, nhiều năm qua cậu cũng chịu nhiều thiệt thòi rồi, tôi chỉ muốn bù đắp…" Xuân Lan không để ý tới sự trào phúng trong ngôn từ của Tuấn Phong, vẫn nhẹ nhàng nói: “Tìm cho cậu một đối tượng phù hợp.”
Tuấn Phong lạnh lùng nhìn Xuân Lan, giây lát nghiến răng đáp: “Cách bù đắp tốt nhất, chính là mạng của mẹ con các người.”
Nói rồi anh ra hiệu cho Việt đẩy xe rời khỏi phòng khách, ra tới bên ngoài, anh ngước mắt nhìn cảnh hoàng hôn.
Bầu trời đỏ rực như một bức tranh đẫm máu, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh, thổi qua gò má, chạy vào trong lòng anh có chút lạnh lẽo như băng.
Ánh mắt anh như chìm vào một khoảng trời u tối nọ, trong đó là sự căm hận không bao giờ nguôi.
Tuấn Phong chớp mắt ngước lên cao, đau khổ lẩm bẩm: "Bởi vì lời hứa với cha nên mới giữ lại mạng cho hai người đó tới bây giờ, vì sao cha lại bắt con hứa một điều phi lý đến như vậy? Bà ta thì có gì đáng sợ? Việc gì mà bao nhiêu năm qua cha phải nhẫn nhịn? Giờ cha chết rồi cũng muốn con phải nhẫn nhịn theo?”
“Rốt cuộc là vì sao?”
Lúc này Xuân Lan cũng đã vội trở về phòng riêng, gọi điện phái người đi thăm dò xem tin tức về thân thế của mẹ con bà ta có bị bại lộ ra ngoài hay không.
Bà ta hoàn toàn không cho rằng Tuấn Phong có bản lĩnh có thể đào ra được gốc rễ của chuyện này.
Mà sự kiện xảy ra vào hai mươi lăm năm trước rất ít người biết, ngay của bên Hoàng Minh cũng còn chưa tìm ra được bà ta, một thằng phế vật sao có thể có năng lực đấy.
Có lẽ bà ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ không nhìn ra được dấu vết của năm tháng lúc này mới giãn ra nở một nụ cười xảo quyệt, tiếng cười lớn dần vang lên như nữ quỷ đang cười dưới ánh trăng.