Bí Mật Của Cherry

Chương 13




Trong khi Nhật Lệ còn chưa biết phải làm gì thì Hải Phong lại bồi thêm:

- Được làm bạn gái của một hotboy như tôi là vinh hạnh của cô đó.

Lần này thì từ ánh mắt tới khuôn mặt của Hải Phong, đều toát lên vẻ nguy hiểm vô cùng. Tới bây giờ, Nhật Lệ đã thật sự phát hoảng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa gặp phải trường hợp nào như vậy. Hải Phong đúng là một kẻ khó nhằn, hơn nữa cô đâu có cần cái đề nghị vớ vẩn đấy của anh ta. Điều duy nhất mà Nhật Lệ muốn đó chính là được bình yên.

- Tôi…không…anh biết đấy…à…ừ…

Nhật Lệ cứ ấp úng mãi không sao nói trọn câu được. Nhìn cô như vậy, Hải Phong càng thấy vui, cậu dùng ánh mắt áp đảo lên Nhật Lệ.

- Cô muốn từ chối đúng không?

Nhật Lệ im lặng, cô thật thà gật đầu mà không hay, Hải Phong bên cạnh đang cố dữ cho mình khỏi bật cười thành tiếng. Chẳng biết Nhật Lệ ngốc thật hay giả vờ ngốc nữa. Nếu như tiếp xúc với cô ấy như thế này, ít ai có thể nói rằng Nhật Lệ chính là Cherry. Một con nhỏ khờ khạo, không giỏi giao tiếp. Cô ấy khác hẳn “tiểu thuyết gia” với lời văn sắc bén, mượt mà, làm rung động trái tim độc giả trên mạng. Suy cho cùng thì Cherry cũng chỉ thật sự tồn tại ở thế giới ảo, còn ở đời thực, ngay trước mặt cậu đây là một Nhật Lệ hoàn toàn khác.

Trái với những suy nghĩ của Hải Phong, Nhật Lệ vô cùng căng thẳng, thần kinh cô như đang bị lên giây cót. Vốn dĩ ít tiếp xúc với người lạ, luôn thu mình và dữ khoảng cách nhất định với mọi người, nay lại rơi vào hoàn cảnh này... Quả thật Nhật Lệ không biết làm thế nào mới là đúng. Có lẽ người tính không bằng trời tính, chỉ bởi một chút sơ sót, cô đã để Hai Phong nắm được bí mật của mình. Chính vì vậy mà giờ cô mới khó xử. Mặc dù chẳng muốn nói chuyện với người rắc rối như Hải Phong, thế nhưng cô không thể tránh khỏi.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Nhật Lệ, Hải Phong không kiềm chế nổi nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Nhật Lệ nhận được một lời đề nghị như vậy từ người khác giới. Thế nên, cô ấy mới không phản ứng gì mà cứ ngồi thộn ra đó. Nghĩ vậy, bất giác Hải Phong cười phá lên.

- Nhật Lệ tôi đùa cô thôi, chỉ là đùa thôi, trông cô như đang thấy ngày tận thế vậy.

Hải Phong vừa dứt lời, cơn giận chợt dâng lên tận miệng Nhật Lệ, nhưng trước khi định nói ra điều gì đó thì cô đã kịp nuốt tất cả vào trong lòng. Môi Nhật Lệ hơi chu lên có chút gì đó khó chịu và bướng bỉnh.

- Lần sau xin anh đừng đùa kiểu đó nữa.

Nói đoạn, Nhật Lệ thu dọn sách lại rồi đứng dậy bỏ đi. Nếu như cứ ngồi đây với Hải Phong, có lẽ cô sẽ phát điên lên mất. Hơn nữa Nhật Lệ nhận ra rằng, cô không thể nói lại anh ta nếu trực tiếp “đấu võ miệng”.

Tới lúc này, Hải Phong mới chính là người ngạc nhiên. Cậu không ngờ Nhật Lệ lại chấm dứt mọi chuyện như vậy. Nhìn cô đi như bị ma đuổi khỏi thư viện, Hải Phong thấy mình cũng có chút quá đáng. Dù gì thì cậu và Nhật Lệ cũng chỉ mới gặp nhau. Thế nhưng nghĩ lại cũng thú vị lắm, cô ấy thật đặc biệt. Nhật Lệ rất giống một con nhím, hiền thì rất hiền, thế nhưng một khi đã “xù lông” không biết sẽ như thế nào.

Hải Phong chợt nhận ra, Nhật Lệ khác hẳn với những cô gái khác. Cô ấy có vẻ không ưa cậu, hay nói chính xác hơn là ghét cậu. Đúng là lần này, Hải Phong đã đụng phải một bức tường thật sự.

“Phạm Nhật Lệ, tôi sẽ còn tiếp tục tìm cô.”

Hải Phong nghĩ thầm, khóe môi khẽ vẽ lên một một nụ cười bán nguyệt. Đứng dậy xỏ tay túi quần, cậu đủng đỉnh trở về lớp với những suy nghĩ của riêng mình.

Trên sân thượng…

Nhật Lệ ngồi dựa lưng vào lan can, cô mệt mỏi thở dài. Nếu như được lựa chọn thì trăm vạn lần, Nhật Lệ cũng không muốn dây dưa vào Hải Phong. Anh ta quả là một con người đáng sợ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mà có thể nghĩ ra hàng loạt trò đùa để trêu chọc người khác. Thực lòng Nhật Lệ chẳng muốn gặp lại anh ta lần nào nữa, như vậy là quá đủ rồi. Cô không thể chịu đựng được cách nói chuyện khó chịu của Hải Phong.

- Minh Nhật à! Bây giờ tớ phải làm sao? Có quá nhiều chuyện không như tớ mong muốn.

Nhật Lệ lẩm nhẩm trong miệng, phải chi những lúc như thế này, Minh Nhật có thể ở bên cô thì tốt biết bao. Vòng hai tay ôm lấy đầu gối, Nhật Lệ có cảm giác sắp tới sẽ có những chuyện không hay xảy ra. Chẳng lẽ ông trời còn muốn thử thách cô? Tới bao giờ mới có thể kết thúc được tất cả? Hít một hơi thật sâu, Nhật Lệ cố lấy lại bình tĩnh. Những lúc như thế này, cô cần phải dữ cho đầu óc mình tỉnh táo.

Trở về lớp với bộ dạng ỉu xìu, Nhật Lệ chẳng muốn học chút nào. Mặc dù vậy, dường như hôm nay là một ngày xui xẻo của cô. Chuyện này chưa qua, chuyện khác lại kéo tới.

Vừa ngồi xuống chỗ của mình, ngay lập tức Nhật Lệ bật dậy như lò xo khi thấy cô Thùy Linh. Dù có cố lảng tránh thế nào, cuối cùng Nhật Lệ vẫn phải đối mặt với những lựa chọn của mình. Di chuyển đến bàn của Nhật Lệ, cô Linh mỉm cười.

- Cô có chuyện cần nói với em.

Cô Linh vừa dứt lời, Nhật Lệ xụ mặt xuống. Phía sau cặp kính, đôi mắt Nhật Lệ khẽ dao động. Lại nữa rồi, chiến thuật “mưa dầm ngấm lâu” của cô Linh khiến Nhật Lệ e sợ.

- Dạ thưa cô…

- Được rồi, em không phải nói gì cả, chỉ cần đi theo cô thôi.

Nghe vậy Nhật Lệ không còn cách nào khác, cô đành nối ngót cô Linh lên phòng giáo viên. Có lẽ một “bài giảng” dài thật dài đang đợi Nhật lệ ở đó.