Tình hình mất trật tựtrước mắt làm hai tay Hạ Anh Đông đút ở trong túi quần, ánh mắt bén nhọn, vẻmặt khẩn trương.
Trình Diệu Ngang đi theosau lưng anh bẩm báo tình huống tổn hại này “‘Lá liễu’,‘Thủy thiên các’ hai cửa tiệm này bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, mặt khác ba gian nhàhàng bởi vì ngày lễ hôm qua, cho nên không có bị ảnh hưởng, bất quá loại phá hưnày được dùng làm phương thức ghé thăm, không chỉ đơn giản là muốn thu phí bảohộ, có khả năng là nhằm vào chúng ta mà đến.”
“Chú tôi nói về vấn đềnày như thế nào?”
“Hạ tiên sinh nói có khảnăng là muốn ông chủ tự mình ra mặt xử lý, dù sao đó là chuyện của cha ngài.”
Năm đó, anh tốn không íttiền cùng thời gian mới giải quyết bang phái của cha– dưới danh nghĩa là giảitán, còn những người phản bội anh thì đưa vào tù; Ngoài mặt tất cả mọi ngườinghe theo phương thức xử lý của anh, nhưng có không ít người bí mật không phụcanh, thậm chí còn thành lập bang phái mới.
Bọn họ có ý niệm gìtrong đầu, trong lòng anh đều biết rõ, bất đắc dĩ anh đã thoát ly xã hội đen,nên không thể nào can thiệp quá nhiều. Thời gian trước, chú anh có nói cho anhbiết, có người dùng tiền muốn mua mạng của anh, chủ mưu chính là người vẫn còntrong thời gian ở tù.
Xem ra việc này anhkhông thể không tự mình giải quyết!
Hạ Anh Đông nghiêm túcđi ra từ đống đổ nát của “Lá liễu”, nơi này đã trở thành phế tích, một chútcũng không nhìn ra được cảnh tượng hội trường sang trọng chiêu đãi những ngườisáng lập hôm trước.“Diệu Ngang, những cửa tiệm khác đều tạm thời đóng cửa, tiềnlương y theo mà phát, ‘Lá liễu’,‘Thủy thiên các’ cũng tạm thời dừng lại việcphục hồi như cũ, hết thảy chờ tôi xử lý xong chuyện rồi nói sau.”
“Còn nữa, không cho phépnói chuyện này cho Tiểu Nhân biết, tôi tạm thời cũng sẽ không đi gặp cô ấy, anhthay tôi đi đem chìa khoá phòng tôi ở cùng ‘Cái hẻm nhỏ’ về đây” Chỗ ở của anhcũng là nơi nguy hiểm.
“Vạn nhất Mạc tiểu thưcó hỏi thì sao?”
Hạ Anh Đông liếc hắn mộtcái, Trình Diệu Ngang lập tức gật đầu.
“Tôi biết rõ nên làm nhưthế nào, bất quá…… ông chủ, phương thức che giấu thật sự không ổn, vạn nhấtnguy hiểm đến Mạc tiểu thư, nên cho cô ấy biết để có tâm lý chuẩn bị trước.”
Trước kia bọn họ đã từnggặp qua người xấu, ngay cả vợ con cũng không buông tha, khi đó cha anh chính làđem anh cùng mẹ anh ra nước ngoài, bất quá hắn vô cùng khẳng định Mạc Tử Nhântuyệt đối sẽ không an phận xuất ngoại, vì bảo vệ cô, anh phải đổi lại cách làm.
***************
Di? Vốn là sinh hoạtnhiều việc bề bộn, bỗng chốc trở nên nhàn hạ–
Đầu tiên là ông chủphòng vẽ tranh nói hắn và bạn trai phải ra nước ngoài, cho nên tạm dừng việc mởphòng học ; Mà “Cái hẻm nhỏ” Bởi vì phương tiện có vấn đề phải xử lý, váchtường phải tạm dừng vẽ; Thậm chí ngay cả Hạ Anh Đông cũng bởi vì phải đi ThượngHải, hai người tạm thời không thể gặp mặt.
Mọi chuyện thoáng cáiđều đình chỉ, làm cho cô nhàn hạ đến mức đều ở nhà ngẩn người nhìn vách tường
Cô còn nhớ rõ ngày hômqua khi đến “Cái hẻm nhỏ”, Trình Diệu Ngang đã ở chỗ đó, hắn báo rằng Hạ AnhĐông bởi vì có việc gấp nên phải đi Thượng Hải, còn bảo cô đưa chìa khoá, nóilà đúng lúc có thể nhân cơ hội này tu sửa phòng ở của Hạ Anh Đông, để hai ngườitương lai sau khi kết hôn có thể ở.
Mọi chuyện đều có chútkì lạ, cô lại không thể nói ra được kì lạ ở chỗ nào, chỉ vì lí do quá đầy đủlàm cho cô không có biện pháp phản bác.
Cô gọi điện thoại cho HạAnh Đông, điện thoại lại tắt máy, làm cho cô thật sự trăm mối như tơ vò; đếnmãi tối muộn, anh mới gọi điện thoại đến.
“Đã xảy ra chuyện gìsao?” cô mở đầu liền hỏi.
Hạ Anh Đông cảm thấy vôcùng may mắn chính mình không cùng cô mặt đối mặt, nếu không chắc chắn sẽ khônglừa được cô. “Đúng vậy! Ở Thượng Hải xảy ra chút chuyện, cho nên anh phải chạytới xử lý, lần này sẽ mất thời gian khá lâu, cho nên anh thừa dịp tu sửa phòngở, nói như vậy trước khi kết hôn có thể bớt việc”.
“Ông chủ phòng vẽ tranhra nước ngoài, em hiện tại rất nhàn rỗi.” Nhàn rỗi đến mức muốn xuống bếp độchại chính mình.
“Vậy em có muốn haykhông trở về nhà mới chăm sóc mẹ em một chút, chờ anh lần này trở lại, anh cũngdự định đi gặp bác gái, thuận tiện cầu hôn luôn.” anh hiểu được dời đi sự chú ýcủa Mạc Tử Nhân là phương thức nói dối tốt nhất.
“Nhanh như vậy a?”
“Quá chậm, chúng ta quenbiết đã năm năm, nếu như không phải là bởi vì không có liên lạc, nói khôngchừng em đã sớm gả cho anh, trừ phi em không đồng ý!” anh đem quyền chủ đạo némcho cô.
“Em, ta không có nói nhưvậy, anh đừng vu oan cho em.”
“Vậy em cứ đợi trở thànhlão bà của anh đi.”
Hạ Anh Đông nhiệt tìnhgiống như thường ngày, nhưng đều khiến cô cảm thấy có điểm vội vàng khác lạ,giống như là đang phòng bị cái gì đó, Mạc Tử Nhân mặc dù suy nghĩ không ranguyên nhân, lại mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng anh không nói, cô cũngkhông muốn buộc anh nói, đành phải tiếp nhận sắp xếp của anh.
“Tại sao không nóichuyện?” cô lặng yên trầm lặng không nói, anh liền cảm thấy khẩn trương lên.
“Anh Đông, ngày mai emsẽ trở về nhà mới, em biết rõ anh bận rộn, nhưng mà mỗi ngày gọi cho em ít nhấtmột cuộc điện thoại được không?” cô nói câu này rất nặng nề.
“Yên tâm, không có việcgì.” anh cho cô lời hứa hẹn.
Cúp điện thoại, vẻ mặtôn hoà trên mặt Hạ Anh Đông trong nháy mắt quay lại tàn khốc. “Đi xuống phânphó, vô luận chết sống cũng đều phải tìm ra tên sát thủ kia cho tôi!”
Dù đã rời đi năm năm,nhưng tên của anh vẫn có người nể sợ, anh nghĩ gây sóng gió có lẽ không thểnào, nhưng muốn tìm người thật cũng là việc không khó.
~~~~~~~~~~~~
“Từ đại ca.”
Nam nhân được gọi là Từđại ca ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua người trước mặt, giống như cười mà nhưkhông cười, nói: “Thật sự là khách quý lâu ngày tới thăm! Không nghĩ tới chỗnày của tôi có thể làm cho Hạ Anh Đông đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vangcho kẻ hèn này! Các ngươi nói có đúng hay không?”
Đại ca thét to một trận,tiểu đệ bên cạnh lập tức luôn miệng nói đúng.
Hạ Anh Đông thấy tràngdiện này, bất động thanh sắc ngồi ở trước mặt Từ Lực.
“Bày bát đũa.” Từ Lực ralệnh một tiếng, người bên cạnh lập tức bày ngay một bộ bát đũa “Tiểu lão đệ,mặc dù chỗ này của tôi về mĩ vị so với nhà hàng cậu mở kém xa, nhưng cũng cóđiểm danh tiếng, cậu nếm thử tay nghề đầu bếp của tôi, rồi cho ý kiến đi!”
Hạ Anh Đông nghe vậy,lập tức đưa tay gắp thức ăn nhấm nháp từng món, cuối cùng bình luận một câu,người bên cạnh nghe được sững sờ, Từ Lực nhưng lại một mặt nghe, một mặt cười.
Cuối cùng, Từ Lực đậpbàn một cái, những người đứng ở phía sau Hạ Anh Đông đều phòng bị đứng lên.“Tiểu lão đệ quả nhiên là đương kim đầu bếp! Mỗi một điểm đều nói đúng đáy lòngtôi, bất đắc dĩ đầu bếp nhẫn nhịn khó tìm, nếu không tôi sớm thay đổi lão nhânkia.”
“Nếu Từ đại ca cần, tôisẽ đề cử vài đầu bếp tốt”
“Ha ha ha!” Từ Lực lanhlảnh cười một tiếng, lại vỗ vỗ vai Hạ Anh Đông. “Mặc dù tôi rất muốn đáp ứng,nhưng tôi là người rất coi trọng tình bạn cũ, không có biện pháp nói đổi liềnđổi, dù sao ăn mười năm, ăn không ngon cũng ăn ra một chút tình cảm, bất quácậu vẫn có thể đề cử đầu bếp kia đến đây, để cho tôi ngẫu nhiên nếm thức ăntươi cũng không tồi.”
Hạ Anh Đông nhẹ nhànggật đầu.
“Tốt lắm, tôi biết rõcậu tới đây nhất định có việc, không vòng vo nữa, muốn tôi hỗ trợ gì, bất quátô icó một điều kiện nhỏ, tiểu lão đệ thấy thế nào?” Từ Lực sau khi linh tinhlang tang nói một đống, nhanh chóng đi vào chủ đề chính, ánh mắt nhìn nhưvô hại cũng trở nên sắc bén rất nhiều.
“Được thôi, Từ đại camời nói.” Hạ Anh Đông thủy chung giữ vững thái độ bình tĩnh, không gợn sóng.
“Cậu cũng biết, nhữngthủ hạ kia của cậu cũng có chút tâm tư, dù cho cậu giải tán bọn họ, bọn họ cũngkhông thể tâm phục khẩu phục, cho nên mới thay người khác ra mặt.”
Hạ Anh Đông hiểu ý tứcủa Từ Lực “Bọn họ là những người phản đối tôi, nếu tôi ra mặt thì rất khókhuyên bọn họ.”
“Ha ha.” Từ Lực lại uốngmột chén rượu, bày tỏ hào khí “Tôi biết rõ, tôi biết rõ, cho nên tôi muốn làkhông phải là những kẻ chỉ biết gây phiền toái cho tiểu đệ, tôi muốn chính làmấy vị nguyên lão trung gian, tôi muốn chính là người có thể làm được việc, cóthể nghĩ kế giúp người, tôi nhưng không muốn nuôi người rảnh rỗi.” Hắn tínhtoán chính là muốn đánh cho ổn, đánh cho chuẩn.
Hạ Anh Đông rất rõ ràng,đây chính là thời cơ mấu chốt để Từ Lực chính trực mở rộng thế lực, xử lý thậttốt, có thể nắm trong tay cả khu vực Đài Bắc lớn tinh hoa; Xử lý không ổn, liềncó khả năng vĩnh viễn không quay đầu lại được, bởi vậy hắn cần trợ thủ, cho nênanh trầm ngâm.
Từ Lực tiếp tục gắp thứcăn, trong chốc lát lại mở miệng, “Tiểu lão đệ, mấy vị trưởng bối của cậusở dĩ còn không chịu về hưu, còn không phải là bị cậu liên lụy hay sao, dù saobọn họ vẫn còn mong đợi cậu, nếu như cậu để cho bọn họ tới chỗ tôi làm việc,bọn họ liền trở nên bận rộn, sẽ không có khả năng tồn tại những tâm tư đó, cậucũng sẽ không dẫn tới bị ghen ghét, mặt tiền cửa hàng cũng có thể bình an vôsự, cậu nói đây là không phải là rất có lời sao?”
“Từ đại ca, tôi đồng ý.”
“Ha ha ha –” Từ Lực mặtmày hớn hở vươn tay “Rất tốt, tôi rất thích người dứt khoát, chuyện của cậucũng là chuyện của tôi, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu xử lý thỏa đáng,cậu cứ hưởng thụ thật tốt với bạn gái của mình đi”
Hạ Anh Đông nghe vậy,ánh mắt sắc bén liếc nhìn hắn.
Từ Lực trên mặt như xưamang theo ý vui vẻ, giống như là đang xem cuộc vui “Ở lại bên cạnh cô ấy đi!Tôi nếu đã có thể tìm tới, những người khác cũng có khả năng tìm được, chẳng lẽcậu cảm thấy một mình cô ấy có thể ứng phó sao?”
Hạ Anh Đông không có nóithêm nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~
Trời mưa, Mạc Tử Nhânvẫn ngồi ở bên ngoài vẽ tranh; Dòng suy nghĩ của cô có điểm loạn, chỉ có vẽtranh mới có thể làm cho cô cảm thấy bình tĩnh.
Cô cũng không phải làngu ngốc, trong lòng biết Hạ Anh Đông nhất định có việc gì đó giấu cô, nhưnganh không muốn nói, cô cũng không cách nào cưỡng bức, chỉ có thể chờ sau đó mớihỏi anh.
Mặc dù không thích bịngười khác giấu diếm, nhưng vẫn phải xem tình huống, điểm này cô hiểu.
“Tiểu Nhân, mưa rất lớn,mau đến uống canh đậu đỏ.” Từng Lương Ngọc bưng hai chén canh đậu đỏ đi vàophòng khách.
Mắt thấy mưa rơi cànglúc càng lớn, Mạc Tử Nhân đành phải nghe lời đi vào trong phòng.
Từng Lương Ngọc nhìn congái đã uống vài ngụm canh nóng ấm dạ dày sau mới hỏi: “Có phải hay không đã xảyra chuyện gì?” Con gái khó có được thời gian lâu như vậy ở cùng nàng, bà kỳthật thật cao hứng, nhưng cũng nhìn ra được bảo bối có tâm sự.
Quả nhiên không thểthoát khỏi sự quan sát nhạy cảm của mẹ.“Anh Đông có việc không có nói với con……con rất lo lắng.” Đã một tuần lễ, dù cho mỗi ngày đều có một cuộc điện thoạibáo bình an, cô vẫn khó có thể an tâm.
“Anh Đông là không muốnlàm cho con lo lắng, nhịn một chút, chờ chuyện xong thì hỏi lại nó.” Từng LươngNgọc phân tích tình thế.
“Con đương nhiên biết rõa! Chỉ là…… Khó tránh khỏi sẽ lo lắng, dù sao hoàn cảnh lúc trước của anh ấyvạn nhất không sạch sẽ, sẽ có vấn đề về sau……” Đột nhiên tán gẫu về việc này,cô ngẩng đầu nhìn lén ánh mắt mẹ mình, mới nghĩ đến cô là có đề cập qua Hạ AnhĐông là bạn trai của mình, mẹ lúc ấy không có ý kiến, nhưng có thật sự là đồngý không? “Mẹ, mẹ có phản đối con cùng Anh Đông không?”
Bởi vì cha dính líu đếnđến xã hội đen, cộng thêm việc xã hội đen thường xuyên chạy tới nhà bọn họ, làmcho hàng xóm trong lúc đó nghị luận rối rít, làm cho hai mẹ con cô đối với hắcđạo rất không có cảm tình tốt; Nhưng bây giờ cô với Hạ Anh Đông cùng một chỗ,có một số việc tất phải thay đổi, cô có thể, nhưng không biết mẹ cô cũng có thểtiếp nhận được hay không.
Từng Lương Ngọc thongthả ung dung uống canh đậu đỏ, quẹt miệng một cái “Con thích là tốt rồi, thíchmới là điều quan trọng nhất.”
“Mẹ không có ý kiến gìsao?” Nghe thấy đáp án đó, cô thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn là rất khẩntrương, dù sao cô rất quan tâm đến ý kiến của mẹ mình.
“Con hi vọng mẹ có ýkiến gì? Nếu như mẹ thật sự phản đối, con sẽ đồng ý cùng nó chia tay sao? Vạnnhất nó rất thích hợp với con, lại bởi vì mẹ phản đối mà kiếp này các con khôngthể cùng một chỗ, vậy mẹ chẳng phải là biến thành tội nhân rồi hay sao? Cho nênmẹ hi vọng con vui vẻ là tốt rồi, con vui vẻ, mẹ cũng yên lòng.”
“Con với Anh Đông cùngmột chỗ rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi, chỉ cầnnó đối xử tử tế với con thật tốt là đủ rồi.” bà đối với Hạ Anh Đông ấn tượngmặc dù không tốt, duy nhất có thể xác định chính là, bà tin tưởng Hạ Anh Đôngvẫn có bản tính thiện lương, không phải là người vi phạm pháp luật, bây giờnghe anh đã thoát ly xã hội đen, bà đương nhiên yên tâm rất nhiều.
Đã được mẹ đồng ý, MạcTử Nhân rốt cục nở nụ cười. “Mẹ, con hôm nào đưa Anh Đông tới thăm mẹ.”
“Cũng tốt, tìm thời giancùng nhau ăn……” Từng Lương Ngọc bỗng nhiên cười một tiếng, “Hay là hôm nay luônđi!”
“Hôm nay?!” cô nghe đượckhông hiểu ra sao.
Từng Lương Ngọc chỉ chỉra cửa, Mạc Tử Nhân quay đầu ra, trông thấy Hạ Anh Đông đã đứng ở ngoài cửa,còn đang bị ướt từ đầu đến chân.
“Anh Đông……” Liếc thấybạn trai đi vào nhà, cô chỉ cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Hạ Anh Đông vỗ vỗ nướcmưa trên người, đi vào trong nhà. “Bác gái, đã lâu không gặp.”
Từng Lương Ngọc hướnganh gật gật đầu. “Mẹ đi múc chén canh đậu đỏ.”
Mạc Tử Nhân nhìn anh mộtcái, cũng liền gấp rút đi lấy một cái khăn lông lớn đi ra.“Như thế nào cũngkhông mang theo cái ô?”
“Đến đầu đường mới pháthiện trời mưa, nơi này bất tiện không lái xe vào được, xe dừng ở bên ngoài, chonên dính chút mưa, không có gì đáng ngại.” Dù cho Từ Lực không nói, anh cũngmuốn tới thấy cô, một mặt dùng xác nhận cô có bình an hay không.
Từng Lương Ngọc lúc nàybưng canh đậu đỏ đi ra, lại thức thời lùi lại, lưu lại không gian riêng cho họ.
“Như thế nào đột nhiêntới đây, chuyện kia đã giải quyết chưa?”
“Xin lỗi đã làm cho emlo lắng, giải quyết hết sức thuận lợi”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước có người muốntìm anh gây phiền toái, anh sợ sẽ dính líu đến em, mới hi vọng em trở về nhàmới” anh lời nói thấm thía bày tỏ.
“Anh Đông, em thật sựkhông thích bị lừa gạt, dù cho không giúp được gì cho anh, em cũng vẫn muốnbiết; Em không hy vọng mình là người cuối cùng mới biết được, làm như vậy em cócảm giác như cách anh…… Rất xa.”
Hạ Anh Đông cầm chặt lấytay của cô, hiểu ý cười. “Được, nếu như có lần nữa, anh sẽ nói cho em biết đầutiên, sẽ không để cho em lo lắng.”
Mạc Tử Nhân ấm áp cườicười, đầu tựa vào ngực của anh. “Anh chừng nào thì đi?”
“Anh nghĩ sẽ ở lại vàingày, thuận tiện cùng mẹ em ôn chuyện.”
“Anh có nhiều chuyện đểtán gẫu với mẹ em sao?”
“Đương nhiên, chúng tacó rất nhiều chuyện để tán gẫu, thuận tiện tán gẫu với người một chút, khi nàothì chịu gả em cho anh? Nếu không sớm một chút đem em về, anh cuối cùng cảmthấy cuộc sống hàng ngày thật nhàm chán.” Anh khoa trương nói.
Mạc Tử Nhân bị anh chọccười.
“Tiểu Nhân, anh là thậtsự muốn cùng em sống cả đời bên nhau.”
Cô xấu hổ ngẩng đầu nhìnanh, sợ hãi trả lời, “Được!”
************
Hạ Anh Đông thắp hương,cầm trong tay một nén nhang đứng ở trước bài vị tổ tiên Mạc gia, chắp tay trướcngực, đáy lòng nói lẩm bẩm –
“Bác trai, về sau connhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho Tiểu Nhân cùng bác gái, người không cần lolắng, lúc trước nợ ân tình của người, con vẫn chưa thể báo đáp được, chỉ có thểdùng hết sức mình để cho hai người bọn họ vui vẻ, đây cũng là chuyện duy nhấtcon có thể làm; Hi vọng người trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ mẹ con họhết thảy bình an.”
Cắm nén hương thơm ngátvào trong lò, Hạ Anh Đông lại khom lưng vái ba vái, cung kính lại thành kính,vái xong anh ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
Mạc Tử Nhân vừa vặn đemmón ăn bưng ra, len lén hỏi anh “Anh và cha em nói gì đó?”
“Bí mật.” Xác định đâyđúng là chuyện anh không thể nói cho cô biết, vĩnh viễn cũng không thể nói!
Cô không khỏi nhíu mày.“Anh và mẹ em có chuyện để nói, ngay cả ba em, anh chưa từng thấy cũng có bímật, có thể hay không quá hiểu được lôi kéo quan hệ a?”
“Anh đã là con rể chuẩnnhà em, cho nên việc này không gọi là lôi kéo quan hệ, gọi là đặc quyền của conrể.” anh nói một cách đương nhiên.
Cô nghe được không hiểura sao. “Em như thế nào chưa nghe nói qua?”
“Bởi vì em không phải làcon rể.”
“Được rồi, tới dùng cơmthôi.” Từng Lương Ngọc đem súp bưng ra, cười nói.
Trên bàn không có sơnhào hải vị gì, nhưng đều là Từng Lương Ngọc làm, mỗi món ăn thoạt nhìn đều thậpphần mỹ vị. “Không phải là thức ăn tinh xảo cũng vẫn ngon.”
“Mẹ quá khiêm tốn, conlần đầu tiên được thưởng thức tài nghệ của người cũng rất thích.” Buổi chiều,anh đã cùng Từng Lương Ngọc nói sự tình — nếu đã xác định, cũng không cần phảikéo dài, miễn cho tăng thêm sự cố phát sinh.
Thực nịnh bợ…… Mạc TửNhân âm thầm nghĩ.
“Tôi nghe Tiểu Nhân nóicậu là đầu bếp, có mở cửa tiệm sao?”
“Trên tay con đang cónăm nhà hàng, bất quá ở cửa tiệm mới, con chính thức làm đầu bếp, con còn mờiTiểu Nhân giúp con vẽ bích hoạ, chờ ngày cửa tiệm khai trương, mẹ nhất địnhphải tới dự”
“Được! Nhanh lên thừadịp ăn cho nóng đi!” Từng Lương Ngọc nhìn qua bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào củacô dâu mới, trong nội tâm không khỏi tưởng niệm đến chồng mình — dù cho khốnkhổ thì như thế nào, hạnh phúc mới là chuyện trọng yếu nhất, bà cùng chồng đãqua đời một đường dắt tay làm bạn, bất đắc dĩ không thể đi đến cuối cùng; Hômnay co gái có thể đạt được hạnh phúc, bà chỉ trông mong bọn họ có thể cùng nhausống đến già.
Sau khi ăn xong, Hạ AnhĐông đi vào phòng của Mạc Tử Nhân, bên trong nồng nặc mùi thuốc màu.
“Ngại quá, bởi vì phònghơi nhỏ, cho nên bức tranh đều bày ở phòng em, hương vị nặng nề một chút.”
Hạ Anh Đông chú ý tớikhi Mạc Tử Nhân trở lại gian phòng của mình, cả người liền trở nên rất buônglỏng, nhìn ra được ở trong hoàn cảnh quen thuộc cô sẽ an tâm; Cũng giống nhưanh, đứng ở trong phòng bếp, anh giống như là trở lại không gian quen thuộcnhất, có thể yên tâm bắt tay vào làm việc.
Mạc Tử Nhân giống nhưđang tìm đồ, rất nhanh tìm được rồi, lấy ra cho anh xem, đó là vài khung tranhmàu nước, trong đó cũng trộn lẫn mấy tờ bức tranh, tất cả bức tranh đều là cảnhtrí bên ngoài phòng cô, có sáng sớm, trời chiều cùng ban đêm, bất đồng thờigian lẫn cảm giác, mỗi một bức tranh đều có đặc sắc, chẳng phân biệt được caothấp.
“‘Cái hẻm nhỏ’ phải làdùng những thứ cảm giác này tạo nên a?”
Hạ Anh Đông thừa nhận.“Đúng vậy! Vào lúc em nói với anh, anh cảm thấy được rất phù hợp, đó chính làcảm giác anh muốn — anh liền đương hi vọng kiến tạo ra một cỗ hoài niệm, cảmgiác nhớ tình bạn cũ, ‘Cái hẻm nhỏ’ của anh chỉ hoan nghênh khách quen, có lẽlà bởi vì bối cảnh quan hệ, anh không có biện pháp hầu hạ khách nhân xa lạ, chỉmuốn cùng bạn bè cùng nhau tán gẫu hưởng thụ cảm giác khi dùng cơm, cho nên lenlén dùng ý niệm của em, em đừng trách móc.”
“Cá tính của em với anhkhông khác biệt nhau lắm, cũng không còn biện pháp mạnh vì gạo, bạo vì tiền,anh cũng thích ý nghĩ của em, em thật cao hứng, em sẽ không trách móc.” Mạc TửNhân cùng anh sánh vai mà ngồi, cười nói trò chuyện.
“Em có muốn tới giúp anhkhông?”
“Giúp anh? Đúng là emcáigì cũng không biết, anh nhất định bảo em vào phòng bếp hỗ trợ sao?” Nàng cảmthấy rất mừng rỡ.
Dù cho “Cái hẻm nhỏ”Không tốn quá nhiều tài chính để trang hoàng lộng lẫy, nhưng thật vất vả mớilàm xong, tốt nhất đừng có lại phải xây lại lần nữa.“Em có thể đảm đương phụcvụ sinh, lúc không có việc gì ở trong tiệm vẽ tranh; Có cửa tiệm không phải làđể mời em đến hát làm nóng không khí sao? Anh liền mời em tới vẽ bức tranh dùnglàm nóng không khí.”
“Thật vậy chăng?” Sángkiến này rất đặc biệt, là cô lần đầu tiên nghe qua, không khỏi nhao nhao muốnthử. “Em thật sự có thể ở trong tiệm của anh vẽ tranh sao?”
Cửa tiệm của bạn trai ởtrong ngõ hẻm yên tĩnh, hoàn cảnh rất tốt, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng rất đẹp,nếu như có thể vẽ tranh nhất định rất tuyệt.
“Đương nhiên, em là hoạsĩ chuyên vẽ trong tiệm của anh, ai cũng không cho phép đoạt.”
Mạc Tử Nhân cười ngọtngào, đầu liền tựa ở trên vai của anh. “Anh Đông, em là thật sự, thật sự, thậtsự thật thích anh.” Cô thật sự thật yêu người nam nhân này.
“Có hay không hối hậnhướng anh tỏ tình?” anh nhớ tới việc nhầm lẫn này, cười trêu nàng.
Mạc Tử Nhân lập tức đỏmặt. “Ai da, đó đã là chuyện cũ trước đây, anh còn muốn cùng emso đo a?”
“Anh là người rất mangthù ……”
Cô gần như nịnh nọt hỏi:“Kia Hạ tiên sinh hi vọng em như thế nào đền bù cho anh?”
Hạ Anh Đông lập tức quỳgối trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn. “Hãy lấy anh!” Dù cho đãnói hay lắm, nhưng vẫn phải nên có hành động cầu hôn.
Di…… Buổi chiều bọn họkhông phải là đều nói xong cả rồi sao?
Cho dù cô cũng ở tạihiện trường, mẹ cô cùng anh xem cô như không tồn tại, cùng nhau thảo luận hôn sự,cô còn tưởng rằng mình đã bị bán.
“Hãy lấy anh, cả đờikhông rời khỏi anh, được không?” Đối với vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh lại hỏi.
Mạc Tử Nhân yên lặng rũxuống rèm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn gả choai ngoại trừ Hạ Anh Đông.
Cô thật sự rất cố chấp,nhận định chính là nhận định.
Hạ Anh Đông đeo chiếcnhẫn vào ngón tay của cô, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn. “Chiếc nhẫn này có lẽkhông phải là kiểu dáng trẻ trung gì, bất quá nhưng lại là chiếc nhẫn lúc chamẹ anh kết hôn, anh không cẩn thận làm mất nhẫn của cha anh, chỉ còn lại của mẹanh, hiện tại tặng cho em, về sau để lại cho con trai.”
Mạc Tử Nhân xem xétchiếc nhẫn một cách tinh tế tường tận, nụ cười sáng lạn bên môi không biết vìtrông thấy cái gì, lúc sau bỗng dưng hạ xuống, chỉ thấy cô nhanh chóng bỏ chiếcnhẫn xuống quan sát bên trong, đột nhiên sắc mặt kinh biến. “Chiếc nhẫn của chaanh là như thế nào mất đi?”
Hạ Anh Đông nhẹ nhàngnói qua. “Anh…… Không nhớ rõ.”
Cô đầu mày cau lại nhìnanh, lấy sự hiểu biết của cô đối với anh, đồ trọng yếu như vậy làm sao có thểbị mất đi được. “Là năm năm trước mất đi …… Đúng không?”
Hạ Anh Đông vẫn yên lặngkhông nói.
Mạc Tử Nhân đứngthẳng dậy, ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau lại quay lại, trong tay có một chiếcnhẫn khác giống hệt, chỉ là tương đối lớn một chút, vừa nhìn cũng biết là củanam giới. “Có phải cái này không ?”
Hạ Anh Đông không cầnđến gần xem, cũng nhận được đó chính là chiếc nhẫn của cha anh, trong nháy mắthai mắt anh nhắm nghiền, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Quả nhiên, có một sốviệc thủy chung là giấy không thể gói được lửa.
“Đúng……” anh bất đắc dĩkhẳng định.
Mạc Tử Nhân hốc mắt lậptức phiếm hồng, nước mắt đã ngưng tụ, tùy thời đều có khả năng chảy xuống, côgiơ cao hộp đựng chiếc nhẫn kia ép hỏi: “Vì cái gì……Anh muốn hạichết chae m?!”