Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực

Chương 7




Mạc Tử Nhân không cókinh nghiệm yêu đương, cho nên Tô Phân nói phải có trách nhiệm chỉ dẫn cho cô,bởi vậy cô hoàn toàn không rõ ràng lắm mình cùng Hạ Anh Đông tiến triển có phảihay không quá nhanh chóng; Trên thực tế cô cũng chịu không được suy tư, bởi vìvừa nhìn thấy anh, cô liền quên tất cả mọi chuyện, chỉ biết vẫn là muốn anh,như vậy có thể hay không quá tệ?

“Không xong? Một chútcũng…… À không……” Tô Phân cố gắng nghiêm chỉnh ăn con cua biển to mà Mạc TửNhân xách về.

Mạc Tử Nhân không thể ănđược cua biển đối với cô mà nói, ngược lại là một loại hạnh phúc, mặc dù côbiết bạn tốt bị dị ứng với loại đồ ăn này, nhưng cô cũng chỉ biết cảm giác củamình là rất hạnh phúc!

Hạnh phúc đến đều nhanhbị trời phạt !

Mạc Tử Nhân nhìn chằmchằm dáng vẻ hạnh phúc của bạn tốt khi nhấm nháp con cua biển to, cảm thấy vừagiận vừa buồn cười. “Có ăn ngon như vậy sao?”

“Đương nhiên…… Quá ngon,bỏ đi thật là đáng tiếc đó! Bạn cùng bạn trai bạn…… Hắc hắc, hiện tại có thểxưng hắn là bạn trai của bạn rồi chứ?” Tô Phân ranh mãnh hỏi.

Mạc Tử Nhân xấu hổ cườimột tiếng.

“Hai người đúng lúc cùngmắc bệnh dị ứng với tôm,cua biển, thật sự là quá hợp nhau!”

“Đúng rồi! Mình cũng cảmthấy thật là kỳ lạ, khi lúc hôm nay mình nói với anh ấy, mình kỳ thật cũngkhông thể ăn tôm cua, anh ấy cười đến thật ôn nhu……” Nhớ tới buổi hẹn hò tốinay, cô chỉ cảm thấy thật hạnh phúc — suy nghĩ của cô chỉ hướng về phía Hạ Anh Đông.

“Hắc hắc…… Cho nên mìnhnói cực kỳ đúng không? Thầm mến vô dụng, phải thể nghiệm thực tế mới biết đốiphương có thích hợp hay không. Bạn đó, bây giờ là không phải là cảm thấy hắnrất tuyệt có phải không?” Mà cô cũng cảm thấy con cua biển to này thật sự làquá tuyệt vời, quả thực chính là cực phẩm nhân gian.

“Anh ấy đối với mìnhthật sự rất tốt, tốt đến mình đều muốn hoài nghi có phải là anh ấy thiếu nợ tacái gì hay không, thế nên mới có thể như vậy không oán không hối hận trả giá?”Cái đầu nhỏ chậm rãi nghiêng về bên trái, ánh mắt phóng xa.

Tô Phân hai tay bề bộnnhiều việc, vì vậy dùng chân đạp đạp cô. “Bạn thần kinh a! Hắn như thế nào nợbạn, chớ suy nghĩ lung tung, hắn nhất định là rất thích bạn, mới có thể đối vớibạn tốt; không dễ dàng bạo gan đi yêu cũng đừng nghĩ quá nhiều, thích là tốtrồi.”

Mạc Tử Nhân cũng cảmthấy thật sự là mình đang suy nghĩ lung tung. “Ừ, mình biết rồi, tiểu lộn xộn,cám ơn bạn.”

Tô Phân đang nhồi thịtcua ngon vào trong miệng “Cám ơn mình cái gì?”

“Nếu như không phải là bạncho mình lời khuyên, mình nhưng có thể vẫn còn ở vòng quanh, là bạn để cho mìnhnghĩ thông suốt.” Tại trên mặt cảm tình, cô quả thật có chút ít cố chấp, cóđiểm cố chấp, thật may là có một người bạn tốt mới có thể giúp cô thông suốt.

“Ha ha, mình cảm thấyđược bạn nói sai rồi, hẳn là phải cảm tạ Hạ Anh Đông đi!”

“Vì cái gì?”

“Là hắn làm cho bạnthích, là hắn làm cho bạn nguyện ý thay đổi chính mình, nếu như không phải làthật sự rất thích, cho dù mình mỗi ngày giúp bạn tẩy não, chỉ sợ cũng không cóhiệu quả gì …… Mình cũng muốn cảm tạ hắn, nếu như không có hắn, mình căn bản làkhông có cơ hội ăn được cua biển to như vầy, cho nên bạn nhất định phải thậttốt bắt lấy bạn trai ra tay xa xỉ này mới có thể tạo phúc cho mình, biếtkhông?”

Tô Phân nhắc nhở làm côkhông phản bác được, bất quá về sự thay đổi này có lẽ thật sự là phải cảm ơn HạAnh Đông, nếu không phải là anh, cô có lẽ sẽ không nhanh như vậy liền thôngsuốt…… Aiz! Không muốn, dù sao cô đã thích anh thì tốt rồi, cô không cần phảilại nghĩ lung tung, thay mình tìm thêm phiền toái.

“Tử Nhân, Tử Nhân, đúngrồi, hai người lần sau có thể hay không đi ăn thịt bò a?” sau khi ăn xong, TôPhân có điểm tưởng niệm nghĩ đến thức ăn, người như lâng lâng bay trên mây

“……”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mạc Tử Nhân thời gian đếnphòng vẽ tranh là ngày thứ hai, thứ ba, thứ năm, mỗi tuần hai đến bốn ngày đến“Cái hẻm nhỏ” làm việc, bất quá đến bây giờ cô cũng chỉ biết không có đầu mối,dù sao quán này đối với Hạ Anh Đông ý nghĩa bất đồng, cô đương nhiên phải thậntrọng suy tính, chỉ là quá thận trọng kết cục chính là mỗi ngày đối diện vớibức tường đến ngẩn người.

Mà Hạ Anh Đông vô luậnbận rộn thế nào, mỗi ngày chung quy bớt một chút thời giờ cùng cô gặp mặt — mỗituần hai đến bốn buổi tối sẽ cùng cô ăn cơm, sau đó cũng đưa cô về nhà, mà thứhai, thứ ba, thứ năm còn lại là sẽ đón cô tan học …rồi đưa cô về nhà.

Khi cô phải về khu đôthị mới, anh cũng sẽ chuẩn bị một chút thực phẩm dinh dưỡng để cho cô mang về—anh thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả mẹ của cô cũng đều chiếu cố.

Sự quan tâm của anh kéodài ba tháng không có gián đoạn, mà ngay cả ông chủ của phòng vẽ tranh cũng bắtđầu đối với Hạ Anh Đông giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Cô cảm thấy rất hạnhphúc, bất quá cũng lo lắng anh sẽ quá mệt mỏi.

“Nếu Tô Phân đã muốn ănthịt bò, ngày mai sẽ mang cô ấy cùng đi.” Hạ Anh Đông rất hào phóng nói, phảngphất một chút cũng không ngại có người thứ ba chen vào cuộc hẹn hò của bọn họ.

Mạc Tử Nhân đối với sựhào phóng của anh cũng cảm thấy uất ức.“Cám ơn anh.”

“Cám ơn anh cái gì?”

“Anh đối với tiểu lộnxộn rất tốt.” Khi cô nghĩ muốn chính mình trả tiền để mua con cua biển to vềcho Tô Phân ăn, kết quả vẫn là anh tranh trả tiền. “Những người nam nhân sẽkhông đối với bạn bè của bạn gái mình tốt như vậy, anh thậm chí còn để cho cô ấyđi theo buổi hẹn hò của chúng ta?”

Nam nhân hào phóng nhưthế thật đúng là chưa bao giờ nghe thấy qua!

“Bởi vì cô ấy là bạn tốtcủa em, cô ấy đối với em rất tốt, anh đối với cô ấy có nhiều điểm chiếu cố coinhư là đáp tạ; Bất quá về cuộc hẹn hò này, em nói sai rồi, anh là người rất keokiệt, khi chúng ta hẹn hò là lúc nghiêm cấm người thứ ba tham gia, anh cho emngày mai mang cô ấy đi ăn là vì anh muốn đi đại lục một chuyến, không thể cùngở tại bên cạnh em, cho nên mới phải để cho cô ấy thay thế anh cùng em đi ăn.”Hạ Anh Đông lưu loát lái xe vào trong ngõ nhỏ.

“Anh muốn đi vài ngày?”

“Một tuần lễ, có một sốviệc anh phải tự mình đi xử lý; Mấy ngày nay cô ấy muốn ăn cái gì, hai ngườiliền cùng nhau đi ăn, nên biết cái gì cũng có thể tiết kiệm, chính là ăn cơm làkhông thể tiết kiệm nhất, mà em đối với mình tốt cũng chính là đối với anh rấttốt, biết không?”

“Anh tự mình cũng phảicẩn thận một chút, mọi việc bình an là trọng yếu nhất, sớm một chút trở về.”

“Anh đã biết, nhớ phảigọi điện thoại liên tục cho anh.”

“Được……” Nghe thấy anhphải đi công tác, tâm tình của cô trở nên có điểm trầm trọng, dù sao bọn họ từlúc quen nhau tới nay cơ hồ không có một ngày không thấy mặt.

“Đây là chìa khóa căn hộcủa anh, anh có nuôi cá, sợ mấy ngày nay không có người chiếu cố, em phải nhớkỹ giúp anh chiếu cố chúng.”

“Được.” cô còn chưa cóđến nhà của Hạ Anh Đông, chuyện này làm cho cô có chút mong đợi nho nhỏ.

Phát giác cô bởi vì anhđem chìa khóa giao cho cô mà vẻ mặt lộ ra mừng rỡ, Hạ Anh Đông tâm tư được thảlỏng, lập tức lại có ý đồ trêu chọc cô. “Phòng của anh chưa bao giờ khóa, nếunhư em nghĩ đi vào cũng không có việc gì cả.”

Phòng của anh? “Em, emmới sẽ không tiến vào phòng của anh!” cô chỉ là muốn xem anh sống ở chỗ nào,còn không có nghiêm túc nghĩ đến phòng của anh, anh nhắc tới làm cô mặt lại đỏ.

“Tại sao lại không chứ?”anh tự tay cầm lấy tóc của cô vuốt vuốt, khẩu khí cố ý cà lơ phất phơ. “Phòngcủa anh có giường lớn rất thoải mái, còn có chăn đệm thật ấm áp, còn có dànnhạc rất tuyệt cùng ti vi, mệt mỏi có thể lập tức ngủ, không tốt sao?”

Nghe anh tả, Mạc Tử Nhântrong đầu lập tức hình dung ra một gian phòng sang trọng, điều này làm cho côcũng có ý đồ manh động nhìn lén, “Rất, rất tốt a……”

“Kia……Em có nghĩmuốn nằm lên trên đó xem một chút? Xem ra giường rất lớn đó! Cũng đủ dung nạpba người, cho nên chúng ta cùng nhau nằm xuống tuyệt đối không là vấn đề……” Côđơn thuần cũng là đã đánh vào vết thương trí mạng của anh, làm anh không biếtra tay từ đâu — anh không muốn dọa cô sợ, nhưng lại rất muốn có cô, vấn đề nangiải này từ khi bọn họ bắt đầu quen nhau, vẫn làm cho anh lâm vào sự giằng comãnh liệt.

Nằm trên đó? Mạc Tử Nhânnhìn Hạ Anh Đông, khẩn trương lắc đầu.

“Như vậy không muốn a?”anh lời nói mang đầy thất vọng.

Không đành lòng thấy anhthất lạc, cô lại gật gật đầu.

“Vậy tối nay có nghĩ làthử nhìn một chút?”

Đêm nay…… Mạc Tử Nhânlại mạnh lắc đầu.

Tâm tình của anh hoàntoàn bởi vì cô mà dậy lên rơi xuống, nha đầu kia thật là biết hành hạ anh.“Được rồi!” Thở dài một hơi. “Em lên lầu đi.”

Anh hôn lên trán cô mộtcái, lại ôm cô một lúc, cuối cùng không nỡ buông ra — lại thả ra chỉ sợ sẽ tiếptục quẫn cảnh diễn ngoài ý muốn phát sinh như lần trước tại “Cái hẻm nhỏ” .

“Anh…… Tức giận sao?” cônhỏ giọng hỏi.

“Làm sao phải tức giận?Cô bé ngốc, vì loại chuyện này mà tức giận chỉ có thể nói nam nhân như vậy làđồ háo sắc; Tình yêu vốn là nên tôn trọng lẫn nhau, không phải sao? Mau lênlầu, sớm một chút nghỉ ngơi, vài ngày tới anh không thể đi đón em, em tự mìnhphải cẩn thận, được không?”

“Được……” Mạc Tử Nhân xúcđộng, rướn người lên hôn môi của anh, sau đó cúi đầu ra khỏi xuống xe. “Ngủngon.”

Cho đến khi cửa nhà trọđóng lại, Hạ Anh Đông mới ý thức tới chính mình vừa rồi được cô chủ động hôn,anh tự tay vuốt ve môi của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy một cỗ ngọtngào, mặc dù vẻn vẹn hôn chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, cũng đã làm cho anhthỏa mãn……

Ít nhất một tuần lễ này,anh có thể ỷ lại nụ hôn của cô mà tưởng niệm.

~~~~~~~~~~~

Thật sự là không có thóiquen……

Hạ Anh Đông rời đi ngàythứ ba, cô đã cảm thấy rất không quen.

Buổi tối ngày đầu tiên,cô không thể chờ đợi được gọi cho anh, không khéo gặp gỡ anh đang bận rộn, nóikhông đến mười giây liền cúp điện thoại; Mà cô cũng không dám lại gọi lại, đànhphải si ngốc chờ, chỉ là chờ a chờ, Hạ Anh Đông thủy chung không có gọi tới.

Cô đoán rằng anh cónhiều việc bề bộn cần phải giải quyết, lại càng không dám quấy rầy anh, thậmchí cũng không dám gửi tin nhắn, sợ gây phiền nhiễu cho anh.

Kỳ thật Hạ Anh Đông rờiđi cũng không có thay đổi bao nhiêu, cô lại nhớ tới cuộc sống một người trướckia — trước cô là một người tại “Cái hẻm nhỏ” nhìn vách tường ngẩn người, gầnđây còn lại là một người nhìn chăm chú vào cửa chính sững sờ; Buổi tối lúc từphòng vẽ tranh rời đi, cô sẽ đứng ở dưới lầu chờ một lúc lâu, ngây ngốc chorằng như vậy có thể thật sự đợi được người đến.

Thực ngốc…… Làm sao cóthể đợi được người đến? Hôm nay mới là ngày thứ năm, anh vẫn còn phải ở ThượngHải? Cô chỉ có thể hi vọng anh đừng quá mệt mỏi mới tốt.

Vì để cho chính mìnhchuyên tâm, cô cố lấy dũng khí tắt điện thoại di động, để tránh chính mình mỗimột phút đều muốn nhìn một lần, mà một lần xem là một lần lại thất vọng.

Hạ Anh Đông nếu đã bậnrộn như vậy, cô cũng phải cố gắng mới được, mà cô duy nhất có thể làm đúng làđem bích hoạ “Cái hẻm nhỏ” hoàn thành.

Thật vất vả mới đem sựchú ý từ cửa chính trở lại trên vách tường, Mạc Tử Nhân chợt nhớ tới lần trướclúc ở chỗ này, cô cũng là đang suy nghĩ chuyện về “Cái hẻm nhỏ , kết quả lạilàm cho Hạ Anh Đông cắt đứt suy nghĩ.

Cô suy nghĩ! Cô đối vớiba chữ này thật sự cảm thấy rất quen thuộc — trước kia tại ngôi nhà ở ĐàiTrung,cô liền thường xuyên mở ra cửa sổ của gian phòng nhìn ra bên ngoài là“Cái hẻm nhỏ”, đây chính là tiêu đề của bức tranh.

Chỗ đó phần lớn là phòngcũ, ngõ hẻm rất cũ kỹ, lại nhỏ hẹp, cho nên đặc biệt khi có một ý tưởng vềcảnh, cô vẽ rất nhiều, nơi này cảm giác nhìn thấy tựa hồ có điểm giống với “Cáihẻm nhỏ”

Không bằng liền vẽ phongcảnh Lão Nhai (*) — nàng đột nhiên có chủ ý này.

(*phong cảnh lão nhai:phong cảnh thiên nhiên)

Đối với ngôi nhà trước ởĐài Trung, mặc dù mẹ con cô lúc ấy đi rất vội vàng, nhưng cô vẫn như xưa rấtnhớ chỗ đó, dù sao thời gian ở tại đó là thời gian cô vui sướng nhất, khi nhớlại cũng có đau đớn nhất.

Trí nhớ mênh mông rấtnhanh đã bị Mạc Tử Nhân đè xuống, cô thay đồng phục làm việc, cầm lấy bút tạitrên tường vẽ phác thảo vòng quanh sơ đồ, thử tìm ra một chút vật và cảnh làmnàng cảm động.

Cạch.

Thanh âm mở cửa làm choMạc Tử Nhân tim đập thình thịch, là Hạ Anh Đông sao?! Nhưng hôm nay không phảimới là ngày thứ năm, anh có thể nào lại nhanh như vậy trở về gấp sao?

Cô lập tức quay đầu lại,tâm tình mong đợi lập tức bị dập tắt, bởi vì người tới là Trình Diệu Ngang.

“Mạc tiểu thư, xin chào,hôm nay mưa thật lớn.” Trình Diệu Ngang thu hồi cây dù, đặt ở một bên, vỗ vỗ bảvai.

“Đúng vậy! Làm sao anhrảnh mà tới đây?”

“Ông chủ giao cho tôi córảnh thì phải sang đây xem tình hình, Mạc tiểu thư có cần cái gì không?” Ôngchủ đi Thượng Hải, nơi này do hắn trấn giữ, hắn mỗi ngày đều loay hoay bận muốnchết, cho tới hôm nay rốt cục rút ra một chút thời gian để tới đây. “Mạc tiểuthư đã bắt đầu vẽ sao?”

Thật tốt quá, cọ xát hơnba tháng cuối cùng có điểm tiến triển, thật là khiến người ta cảm thấy vui mừnga!

“Ừ, hôm nay rốt cục cómột chút linh cảm, đang phác thảo ra bức tranh.”

“Đã sáu giờ, có muốn haykhông tôi giúp Mạc tiểu thư mua bữa tối?”

“Không cần, cám ơn. Đúngrồi, ông chủ có gọi điện thoại cho anh không?”

“Có, buổi sáng mới gọitới giao việc cho tôi, Mạc tiểu thư có việc muốn liên lạc với ông chủ sao?”

“Không…… Không có.” MạcTử Nhân đoán rằng Trình Diệu Ngang đại khái còn không hiểu được quan hệ giữamình và ông chủ của hắn– Hạ Anh Đông khả năng không có nói, mà cô cũng khôngmuốn lắm miệng, làm cho Hạ Anh Đông thêm phiền toái. “Nếu như anh ấy lại gọicho anh, liền phiền toái anh nói với anh ấy, tôi đã bắt đầu vẽ, miễn cho anh ấyphải lo lắng.”

Trình Diệu Ngang gật gậtđầu, rất có cảm xúc nói: “Ông chủ không lo lắng, tôi so ra còn lo lắng hơn, đềuđã ba tháng…… Thật may là Mạc tiểu thư hôm nay cuối cùng đã có linh cảm; Mặc dùông chủ không có hạn chế thời gian cho Mạc tiểu thư, đó là bày tỏ ông chủ rấtcoi trọng Mạc tiểu thư, cho nên tôi cũng vậy, phi thường mong đợi đến lúc rathành quả.”

“Tôi sẽ cố gắng !” côquyết định trước bài trừ hết thảy suy nghĩ, chuyên tâm vẽ bích hoạ, cô cấp choHạ Anh Đông một kinh hỉ. “Trình tiên sinh, nếu có việc anh cứ về trước đi,không sao đâu.”

“Mạc tiểu thư cũng đừnglàm quá muộn, buổi tối trị an luôn không tốt lắm. Vậy tôi đi trước, ngủ ngon.”

Mạc Tử Nhân hướng hắnphất phất tay, xoay người tiếp tục vẽ, không đầy vài phút, cửa chính lại mở ra,cô cho là Trình Diệu Ngang đã quên đồ gì đó nên quay lại lấy, vừa quay đầu lạiđã bị người vững chắc ôm lấy, suýt nữa không thể hô hấp.

Cô khẩn trương muốn đẩyđối phương ra, cũng lập tức ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, sau cũng đưatay ra vững vàng ôm lấy người kia.

Là Hạ Anh Đông, thật sựlà anh — thật sự đúng là anh không thể bàn cãi gì được nữa, nàng đang nghĩ ngợianh trở lại khi nào, đây là tâm linh tương đồng sao?

“Anh Đông……” cô gọi têncủa anh, có tràn đầy tưởng niệm.

“Tiểu Nhân……” anh lầmbầm tên của cô, có giận dữ không vui. “Như thế nào lại tắt máy, sao không nhậnđiện thoại của anh?! Em có biết hay không anh đã lo lắng rất nhiều? Anh tìm emcả ngày, Tô Phân cũng nói tìm không được em, anh chỉ kém không có ở Thượng Hảigọi điện về báo cảnh sát.”

Anh gầm thét vốn nên làkinh người, có thể nghe vào trong tai cô nhưng lại ấm áp ngọt ngào, làm cô cảmthấy vui sướng không thôi. “Cái kia…… Bởi vì em nghĩ muốn chuyên tâm vẽ tranh,cho nên mới phải tắt điện thoại di động, xin lỗi……”

“Có cần thiết chuyên tâmđến loại trình độ này sao? Em hiểu được anh tìm không được em sẽ có nhiều lolắng không? Nếu như em muốn tắt máy, ít nhất cũng nên báo trước với anh mộttiếng; Còn có, vì cái gì cũng không gọi điện cho anh? Anh một mực chờ điệnthoại của em, em có biết hay không?”

Về điểm này, cô đúng làcó lý do. “Chuyện này… Bởi vì em lần đầu tiên lúc gọi cho anh, anh thật giốngnhư bề bộn nhiều việc, em sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, cho nên cũng không dám gọilại.”

Hạ Anh Đông dừng mộtchút, giống như là đang xét duyệt lý do của cô, qua một hồi lâu mới nói: “Khôngthể gọi, cũng có thể gửi tin nhắn đi? Nếu không gửi tin nhắn, là muốn chờ đãxảy ra chuyện mới gửi sao?”

Mấy ngày nay khi công sựvừa kết thúc, anh sẽ nghĩ tới cô, nhiều lần cũng muốn gọi điện thoại về, có thểvì nghĩ đến cô đến nay đều chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh, anh liềnchờ xem, xem cô là không phải là tuyệt không quan tâm đến anh hay không, khôngnghĩ tới ngoại trừ ngày đầu tiên ra, liền cũng không còn thấy tin tức của cô,xem ra cô quả nhiên là không quan tâm đến anh?

Cuối cùng anh không chịunổi, gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại di động của cô không mở,mà lại cả ngày đều liên lạc không được, suy nghĩ của anh rối loạn, luống cuống,rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, vì vậy lập tức mua vé máy bay trở lại Đài Loan, từsân bay liền chạy ngay tới nơi này, thật may là……

Thật may là cô không cóviệc gì, nhưng mà cũng ở đây phủ đầu, cơn tức giận của anh lại nổilên — lần đầu tiên đối với cô nổi giận.

Mạc Tử Nhân cười cườiphảng phất không có bị anh hù dọa, thậm chí còn lộ ra nụ cười. “Xin lỗi, emthật sự không biết sẽ làm cho anh lo lắng như vậy, đúng là làm sao anh khôngnghĩ tới nên hỏi Trình tiên sinh? Tiểu lộn xộn không biết em ở chỗ này, nhưngTrình tiên sinh nên biết a!”

Hạ Anh Đông sững sờ, lúcnày mới phát giác chính mình rõ ràng làm một chuyện ngu xuẩn — đúng là, anh làmsao lại bỏ sót Trình Diệu Ngang? Aiz! Anh thật sự bị cô hại cho thật thảm, lầnđầu không cách nào xử lý được loại chuyện nhỏ nhặt này.

“Anh Đông, anh không nêntức giận, là lỗi của em, em hướng anh xin lỗi, sẽ không còn có lần sau.” Có mộtnam nhân bởi vì nhớ cô, ngàn dặm xa xôi gấp trở về, cô chỉ cảm thấy cảm độngkhông thôi.

“Nếu như tái phạm lầnnữa, anh nhất định đem em cột vào bên cạnh anh, biết không?” Rõ ràng đây là MạcTử Nhân cho anh bậc thang, anh cây ngay không sợ chết đứng liền đi theo.

“Sẽ không.” cô dùng sứcgật đầu, to gan nhào vào trong ngực của anh; Hạ Anh Đông vóc người rất tốt, mỗilần được anh ôm, làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, lần này chủ động ôm anh,cảm giác lại càng rất kỳ diệu.

Hạ Anh Đông lửa giậntrong nháy mắt bị dập tắt – lử giận dù có lớn hơn nữa, nhưng khi trải quacô hành động như vậy liền bị dập tắt, đâu còn sẽ có lửa, tính tình đã sớm mềmnhũn .

“Công tác của anh đã kếtthúc rồi sao?”

“Còn không có.” Anh làcứng rắn rút ra thời gian trở về gấp. “Như thế này còn phải trở về Thượng Hải.”

Mạc Tử Nhân nghe vậy,nội tâm càng thêm cảm động. “Thực xin lỗi…… Cám ơn anh.”

“Cám ơn anh cái gì?”

“Cám ơn anh để cho emthật là nhớ càng yêu anh hơn!” cô sao mà may mắn; Lần đầu tiên yêu thương lạicó thể yêu một nam nhân hoàn mỹ như thế

Bởi vì anh, thế giới củacô trở nên nhiều màu nhiều sắc; Bởi vì anh ấm áp, làm cho cô lấy được rấtnhiều, rất nhiều hạnh phúc, mặc dù anh rất ít dỗ ngon dỗ ngọt, có thể ánh mắtcủa anh, nét mặt của anh, thậm chí hành vi của anh đều biểu đạt ra tình yêunồng nàn, luôn che chở cô

Cô đã từ từ ỷ lại thươnganh, thói quen có anh, căn bản không dám tưởng tượng thực sự sẽ có một ngàychia tay.

Nếu quả thật chia tay……cô chỉ sợ sẽ liên tục khóc đi!

Hạ Anh Đông nhéo cái mũicủa cô, tức giận nói: “Em vốn là nên càng ưa thích anh, bỏ qua anh, em cũngtìm không được nam nhân nào yêu em nha đầu ngốc này hơn anh đâu. Đi, đừng vẽ,anh dẫn ngươi đi ăn cơm.”

Không phải là cùng côcùng nhau ăn cơm, anh căn bản là ăn không vô, mà ngay cả đồ ăn Nhật hắn thíchnhất cũng không cách nào tạo cảm giác muốn ăn.

Mạc Tử Nhân cởi đồngphục làm việc ra, đeo túi sách lên vai, nắm tay của anh rời đi. “Đúng rồi,Trình tiên sinh còn giống như không biết chuyện chúng ta quen nhau đi?”

“Hắn là phụ tá của anh,làm sao có thể không biết, anh nghĩ hắn hẳn là không hy vọng muốn làm cho emlúng túng, dù sao em bây giờ xem như là đang làm việc giúp anh, cái người kiaưa giải quyết việc chung; Bất quá hắn nếu như khi dễ em, nhớ rõ phải nói choanh, biết không?”

“Trình tiên sinh rấtchiếu cố em, mới sẽ không khi dễ em.”

“Ý là anh khi dễ em? Emlàm sao thế, tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào anh.”

Mạc Tử Nhân giống như làphát hiện ra cái gì, khẽ mỉm cười. “Không có a…… Em chỉ là cảm thấy anh thayđổi thật nhiều, trước thật lạnh lùng, nhưng bây giờ thật là ấm áp, em đang suynghĩ tại sao có thể có biến hóa lớn như vậy?”

Kỳ thật không phải làbiến hóa, đây mới là cá tính của anh, chỉ là bởi vì hoàn cảnh làm cho anh khôngthể không thoa lên một tầng màu sắc tự vệ, dù sao làm cho địch nhân hiểu rõ bảnthân, cũng chính là bại lộ nhược điểm, chỉ có tại lúc đối mặt với cô mới có thểlàm cho anh chính thức tháo xuống phòng bị.

Anh rũ mắt, thâm tìnhchân thành hỏi: “Em thích anh như thế nào?”

“Lạnh lùng cũng rất cócá tính, bất quá m thích anh bây giờ, so với trước chânthật hơn.”

Anh xoa xoa tóc của cô,cười nói: “Anh cũng vậy, anh thích anh bây giờ.” Bởi vì sự xuất hiện của côtrong cuộc sống của anh, mà con đường hạnh phúc tưởng chừng đã bị chặn hoàntoàn, lại lần nữa mở ra. “Như thế này, muốn ăn cái gì?”

“Anh Đông, em cuối cùngcảm thấy việc chúng ta thường làm nhất, chính là đi ăn cơm a!”

“Không ăn cơm, kia làmchuyện khác được không?” anh trêu chọc hỏi.

“Chuyện gì?”

Thoáng nhìn cô đáy mắtlóe quang mang hồn nhiên, Hạ Anh Đông chỉ đành phải rầu rĩ đem lời nói nuốt trởvề — nên biết đối mặt với kiểu nữ nhân đơn thuần này, nội tâm tư tưởng tà áccủa anh giống như là đã bị chế tài, là không dám làm loạn.“Không có việc gì……”

“Nói ra, nói ra! Rốtcuộc là chuyện gì?” Khó có được chuyện làm cho Hạ Anh Đông lộ ra vẻ mặt mừngrỡ, cô nhất định phải lên tiếng hỏi. Bởi vì cô cũng muốn đối tốt với anh

“Thật sự không có gì……”cô cố chấp làm anh thật khó nói.

“Anh Đông, em là thật sựmuốn biết!” cô cắn cắn môi dưới.“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Hạ Anh Đông quả thựckhông còn cách nào khác, đành phải thỏa mãn cô. “Lên giường — Tiểu Nhân, anhnghĩ muốn em.”

Mạc Tử Nhân trong nháy mắt,mặt đỏ như trứng gà luộc, không trả lời.

Hạ Anh Đông biết rõ côsẽ không đồng ý, thậm chí cũng không ôm bất cứ hy vọng nào. “Không nói việc nàynữa, em muốn ăn cái gì?” sắp phải bay trở về Thượng Hải, anh muốn nắm lấy thờigian ở bên cạnh cô.

Mạc Tử Nhân dừng bước,cũng kéo lấy bước tiến của anh “Đúng là, đúng là anh như thế này phải trở vềđi……” Thanh âm của cô rất nhỏ, vài từ không thể nghe thấy.

“Em nói cái gì?” Hạ AnhĐông không có nghe rõ, liền đi lại gần cô

“Anh đợi tí nữa phải trởvề Thượng Hải sao?” cô cố lấy dũng khí hỏi lại .

“Anh đã mua xong vé máybay, làm sao vậy?”

“Kia…… Chúng ta đi vềnhà anh…… Được không?” Mạc Tử Nhân thanh âm như cũ nhỏ như muỗi kêu vo ve.

Hạ Anh Đông phải khomngười cúi đầu mới có thể nghe thấy rõ ràng.”Em muốn cùng anh về nhà?” về nhànấu cơm có thể hay không mất quá nhiều thời gian? Dù cho tủ lạnh có thức ăn,cũng phải tiêu tốn một ít thời gian……

Lúc đang muốn khuyên MạcTử Nhân bỏ đi chủ ý, lại thoáng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, lập tứclĩnh ngộ đến lời nói của cô còn có hàm nghĩa khác, không khỏi kinh ngạc về sựcan đảm của cô. “Tiểu Nhân, em thật sự muốn cùng anh về nhà sao? Em xác địnhsao?”

Mạc Tử Nhân nắm chặt taycủa anh, gật đầu.

Kỳ thật cô rất muốn HạAnh Đông, chỉ là trở ngại cá tính của mình thực tại không cách nào chủ động,bất quá hôm nay rất đặc biệt, phi thường phi thường đặc biệt…… Bởi vì cô đốivới Hạ Anh Đông cảm giác đặc biệt hưng phấn, rất muốn ôm lấy anh không tha.

“Em nên biết anh như thếnày có thể sẽ không khống chế nổi chính mình, còn đối với em muốn làm gì thìlàm, em sẽ không hối hận chứ?” Ngoài miệng nói như thế, nhưng anh tay đã sớmgắt gao nắm chặt tay cô

“Em chưa từng có loại cảm giác này…… Chỉ cần vừa nghĩtới anh, ngực sẽ nóng lên, sẽ rất đau, em nghĩ đó là bởi vì em yêu anh — AnhĐông, em cũng vậy muốn anh.” cô ngửa đầu nghênh tiếp tầm mắt của anh.

Có lẽ lần đầu tiên cô tỏtình là một sai lầm, nhưng lúc này đây, cô là rõ ràng đem lòng của mình hiếntặng cho anh, mà lại là không hề giữ lại

Trình độ cô thương anhcó lẽ còn đuổi không kịp trình độ anh sủng cô, nhưng cô đã bắt đầu đi về phíatrước, mỗi ngày một chút, một chút, một ngày nào đó nhất định có thể đuổi kịp.

Hạ Anh Đông nhìn chămchú vào cô, đối với cô nhẹ nhàng cười một tiếng, nếu như bất quá có bất cứ chútdo dự nào, sau khi nghe thấy được Mạc Tử Nhân nói đã tan thành mây khói.

***************

Đêm nay, bọn họ không cóthời gian ăn cơm, mà là tốn càng nhiều thời gian đến nhấm nháp đối phương.

Bọn họ bỏ đi y phục củahai bên, cùng hôn, ôm nhau; Vuốt ve thân thể trần truị của đối phương, cảm nhậnđược dục vọng nóng bỏng của đối phương có nhiều đậm đặc, có nhiều nóng bỏng.

Hai người bọn họ mỗigiọt mồ hôi, mỗi lần thở dốc đều đan vào nhau, tạo ra thân mật khó nói lên lời.

Hạ Anh Đông vuốt ve thânthể trắng nõn của cô, lòng bàn tay dày đặc giống như họa bút, tại trên đườngcong của thân thể cô mềm mại tận tình vẽ tranh, trêu chọc; Mạc Tử Nhân bởi vìđộng tác của anh, trên mặt đỏ bừng chưa từng hạ nhiệt, từng đợt rồi lại từngđợt dục vọng phảng phất sóng biển đem cô bao phủ lại, để cho cô hô hấp khôngthông.

Loại cảm giác này côchưa từng có, là tràn đầy sợ hãi, thẹn thùng rồi lại không cách nào kháng cự,cô chỉ có thể cắn môi dưới thừa nhận anh chiếm lĩnh, mà cô cũng không biết khátvọng cái gì muốn càng nhiều, càng nhiều……

Hạ Anh Đông tách ra haichân của cô, vật nam tính ngang tàng không ngừng ma sát nụ hoa nữ tính yếu ớt,ướt át của cô, cảm giác ấm áp cơ hồ muốn phá hủy một tia lý trí cuối cùng củaanh.

Cô bởi vì khó chịu màướt đỏ mắt, anh còn lại là một mặt cắn vành tai của cô, một mặt trấn an cô.

“Anh Đông, Anh Đông……”anh muốn cô la to tên của anh, cô thở gấp, thở gấp hô, nửa là rênrỉ, nửa là khẩn cầu.

Vật nam tính gắng gượngrốt cục không cách nào kháng cự dục vọng thúc giục, một cái động thân, anh xôngvào trong cơ thể của cô.

“A……” Mạc Tử Nhân khôngchịu nổi đau đớn, hô một tiếng lại lập tức cắn môi dưới.

“Rất đau sao?” anh đaulòng hỏi.

“Không……” cô lắc đầu,đem anh ôm chặt hơn.

Hạ Anh Đông rõ ràng côsẽ đau nhức, lập tức thả chậm tốc độ, không ngừng dùng hôn môi, vuốt ve để phântán sự đau đớn của cô, cho đến khi cô thói quen anh, sau mới không thể chờ đợiđược thật thâm sâu tiến vào.

Anh nhanh chóng rútkhỏi, sau đó lại mãnh liệt tiến vào, luật động mê người, rất nhanh liền hòa tanMạc Tử Nhân, làm cho cô vui sướng, hơn nữa làm cho cô cảm nhận được một loại tưvị khoái trá khác.

Hạ Anh Đông cuồng bạohưởng dụng món điểm tâm ngọt mà anh mong đợi đã lâu này, Mạc Tử Nhân cả ngườigiống như là Con Rối bị anh vững vàng ôm.

Anh muốn Mạc Tử Nhân mộtlần lại một lần, dục vọng của anh thật giống như không có thời điểm lấp đầy,anh luôn khát lại muốn, muốn lại khát, khó có thể ngăn chặn xôn xao trong cơthể.

Mạc Tử Nhân cam tâm tìnhnguyện để cho anh ăn được sạch sẽ, cô mệt mỏi ngay cả khí lực xoay người cũngkhông có, chỉ có thể mặc cho Hạ Anh Đông ôm vào trong ngực.

“Còn đau không?”

Cô lắc đầu, dù cho đã cóhành vi thân mật nhất, vẫn thẹn thùng không thôi.

“Chán ghét sao?”

Cô cắn môi dưới, lần nữalắc đầu.

“Anh thực thích cảm giácvới em thân mật, về sau thân thể của anh cũng chỉ hầu hạ một người là em.”

Lời của anh quá mập mờ,quá trực tiếp, cô nghe được không có thói quen, lại có thể cảm nhận được anhthật lòng — cô thật sự thật yêu, thật yêu người nam nhân này, không ngờ đượcrằng hắn lại khắc sâu tình yêu như vậy. “Em cũng vậy……”

“Em yêu thích anh ở điểmnào?”

Mạc Tử Nhân ngẩng đầulên, ngưng mắt nhìn anh, cô vẫn thích luôn có lý do cụ thể, nhưng mà chođến chính thức yêu mới hiểu được, vô luận là hô hấp của đối phương, hoặc làđộng tác uống nước cũng có thể làm tim của cô đập thình thịch, căn bản khôngcần lý do gì.

Thích chính là thích,thật là thuần túy, rất đơn giản. “Toàn bộ, em yêu anh.” cô nói, khóe miệngnhếch lên nụ cười thập phần hạnh phúc.

“Anh cũng vậy, anh yêuem, vĩnh viễn chỉ yêu một mình em.” hứa hẹn này không chỉ có cả đời này,cũng chỉ dành cho một mình cô mà thôi.