Nằm mộng!
Mạc Tử Nhân vẻ mặt mệt mỏi, đang ngồi trên giường đứngdậy, nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn, mới bốn giờ mười phút.
Cô cho rằng mình đã ngủ thật lâu, ai ngờ mới nằm cómười phút; Hẳn là có quan hệ với giấc mơ kia, không nghĩ tới chuyện đã cách lâunhư vậy, cô cũng chỉ mơ thấy chút ít chuyện trước kia –
Cha cô sau khi qua đời, trong nhà bởi vì kinh tế cùngmột số sự việc vặt vãnh khác, làm cho mẹ con cô đau đầu suy nghĩ giải quyết vấnđề, về sau lại lục tục có người của hắc đạo tìm tới cửa, bảo là muốn hỗ trợcái gì đó cho mẹ con cô, mặc cho mẹ con cô từ chối nhã nhặn như thế nào, đều cựtuyệt không được, cũng bởi vậy dẫn đến hàng xóm nghị luận rối rít, thậm chíhoài nghi mẹ con cô có quan hệ với hắc đạo; Cuối cùng mẹ con cô không chịu nổisự phiền nhiễu kia, rốt cục vào một đêm đã dọn nhà đi.
Nháy mắt đã năm năm, cô trở nên thành thục rất nhiều,nhưng bất đắc dĩ chính là, cá tính dễ dàng xấu hổ vẫn như xưa không thay đổi,chỉ cần gặp gỡ người làm cô khẩn trương, cô vẫn như xưa sẽ nói lắp.
Cha qua đời, đau xót từ từ phai nhạt, cô cũng chưatừng liên lạc qua với A Đông, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết — bọn họ cuốicùng là hai người ở hai thế giới khác nhau, có gặp mặt cũng cũng chỉ mang lạiphiền toái.
Ngẫu nhiên cô nhớ lại, nhớ tới người kia tuy mặt mũibên phải bị đánh bầm dập, con mắt trái sưng thành hình quả bóng bàn lớn, chỉcòn lại mắt phải trong suốt; Cô cứu anh coi như là duyên phận, bởi vậy cô rấthi vọng anh có thể đi trên con đường chính nghĩa, hi vọng anh hết thảy mạnhkhỏe…… Về phần từng có làm qua việc gì, coi như là chuyện đã qua.
Nếu đã không ngủ được, Mạc Tử Nhân chuẩn bị đứng dậygiặt quần áo, lúc này điện thoại di động vang lên, là một con số xa lạ; Tại lúcbắt máy, cô hoàn toàn khôngnghĩ tới sẽ là Hạ Lập Dương gọi tới.
“Làm sao anh biết số di động của tôi?”Hạ Lập Dươngcũng không rầy rà, trực tiếp đi vào chủ đề. “Muốn biết số điện thoại di động củacô cũng không khó khăn, bất quá cô có thời gian nói chuyện với tôi một lát haykhông — tôi nghe nói cô thời gian trước liên tục không tìm được việc làm, chonên muốn giúp cô giới thiệu một công việc tốt.”
Ha ha, anh họ dám quấy nhiễu hắn đi du lịch vòng quanhthế giới, hắn tìm bạn gái của anh họ ra tay.
“Cám ơn anh, ta đã tìm được công việc.” Hạ Lập Dươngquả nhiên là người tốt, lại sẽ nhiệt tâm như vậy.
“Nhanh như vậy, công việc gì?” Cái gì? Hắn chậm mộtbước? Thật là làm cho hắn tức chết mà.
“Dạy học ở phòng vẽ tranh .”
Hắn suy nghĩ một chút “Vậy hẳn là buổi tối mới có thểđi dạy đi?”
“Ừ, buổi tối bảy giờ mới lên khóa.”
“Thật tốt quá!” Thật may là trời không tuyệt đườngngười, hắn còn có cơ hội. “Cô có nghĩ đến ban ngày tìm thêm một công việc kháckhông? Thời gian không lâu, đại khái hai tháng có thể kết thúc, tiền lương rấtcao đó!”
“Là công việc gì?” cô tò mò hỏi.
Đồng thời cô cũng phát giác được một việc— trước kiakhi trông thấy Hạ Lập Dương, hoặc là nghe thấy thanh âm của hắn, tim của cô đậpcũng sẽ vô ý thức nhanh hơn, nhưng lần này không chỉ không có tình huống nhưvậy, thậm chí cô cũng không lại nói lắp.
“Giúp một gian nhà hàng sắp khai trương vẽ bích hoạ(*), đang lúc nhà hàng kia dự tính ba tháng sau sẽ phải khai trương, chonên muốn trong hai tháng vẽ xong, tiền lương là……” Hạ Lập Dương nói một con sốlàm cho Mạc Tử Nhân cơ hồ nghẹn họng nhìn trân trối con số. “Vốn là tôi muốnnhận công việc này, bất quá tôi tạm thời có chuyện gấp rút khác, tôi tin tưởngcô có thể đảm nhiệm được công việc này.”
(*bích họa:Bích là tường ; họa là tranh,vẽ. Vậy bích họa nghĩa là tranh vẽ thẳng lên trên tường.)
Mạc Tử Nhân tâm động, dù sao phần tiền lương kia xácthực rất lớn, có thể cô vẫn có băn khoăn. “Đúng là đối phương là tìm anh đến vẽbức tranh, nếu do tôi tiếp nhận công việc của anh, có thể hay không không tốtlắm?”
“Cô yên tâm, tôi đề cử người tuyệt đối có danh tiếng,nếu như cô đáp ứng, vậy thì bây giờ liền đến đó, ông chủ đúng lúc đang ở đó, cóthể lập tức phỏng vấn, như thế nào?” Hạ Lập Dương vì cuộc hành trình vòng quanhtrái đất của mình, rất cố gắng thuyết phục. “Công việc này thật sự rất tuyệt,cô tuyệt sẽ không thua thiệt! Hơn nữa nếu phối hợp tốt, nói không chừng còn cócơ hội lần sau .”
Đối với công việc này có điểm động tâm, Mạc Tử Nhânlại đột nhiên nghĩ đến có việc hỏi Hạ Lập Dương. “Cái kia…… Có chuyện khôngbiết có thể hay không hỏi anh được hay không?”
“Hỏi a!” Hắn sảng khoái trả lời.
“Về anh họ của anh…… Anh cảm thấy anh ấy đến tột cùnglà một người như thế nào?” Nàng đối với người xa lạ tâm luôn luôn bất an.
Hạ Lập Dương nghi hoặc hỏi: “Cô không phải là thíchanh họ tôi, mới hướng anh ấy tỏ tình à? Như thế nào lại không hiểu biết về anhấy?”
Ách……Việc này nên giải thích thế nào mới thỏa đáng?“Tôi, tôi……” Xong đời, lúc này cô không phải là nói lắp, mà căn bản là nóikhông được nữa.
Hạ Lập Dương cho rằng cô là thẹn thùng không dám nói,bên cạnh thử thay cô giải trừ lúng túng. “Tôi biết rồi, cô yêu thích anh họ củatôi, đương nhiên sẽ muốn biết càng nhiều về anh ấy; Cô yên tâm, anh họ của tôithật sự rất tốt, có lẽ trước kia từng đi nhầm đường lạc lối, nhưng bây giờ đãquay trở lại thành một người tốt, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ hút thuốc, uống chénrượu, anh ấy không đánh bài, không đi nơi thanh sắc, trọng yếu hơn là, anh ấyđối với nữ nhân đều giữ một khoảng cách, trên thực tế tôi cũng chưa từng thấyanh ấy quen với bạn gái.”
Có lần hắn còn hoài nghi anh họ có hay không có vấnđề, bây giờ nhìn thấy anh họ rốt cục động tâm như những người bình thường, lúcnày mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ấy không có quen bạn gái?” thật không thể tưởngtượng nổi, rõ ràng là nam nhân xuất sắc như vậy, không phải sao?
“Tôi là nghe cha tôi nói qua, đã từng có một lần anhhọ tôi gặp nạn, có một cô gái cứu anh ấy, đúng là về sau cô gái kia cũng rờianh ấy đi, không biết đó có phải là nguyên nhân hay không, nhưng tôi phát hiệntừ khi sự việc đó xảy ra, anh ấy liền thật sự không có quen với bất kì cô gáinào”
Thì ra là Hạ Anh Đông có thích một người, chỉ là khônggiống như những gì cô đã tưởng tượng — không nghĩ tới anh lại là người chungtình như vậy?
“Cho nên cô cứ việc yên tâm cùng anh ấy ở một chỗ,tuyệt sẽ không có người nào đó đến phá hư …… Tôi nghĩ trên thực tế cũng sẽkhông có người nào dám tới phá hư đâu…… với cá tính như vậy của anh họ, như thếnào lại sẽ có cô gái đáng yêu thích anh ấy được, thật là làm cho tôi khó có thểtưởng tượng; Đúng rồi, cô là ở nơi nào biết anh họ của tôi?” Hắn đối với việcnày cảm thấy hiếu kỳ, hết lần này tới lần khác anh họ nói năng thận trọng, hạihắn hoàn toàn hỏi không ra một chút tin tức gì.
Ách…… Lại một vấn đề khó có thể trả lời, cô cảm thấythật phiền não — hiện tại cô đã là đâm lao phải theo lao, căn bản không dám mởmiệng nói thật!
Đối với Hạ Anh Đông nói thật là một chuyện, đối với HạLập Dương nói thật lại là một chuyện khác, dù sao người trong lòng cô là Hạ LậpDương, nếu để cho hắn biết rõ cô tỏ tình sai người, chẳng phải là rất mất mặtsao!
Mặc dù hiện tại cô không hề cảm thấy buồn bực ảo não,nhưng loại chuyện nhầm lẫn tai hại này, tốt nhất là không cần phải quá nhiềungười biết đến, như thế sẽ tốt hơn.
Hạ Lập Dương lại lầm tưởng Mạc Tử Nhân là thẹn thùngkhông muốn nói, dù sao hắn và cô không thân quen, chỉ biết cô và hắn đều là bạnhọc — cô tựa hồ thật sự rất thẹn thùng, cô không giỏi giao tiếp, nhưng cô lạisẽ thích anh họ của hắn như vậy, quả thực làm hắn không thể tưởng tượng nổi!
Bất quá tình yêu không phải là một sự việc tầm thường,một khi tới thời điểm, đúng là ngăn cản cũng không ngăn được.
“Đừng suy nghĩ về lời của tôi nữa, hai người vui vẻ làtrọng yếu nhất. Đúng rồi, công việc này cô nguyện ý tiếp nhận không? Được rồi!Tôi lại len lén nói cho cô biết, công việc này ngoại trừ tiền lương mê ngườira, điểm trọng yếu nhất là, cô có lẽ có thể cùng anh họ của tôi làm việc vớinhau!”
Mạc Tử Nhân kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”
Con cá quả nhiên mắc câu rồi. “Quán đó là của anh họtôi, cho nên anh ấy rất có thể sẽ thường xuyên đến đó, hai người đúng lúc cóthể thừa cơ hội bồi dưỡng một chút tình cảm, tôi đây đúng là đang giúp haingười đó!”
Nhưng thật ra là cá giúp nước, hay nước giúp cá — hắngiúp bọn họ tăng tiến tình cảm, cô giúp hắn có thể đi du lịch vòng quanh thếgiới. “Đây chính là cho cô cơ hội tốt để thâm nhập hiểu rõ anh họ của tôi hơn!”
Hiểu rõ Hạ Anh Đông hơn…… Mạc Tử Nhân kỳ thật cảm thấythập phần hoang mang.
Mới đầu, cô cự tuyệt Hạ Anh Đông, nhưng anh vẫn cố ýmuốn theo đuổi, mặc dù căn bản không có động tác tiếp theo…… Đã như vậy, bọn họkhông phải là nên đi trở về quan hệ đường thẳng song song như lúc trước, không cần bất quá phải có quan hệ gì đó với nhau hay sao?
Trực giác nói cho cô làm như vậy là chính xác nhất,hết lần này tới lần khác…… Đáy lòng vẫn nhớ kỹ đêm đó tại trước cửa nhà hàng“Lá liễu” anh ôm cô — cái ôm kia rất nhẹ, lại làm cho cô khó có thểquên.
Cô thích Hạ Lập Dương dài đến bốn năm, nhanh như vậyliền “Thay lòng”, tựa hồ rất không thể nào nói nổi, đáng tiếc Anh Đông hànhđộng mập mờ không rõ, lại làm cô cảm thấy rất do dự, nếu như có thể chán ghétanh, cô cũng sẽ không có những tâm tư phức tạp như thế này, hết lần này tới lầnkhác cô cũng không cách nào chán ghét anh được, thực không xong!
Hạ Lập Dương chậm chạp đợi không được Mạc Tử Nhân trảlời, lại thuyết phục, “Như thế nào? Cô có thể hay không tới đây?”
Chẳng bằng bạo gan tin tưởng trực giác của bạn mộtlần, thích liền thích, chán ghét liền chán ghét, cô chợt nhớ tới lời của TôPhân – muốn cô thử một lần sao ?
“Được, xin anh nói cho tôi biết địa chỉ.”
Được rồi, cô bạo gan thử một lần! Ít nhất tiền lươngcũng không tệ– cô tự nói như vậy với chính mình.
Mạc Tử Nhân vốn cho là “Cái hẻm nhỏ”, hẳn là tọa lạcở nơi đông đúc, không nghĩ tới nhưng lại ở trong hẻm nhỏ bí mật lại yên tĩnh,bảng hiệu cũng không thấy được, nếu không có người chỉ dẫn, chỉ sợ không cẩnthận sẽ không tìm thấy quán này.
Trong quán không gian không lớn, nhiều lắm là chỉ dungnạp được mười mấy khách nhân, trong tiệm thiết bị bố trí cũng tương đối thoảimái, phảng phất là y theo nguyên trạng phòng ở, có một loại hương vị cổ xưa;Hơn nữa nói cũng kỳ quái, cô đối với này đang lúc nhìn lên tên quán lại có loạicảm giác quen thuộc — giống như cô từng ở nơi nào nghe qua……
“Đây là quán của anh họ tôi.” Hạ Lập Dương dẫn Mạc TửNhân rất nhanh đi hết một vòng trong quán. “Kỳ thật anh ấy mở ra không ít quán,anh ấy rất thích ăn, anh họ tôi cũng có bằng cấp nấu ăn, bất quá mấy quán khácđều vẻn vẹn cũng chỉ là cho ý kiến mà thôi, cũng không tự mình xuống bếp,chỉ có quán này là anh ấy chuẩn bị chính mình đảm đương chức vụ đầu bếp, cũngchỉ chiêu đãi những khách nhân có duyên”
“Ai! Vị trí tại nơi vắng vẻ như vậy, thực tại khônghiểu được khách nhân có duyên sẽ ở đâu mà đến; Bất quá anh ấy cao hứng là tốtrồi, người ngoài nói gì cũng không quan trọng đúng không?” Hắn quay đầu lại vừahỏi.
Mạc Tử Nhân gật đầu đồng ý
“Lập Dương, cậu cuối cùng cũng xuất hiện, cậu khôngxuất hiện nữa, tôi không biết phải làm thế nào……” Trình Diệu Ngang mặt mũi sốtruột đi lại phía họ, trông thấy Mạc Tử Nhân xa lạ “Vịnày là?”
“Cô ấy là bạn học của tôi, tên là Mạc Tử Nhân, là tớithay thế tôi vẽ bích hoạ .”
“Ông chủ đồng ý sao?” ông chủ nếu đồng ý, hắn cũng sẽkhông có bất kỳ ý kiến gì.
Hạ Lập Dương một tay khoác lên trên vai của cô, rất cótự tin trả lời “Yên tâm, anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý!”
Đối với loại động tác thân mật này, Mạc Tử Nhân nhịnkhông được nhìn hắn một cái.
Trình Diệu Ngang hồ nghi nhìn nụ cười của hắn, có điểmnhìn không ra được đầu mối – ông chủ mặc dù không bắt bẻ, nhưng từ địa điểm,đến bên trong thiết kế của quán này đều do ông chủ đích thân xử lý, sẽ khôngbiết nữ sinh nhỏ bé này, có hay không có thể phù hợp với mong đợi của ông chủ.“Hi vọng như thế, nếu không cậu cũng đừng nghĩ đi du lịch.”
“Anh họ tôi đâu?”
“Hắn có việc, tối nay mới có thể tới đây.”
“Cái gì? Anh ấy đáp ứng tôi rất nhanh sẽ tới, tôi cùngbạn đã hẹn rồi là muốn gặp mặt anh ấy……” Hạ Lập Dương nhìn Mạc Tử Nhân,lại nhìn Trình Diệu Ngang một chút, “Diệu Ngang, bạn học của tôi liền phiềntoái anh chiếu cố một lát.”
Trình Diệu Ngang vừa nghe nhắc đến chính mình, vộivàng nói: “Lập Dương, hay là cậu ở lại chính mình xử lý đi, nếu không, vạn nhấtcó chuyện gì xảy ra, ông chủ sẽ đem cậu bắt bớ trở về.”
“Anh yên tâm, sẽ không có khả năng đó đâu! Tử Nhânnhất định sẽ hợp ý của anh ấy, đúng không?” Hắn hỏi Mạc Tử Nhân, cô lại ngơngác không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô cũng không phải Hạ Anh Đông, như thế nào biết rõanh có thể hay không hài lòng. “Anh không ở lại đây sao?” cô kỳ thật cũng cóchút lo lắng.
“Yên tâm, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có vấn đềgì; Tử Nhân, cô cứ đợi ở chỗ này chờ tôi đi tìm anh họ về; Diệu Ngang đã làmphiền anh, có việc nhớ gọi điện cho tôi, hẹn gặp lại.” Hạ Lập Dương từ trướcđến nay phi thường có hành động nhanh, vừa nói xong, người cũng rời đi, để lạihai người kinh ngạc nhìn nhau.
Việc đã đến nước này, Trình Diệu Ngang chỉ có thểkhông thể không tiếp nhận. “Mạc tiểu thư, tôi tên là Trình Diệu Ngang, anh họcủa Lập Dương cũng là ông chủ của tôi, cho nên phiền toái cô xin chờ một chút;Ông chủ phi thường coi trọng quán này, chúng ta nhất định phải chờ ông chủ tựmình tới đây giải thích rõ mới được, anh ta chậm nhất là trong vòng 20 phútsẽ tới, cô không có việc gì vội chứ?”
Mạc Tử Nhân lắc lắc đầu. “Không có.”
Hạ Lập Dương đem cô ở tại chỗ này tiếp xúc cùng mộtnam nhân xa lạ, điều này làm cho cô có chút khẩn trương, thật may là Trình DiệuNgang cười rộ lên rất ôn nhu, hơn nữa nơi này là quán của Hạ Anh Đông, chẳngbiết tại sao, giống như biết rõ đây là quán của anh, dường như lại có thể làmcho cô cảm thấy an tâm.
“Đúng rồi, tôi trước hướng cô giới thiệu một chút,công việc ở đây thời gian rất thoải mái, chỉ cần trong thời gian hạn chế hoànthành là tốt rồi, hơn nữa tiền lương tính theo ngày, Lập Dương có đề cập qua vềtiền lương với cô không? Có vấn đề gì hay không?”
“Tôi không thành vấn đề.” Mặc dù cô rất quan tâm tớitiền lương, nhưng càng hấp dẫn cô là Hạ Anh Đông có ở trong quán, có một loạicảm giác làm cho cô phi thường hoài niệm.
Điện thoại di động của Trình Diệu Ngang vang lên. “Xinlỗi, Mạc tiểu thư, tôi trước nghe điện thoại.” sau đó cầm lấy điện thoại diđộng đi ra ngoài.
Mạc Tử Nhân thì đứng tại chỗ này, bắt đầu quan sátkhắp nơi – lúc này phong cách của “Cái hẻm nhỏ” hiện ra rất thuần phác, cô càngxem càng thích, nhưng cô cảm thấy nơi này cùng Hạ Anh Đông khác xa nhau, côtổng cộng gặp qua anh có ba lần, mỗi lần anh đều làm cho cô cảm thấy ấn tượngkhắc sâu, điều này làm cho cô càng khó tưởng tượng, anh sẽ vùi ở trong quán nàylàm đầu bếp bận rộn !
Cô cảm thấy anh dường như thích hợp làm quản lý mộtnhà hàng lớn như “Lá liễu” vậy. Hơn nữa anh dường như thích hợp với ralệnh hơn, mà không phải là người chấp hành mệnh lệnh.
Rắc một tiếng, Mạc Tử Nhân nghe thấy có tiếng người mởcửa, cho là Trình Diệu Ngang, “Trình tiên sinh, xin hỏi anh biết vì cái gì màquán này được gọi là ‘Cái hẻm nhỏ’ không?”
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, đồng thời bay tớimột làn hơi thở quen thuộc.
“Thứ nhất, vị trí của quán này ở tại trong hẻm nhỏ,cho nên đặt tên là ‘Cái hẻm nhỏ’; Thứ hai, tôi cảm thấy được ‘Cái hẻm nhỏ’ làmcho người ta có một loại cảm giác thân thiết lại ấm áp, là chỉ có bạn bè mớibiết chỗ, tôi vẫn luôn muốn mở một quán nhỏ chỉ có thể chiêu đãi người có duyênvới nó.”
“Tôi không cầu quán này có thanh danh lan truyền lớn,chỉ hy vọng mỗi một khách nhân vào trong quán, đều có thể mang theo nụ cười vừalòng thỏa mãn rời đi, vô luận là bạn bè tụ hội, hoặc là khách nhân sau khi tanviệc muốn tìm chỗ ngồi một chút,‘Cái hẻm nhỏ’ cũng sẽ thập phần hoan nghênh.”
Mạc Tử Nhân không nghĩ tới lại sẽ nghe thấy ông chủ tựmình giải thích ý nghĩa của quán này, điều này làm cho cô sợ hết hồn, trái timthình thình nhảy cực kỳ mau, liền vội vàng quay đầu lại.
Kể từ sau lần trước tại “Lá liễu” nhìn thấy anh, bọnhọ đã có một tuần lễ không gặp.
Rõ ràng không có gì thay đổi, cô lại cảm thấy mỗi mộtlần nhìn thấy, hình dáng của Hạ Anh Đông liền trở nên càng lúc càng rõ ràng,giống như rốt cuộc khó có thể quên được
“Xin chào.” cô sợ hãi chào hỏi.
“Làm sao cô lại ở chỗ này?” em họ nói muốn cho anhngạc nhiên mừng rỡ, nguyên lai là chỉ cô sao?
“Cái kia…… Xin chào! Tôi là do Hạ Lập Dương tìm đếngiúp, giúp anh ấy vẽ bích hoạ, mặc dù tôi không có kinh nghiệm, năng lực cũng sora kém với anh ấy, nhưng là tôi sẽ cố gắng thử một chút, tuyệt không làm choanh thất vọng.” hiển nhiên đã quên mục đích chính mình tới đây, Mạc Tử Nhân vộivàng thay mình giải thích.
Hạ Anh Đông thật bất ngờ khi nhìn thấy Mạc Tử Nhânđứng ở trong quán, việc này ngoài ý muốn của anh, quả nhiên như em họ anh đãnói — một chút cũng sẽ không làm anh thất vọng!
Quán này ý tưởng lúc ban đầu, chính là kết hợp kỳ vọngcủa anh cùng cảm giác của cô mà thiết kế, hôm nay cô đến vẽ bích hoạ, anh quảthực là cầu cũng không được. “Cái chìa khóa này cho cô, cô có rảnh tới vẽ bíchhọa là tốt rồi, không vội.”
Không vội?
“Không phải nói muốn trong hai tháng bức tranh phảiđược hoàn thành sao?” cô đã bắt đầu tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến đấu,nói.
“Đó là yêu cầu đối với Lập Dương, nếu không nó có thểcho tôi vẽ đến một năm, bức tranh cũng còn chưa vẽ xong!”
“Kia…… Xin hỏi muốn tôi vẽ bức tranh theo đề tàigì?”
“Không cần cho mình áp lực, cô muốn vẽ bức tranh thànhcái gì cũng có thể, do cô tự mình phát huy.”
Tự do phát huy? Hạ Lập Dương không phải nói Hạ AnhĐông có hạn định muốn vẽ cái gì, như thế nào hiện tại lại sửa lại?
Vừa không có thời gian hạn chế, lại không hạn chế nộidung vẽ, trong lúc đó, cô cảm thấy phần công việc này tựa hồ thật tốt quá, tốtđến làm cho cô có điểm không dám tin vào vận may của mình. “Xin hỏi…… Công việcnày thật sự muốn giao cho tôi sao?” Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, cô có chútkhông cách nào xác định được.
“Tôi chỉ hỏi cô đối với mình có lòng tin sao?”
“Có.” Hạ Anh Đông ánh mắt có mị lực hấp dẫn người, làmcho cô cơ hồ không cách nào dời đi tầm mắt.
“Có là tốt rồi, tôi cũng có lòng tin cô có thể làmđược, để cho tôi hài lòng.”
“Nếu Hạ tiên sinh đã nói như vậy, tôi, tôi nhất địnhsẽ càng cố gắng !” Mạc Tử Nhân luống cuống, vội vàng hít sâu ổn định lại tâm tư— không được! Cô không thể quá khẩn trương, nếu không lại sẽ nói lắp.
“Cô lại đã quên, gọi tôi Anh Đông.”
Cô giương mắt hỏi: “Anh vẫn không chịu nói chúng ta làđã gặp nhau ở nơi nào sao?” cô hao hết tâm tư chính là không nghĩ ra bất kỳ dấuvết gì để lại.
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng mỉm cười, “Cô từ từ suy nghĩ,không vội, dù cho không thể nghĩ được cũng không sao cả.” Dù sao anh đã sớm dựđịnh bắt đầu lại từ đầu, dù sao tình huống lúc đó thực tại không tốt đẹp lắm,đã quên cũng tốt.
Mạc Tử Nhân kỳ thật rất gấp, cô rất muốn biết rõ rànghết thảy mọi việc, bất đắc dĩ Hạ Anh Đông không có nói rõ ràng dự định, cô chỉcó thể dựa vào chính mình.
Cô xuất ra máy tính xách tay chuẩn bị ghi nhớ trọngđiểm. “Vậy tôi có thể hỏi chút ít vấn đề sao? Là có liên quan đến quán này, bởivì…… Tôi phải hiểu rõ anh hơn, mới có thể biết rõ anh muốn cảm giác gì.”
Vừa rồi khi nghe xong anh miêu tả về quán này, cô đãnắm được một chút sơ bộ cấu trúc, mà là lần đầu tiên có người tín nhiệm cô nhưvậy, cô không cố gắng cũng không được.
“Cô nghĩ hỏi cái gì cứ việc hỏi.” Vốn là vẫn còn mộtđống chuyện vặt cần phải xử lý, Lập Dương lập tức muốn anh tới đây mộtchuyến, anh cảm thấy có chút không vui, bất quá sau khi nhìn thấy cô, cả ngườirất nhanh liền buông lỏng — anh quả nhiên là chỉ ở trước mặt cô mới có thể chânchính buông lỏng xuống.
“Vì cái gì anh nghĩ sẽ mở một quán như vậy?”
Nếu như muốn bằng sức một mình đến duy trì quán này,anh không thể giống như trước, ăn mặc tây trang thẳng thớm được nữa, có lẽ HạAnh Đông cũng không để ý quá đến khí phái hình tượng cho lắm, nhưng bận rộnkhông thôi với một quán nhỏ thật sự là anh muốn sao? Cô muốn hỏi rõ ràng ýtưởng chân chính trong lòng anh.
“Tôi nghĩ muốn đảm đương vị trí đầu bếp, muốn vì ngườitrong lòng tôi mà xuống bếp, cho nên nơi này là bước đầu tiên thực hiện mơ ướccủa tôi…… Tôi đã từng cùng người nào đó từng có ước định, mặc dù chỉ là tôi đơnphương, nhưng tôi nghĩ làm xong sẽ làm cho cô ấy cảm thấy ngạc nhiên, tôi khôngmuốn làm cho cô ấy…… Thất vọng.” anh nhìn cô nói, trong ánh mắt truyền đạt chântình không cần nói ra.
Anh xác thực chưa từng ở ngay trước Mạc Tử Nhân ướcđịnh, chỉ là sau khi rời đi, nghĩ tới cô, nghĩ tới chính mình, sau đó trước mắttừ từ hiện ra một cảnh tượng tuyệt vời, bên trong có anh, cũng có…… cô.
“Thì ra là như vậy……” Nguyên lai là vì người khác, côđoán rằng người đó hẳn là nữ, chính là anh từng thích qua người con gái kia;Ánh mắt của cô bỗng nhiên buồn bã, cắn cắn môi dưới. “Như vậy rất tốt, tôi cảmthấy được có mơ ước thật là rất tuyệt! Tin tưởng cô gái kia sau khi biết nhấtđịnh sẽ cảm động .”
“Cô sẽ cảm động sao?”
Di?! Làm sao đột nhiên hỏi cô? “Ách…… Cái kia…… Tôi,tôi cũng vậy, sẽ cảm thấy rất cảm động.” cô đã không ở trước mắt Hạ LậpDương nói lắp, như thế nào lại cùng Hạ Anh Đông trước mặt nói chuyện chậmnửa nhịp?
“Cám ơn cô.”
“Không khách khí……” Di? Anh tại sao phải nói cám ơnvới cô?
“Bất quá cảm giác của tôi không trọng yếu, trọng yếunhất vẫn là cảm giác của cô, tôi hi vọng cô là thích thú, cho nên nơi này hoàntoàn muốn dùng cảm giác của cô là chính, tôi giao toàn quyền cho cô chịu tráchnhiệm, không cần hỏi qua ý kiến của tôi.”
“Ách…… Được.” lời nói tín nhiệm của anh cho cô khíchlệ rất lớn.
Hai người ở trong quán tham quan thêm một vòng, haibên trao đổi lấy ý kiến, mà ngay cả khi Trình Diệu Ngang ly khai cũng khôngbiết; Cho đến khi bên ngoài sắc trời đã tối, Mạc Tử Nhân mới nhớ tới như thếnày còn muốn đi làm.
“Đã sáu giờ, tôi phải đi làm.”
“Đi làm? Cô tìm được công việc gì? Ban ngày tới nơinày vẽ tranh, buổi tối còn muốn đi làm, sẽ có quá mệt không?”
“Là công việc ở phòng vẽ tranh, hai việc này đều làcông việc tôi thích, tuyệt không mệt mỏi, tôi sẽ thích thú.” Cô nhớ rõ Hạ AnhĐông chính là hi vọng cô có thể thích thú.
“Vậy là tốt rồi, tôi dẫn cô đi ăn cơm, đưa cô đến chỗlàm thêm.” Anh một mặt đi ra ngoài, một mặt nói.
“Ách…… Không cần làm phiền, tự tôi có thể đi được, cảmơn ý tốt của anh”
“Không quan hệ, huống chi là tôi làm trễ nải cô lâunhư vậy, rất cần phải làm như vậy, trừ phi cô muốn cho tôi cảm thấy áy náy?”
Ách…… Cô nào dám làm cho ông chủ của mình cảm thấy áynáy? Đành phải ngoan ngoãn đồng ý.
Hai người tới cửa sảnh thiết kế theo kiểu Italy, vừanhìn cũng biết phải đăng ký trước mới được vào, điều này làm cho cô nhớ tớitình huống lần trước tại “Lá liễu”, không khỏi lùi bước, cô cắn cắn môi dưới“Cái kia…… Anh Đông.” Nhớ kỹ anh muốn cô gọi tên anh, miễn cho lại bị uốn nắn.
“Tôi hiện tại trong tay không có nhiều tiền lắm, để ănở một nơi sang trọng như vầy.” cô thử trước đem anh coi như bạn bè, đối với anhnói thật, mà không muốn cảm thấy bị mất mặt– trên thực tế, tại trước mặt Hạ AnhĐông cô đại khái cũng chả mất mặt gì.
Hạ Anh Đông đầu tiên là yên lặng mấy giây, về sau mớinói: “Lần này tôi trước hết mời cô, lần sau đổi lại cô mời tôi, đi thôi!” Nóixong, trực tiếp dắt tay của cô đi vào, không để cho cô có bất kì cơ hội từ chốinhã nhặn nào.
Anh có chút bá đạo, có chút tùy hứng, cô lại chỉ cảmthấy lòng bàn tay của anh rất lớn, thật ấm áp, kết quả lại đã quên kháng nghịanh thay thế cô quyết định chuyện như vậy.
“Nhà cô…… Ở đâu?” trong thời gian chờ thức ăn đượcmang lên, Hạ Anh Đông cũng không lãng phí thời gian tiến hành điều tra gia cảnhcủa cô
“Tôi bây giờ ở cùng tiểu lộn xộn .”
“Không, tôi là hỏi nhà của cô ở đâu?”
“Ở khu đô thị mới.”
“Trong nhà còn có người nào?” Dù cho rõ ràng trong nhàcủa cô có người nào, nhưng anh biết rõ còn cố hỏi.
“Mẹ tôi.”
Hỏi đến đây là tốt rồi, Hạ Anh Đông không có truy vấnvì sao cô không đề cập tới chuyện của cha cô, anh cũng không muốn chạm đếnchuyện thương tâm của cô. “Bác gái thân thể có khỏe không?”
Bình thường vấn đề tiếp theo cũng đang trên đường sẽkhông dừng lại, Mạc Tử Nhân lập tức cảm thấy anh rất hiểu lòng người– anh khôngcó gạn hỏi đến cùng!
Kỳ thật cho dù anh tiếp tục hỏi tiếp cũng không sao,dù sao chuyện đã qua năm năm rồi, cô dù đau xót thế nào, cũng nên để xuống; Cóthể anh rất tốt, không có lại truy vấn nữa.
“Cũng không tệ lắm, người cũng đi tập thể dục đều đặn,cho nên thân thể so với trước kia khá hơn nhiều.” Nhớ tới mẹ một mình ở tại khuđô thị mới, cô liền hận không thể nhanh lên dồn đủ tiền đưa mẹ lên ở cùng mình.
“Cô có thường trở về thăm người không?”
“Tôi mỗi lần lễ bái cũng sẽ trở về, người còn muốn tôitiết kiệm một chút, không cần phải mỗi lần đều trở về; Đúng rồi, cha mẹ của anhở đâu?” Không phải là căn cứ vào trả lễ hỏi thăm lại, cô là thật sự nghĩ muốnhiểu rõ Hạ Anh Đông, mới có thể hỏi như thế.
“Bọn họ đều đã đã qua đời.” anh nhàn nhạt nói
Mạc Tử Nhân tự giác biết mình đã hỏi sai vấn đề rồi,ảo não rũ mắt đẹp xuống. “Xin lỗi……”
“Đó là chuyện thật lâu trước đây rồi, đã biến thànhquá khứ của tôi, ngẫu nhiên nhớ tới lúc tuy sẽ có tiếc nuối, nhưng tôi rất cốgắng còn sống không để cho bọn họ lo lắng, vậy cũng là đã hiếu hết đạo đi……”
“Tôi tin tưởng ba mẹ của anh nếu biết rõ anh thành đạtnhư bây giờ, nhất định sẽ thay anh cảm thấy cao hứng.”
Đúng lúc, phục vụ sinh đem bữa ăn bưng lên bàn, haingười bắt đầu dùng cơm; Sau đó Hạ Anh Đông đúng giờ đưa cô tới phòng vẽ tranh.
“Anh, Anh Đông, hôm nay cám ơn anh.” Không chỉ có làmcho cô có một công việc tốt hơn những gì Hạ Lập Dương ca tụng, lại còn mời côđi ăn món mì Ý ngon như vậy.
Bất quá cô cũng không đem những thứ này, tất cả đềunói ra khỏi miệng lời cảm tạ, mà là để trong lòng; mấy lần thấy anh này, côcũng đã có ít nhiều nhận thức được về anh— anh là một người không câu nệ tiểutiết, một người rất khí phách, ánh mắt luôn mang theo một cỗ tang thương ubuồn, càng tăng thêm vài phần mị lực thành thục.
Cô đem tất cả những điểm tốt đẹp của anh toàn bộ đặt ởđáy lòng của mình, về sau cô sẽ tìm cơ hội hồi báo anh.
“Cô quá khách khí rồi, nhanh đi đi !”
“A! Được……” mỗi lần đối mặt với Hạ Anh Đông, cô giốngnhư cũng sẽ biến thành bị động — hoàn toàn theo ý tứ của anh; Thấy anh đã láixe đi xa, cô mới bỗng dưng nhớ tới còn có một chuyện rất trọng yếu chưa có hỏianh.
Vì cái gì anh thủy chung không gọi điện thoại cho tôi?Nhưng không có hỏi cũng làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, nếu là hỏi, Hạ Anh Đôngnếu nói là không cần thiết, cô nhất định sẽ rất đau lòng
Aiz…… Không chỉ có Tô Phân mong muốn thay đổi cá tínhcủa cô, mà cô kỳ thật cũng cho là cá tính của mình xác thực cần phải tu sửa lại— trừ phi là có khẩn cấp, nếu không cô khi đối mặt với bất cứ chuyện gì đều làdo dự hết lần này đến lần khác, giống như là sau khi xác định có một kết quảhoàn mỹ, mới bằng lòng đi thực hiện; Cô cảm thấy chính mình như vậy thật khôngtốt, nếu như cô không tích cực tranh thủ, hạnh phúc không nhất định sẽ ở tạichỗ chờ đợi cô a!(NN: câu này quá đúng, tranh thủ thời cơ tạo nên hạnhphúc)
Thẳng thắn mà nói, cô đã có đang thay đổi chính mình,ít nhất là lúc này đây, chính là cố lấy dũng khí rất lớn mới có thể đối mặt vớiHạ Lập Dương tỏ tình, chỉ là kết cục có chút ít không xong, thế nhưng khó cóđược một lần thay đổi lớn như vậy.
Cô thật sự có đang cố gắng……
Ai nha, không được, cô bị muộn rồi.
Phòng vẽ tranh chín giờ tan học, những bạn học nhỏ lụctục rời đi, còn lại chính là lão sư.
Tôn Tĩnh Minh rõ ràng đúng là một ông chủ rất tốt,không tự cao tự đại, luôn cùng cô cùng nhau trao đổi. “Mấy ngày nay đã quenthuộc chưa?”
“Đi học rất thú vị, tôi rất thích nơi này.” phòng vẽtranh nho nhỏ, một người làm ba người phụ giúp, cô tin tưởng mình sẽ học đượcrất nhiều điều có ích ở đây.
Trên thực tế, cô xác thực học được không ít — Tôn TĩnhMinh giống như là một kho kiến thức khổng lồ, đồng thời cũng rất là có lựcngưng tụ của một lão sư, hắn vừa đứng trên bục giảng, vừa có thể hấp dẫn ánhmắt bạn học nhỏ phía dưới, để cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nếu là đổi lạilà cô, đại khái liền……
Ai! Cô tại sao lại đi theo phương hướng suy tư bi quanrồi, nàng cần phải càng tích cực tiến thủ — cô sẽ cố gắng.
Cho đến một ngày có thể như ông chủ vậy !
Tôn Tĩnh Minh đẩy gọng kính nho nhỏ, rất là có ý tứnói.
“Vậy là tốt rồi, cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, tôi còn sợcô không cách nào có thói quen cùng những đứa trẻ nghịch ngợm này ở chung.”
Mạc Tử Nhân không khỏi nhíu mày. “Vì cái gì trẻ tuổixinh đẹp liền không cách nào cùng những bạn nhỏ này ở chung?” cô thật tò mòhỏi.
“Bởi vì lúc trước tôi thuê vài em gái xinh đẹp, kếtquả cũng không làm được hết một tháng liền rời đi, aiz!” Lắc đầu lại thở dài.
“Ông chủ có thể chọn lão sư có kinh nghiệm a!”
Tôn Tĩnh Minh hai tay lập tức ôm ngực, làm ra vẻ mặtbất đắc dĩ. “Tử Nhân, cô nên biết cá cùng hùng chưởng là khó có thể kiêm phải(*), có lão sư kinh nghiệm chưa chắc xinh đẹp, lão sư xinh đẹp chưa chắc cókiên nhẫn, đây là đạo lý tất nhiên.” Trời cao thật là công bằng, aiz!
(*cá cùng hùng chưởng là khó có thể kiêmphải :“ngữ dữ hùng chưởng bất khảkiêm đắc” [cá cùng tay gấu không thể chọn cả hai] )
“Vì cái gì không phải xinh đẹp không thể?” cô ngượclại cho rằng kinh nghiệm, cùng kiên nhẫn tương đối trọng yếu.
Tôn Tĩnh Minh lộ ra nụ cười, “Đương nhiên là muốn cảnhđẹp ý vui!”
Mạc Tử Nhân lập tức trừng to mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ôngchủ, ông không phải là thích nam nhân sao?”
Ngày đầu tiên lúc phỏng vấn, bạn trai của ông chủ cũngở đó, bọn họ đóng cửa lại thương lượng đã lâu mới quyết định thuê cô; cô khôngam hiểu cùng nam nhân giao tiếp, cho nên càng thêm may mắn vì ông chủ đối vớinam nhân có hứng thú, như vậy cùng ông chủ giao tiếp mới có thể không có áplực.
Hắn phi thường, phi thường nghiêm túc bày tỏ. “Thânthể cùng con mắt không cùng cảnh giới.” (NN:ý là Thân thể cùng mắt nhìn không liên quan đến nhau =)) )
“Ở đâu bất đồng?” Dù sao cũng không vội vàng, và bậnrộn lắm, nghe một chút ông chủ hồ ngôn loạn ngữ cũng có thể gia tăng thêm kiếnthức.
“Con mắt chỉ là thưởng thức tinh khiết, chỉ cần thíchcó thể nhìn, không cần để ý đến điều kiện khác; Vừa vặn là muốn trải qua kinhnghiệm thực chiến mới có thể xác thực có thích hợp hay không, dù sao có chútnhìn thích, nhưng không thấy phải thích hợp với chính mình, cho nên tôi nói đâylà hai cảnh giới bất đồng, bởi vì tôi chỉ là nhìn, hắn mới sẽ không tức giận.”Hắn vô cùng tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt .
“Tôi nghĩ…… ông chủ lớn hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ khổsở đi?” Tôn Tĩnh Minh đúng là ông chủ, mà bạn trai của hắn cũng là bỏ vốn rathành lập phòng vẽ tranh này, cho nên là ông chủ lớn ở đây.
Tôn Tĩnh Minh sững sờ, giống như là không nghĩ tớichuyện này, nhất thời lại trầm mặc.
Xem ra, cô không cẩn thận làm cho ông chủ xúc động.
Cho đến lúc đóng cửa, Tôn Tĩnh Minh và Mạc Tử Nhâncùng nhau xuống lầu, hắn rốt cục mở miệng, “Tử Nhân, tôi thật không nghĩ tới côsẽ nói đến cái điểm này. Hắn không nói, tôi vẫn cho là hắn sẽ là không để ý, khótrách mỗi lần thuê người mới, hắn chung quy cùng tôi chiến tranh lạnh vài ngày,hiện tại tôi rốt cục đã hiểu, cám ơn.” Nhắc nhở của cô làm hắn bừng tỉnh đạingộ.
Thì ra là cô là giúp đỡ hắn sao? “Đừng khách khí.”
Tôn Tĩnh Minh không khỏi sờ sờ đầu của cô, “Cô đángyêu lại hiểu lòng người như thế, người có thể được cô yêu nhất định sẽ rất hạnhphúc!”
“Tôi không có tốt như vậy a……”
“Đứa ngốc, cần phải có lòng tin ở chính mình, tôichính là rất ít tán thưởng người!”
“Tiểu Nhân!” Một tiếng quyết đoán, mà thanh âm hữu lựcphá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Hai người đồng thời quay đầu lại, trông thấy Hạ AnhĐông đang đứng ở nơi đó, anh mặc một bộ y phục màu đen, đứng ở trước chiếc xehơi màu đen, cơ hồ hòa làm một, có vẻ lạnh lùng hơn lẫm liệt, phảng phất khôngkhí xung quanh anh cũng theo đó đông cứng lại.
Hạ Anh Đông chính là nam nhân lạnh lùng như vậy
“Là bạn của cô sao?”
“Ách…… Đúng vậy.” Mạc Tử Nhân kinh ngạc nhìn Hạ AnhĐông, trong lòng có một vẻ khẩn trương — anh không phải là cần phải trở về sao?
Tôn Tĩnh Minh lập tức hiểu ý, đập lên bả vai Mạc TửNhân nói: “Thì ra là cô có bạn trai tuyệt vời như vậy, vậy tôi cũng không cầngiới thiệu giúp cô nữa.”
Mạc Tử Nhân vốn muốn giải thích, nhưng vừa nghe câutiếp theo của ông chủ, là muốn giúp cô giới thiệu bạn trai, lập tức cũng khôngdám nhiều lời, dù sao một thiện ý hiểu lầm có thể ngăn chặn được rất nhiềuchuyện, kỳ thật cũng không có gì là không tốt
“Ngủ ngon!” Tôn Tĩnh Minh phất phất tay, tiếp tục đilên phía trước.
Mạc Tử Nhân còn lại là từ từ đi đến bên cạnh Hạ AnhĐông. “Làm sao anh lại ở chỗ này?”
“Chờ cô” anh trả lời đương nhiên. “Lên xe đi!”
Mạc Tử Nhân ngoan ngoãn lên xe.
Kỳ thật không cần hỏi, dùng đầu trộm nghĩ cũng biết HạAnh Đông nhất định là đặc biệt đang đợi cô — chinh là điểm này làm cho cô cảmthấy rất hành hạ, mặc dù bị theo đuổi, dầu gì cũng biết cái gì gọi là theođuổi, nhưng thái độ của anh, loại này như gần như xa, làm cho cô là không cáchnào thăm dò rõ ràng anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì, làm hại chính cô tâmcũng trở nên loạn một đoàn, khó cóthể làm rõ cảm giác của mình.
Trên xe ngoại trừ tiếng nhạc, cũng chỉ còn lại có âmthanh hô hấp của bọn họ, bọn họ phảng phất đều lâm vào trong trầm tư của mình,không có người nghĩ phá tan ngăn cách này trước.
Mạc Tử Nhân cảm giác được ra Hạ Anh Đông tựa hồ cóđiểm mất hứng, cô không nghĩ ra được cô đã làm chuyện gì khiến anh tức giận,đành phải tùy ý im lặng.
Cho đến khi xe dừng ở lầu dưới chỗ ở của cô, kéo phanhxe lại anh mới cầm tay của cô. “Vì cái gì cũng không nói chuyện?”
“Anh đang tức giận có phải hay không?” Không nên cóbất kỳ cảm giác gì, nhưng hết lần này tới lần khác cô vừa chạm phải anh, chínhlà rất có cảm giác, thật sự là không xong!
“Ừ.” anh thừa nhận, hơn nữa giải thích rõ cảm thụ củamình. “Bởi vì tôi nhìn thấy cô cùng người nam nhân kia vừa nói vừa cười, tôichính là không thích.”
Anh cũng ích kỷ như biết bao nhiêu nam nhân khác,không thích bất kỳ một nam nhân nào nhích lại gần nữ nhân của mình
Anh nói không thích…… Anh vì cái gì không thích? Anhdựa vào cái gì không thích?!
Cô thật sự là đã chịu đủ rồi! Mạc Tử Nhân mím môi, lúcnày mới nói: “Tôi không hiểu — vì cái gì anh muốn dùng thái độ mập mờ như vậyđối mặt với tôi? Anh không phải là muốn đuổi theo tôi sao? Nếu đã muốn đuổitheo tôi, vì cái gì cũng không gọi điện thoại cho tôi? Vì cái gì anh dùng tháiđộ chợt xa, chợt gần này đối với tôi, thật giống như tôi là đồ vật của anh, anhvừa rời đi tầm mắt, anh liền hướng tôi hờ hững, anh đây là mềm nắn rắn buôngsao? Tôi thật sự rất không thích như vậy, anh một chút cũng không dứt khoát!”
Anh thái độ mập mờ, làm cho lòng của cô bất ổn, so vớilúc trước, lúc còn thầm mến Hạ Lập Dương còn muốn thống khổ hơn.
Hạ Anh Đông sửng sốt một chút, đầu tiên là kinh ngạccô đột nhiên một hơi nói xong, đồng thời cũng cảm thấy rất mừng rỡ — cô tức giậnliền đại biểu cho cô đã bắt đầu quan tâm đến anh.
“Thật xin lỗi đã cho cô có loại cảm giác này, tôi mộtchút cũng không muốn mềm nắn rắn buông, chỉ là…… cô không phải là hi vọng từ từsẽ đến sao? Cho nên tôi tôn trọngngươi, chờ cô chủ động chấp nhận tôi.” Anh làm sao không muốn đến gần cô, khôngphải là không đối với cô cấp bách chằm chằm người, làm sao không muốn hai mươibốn tiếng đồng hồ đều canh giữ ở bên cạnh cô, làm sao không muốn biết cô mỗingày đều phát sinh chuyện gì…… Anh nghĩ muốn nắm giữ mỗi mộ̣t phần cảm giáccủa cô, hết lần này tới lần khác cô muốn chậm một chút, anh chỉ tốt nhịn xuốngtất cả vọng tưởng, cùng cô từ từ sẽ đến.
Thì ra những hành động anh đã thực hiện, tất cả đều làđứng ở lập trường của cô suy nghĩ, cô sau khi nghe xong, đột nhiên có cảm giácnhư buông xuống một gánh nặng cảm thụ, nguyên gốc đang thẳng cắm ở trong ngựcngột ngạt, hưu một tiếng phá tan ngực, đầu thoáng chốc giống như là hiểu ra, màngay cả hô hấp đều trở nên thập phần thông thuận — thì ra là trước hết tất cả đềulà cô tự tìm?
Hạ Anh Đông không tiếng động đến gần, khẽ vuốt gươngmặt của cô. “Tiểu Nhân, kỳ thật cá tính của anh rất tích cực, muốn sẽ liều lĩnhtranh thủ…… Nhưng anh nghĩ tôn trọng em, anh không hy vọng em sợ anh, cho nênmột mực chờ em chủ động chấp nhận anh, hoặc là ít nhất chờ em cho anh một chútám hiệu, annh mới tốt muốn làm gì thì làm……”
Ách…… Muốn làm gì thì làm? “Muốn làm gì thì làm……”
“Em nghe lầm, là bạo gan theo đuổi em.” Ngón taydài tại khuôn mặt của cô đi lên trở về ma sát, lặng lẽ tạo ra một chút ánh lửa.
Mạc Tử Nhân ngơ ngác nhìn anh, tâm càng nhảy càng mau,càng nhảy càng mau……