Bí Mật Của Ảnh Đế [Trần Ẩn]

Chương 6




Edit: Củ Cải Đường

17.

Vừa mới thốt ra câu này xong, thoắt cái đã có vô số ánh mắt xung quanh tia sang đây, người nào cũng treo một nụ cười đầy ẩn ý trên miệng, trong mắt thì toàn là "Yooooooo..."

Đờ mờ, mọi người đọc hơi bị nhiều teenfic rồi đấy!

Tụi tôi không phải loại quan hệ như trong tưởng tượng của mọi người đâu!

Anh ấy chỉ phát lương cho tôi hàng tháng thôi!

Hầy.

Chúng tôi thực sự trong sáng lắm mà.

"Lực độ thế này đã đủ chưa?"

"Mạnh hơn một chút."

"Anh có chịu được đau không?"

"Cũng không phải lần đầu tiên làm với cậu, tôi thích thế nào cậu lại không biết à?"

"Tôi sợ anh đau mà."

"Không đau, mạnh hơn nữa đi."

"À... Vậy anh ráng chịu đựng một chút."

Đầu ngón tay tôi ấn mạnh hơn một chút, Nhung Dận gào lên như heo chọc tiết: "Đệch mợ đau đau đau đau đau đau đau...."

Tôi thả lỏng ngón tay thì anh lại thở dài ra một hơi: "Phê~"

Tôi vẩy vẩy bọt trên tay rồi tiếp tục ấn huyệt trên đầu anh ấy, đương nhiên tôi nào có biết gì đâu, tôi chỉ bóp đại thôi.

Cái tên này hình như có khuynh hướng M, lúc gội đầu ổng rất thích được tôi bóp đầu cho. Lúc tắm xong thì lại kêu tôi bóp chân.

Nhìn đi nhìn đi. Tiền lương tám nghìn một tháng, đầu bếp, bảo mẫu, nhiếp ảnh gia, culi bốc vác, nhân viên mát xa gội đầu, nhạc nào cũng nhảy. Mệt chết người.

"Gần đây có phải cậu có tâm sự gì không?" Nhung Dận ngồi tựa vào đầu giường.

"Không có." Tôi ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân anh ấy.

Mấy ngày nay anh ấy đều phải diễn cảnh đánh nhau, trên chân anh có rất nhiều vết máu tụ.

"Thế mà trông mặt cậu mấy ngày nay cứ như thể có ai thiếu nợ cậu vài tỷ vậy." Nhung Dận nói.

Lại đây, hai chúng ta thay đổi thân phận với nhau xem anh có thể cười hạnh phúc tới cỡ nào nhé!

"Không có thật mà." Tôi thoáng nhìn đồng hồ, "Anh đi ngủ sớm đi, 5 giờ sáng mai phải dậy trang điểm rồi."

"Haiz, chán thật đấy." Nhung Dận ném điện thoại lên giường, "Cậu nghĩ người ở đây có cái TV cũng không mua nổi, tối đến mà không ngủ được thì làm gì nhỉ?"

"Không biết." Tôi ngẫm nghĩ, "Chắc là lên thị trấn chơi thôi, lúc trên đường đi tôi thấy thị trấn rất sầm uất."

Nhung Dận không nói lời nào, đi ra ngoài hỏi fans cho mượn một chiếc xe ba gác đạp và đèn pin.

Buổi đêm trên núi yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng muỗi vo ve. Dưới ánh trăng, tôi cong đít đạp xe ba gác, Nhung Dận ở đằng sau vừa đẩy xe vừa cằn nhằn: "Mọi khi kêu cậu tập thể dục nhiều lên thì cậu không nghe, đến cái sườn núi bé tẹo mà cũng phải hì hục."

"Cái sườn núi này cũng phải có độ dốc tận bốn mươi độ, cái xe ba gác này mà có đổi thành xe việt dã thì cũng đếch leo lên được!" Tôi quay lại gào lên một tiếng.

"Chưa tới bốn mươi độ! Cùng lắm là ba mươi độ thôi!" Nhung Dận còn gào to hơn cả tôi, xung quanh vọng tới tiếng vang rùng rợn.

"Đừng gào nữa đừng gào nữa." Tôi hạ giọng khuyên ngăn, "Lát nữa mà thu hút mấy thứ kỳ quặc tới đây thì dở."

Cuối cùng xe ba gác cũng lên tới đoạn đường bằng phẳng. Nhung Dận nhảy phốc vào trong xe, ghé sát vào tai tôi thì thào: "Cậu sợ ma à?"

"Đừng nói tới cái chữ đó!" Tôi run đến mức suýt chệch tay lái.

Vì hồi nhỏ tôi từng bị cha nhốt vào phòng tối, khiến tôi sợ gần chết, nên tôi vừa sợ tối vừa sợ ma. Hơn nữa, tại sao lúc mới đến thì thấy thị trấn ở gần đây như vậy, mà sao bây giờ đạp nửa tiếng rồi vẫn chưa tới nơi!?

"Để tôi kể cậu nghe chuyện cười cho bớt căng thẳng nhớ." Nhung Dận nói.

"Ừ ừ." Tôi gật đầu như giã tỏi.

"Ngày xửa ngày xưa, có năm người bạn thân cùng đi leo núi thì gặp phải trận tuyết lở, bị chết mất một người. Bốn người còn lại sau khi đi ra thì cùng chui vào một căn nhà gỗ nhỏ, vì bọn họ bị kẹt dưới chân núi nên bắt buộc phải vào căn nhà gỗ đó để trú tạm qua đêm. Bọn họ không hề có đèn pin hay nến gì cả, xung quanh tối đen như mực..."

Nghe đến đây tôi đã lờ mờ cảm thấy đây chẳng phải chuyện cười gì hết, tôi muốn cắt ngang câu chuyện của anh nhưng não lại cứ nghe ảnh kể tiếp.

Đồ khốn nạn.

"Trong đó có một người đề xuất chơi trò gì đó để giết thời gian. Bốn người bọn họ mỗi người đứng ở một góc tường. Bắt đầu từ người thứ nhất, đi ven tường theo vòng kim đồng hồ để vỗ vai người tiếp theo, người bị vỗ sẽ đi tiếp để vỗ vào vai người sau đó, cứ như vậy người này vỗ vai người kia, bọn họ chơi mãi tới tảng sáng..." Nhung Dận nói xong, vỗ bộp một cái lên vai tôi, "Như này nè."

"Á đù!!!" Tôi gào đến mức lạc cả giọng, "Anh đừng có làm tôi sợ! Lát nữa chúng ta mà đi xuống nhỡ đâu thành người thứ năm kia thì sao!"

Tôi quay đầu lại thì đã thấy Nhung Dận cười sặc sụa như dở hơi.

Cuối cùng anh phải phân tích điểm vô lý của câu chuyện này ra cho tôi, là có bốn người thì không chơi trò này được. Sau khi nghĩ lại thì mẹ nó chứ lị tôi còn tuyệt vọng hơn, chân đạp hùng hục như tên bắn, ai không biết còn tưởng bọn tôi đang đào tẩu.

May mà không lâu sau đó, tôi đã nhìn thấy ánh sáng từ phía thị trấn. Mùi thịt thơm nức từ hàng ăn khuya xộc vào mũi tôi.

Nhung Dận bảo mời tôi ăn khuya, vậy nên tôi chọn luôn cả mấy món hải sản mà bình thường tôi không thích ăn cho lắm. Lúc tính tiền anh hỏi có nhận thanh toán Alipay không, bà chủ quán lại tưởng chúng tôi tới ăn chùa, thế là gọi tận vài anh zai cao to vạm vỡ tới.

Thoáng cái mà ví tiền đã xẹp xuống, tôi vô cùng sầu đời, nhưng lại không ngại không dám mở miệng nói là, haiz, tiền này lúc về anh nhớ tính thêm vào tiền lương của tôi đó.

Vất vả lắm mới xuống tới nơi nên chúng tôi cũng không muốn về sớm, giống như khi bạn đi tận 10km chỉ để mua một cái bánh rán và ăn hoa quả rồi cảm thấy rất phí công vậy, nên chúng tôi muốn lượn lờ giết thời gian.

Nói thật thì ở thị trấn này không có gì đáng để đi dạo cả, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn phòng tắm sục XX, thẩm mỹ viện XX với lại...đồ dùng cho người lớn.

"Hehe, anh từng vào chưa?" Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ người lớn không thấy có người đứng bán hàng, tôi không nhịn được ngước đầu lên hỏi.

"Vớ vẩn! Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới chỗ này!" Nhung Dận nói.

"Không phải tôi hỏi cửa tiệm này." Tôi hạ thấp giọng xuống, "Tôi hỏi anh trước kia đã từng vào mấy cửa hàng nào như thế này chưa."

"Chưa." Nhung Dận nói xong bước vào ngay.

Ôi đệch!

Tôi thực sự hối hận vì không mang máy quay theo để ghi hình lại cảnh này.

Nhìn đi nhìn đi! Ảnh đế đó!

Đây là đi dạo cái quỷ gì hả!

Sau khi thầm phỉ nhổ xong, tôi cũng không nén nổi cơn tò mò đang không ngừng trào dâng trong người mà bước vào theo.

Những thứ trưng bày bên trong cũng gần giống như tôi tưởng tượng, chỉ là một số bộ phận quan trọng của cơ thể người và một vài thứ liên quan, loại có mặt mũi đàng hoàng thì có giá cao hơn.

Cơ mà các khuôn mặt lúc xuất xưởng còn không đính tóc. Ai mà cương được trước mấy thứ xấu ma chê quỷ hờn này thì tôi cũng phục.

"Này, anh nghĩ liệu có nữ sinh nào mặt dày tới mua thứ này không?" Tôi chỉ vào một cây dương v*t giả, hỏi.

"Không nhất thiết phải là nữ, cũng có cả nam sinh mua mà." Nhung Dận cười bảo.

18.

Sau khi nghe được câu này của Nhung Dận, phản ứng đầu tiên của tôi là: Sao nam lại đi mua cho nữ thứ đồ này được? Chẳng phải mình cũng có ư?

Có nam sinh nào tặng cho bạn nữ thứ đồ này không chứ!?

Không thực tế, tôi cứ cảm thấy điều Nhung Dận muốn nói không phải là ý này.

Vậy nên tôi lại hỏi: "Nam sinh mua để làm gì?"

"Coi như tôi chưa nói gì đi." Nhung Dận thở dài.

"Không được!" Tôi ghét nhất là nói chuyện nửa vời, chẳng phải muốn khiến người ta tò mò ư, "Tôi muốn biết cơ."

"Chậc." Nhung Dận đút tay túi quần lững thững đi ra ngoài, "Cậu nghĩ kĩ lại đi, thứ đồ đó được dùng để làm gì?"

Với tư cách là một tên xử nam ngây thơ trong sáng, tôi hơi ngại nói ra. Chưa đợi tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Nhung Dận đã liếc nhìn sang bên cạnh tôi, tôi quay lại nhìn theo tầm mắt của anh.

Một chị gái ăn mặc rất..."lịch sự" đang ngồi trên ghế sofa gần cửa trong tiệm tắm sục, vẫy vẫy tay với bọn tôi. Đương nhiên cũng có thể là chỉ vẫy mình Nhung Dận.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên một từ ngữ khó coi.

Ngay tại đây, tôi thề, lúc đó tôi chỉ tò mò theo bản năng nên mới đi chậm lại rồi ngó vào xem thôi, không phải tôi muốn làm gì cả. Ngay tại đây, ngay lúc này, bên cạnh tôi còn có người khác, làm sao mà tôi dám làm gì được!

Đương nhiên, cho dù đúng lúc đúng địa điểm bên cạnh mà không có ai thì tôi cũng không thể làm gì được. Tôi là một con người đứng đắn.

Ngay trong giây phút tôi còn đang tò mò, bỗng dưng có một cô gái không biết xuất hiện từ đâu ra, vừa kéo lấy cánh tay lôi tôi vào trong vừa lẩm bẩm: "Anh chàng đẹp trai, có muốn vào rửa chân không?"

Tôi bị cô ả kéo nên trọng tâm không ổn định, một lúc sau mới đứng vững lại giữ chặt lấy cửa ra vào, giờ khắc này tôi đã dấn nửa người vào khu vực nguy hiểm. Bằng tốc độ ánh sáng, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa cũng đứng dậy níu lấy cánh tay còn lại của tôi: "Vào đây rửa chân chút thôi."

"Không cần đâu cảm ơn!" Tôi ra sức phản kháng, "Tôi không mang tiền!"

"Ôi dào, rẻ lắm, hôm nay cửa tiệm có ưu đãi, còn được miễn phí cả dịch vụ chăm sóc móng chân nữa."

Tôi đang cố gắng giãy giụa thì nhìn thấy bà chị này, tôi lại càng hoảng sợ. Phấn mắt xanh tím quẹt dài từ khóe mắt tới thái dương, lớp phấn dày đặc trên mặt cô ả cũng không che lấp được các vết lỗ chỗ như mặt trăng. Trên người ả có mùi hỗn hợp của nước hoa rẻ tiền với mùi thuốc lá làm tôi thực sự không thể chịu được.

Có lẽ vừa nãy đứng cách xa, vả lại ánh sáng quá mờ nên tôi mới sinh ra ảo giác nghĩ người phụ nữ này là một bà chị.

Rõ ràng là một bà cô thì có.

"Anh Dận ơi!" Tôi cố thò đầu ra gào lên một tiếng như chọc tiết heo, "Cứu em!!!"

Hẳn là Nhung Dận cũng hãi hùng trước hành động của hai người xuất hiện đột ngột này, sau khi hoàn hồn thì lập tức túm lấy áo tôi chạy bạt mạng ra ngoài.

Cảnh tượng trông như một cuộc kéo co, thực lực hai bên không phân cao thấp.

"Cậu ta bị liệt dương." Nhung Dận bỗng nhiên nói.

Hai người phụ nữ tức khắc buông tay ra.