Nhận đồng phục huấn luyện quân sự xong, Cố Tân Di đã bị Kim Ba Béo xách đi.
Chính xác là xách đi.
Sự việc là thế này, Cố Tân Di lo trái lo phải, thật sự cảm thấy vào đoàn nghệ thuật ca múa không được dễ dàng cho lắm. Sau khi ra khỏi sân vận động, cô ngó trước ngó sau thăm dò bốn phía, cuối cùng chọn một hướng cắm đầu chạy.
Cảm giác phương hướng của cô vốn đã chẳng ra làm sao nhưng may mà Giả Giai nhớ đường, cô ấy đưa cô vào nhà vệ sinh trốn một lúc.
Cảm thấy thời gian vừa đủ, lúc này Cố Tân Di mới dám thò đầu ra ngoài. Cô đến hồ nước ngay sát tường, nhìn xuống mặt hồ, trong lòng vui vẻ bắt đầu nghêu ngao hát [Khúc tráng ca anh dũng]. Hát đến câu [Dân tộc Trung Hoa đã đến lúc nguy nan nhất] thì đột nhiên cảm thấy gì đó sai sai nên lại đổi sang hát bài [Hành khúc giải phóng quân nhân dân Trung Quốc].
“Dũng cảm oai hùng, khí phách hiên ngang, vượt qua sông Áp Lục…”. Cô hát cực kỳ hăng hái, thậm chí còn đổi lời thành, “Cô gái Trung Quốc đánh thắng Kim Ba Béo…”.
(Chú thích: Nguyên văn là Cô gái Trung Quốc đồng lòng đoàn kết đánh địch”.
Kim Ba Béo đi ra từ nhà vệ sinh nam, Cố Tân Di lập tức im bặt. Huấn luyện viên Kim cười lạnh, “Hát hay lắm, tiếp tục đi”.
Cố Tân Di lại tiếp tục hát: [Dân tộc Trung Hoa đã đến lúc nguy nan nhất…].
Huấn luyện viên Kim nhận xét: “Giọng hát cũng rất hay, vẫn nên đến đoàn nghệ thuật Moranbong đi, nếu không người ta lại nói tôi lãng phí nhân tài”. Sau đó liền xách cổ áo cô đi ra ngoài.
Kim Ba Béo lực lưỡng hơn rất nhiều so với Đại Béo. Cố Tân Di cảm thấy anh ta không chỉ có mỗi to xác mà là khoẻ thật. Không biết ba người đó ban đầu xếp thứ hạng một, hai, ba như thế nào nữa.
Đã đến nước này thì Cố Tân Di phải nhận, tự an ủi chính mình là bây giờ không cần phải tự tìm đường về nữa, không sợ bị lạc đường.
Giả Giai là đồng phạm giúp cô chạy trốn, cô nàng đang uống nước thì thấy Cố Tân Di một tay túm cổ áo, tay còn lại thì duỗi về phía mình cầu cứu thảm thiết. Trông thấy cảnh tượng này, Giả Giai sợ mất mật phải uống thêm một hớp nước lớn để trấn tĩnh bản thân.
Cố Tân Di vẫn ai oán nhìn Giả Giai, Giả Giai không đành lòng nhưng bài học trước mắt, phải biết rút kinh nghiệm. Cô nàng tặng cho Cố Tân Di một ánh mắt cầu phúc, lặng lẽ vẽ một chữ thập trước ngực.
Trên đường, Cố Tân Di gặp đàn anh tốt bụng đã giúp mình xách hành lý hôm khai giảng, Thạch Lỗi. Cô lập tức chớp đôi mắt làm nũng đáng yêu cầu cứu viện, khẩn cầu lần này anh ta có thể cứu mình.
Bước chân Thạch Lỗi khựng lại thấy rõ, tiếp theo là hờ hững xoay người rời đi.
Cố Tân Di khóc không ra nước mắt.
“Trứng thối…”. Huấn luyện viên Kim mở lời vàng ngọc.
Cố Tân Di mở radar tìm kiếm xem Trứng thối là ai.
Thạch Lỗi bỗng trượt chân, hiên ngang thấy chết không chùn đi tới: “Chào huấn luyện viên Kim”.
Anh ta quay mặt đi không nhìn cô đàn em vừa đáng yêu lại đáng thương bên cạnh.
Kim Ba Béo vừa trả lời vừa thả Cố Tân Di ra: “Đội nghi thức thiếu người, tôi đưa đến cho cậu rồi đây, cậu đưa người qua đó đi. Cao ráo xinh xắn, ồ, đúng rồi, giọng hát cũng được lắm”. Ba Béo nhắc nhở cô, “Kiếp nạn của em đến rồi đó, hát hai câu nào, hát hai câu cho Trứng thối nghe đi”.
Cố Tân Di nhìn bản mặt u oán của Thạch Lỗi, rầm rĩ hát đôi câu trong bài “Ánh trăng dưới hồ sen”: “Cá ơi cá ơi, cá bơi chậm lại nha. Trứng thối, trứng thối, Trứng thối đang buồn nè”.
Kim Ba Béo trầm mặc hai giây, nhận xét: “Sai rồi, phải là Trứng thối, Trứng thối, ánh trăng soi Trứng thối”.
Thạch Lỗi: “…”.
Vừa mới khai giảng nên huấn luyện viên có hàng núi công việc chồng chất phải làm, nhờ vậy mà Cố Tân Di an toàn thoát khỏi tay Huấn luyện viên Kim.
Thạch Lỗi đưa người đến tòa nhà hội sinh viên, khuôn mặt biến hoá với trăm loại biểu cảm khác nhau.
Anh ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi, hỏi: “Em nhìn thấy gì trên mặt anh à?”.
Cố Tân Di đứng cách xa anh ta nửa mét, gật đầu dứt khoát.
Thạch Lỗi: “Thấy gì?”.
Hai chữ “Trứng thối” đang nhảy múa trong đầu Cố Tân Di, cô buột miệng thốt ra: “Trứng thối đang buồn nè”.
Thạch Lỗi cảm thấy dường như có một đám ngựa hoang đang gào thét phi nước đại trong lòng mình, cuốn theo một trận gió thổi bùng lên sức mạnh hồng hoang trong người. Trứng thối, Trứng thối, có nhà ông mới là Trứng thối!
“Trên mặt anh tràn đầy phẫn nộ vì tôn nghiêm bị chà đạp, bị người ta sỉ nhục đùa bỡn”.
Cố Tân Di rụt rè nói: “Đặt tên là Sống nhờ vào kỹ thuật”.
Thạch Lỗi tức cái lồng ngực, bị tiêu diệt toàn bộ.
Anh ta suy sụp ủ rũ, giọng điệu nịnh nọt: “Em có thể đừng gọi anh bằng cái biệt danh đó được không?”
“Thế anh có thể thả em ra được không?”. Cố Tân Di buông tay ra.
Hai bên liếc nhau, đạt được tiếng nói chung.
Kim Ba Béo mới là “trùm cuối”, bọn họ đều không muốn bị “xử chết” đâu.
…
Cố Tân Di bị đưa đến cửa văn phòng của đội nghi thức, bên trong ríu rít toàn là tiếng của con gái.
Thạch Lỗi lập tức đổi sắc mặt, hắng giọng chỉnh trang lại quần áo, hạ giọng gõ cửa nhẹ nhàng. Một đàn chị xinh đẹp đoan trang mặc sườn xám mở cửa nhìn ra: “Chà, là Trứng thối à, đến đây làm gì thế?”.
Thạch Lỗi cũng không giận, gọi một tiếng “Mẫn Mẫn”, đỏ mặt khen ngợi cô ấy.
Đàn chị Mẫn Mẫn thà ngắm nghía ngón tay còn hơn để ý đến anh ta. Thạch Lỗi đẩy Cố Tân Di đến cứ như muốn tranh công. Lúc này đàn chị kia mới sáng mắt lên, véo lên má Thạch Lỗi: “Trứng thối giỏi quá, Trứng thối vất vả rồi”.
Cố Tân Di liếc mắt nhìn, giờ phút này, trên mặt Trứng thối tràn đầy cảm giác thỏa mãn vì được mỹ nhân đùa bỡn, sướng… chết… đi… được.
Đàn chị vỗ mặt anh ta, Thạch Lỗi không bỏ được mà cứ mặc theo số phận.
Cố Tân Di miễn cưỡng bị đưa vào trong.
Sau khi vào, Cố Tân Di phát hiện bên trong là bảy tám cô gái mặc sườn xám cùng kiểu với nhau. Mấy cô gái đang trang điểm cho nhau, dùng trâm gỗ cài tóc, trang dung lộng lẫy, xinh đẹp hút mắt.
Mẫn Mẫn đưa cho cô một cốc trà sữa. Sự miễn cưỡng của Cố Tân Di lập tức hoá hư không, hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn chỉ vì một cốc trà sữa.
Những người còn lại cũng rất thân thiện, lôi kéo Cố Tân Di đến tự sướng vài tấm ảnh, sau đó còn kết bạn Wechat.
Các đàn chị đều rất thích Cố Tân Di bởi vì cô luôn đứng trước khi chụp ảnh tự sướng, mặt cũng to nhất.
Trong lúc nói chuyện phiếm, nói đến biệt danh của Thạch Lỗi, mọi người đều cười ồ lên. Mẫn Mẫn giải thích nhẹ nhàng bâng quơ: “Biết chữ Thạch còn có cách phát âm khác không? Trong tiết Văn học Trung Quốc, giáo sư nói Thạch Lỗi là nhà dư thừa lương thực, ngày ngày no đủ, sau này biến thành Trứng thối đó”.
* Chữ Thạch 石 ngoài phiên âm là “shí” thì còn có phiên âm khác là “dàn”, đồng âm với từ “ngày 旦” và “Trứng 蛋”.
Cố Tân Di: “…”.
Mẫn Mẫn lấy mấy bộ sườn xám trong túi ra vẫy trước mặt Cố Tân Di. Hôm nay Cố Tân Di mặc chiếc váy hoa chiết eo rất tôn dáng. Mẫn Mẫn vừa nhìn vừa gật đầu, lúc nhìn qua ngực Cố Tân Di còn “tấm tắc” tán thưởng.
Suy nghĩ một lúc, đàn chị Mẫn Mẫn chọn chiếc sườn xám cỡ lớn nhất đưa cho Cố Tân Di đi thay.
Bởi vì mọi người ở đây đều là con gái, để thuận tiện nên họ đã giăng một chiếc rèm trong góc làm chỗ thay đồ.
Chẳng mấy chốc Cố Tân Di đã thay đồ xong đi ra, cả căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Chiếc sườn xám thêu hoa vườn vặn tôn lên vóc dáng yểu điệu của cô, cổ áo làm nổi bật chiếc cổ trắng như tuyết, khuôn mặt rạng ngời quyến rũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng ửng đỏ, Mẫn Mẫn nói: “Đừng xấu hổ, đều là con gái với nhau, không có gì phải ngại”.
Cố Tân Di há miệng thở phì phò, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: “Em… em không xấu hổ… mà là em không thở nổi…”.
Mọi người: “…”.
Cố Tân Di đã mặc chiếc rộng nhất rồi, nhưng vì mọi người đều là dáng gầy mảnh mai nên kích thước đồ cũng tương tự nhau, với Cố Tân Di thì đúng là rắc rối lớn rồi.
Cái miệng nhỏ của Cố Tân Di vẫn đang hút trà sữa, hai bên má không ngừng phình lên hút thạch dừa. Mẫn Mẫn nhìn thời gian đành cướp lấy cốc trà sữa trong tay cô.
Mẫn Mẫn: “Hết cách, chỉ đành bắt em nhịn đói trước, nhịn chừng bốn tiếng, tầm ấy chắc là xong rồi”.
Người bên cạnh nhắc nhở: “Ngực cũng có thể bé đi vì đói hả…”.
Cố Tân Di vội vàng gật đầu, trong miệng vẫn đầy thạch dừa, ngây thơ nhìn Mẫn Mẫn.
Mẫn Mận bất lực cô đàn em này, nói: “Bộ sườn xám này có thể co giãn, bốn tiếng thôi, lúc đó thì đồ cũng căng ra rồi. Nhưng bây giờ chị cần đảm bảo bụng em không to ra nha”.
Nói xong, cô ấy bóp bẹp cốc trà sữa, thậm chí còn nghe thấy tiếng răng rắc.
“Đàn em, em thấy ý kiến của chị thế nào?”.
Cố Tân Di lập tức hít một hơi thật sâu, hóp bụng, khó khăn gật đầu, sau đó lại lén lút vận động hàm răng, bảo đảm sẽ không bị đàn chị phát hiện mình đang cố nhai nốt miếng thạch dừa cuối cùng.
Quả nhiên, cô đã nói mà, vào đoàn nghệ thuật của Kim Ba Béo chả phải chuyện dễ làm.
(T_T)
…
Cố Tân Di bị đói đến mức da ngực muốn dính vào lưng, cuối cùng cũng thở được trong bộ sườn xám chật ních.
Họ ngồi xe đi đến hội trường, nhân viên phụ trách đang bố trí sân khấu. Kim Ba Béo bận tối mắt tối mũi đi kiểm tra một vòng, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Cố Tân Di trốn phía sau Mẫn Mẫn nhưng Huấn luyện viên Kim vẫn nhìn thấy cô, nhướng mày hỏi: “Còn hát được nữa không?”.
Cố Tân Di bày vẻ mặt xúc động, nhỏ giọng hát: “Cải thảo nhỏ, héo trên đất, hai ba tuổi, chả ai chăm…”.
Kim Ba Béo ho khan mấy tiếng, cũng biết cô gái này bị anh ta lừa một vố cho đến giờ vẫn chưa được ăn cơm. Nghĩ vậy anh ta chỉ vào đĩa trái cây trên bàn đại biểu, nói: “Em đi lấy một quả đi”.
Hai mắt Cố Tân Di muốn sáng lên, đang chuẩn bị khom lưng cảm ơn thì Kim Ba Béo lại bồi thêm một câu: “Nhớ lấy quả bé nhất ấy. Quýt đó có vẻ chua, ăn không ngon lắm, em lấy cái đó ăn đi”.
Cố Tân Di: “…”.
Huấn luyện Kim kéo Mẫn Mẫn đến trao đổi về chương trình. Mẫn Mẫn là đội trưởng đội nghi thức, cũng chính là đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật Kim Ba Béo. Cô ấy rất có kinh nghiệm trong việc tổ chức nghi thức trong các buổi lễ, hoạt động.
Cố cô nương nhìn đĩa trái cây đầy ắp, hai chân bất động, hương trái cây thơm ngọt len lỏi vào khứu giác.
Hu hu hu, muốn ăn quá, cô muốn ăn quả thanh long to bự kia cơ, cũng muốn ăn quả nho tím bóng mượt kia nữa.
Nhưng cho dù có đói lả đi nữa thì Cố Tân Di vẫn rất có liêm sỉ.
Cô chỉ lấy một quả quýt, nhỏ nhất.
Cô cầm chặt quả quýt trong tay, tiếp đó lại sắp xếp lại đĩa trái cây, xác nhận không ai nhìn ra thiếu mất một quả quýt.
Nhân viên phụ trách đúng lúc đặt một tấm bảng tên lên bàn. Cố Tân Di thì thầm với tấm bảng tên, nói cảm ơn: “Thầy ơi, cảm ơn thầy, em sẽ không ăn không của thầy. Sau này nếu thầy có tiết, em nhất định sẽ học chăm chỉ, tuyệt đối không ngủ gật”.
Cô ngẩng đầu lên, muốn ghi nhớ tên của vị giáo sư này thì hai chữ đã nhảy ngay vào tầm mắt.
Tần Trạm.
Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy hai chữ này.
Ở bảng giới thiệu tại Phòng thí nghiệm Quang điện tử Quốc gia, tên của anh đi kèm với vô số giải thưởng khác; ở trên những tài liệu trong phòng làm việc, tên của anh phóng khoáng ngạo nghễ trên từng trang giấy. Còn hiện tại, tên của anh được viết ngay ngắn trên bìa cứng màu đỏ đặt trên chiếc đế bằng thuỷ tinh.
Cố Tân Di ngẫm nghĩ một lát, lặng lẽ để quả quýt chua về chỗ cũ.
Tần Trạm không còn đi học nữa và có lẽ cũng sẽ không dạy lớp của cô.
Ôi đúng là một câu chuyện buồn.
Lễ Khai giảng sắp bắt đầu. Mẫn Mẫn kéo Cố Tân Di đến đợi ở cánh gà.
Một nhóm giáo sư lẫn học giả chuẩn bị vào chỗ ngồi.
Cố Tân Di cảm giác dường như có ánh mắt nào đó đang dõi theo cô. Cô đưa mắt tìm kiếm rồi lại thấy bóng dáng Tần Trạm trong đám đông bên dưới. Anh đi cuối cùng, dáng vẻ hoàn toàn khác so với ngày đầu tiên họ gặp nhau. Hôm nay anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt, chân dài eo thon, nét mặt nhu hòa dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cô sửng sốt nhớ đến quả quýt nhỏ kia, lại nhớ đến khay tiểu long bao sáng nọ, cảm thấy nhan sắc này thật xứng với câu “nhìn thôi cũng đủ no”. Cố Tân Di đứng thẳng người, đột nhiên lại không thấy đói nữa.
Tần Trạm cúi đầu dừng chân, Cố Tân Di không nhìn rõ nét mặt anh, chỉ thấy ngón tay anh đang thong dong gõ nhẹ bên thái dương.
Sau đó, anh lại thong thả đút một tay vào túi, ung dung về chỗ ngồi.
Phó bí thư đoàn trường là người dẫn chương trình của lễ khai giảng hôm nay. Sinh viên tiến vào hậu trường, mấy trăm ghế đã không còn chỗ trống. Mấy chữ “Học viện Khoa học & Công nghệ Quang điện tử” liên tục chạy trên màn hình LED.
Đây mặc dù chỉ là lễ khai giảng nhưng ngay từ cái tên trường đã khiến mọi người được mở mang tầm mắt.
Cố Tân Di đi đôi giày cao gót 8cm, vỗ đến đỏ cả tay.
Lúc một đàn anh xuất sắc đang phát biểu cũng là lúc Cố Tân Di nhìn thấy một người quen, Thạch Lỗi.
Âu phục thay cho áo phông, trông anh ta đẹp trai hơn rất nhiều, giọng nói cũng rắn rỏi mạnh mẽ. Nhưng cứ nhớ đến biệt danh “Trứng thối” thì Cố Tân Di lại cảm thấy tất cả ảo ảnh đều tiêu tan.
Kim Ba Béo nhân lúc này vội vàng chạy đến triệu tập mấy cô gái trong đoàn nghệ thuật: “Mau mau, các em, đến hậu trường lấy hoa đi”.
Anh ta xếp các cô gái thành một hàng lần lượt, Cố Tân Di đứng chính giữa.
“Lát nữa em phải tặng hoa cho giáo sư Tần, Tần Trạm, biết không? Chính là cái người đẹp trai nhất kia kìa, đừng có tặng nhầm đấy nhé. Em chính là trụ cột của đoàn Moranbong chúng ta, nhất định phải cười cực kỳ xinh đẹp. Tôi muốn cho giáo sư Tần thấy Học viện Khoa học & Công nghệ Quang điện tử của chúng ta không chỉ có tài mà còn có sắc! Nếu giáo sư Tần mà vui thì tôi sẽ mời em ăn trưa một tuần. 35 nhà ăn trong trường tùy em chọn.
Cố Tân Di: “… Chốt kèo!”.