Ánh nắng mặt trời hắt bên khung cửa sổ, một con chim sẻ liều mình đâm đầu “bịch” vừa cửa sổ. Âm thanh này chỉ khiến Cố Tân Di hỉ mũi một cái rồi mơ màng ngủ tiếp.
Đồng Như Nam đứng bên cạnh giường của cô. Cô ngủ rất ngon lành, Đồng Như Nam cũng không nỡ đánh thức, nhưng mà…
Sắp đến giờ rồi.
Đồng Như Nam đang nhìn Vệ Tử, Vệ Tử cũng đang sầu não nhìn Giả Giai đang ngủ say như chết trước mắt mình.
Đúng là hai cô gái ưa ngủ.
Đã tắt đến năm lần báo thức rồi.
Đồng Như Nam rối rắm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm bật công tắc của con gà báo thức, tiếng kêu thảm thiết như bị cắt tiết vang lên.
Tiếng gà gáy thảm thiết không ngừng đã không phụ lòng người nhấn mà gọi được hai cô gái đang say ngủ kia tỉnh dậy. Cố Tân Di mơ màng ngồi dậy, nắng sớm chiếu vào khiến cô tìm cách né tránh, hoang mang một lúc cô mới nhớ ra lớp mình đã hẹn hôm nay sẽ đi tham quan khuôn viên của trường.
Cô vừa nói cảm ơn với Đồng Như Nam vừa xoay người bước xuống giường.
Bảy ngày sau khi đến báo danh là thời gian làm quen của sinh viên với trường, thời gian này không có tiết học, cũng không có huấn luyện quân sự. Anh Béo biết bọn họ vẫn chưa biết nhiều về trường nên mới đề nghị này.
Bọn họ hẹn nhau lúc 9 giờ, Cố Tân Di và Giả Giai có hai mươi phút để rửa mặt đánh răng.
Vệ Tử nhân lúc này giúp hai cô gái chuẩn bị đồ dùng đầy đủ vào ba lo của mỗi người.
Đêm qua, Cố Tân Di thật thà thú nhận với mọi người rằng mình có tật xấu là rất thích ngủ, dặn dò Giả Giai nhớ kỹ phải đánh thức mình.
Giả Giai chỉ “A” một tiếng, lắc đầu: “Mình chắc cũng không dậy nổi đâu”.
Dừng lại một lát, Giả Giai ngượng ngùng nói, “Mình bị chênh lệch múi giờ, Tân Cương chậm hơn ở đây hai giờ nên đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh được”.
Cố Tân Di bẻ khớp ngón tay, biểu cảm cực kỳ hâm mộ, hai mắt sáng trưng: “Thế các cậu mấy giờ sáng mới ngủ dậy?”.
“Cấp 3 là 8 giờ, lúc được nghỉ thì hơn 9 rưỡi”.
Cố Tân Di cực kỳ thèm muốn: “Đúng là sướng chết đi được”. Cô thích thời gian biểu như vậy, ngủ được no giấc thì việc nào cũng xong.
Giả Giai nghe hiểu ý đồ của cô, thẳng thừng chặn đứng: “Nhưng buổi tối cũng ngủ muộn hai tiếng, tính lại cũng như nhau cả thôi”.
Cố Tân Di lập tức héo như trái cà già gặp sương giá, mãi lâu sau mới quay lại nói với Đồng Như Nam chuyện gọi mình dậy.
Đồng Như Nam cũng trưng biểu cảm “trời đất thiên địa quỷ thần ơi” cùng tiếng kêu thảm thiết như con gà kia.
Ban đầu cô chỉ cảm thấy Cố Tân Di nói quá, nhưng đến khi Cố Tân Di tắt bụp tất cả báo thức thì cuối cùng cô bạn cũng lĩnh hội được “tật thích ngủ” của Cố Tân Di nghiêm trọng cỡ nào.
Sau khi bôi qua loa kem chống nắng, may mà Cố Tân Di và Giả Giai cũng kịp giờ đến tập hợp với mọi người.
Nắng tháng tám như thiêu như đốt, cũng may cây ngô đồng tán rộng đã che bớt đến tám chín phần tia cực tím. Những cành cây cao lớn dựng đứng rủ sang hai bên tạo thành mái vòm vô cùng tự nhiên.
Đại học Khoa học Công nghệ là ngôi trường còn khá trẻ nhưng cũng từng có thăng trầm. Đến đầu thế kỷ 21, ngôi trường này mới vươn mình mạnh mẽ như những thanh niên thuở mười tám đôi mươi.
Thế nhưng cây cối trong trường lại có tuổi thọ lâu năm đến nỗi có thể viết thành một trang lịch sử dày dặn.
Khi đó Đại học Khoa học Công nghệ vẫn chưa có tên gọi như bây giờ, năm này qua năm khác, thầy hiệu trưởng cùng sinh viên trồng rất nhiều cây ngô đồng ở những giao lộ. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Đến nay, mỗi sinh viên trước khi ra trường đều sẽ tự giác trồng một cây giống ở bãi đất trống sau trường hoặc một nơi nào đó trong trường.
Năm này qua năm khác, Đại học Khoa học Công nghệ đã trở thành ngôi trường cây cối um tùm danh xứng với thực.
Anh Béo kể cho họ lịch sử về những hàng cây của trường, kể về những đời hiệu trưởng tận tâm và những sinh viên đã mang vinh quang về cho trường.
Thỉnh thoảng sẽ có những cơn gió nhẹ thổi tới khiến những tán lá dường như đang vỗ tay, đang thì thầm đáp lại lời của anh Béo.
Có lẽ được sống lại thời kỳ sinh viên nên anh Béo có phần hưng phấn. Anh ta mặc một chiếc áo phông màu đỏ, mồ hôi ướt đẫm nhưng nụ cười vẫn không ngơi trên khuôn mặt. Đi được một lúc, anh ta còn kể những chuyện thú vị đã xảy ra khi anh ta còn là sinh viên của ngôi trường này.
Cố Tân Di thích thú lắng nghe, anh Béo là người đã trải qua bốn năm đại học, lời nói ít nhiều vẫn có giá trị tham khảo với đàn em mới vào trường. Hơn nữa, anh ta kể chuyện vừa thật thà vừa thú vị khiến người khác rất có hứng thú lắng nghe.
Cô lại nhặt một chiếc lá cây sạch trên mặt đất bắt đầu xé lá.
Ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt, lúc đóng lúc mở như con bướm đang vỗ cánh bay. Giả Giai quan sát một lúc thấy lá cây ban đầu đã biến thành hình dáng anh Béo dẫn mọi người đi tham quan. Thật ra đó chỉ là một dáng người bình thường nhưng mấy chỗ nhấp nhô gai lá khiến người ta liên tưởng đến mấy lọn tóc lưa thưa nhấp nhô, vừa liếc mắt đã nhận ra đó chính là anh Béo.
Giả Giai đứng dưới bóng cây nhìn cô.
Nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày của Cố Tân Di dường như nhiễm ánh vàng khiến khuôn mặt bừng sáng.
Giả Giai không dám làm phiền, đợi cô làm xong mới hỏi: “Cậu biết vẽ tranh à? Xé đẹp quá”.
Cố Tân Di bất ngờ vài giây mới lắc đầu: “Mình không vẽ tranh”.
Âm điệu của cô trầm thấp khác thường.
Ngay sau đó, cô kẹp chiếc lá đã xé xong vào sách, sau đó lại nhặt một chiếc lá cây khác, cười hì hì nói: “Làm cho cậu một cái nhé”.
Bọn họ đi một vòng lớn đến tận tòa nhà chính đã tới hôm qua. Nơi này ban ngày hoa lá tươi tốt, hoa sen nở rộ trong hồ, rặng liễu lặng lẽ rủ xuống bên hồ đem đến một vẻ đẹp khác.
Hai bên đường đến khu dạy học là một khu rừng nhỏ, trong đó đều trồng ngọc lan tím, bao quanh còn có một hàng ngân hạnh.
Cố Tân Di thích thú xoay hai vòng trong khu rừng nhỏ.
Ngọc lan tím còn có tên là Tân Di là một loại cây rụng lá, hình dáng thướt tha yểu điệu.
Thấy mọi người hào hứng, anh Béo còn đưa họ đi về phía phòng thí nghiệm quang điện tử quốc gia nằm sau khu dạy học.
Đây là một trong bảy phòng thí nghiệm quốc gia trên cả nước, nghiên cứu và phát triển những công nghệ mới về Quang điện tử.
Vì vấn đề bảo mật công nghệ nên phòng thí nghiệm không mở cửa cho tham quan, một đám tân sinh viên nóng lòng muốn xem cũng thấy tiếc hùi hụi.
“Nhưng mà đúng lúc vào tuần lễ Khoa học Công nghệ, tôi cảm thấy các em chắc hẳn đều rất hứng thú nên đã xin phép cho lớp được tham quan, có lẽ thứ 4 này sẽ được phê duyệt”.
Lúc mọi người than ngắn thở dài thì anh Béo thong thả bước đến dưới bóng cây. Anh ta giang hai tay để lộ chiếc bụng tròn vo dưới lớp áo phông màu hồng.
“Thế nào hả? Có phải cảm thấy anh Béo không hề béo mà còn rất đẹp trai không hả?”.
“Đúng đúng đúng”.
“Anh Béo đẹp trai nhất”.
“Anh Béo có tâm quá”.
“Anh Béo thật thông minh, ngầu quá trời”.
Cố Tân Di cũng theo mọi người khen một câu thêm náo nhiệt: “Anh Béo siêu đỉnh!”.
Anh Béo được khen cũng thấy ngượng ngùng bèn xua tay, vội vàng đưa mọi người rời khỏi.
Đang là giữa trưa, thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe đạp lao đi như bay trên con đường chính. Đoạn đường này là một con dốc nghiêng chừng 20 độ nhưng lại được gọi là con dốc tuyệt vọng. Gọi là “tuyệt vọng” bởi leo hết con dốc này sẽ còn một con dốc khác còn dài hơn ở phía sau.
Nói đến đây, anh Béo hỏi: “Trong số các em có ai không biết đi xe đạp không?”.
Cố Tân Di lập tức tự hào giơ tay lên, nhưng cô nhìn trái nhìn phải một lúc cũng không thấy ai giống mình bèn sợ hãi lùi về, ấp úng nói: “Em, em từng học nhưng không đi được”.
Cô vừa nhăn mặt thì ánh mắt anh Béo đã sáng rực, anh ta nhìn đám nam sinh hết một lượt, hài lòng gật đầu nói: “Không sao, không sao, không biết đi xe đạp cũng được”.
Anh Béo tránh sang đề tài khác, vui vẻ chạy đến chỗ nam sinh nói thì thầm gì đó, tiếp theo lại nghiêm túc tiếp tục dẫn đường.
Anh Béo đều chọn những chỗ mà sau này bọn họ nhất định phải đến, những con đường mà họ nhất định phải đi qua và một số tòa nhà có tính lịch sử quan trọng. Nhưng dưới cái nắng như đổ lửa tháng 8 thì một đám người mới đầu còn nhảy nhót tung tăng chẳng mấy chốc cũng biến thành tôm khô.
Lão Cố hài lòng Đại học Khoa học Công nghệ vì nó rộng lớn. Giờ đây cuối cùng Cố Tân Di cũng cảm nhận được bằng mắt.
Nó rộng thật!
Cố Tân Di cảm thấy đôi chân dường như đã không còn là của mình mà cô còn nghe nói họ mới chỉ đi được một nửa những địa điểm chính mà thôi.
Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao anh Béo lại hỏi mọi người có biết đi xe đạp không, xa thế này cuốc bộ thì đừng nói là muộn mới xong mà thể lực hạng trâu bò cũng không đu nổi.
Anh Béo cũng chịu không nổi, mồ hôi đầm đìa, cái bụng tròn vo dường như đã bé đi một vòng nhưng vẫn thúc tinh thần của mọi người cùng đi đến nhà truyền thống của trường. Trước đó anh ta đã liên hệ đăng ký thuyết minh viên của nhà truyền thống. Người thuyết minh là một đàn chị mặc chiếc váy màu xanh lam rất dịu dàng, giọng nói ngọt ngào êm tai.
Anh Béo đã đến nơi này rất nhiều lần nên không tiếp tục dẫn sinh viên nữa. Đây là trạm cuối cùng, sau đó sẽ là hoạt động tự do, mọi người có thể tiếp tục đi về hướng Tây hoặc ra cửa rẽ phải chờ xe buýt của trường về ký túc xá.
Giả Giai quá mệt, hơn nữa còn đến tháng nên đi về trước.
Cố Tân Di lau mồ hôi, đưa chiếc lá cây xé hình anh Béo cho anh ta, sau đó tiếp tục theo chân đàn chị thuyết minh đi tham quan nhà truyền thống.
Cô lơ đãng đi theo, bên trong trưng bày rất nhiều ảnh đen trắng, bên dưới sẽ có một dài dòng chữ miêu tả đơn giản, phản ánh lịch sử vô cùng chân thật.
Trong lúc giới thiệu, người nghe vơi dần, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ở đến cuối hành trình.
Cô không phải là người có ý chí kiên định nhưng sẽ có sự tôn trọng nhất định với một số việc.
Cô thích đi ra rạp xem phim, đúng giờ vào rạp, cô sẽ xem hết từ đoạn giới thiệu đầu phim cho đến đoạn giới thiệu ekip cuối phim. Một bộ phim điện ảnh hấp dẫn không chỉ nằm ở những hình ảnh hoành tráng đẹp mắt, không chỉ nằm ở những tình tiết cảm động mà còn ở những cái tên trắng xóa chỉ xuất hiện ở vài giây cuối cùng.
Cô tôn trọng những người đã cống hiến cho bộ phim đó.
Cũng như lúc này, cô tôn trọng người đàn chị không quản thời tiết tháng 8 oi bức mà đến đây giới thiệu cho bọn họ.
Lúc cô rời khỏi nhà triển lãm thì đã là buổi chiều. Cố Tân Di nhìn quanh bốn phía, không có lấy một người mà cô quen biết.
Bọn họ đều đi cả rồi.
Cố Tân Di cố gắng nhớ lại phương hướng và con đường khi đến đây, đi đường nào về đường đó.
Đường đi lối lại trong trường rất quy củ, dưới bóng râm của những cây ngô đồng thì giao lộ nào trông cũng giống nhau như đúc.
Cố Tân Di vốn đã mù phương hướng nên giờ này cầm chắc một suất lạc đường.
Cô lấy di động ra, lượng pin chỉ còn 3%. Cô đành phải mở ứng dụng bản đồ định vị bản thân và tìm đường đến ký túc xá. Nhưng chưa đến hai phút, điện thoại sập nguồn để lại cho cô màn hình đen ngòm nhàm chán.
Cô đi loanh quanh một lúc định về theo đường cũ nhưng hình như là càng đi càng xa, người không thấy ai nhưng chim chóc thì ríu rít líu lo cả đám.
Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, gọi di động thì di động hết pin.
Một lúc sau, cô lại nghĩ, bây giờ là thời gian lên lớp nên không có người, một lúc nữa mọi người tan học là có thể tìm được đường về rồi. Vì thế cô tìm đến một thềm đá, lau mồ hôi rồi ngồi xuống đếm lá cây trên đỉnh đầu.
Có lẽ do cô quá may mắn, không bao lâu sau đã có một người đi tới.
Là một người đàn ông.
Hướng đi ngược sáng, vóc dáng người đó có vẻ rất cao lớn. Rừng cây và ánh sáng kết hợp thành bối cảnh cực kỳ xinh đẹp. Người đó một tay nhét túi quần, tay còn lại tùy ý đong đưa trong lúc di chuyển.
Người đó tiến đến ngày càng gần, Cố Tân Di phát hiện đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mày rậm, đôi mắt trong veo, phong thái xuất chúng.
Điều duy nhất khiến Cố Tân Di nghi ngờ nhân sinh chính là…
Giang Thành nóng đến mức hận không thể mặc quần cộc đủ loại hoa văn hoa hòe hoa sói mà người đàn ông này lại mặc một bộ vest rất chỉnh tề. Cổ tay áo sơ mi màu trắng lộ ra dưới tay áo vest màu đen. Cổ áo mở hờ hững để lộ chiếc cổ cùng xương quai xanh. Theo mỗi bước di chuyển, quầng sáng mờ ảo cũng không ngừng nhảy nhót trên cổ áo người đó.
Cố Tân Di tự hỏi chẳng lẽ người này không thấy nóng sao?
Trong lúc cô còn suy nghĩ thì người đàn ông đã lướt qua cô.
Lướt qua cô…
Lúc này Cố Tân Di mới nhớ ra mình phải hỏi anh đường về ký túc, nào còn thời gian đắn đo người ta nóng hay không nóng nữa.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không biết phải đợi bao lâu nữa mới về được. Nghĩ vậy, Cố Tân Di vội vàng đuổi theo.
“Xin chào, xin hỏi…”. Cô thì nôn nóng muốn hỏi đường nhưng người đàn ông vẫn đi thẳng về phía trước, dường như không chú ý đến. Tình thế khiến cô chỉ có thể cả gan đưa tay kéo góc áo người đàn ông.
Không ngờ, người đàn ông đột nhiên quay người lại như đoán trước được hành động của cô. Cố Tân Di bị dọa sợ bất chợt loạng choạng, toàn thân chao đảo, theo quán tính ngã nhào về phía trước.
Thế nhưng, dù người có ngã nhưng động tác trên tay vẫn không hề thay đổi. Chỉ là, thay vì kéo góc áo người ta thì cô lại chuyển sang kéo ống quần…
Kéo ống quần…
Ống quần…
Trong khoảnh khắc nháy mắt tiếp xúc thân mật với mặt đất kia, Cố Tân Di cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
May mắn vì anh không mặc quần thể thao, bằng không thì nếu kéo như vậy…
Hình ảnh đó quá đẹp, cô thật không dám tưởng tượng.