Nói về Cố Tân Di, với những người không quen biết thì ấn tượng đầu tiên của họ về cô là cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp; những người quen thuộc lại cảm thấy cô gái này thông minh hơn người nhưng lười biếng cũng chẳng ai bằng, đặc biệt là vô cùng thích ngủ. Ai mà ngờ lớp thực nghiệm chất lượng cao số 1 của trường lại có một người đẹp mê ngủ? Ngay cả thầy chủ nhiệm cũng hết lời khuyên bảo mấy lần với đồng chí lão Cố, hy vọng cô gái này có thể tập trung nỗ lực đem vinh quang về cho gia đình. Những học sinh trong lớp thực nghiệm chất lượng cao của trường ai nấy đều là hạt giống tương lai của Thanh Hoa Bắc Đại.
Đồng chí lão Cố trước mặt thì luôn miệng đồng ý “Được, được, thầy nói phải, tôi sẽ dạy bảo cháu thêm”. Nhưng về nhà với con gái bảo bối thì lật mặt thành ra dáng vẻ chân chó nịnh nọt. “Hoa cô nương” nhà tôi thích ngủ đấy làm sao, ăn được ngủ được là tiên, cuộc sống cũng chỉ có vậy mà thôi!
Hơn nữa, “Hoa cô nương” nhà tôi xinh đẹp như tiên, nhiêu đó chưa đủ khiến gia đình vẻ vang hay sao? Đây chính là vinh quang của nhà tôi đấy, hiếm lắm mới có được!
Đối với vấn đề này, chiến hữu của đồng chí lão Cố là bà Sầm Nhuế cũng gật đầu vô cùng tao nhã, cực kỳ tán đồng.
Trải qua mấy lần thi thử, Cố Tân Di đều xếp trong nhóm hàng đầu. Nhìn dáng vẻ thích thú thỏa mãn của cô học trò, chủ nhiệm lớp cũng chỉ còn cách thở dài mặc kệ: “Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ là… ôi chao”.
Nhưng đến ngày thi đại học, không biết Cố Tân Di giẫm phải vận cứt chó gì mà số điểm lại lên đến hàng 6 trăm khiến vẻ mặt của ông bố cười toe toét, ngay cả khuôn mặt ngày thường vẫn chú trọng bảo dưỡng của bà Sầm Nhuế cũng nhăn lên mấy đường vì cười lớn.
Vị phú ông nào đó còn đãi tiệc ba ngày mời bạn bè họ hàng đến chúc mừng chuyện vui của Hoa cô nương nhà mình.
Thế rồi vui quá hóa buồn, chỉ hai ngày sau, đồng chí lão Cố đã lạnh mặt gỡ Wechat, để điện thoại sang chế độ im lặng, đồng thời hủy hết các buổi tiệc tùng.
Hừ, một đám nhãi ranh mà đòi xứng với Hoa cô nương nhà mình hả?
Có câu nói “Đăng ký nguyện vọng chẳng khác nào thi đại học lần thứ hai”, câu này không sai chút nào.
Cố Tân Di thi đại học quả thật xuất sắc hơn người khác rất nhiều, nhưng lúc đăng ký nguyện vọng lại như bị chim nhạn mổ mắt.
Lão Cố là một đại gia bất động sản, bà Sầm lại là họa sĩ tao nhã quý phái, cả hai đều không hiểu rõ về triển vọng nghề nghiệp của các chuyên ngành. Mặc dù điểm của Cao Tân Di có cao nhưng vẫn có chênh lệch với các trường đại học số 1 trong nước. Lúc này, các chú dì trong nhà đều tới hiến kế cho Cố Tân Di.
Người này một câu người kia một câu, bộ não của Cố Tân Di cũng muốn mềm nhão thành bún, bụng cũng đói meo. Cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ một câu “Nhà ăn của trường Đại học Khoa học Công nghệ tốt lắm, cả trường có 35 nhà ăn, cực kỳ ngon, chắc chắn là số 1”.
Lão Cố cũng có ấn tượng rất tốt đối với Đại học Khoa học Công nghệ. Đã là đại học thì đương nhiên phải “lớn” rồi. Nhìn đó, Đại học Khoa học Công nghệ rộng lớn thế kia cơ mà, hơn nữa còn không phải ở nơi hẻo lánh gì cho cam, nói chung là rất được.
Bà Sầm Nhuế lại không thích Đại học Khoa học Công nghệ cho lắm. Trường đại học Giang Thành ở bên cạnh có trăm năm truyền thống, phong cảnh như một bức họa, nhưng cuối cùng bà cũng thỏa hiệp vì một câu nói của con gái “Đại học Khoa học Công nghệ có nhiều cây, bêu nắng cũng không bị đen”. Con gái của bà không thể bị đen được, Giang Thành nóng thế kia mà.
Sau cùng, mọi người đã thống nhất ý kiến điền nguyện vọng đầu tiên là Đại học Khoa học Công nghệ.
Về phần chuyên ngành, Cố Tân Di nhìn xếp hạng các chuyên ngành trong trường sau đó chọn chuyên ngành có vẻ nổi tiếng nhất làm nguyện vọng 1, mấy cái sau cứ lựa đại, cuối cùng cũng điền xong.
Đến khi đủ tỉnh táo thì chuyện đã rồi.
Là trường đại học hàng đầu, xưa nay Đại học Khoa học Công nghệ có thế mạnh về Công nghệ, không khí học tập sôi nổi, bằng không cũng sẽ không có mỹ danh “Học ở Đại học Khoa học Công nghệ”. Thế nhưng chuyện này lại làm khó Cố Tân Di vốn tính lười biếng.
Sau khi nghe ngóng, cô biết được chuyên ngành mình chọn là chuyên ngành gian khổ nhất, chương trình học bao gồm tất cả các chuyên ngành khác, đương nhiên số giờ học cũng nhiều nhất trong tất cả các học viên. Lúc này, cô hoàn toàn game over. Bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là mong 35 cái nhà ăn kia đừng lừa người là được.
Xe buýt đi đúng 37 phút liền tới điểm đến, hàng cây ngô đồng xanh um tươi tốt đứng thẳng, tán cây rộng lớn che bớt ánh nắng mặt trời oi ả tháng tám. Thỉnh thoảng sẽ có quầng sáng mơ hồ lách qua những tán cây chiếu xuống mặt đất.
Không còn không khí ồn ào náo nhiệt lẫn nóng bức bên ngoài, dường như họ đã bước chân vào một thế giới khác.
Cố Tân Di lấy hành lý xuống xe. Vừa xuống xe, cảm giác yên bình bỗng ập đến, không khí ẩm ướt trong lành, đột nhiên cô lại không cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Đến đâu hay đến đó vậy, cô phải học được cách thích ứng với hoàn cảnh chứ không phải ép hoàn cảnh phải thích ứng với mình.
Cô âm thầm mắng bản thân mình, lập tức tìm được điểm đón tiếp tân sinh viên của học viện.
“Ô, đàn em, lại là em à?”. Đàn anh tuấn tú bị cười lúc nãy tròn mắt nhìn, mở nắp bút đưa cho Cố Tân Di.
“Ôi, cái này phải gọi là gì nhỉ, duyên phận thế nào đây, đến đây nào, đàn em, mau… mau ngồi đi”.
Anh ta vội vàng tiếp đón, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của đồng vọng bèn vỗ trán nói: “À phải rồi, đàn em, em chắc chắn là học viện của bọn anh đúng không? Khoa thiết kế mỹ thuật và nhân văn gì đó ở bên kia kìa”.
Lại nữa, lúc ở ga tàu thì bị nghi đi nhầm trường học, giờ đến trường rồi lại bị nghi đi nhầm học viện. Cố Tân Di mím môi, lấy ra đủ thông báo nhập học, căn cước, sau đó lại làm một động tác cúi chào, nói: “Báo cáo đàn anh, em xác định thông báo nhập học viết tên học viện này”.
Một nam sinh khác trợn mắt lườm vị đàn anh đó, tiếp theo kiểm tra thông tin của Cố Tân Di, giúp cô làm thủ tục nhập học.
Vị đàn anh kia nhớ đến chuyện xấu hổ ở ga tàu bèn đưa tay lên miệng vờ ho khan: “Ấy chết, hôm qua anh ngủ không được ngon giấc nên hôm nay không tỉnh táo, haha, xin lỗi em nhé”.
“Không sao”. Cố Tân Di mỉm cười vui vẻ với anh ta, câu sau lại chém thêm một nhát, “Dù sao thì đàn anh cũng là người từng trải mà”.
Đàn anh: “…”.
Ấy, nhân sinh khó khăn có những việc không nên vạch trần, đàn em ít nhiều cũng chừa cho anh ít mặt mũi chứ.
Chuyên ngành mà Cố Tân Di ghi danh chính là chuyên ngành số 1 của trường – Quang điện tử. Phòng thí nghiệm quang điện tử quốc gia nằm ngay sau tòa nhà chính của trường.
Làm xong thủ tục, Cố Tân Di được đàn anh kia đưa đến ký túc xá. Trên đường đi, cô biết được vị đàn anh thỉnh thoảng thần kinh hâm dở không quá đáng tin này có một cái tên nặng trịch – Thạch Lỗi. Thạch Lỗi đang học năm hai, anh ta nói khi mới nhập học thì anh ta vẫn còn là chàng trai trẻ ngây thơ, nhưng chẳng được bao lâu đã bị môi trường này “ô nhiễm”. Anh ta vốn chỉ muốn đùa vui một chút để có ấn tượng tốt với đàn em mới vào trường, nào ngờ lại khiến chính mình trông giống một tay chơi lão làng.
Cố Tân Di đi theo anh ta, con đường rợp bóng cây, đoạn đường nào cũng giống nhau, cũng hàng cây đó, bản đồ trên điện thoại không dùng được. Thạch Lỗi vừa đi vừa cằn nhằn về nó.
“À, em có biết vì sao anh lại tên là Lỗi không? Nói cho em biết nhé, ông nội của anh hy vọng bố anh sinh cho ông cháu ba thằng cháu trai nhưng chính sách lại không cho phép. Vì thế ông nội anh tức đỏ mắt, cuối cùng hạ quyết tâm bắt anh gánh nốt hai đứa cháu còn thiếu của ông*”.
* Thạch Lỗi – 石磊, chữ Lỗi được ghép bởi ba chữ Thạch.
Anh ta kéo hành lý giúp Cố Tân Di, một nam sinh kéo chiếc rương màu đỏ quả thật không ổn cho lắm nhưng gần đến khai giảng, nữ sinh có nhiều hành lý nên cũng không ai thấy kỳ lạ với cảnh này, Cố Tân di cũng không từ chối.
“Ông nội anh nhất định là không nghĩ đến một chuyện trước khi đặt tên cho anh rồi”. Không biết từ khi nào trên tay của Cố Tân Di đã có một chiếc lá cây, bị cô vần vò trong lòng bàn tay.
“Chuyện gì?”. Thạch Lỗi thấp thỏm hỏi lại.
“Đặt tên cũng có rủi ro”. Cô nói, “Bọn họ hẳn là không nghĩ tới anh sẽ bị gán cho biệt danh gì ở trường học đâu”.
Thạch Lỗi dừng bước, ánh mắt kích động vô cùng, dường như tìm đúng tần số rồi, “Em cũng thế hả?”.
Anh ta nhớ đến tên của cô gái vui tính này toát ra cảm giác văn thơ lai láng. Tân Di – cái tên này không có vẻ sẽ bị gán cho cái biệt danh nào đó.
Trong đầu Cố Tân Di nảy ra biệt danh “Hoa cô nương”, sau đó trịnh trọng chặn đứng phỏng đoán của Thạch Lỗi: “Không, một cô gái cao quý xinh đẹp đáng yêu như em sẽ không gặp phải vấn đề phiền não như vậy đâu”.
Cô quay người, hỏi: “Nói xem biệt danh của anh là gì?”.
“…”. Thạch Lỗi đột nhiên cảm giác được sự căm phẫn vì bị đùa giỡn. Anh ta đường đường là đàn anh lão luyện năm hai mà lại bị một nhóc con năm nhất đùa cợt. Anh ta chỉ vứt lại một câu “Không nói cho em” rồi đi thẳng về phía trước.
Con đường ngập bóng râm, đi thêm một lúc mới đến ký túc xá.
Thạch Lỗi chào hỏi với dì quản lý ký túc, sau đó nhanh nhẹn kéo hành lý lên tầng. Nhìn dáng vẻ quen thuộc của dì quản lý, Cố Tân Di biết hai ngày nay Thạch Lỗi đã chẳng còn xa lạ gì với tòa ký túc này.
Lúc này có rất nhiều phụ huynh ra vào ký túc, Cố Tân Di nhìn tấm biển “Nam sinh không được vào”.
“Bình thường nam không thể vào ký túc xá nữ, nhưng khai giảng và những lúc đổi ký túc là trường hợp ngoại lệ”. Thạch Lỗi ra dáng người từng trải giải thích cho cô.
Cố Tân Di quay đầu lại, dường như suy tư gì đó mà nhìn anh ta, một lúc sau mới nói: “Ừm, có thể thấy anh rất quý trọng cơ hội đến ký túc xá nữ”.
Thạch Lỗi: “…”. Anh ta cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, những lúc im lặng, đuôi mắt lẫn lông mày như bao phủ một làn sương mờ tựa như Tiểu Long Nữ, nhưng một khi lên tiếng thì lại cực kỳ tươi sáng rực rỡ, nốt ruồi đỏ tinh tế ở đuôi mày cũng nhảy lên cực kỳ sống động.
“Đến rồi, chính là chỗ này!”. Cố Tân Di lật đật chạy theo sau.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân háo hức của cô cũng không khỏi bước nhanh hơn.
Đưa đồ đến đây, Thạch Lỗi cũng coi như hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Dừng ở hành lang, anh ta kéo tay cầm hành lý đưa cho cô, trêu đùa “Này, cầm lấy, em lưu phương thức liên lạc của anh đi, anh online QQ cả ngày, có gì gấp thì gọi, sau này có chuyện gì cũng có thể gọi anh. Nếu giúp được anh nhất định sẽ giúp, làm cu li không công cũng được, dù sao thì tụi FA như anh cũng chẳng có mấy cơ hội đến ký túc xá nữ chơi”.
Cố Tân Di lấy di động ra lưu lại, sau đó nhận lại hành lý của mình. Suy nghĩ một lúc, cô đưa chiếc lá cây trong tay cho Thạch Lỗi, “Cảm ơn anh giúp em dọn hành lý, cái này coi như quà cảm ơn được không? Lần sau mời anh ăn kem”.
Thạch Lỗi nhận lấy, mở ra nhìn thì thấy chiếc lá cây ngô đồng đã thay đổi sang một hình dáng khác. Cố Tân Di dùng tay xé chiếc lá cây thành dáng vẻ anh ta đang kéo hành lý, hình ảnh cực kỳ sinh động. Anh ta cảm thấy cô gái này không học mỹ thuật mà lại đến dây học Quang điện, Toán học, Vật lý quả thật quá đáng tiếc.
“Em khéo tay thật, anh nhận nhé, hôm nay dọn nhiều hành lý như vậy mà đây mới là món quà đầu tiên được nhận. Ha ha, kem thì thôi, có mời cũng phải là anh mời. Đàn em, tạm biệt nhé, chúc em may mắn”.
Cố Tân Di vẫy tay với anh ta, đây là người đầu tiên mà cô quen biết ở Đại học Khoa học Công nghệ, nhiệt tình hào sảng. Sinh viên chính là phản chiếu chân thực nhất của ngôi trường đó, vì thế mà Cố Tân Di lại càng thêm chút kiên định với quyết định của mình.
Ký túc xá của trường Khoa học Công nghệ là phòng bốn người tiêu chuẩn, giường ở trên bàn ở dưới, phòng vệ sinh tách biệt.
Cố Tân Di ở phòng 404, cô mở cửa ra, một cặp phụ huynh đang dọn dẹp vệ sinh bên trong, thỉnh thoảng lại nói gì đó với con gái đang ngồi trên ghế.
Cô cắn môi, đưa tay lên gõ cửa, nhịp điệu chậm rãi, giọng điệu lễ phép lịch sự: “Xin chào”.
Mấy người trong phòng cùng lúc nhìn về phía cô.
Cố Tân Di hơi xấu hổ vì bị nhìn như vậy, cuối cùng vẫn là mẹ của bạn cùng phòng niềm nở nhanh nhẹn đến kéo cô vào: “Cháu là bạn cùng phòng của Nam Nam nhà dì đúng không, thật là một cô gái xinh đẹp. Nam Nam, mau đến đây làm quen với bạn đi”.
Cô gái tên Nam Nam nghe lời đi tới, mẹ Nam Nam tiếp tục nói, “Hai đứa nói chuyện nhé, dì giúp chú dọn vệ sinh cho sạch sẽ một chút”.
Nam Nam ngượng ngùng chào hỏi với cô, Cố Tân Di cũng giới thiệu đơn giản về mình, sau đó cũng cầm chậu và khăn đi dọn dẹp chỗ của mình.
Tên đầy đủ của Nam Nam là Đồng Như Nam, là người ở Giang Thành. Cô bạn có khuôn mặt tròn, tính tình hiền lành, nói chuyện đôi ba câu cảm thấy khá ổn.
Cố Tân Di dọn dẹp sạch sẽ xong liền đến cửa hàng chuyển phát nhanh nhận một thùng đồ rất lớn, tất cả đều là nhu yếu phẩm từ nhà gửi đến, bà Sầm Nhuế chọn lựa rất kỹ càng rồi mới quyết định mua. Đương nhiên, Thạch Lỗi lại một lần nữa được làm chân chạy vặt. Lần này, Hoa cô nương quyết định mời anh ta ăn một chiếc kem ốc quế rất bự.
Hai cô bạn khác cùng phòng ký túc lần lượt cũng đến, chào hỏi xong cũng ai làm việc nấy.
Treo màn, treo quần áo, hoàn thành xong mọi việc, Cố Tân Di nằm nhoài trên giường không muốn nhúc nhích. Đột nhiên, di động sáng lên, một dãy số lạ gọi đến. Cô chần chừ một lúc quyết định ấn nghe máy.