Hơi lạnh bên trong phòng bay ra, cô đưa mắt nhìn qua, Tần Trạm đang cúi đầu vuốt ve tấm thẻ nhân viên.
Thấy cô bước vào, khóe miệng anh khẽ nhếch lên lộ ra một khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ.
“Em đến rồi à”.
Nụ cười của Tần Trạm như gió xuân tan chảy băng giá, sạch sẽ sảng khoái, trên người anh toát ra sự hấp dẫn đối với cả nam và nữ. Phòng làm việc vốn dĩ trang trí hai màu đen trắng nhưng lại ấm áp lạ thường.
Đã là cuối hè đầu mùa thu nhưng hoa sen trong hồ vẫn còn nở, cửa sổ phòng làm việc mở toang, sắc hồng của hoa sen phía xa và sắc xanh ngọc bích của sen đá gần đó làm nổi bật cho nhau. Một bình hoa tinh xảo được đặt trên chiếc bàn làm việc gọn gàng.
Hoa hồng nhung kết hợp với hoa hướng dương là bó hoa cô tặng cho Tần Trạm trong buổi lễ khai giảng.
Đã sáu ngày trôi qua, cây xô thơm đã trở nên héo úa không còn sắc xanh nữa, phần đầu của những cánh hoa hồng nhung hơi quăn và ngả vàng nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp, đâu đó vẫn còn thấy những giọt sương trong suốt.
Được chủ nhân chăm sóc cực kỳ cẩn thận.
Cố Tân Di đóng cửa lại, ngoan ngoãn khéo léo hỏi anh muốn tìm tài liệu gì.
Cô nghĩ nếu lần này cô còn không tìm ra tài liệu thì e là khi trở về Kim Ba Béo sẽ xách cô ném xuống hồ chơi với cá mất thôi.
Tần Trạm thả thẻ nhân viên trong tay xuống, anh nhìn cô một lúc mới từ từ nói: “Tế bào pin năng lượng mặt trời ở thể rắn”.
Cô đã lĩnh hội được một điều vào lần đến xếp tài liệu trước cho Tần Trạm. Đó là tách những chữ hoặc ký tự ra thì cô đều biết nhưng khi ghép lại thì hơi khó hiểu. Ngày hôm đó, tuy cô không có ấn tượng gì nhiều với những tài liệu khác nhưng cuốn này thực sự khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Bên trên có chữ ký của anh.
Chữ ký viết tay.
“À à, vâng”. Ánh mắt Cố Tân Di sáng lên, cô vội đi tới tủ sách tìm kiếm”.
Tủ sách của Tần Trạm đã bày biện xong, những tài liệu gốc dày như tấm gạch được xếp ngay ngắn, còn lại là những tập hồ sơ màu xanh có ghi số và những tài liệu giấy cô đã sắp xếp.
Các tập tài liệu được sắp xếp theo thứ tự giống như khi cô rời đi, không lâu sau cô đã lấy cuốn “Tế bào pin năng lượng mặt trời ở thể rắn” xuống”.
“Giáo sư”. Cô vui vẻ quay người lại, nhưng phút chốc nụ cười lại đông cứng trên gương mặt cô.
Tần Trạm lại đang chụp ảnh, hơn nữa còn là chụp liên tục, ngón tay anh ấn ở nút chụp không hề động đậy.
Giáo sư đang chống trộm hay là phòng trộm, thôi rồi… là phòng trộm vậy.
Đã có kinh nghiệm bị chụp ảnh vào lần trước nên Cố Tân Di cũng hiểu hành vi này của anh, cô âm thầm bĩu môi rồi đưa tài liệu cho anh.
“Ừ”. Trái lại, Tần Trạm chẳng để lộ chút khó xử nào. Anh tùy ý đút điện thoại vào túi rồi cầm tài liệu trở lại ngồi ngay ngắn trên ghế đọc.
Dáng vẻ lật giở tài liệu rất tao nhã, Cố Tân Di không dám nhìn anh, nhất thời lại bị tủ sách thu hút. Tài liệu này đặt ở vị trí rất dễ thấy, bên ngoài còn có nhãn dán, việc tìm kiếm nó hẳn là rất đơn giản nhưng tại sao giáo sư lại tìm lâu như vậy?
“Cảm giác không cần phải huấn luyện quân sự thế nào?”.
Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tần Trạm quay qua hỏi cô: “Em không thích huấn luyện quân sự mà?”.
“Hả? À, cũng, khá tuyệt”. Cô lo lắng quấn lấy mái tóc đen dài của mình giống như một đứa trẻ hư bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Cô không thích huấn luyện quân sự nhưng cũng không cần phải nói trắng ra như thế chứ.
Vấn đề này thực sự khiến cô lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Trạm nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, Cố Tân Di đỏ mặt không dám nhìn anh liền cụp mắt xuống nhưng lại phát hiện một chuyện còn lúng túng hơn.
“Sao thế?”. Dường như anh rất hưởng thụ trạng thái này.
Cố Tân Di cắn môi xoắn xuýt một lúc rồi nói: “Thầy… cầm ngược tài liệu rồi”.
Vừa dứt lời, Tần Trạm thoáng chút bối rối, chớp mắt vành tai đã đỏ đến mức sắp chảy máu, anh dứt khoát khép tài liệu lại đặt lên bàn.
Tiêu đề in đậm trên trang bìa vẫn nằm ngược, Tần Trạm đưa tay xoay tài liệu lại.
Rõ ràng anh xấu hổ chết đi được nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đáng tiếc là vành tai đỏ bừng lại bán đứng anh. Cố Tân Di cố nén cười, cô cảm thấy giáo sư Tần như vậy trái lại còn rất đáng yêu.
“Tôi đã thuộc hết cuốn này rồi”. Tần Trạm im lặng rất lâu nhưng vẫn không nhịn được muốn giải thích, ngụ ý là dù anh đọc ngược cũng không sao.
Cố Tân Di bị hành động trước đó của anh làm cho ấn tượng đến mức vẫn còn đắm chìm trong nụ cười, lập tức trả treo không hề kiêng kị: “Vậy sao thầy còn muốn em tìm tài liệu lần nữa? Như vậy chẳng phải là uổng công vô ích ạ?”.
Nói xong, Cố Tân Di cũng biết là mình nói sai rồi.
Tần Trạm cũng không nói gì, dùng sức cố gắng xoay ghế lại quay lưng về phía cô.
Cái ót như muốn viết mấy chữ lớn: “Bảo bối không vui!”.
Vẻ mặt của Cố Tân Di sững sờ, lúng túng đến nỗi không khống chế được biểu cảm.
Nhưng giữa sự mơ màng ấy, cô lại cảm thấy hơi buồn cười, “sự đáng yêu trái ngược” càng ngày càng nhiều phải không nào! Lại còn tức giận?
Một số người không phải khởi đầu ở vạch xuất phát mà là được sinh ra ngay tại vạch đích.
Trong mắt cô, Tần Trạm là một kiểu tồn tại như vậy, tuổi trẻ tài cao, trầm tính, cả lời nói và hành động đều cẩn thận. Thành tích của anh mang lên lớp hào quang bao quanh khiến người khác kính trọng nhưng không dám lại gần.
Nhưng hôm nay Tần Trạm lại để lộ một bộ mặt mới trước mặt cô, anh còn có tính tình nóng nảy và tùy hứng.
Dường như anh đã trở nên gần gũi hơn, trở nên sống động và đời thường hơn, không còn là người khó với tới nữa.
Cô cảm thấy Tần Trạm như vậy sẽ khiến người khác yêu thích hơn, ít nhất là cô càng thích hơn.
Tần Trạm vẫn chưa có ý quay lại, Cố Tân Di rón rén lấy điện thoại từ trong túi ra chụp lại bức ảnh cái ót đầy câu chuyện của anh.
“Tách!”.
Tiếng bước chân đạp đất vang lên, Tần Trạm quay người lại, gương mặt đã trở về vẻ bình tĩnh thường ngày. Cố Tân Di vội vàng cúi đầu làm ra vẻ ngoan ngoãn.
“Giúp tôi thay nước cho hoa đi”. Anh lầm bầm chỉ bó hoa trong bình thủy tinh, “Tiện thể tưới ít nước cho những chậu cây trên cửa sổ luôn. Vòi hoa sen ở phòng nghỉ sau cánh cửa”. Anh nói xong thì mở laptop của mình bắt đầu làm việc.
Anh không định tiếp tục vào chủ đề trước đó, nhưng việc đổi chủ đề này thực sự hơi nhanh, Cố Tân Di không hiểu lắm nhưng vẫn thử làm theo.
Cô đi qua phòng nghỉ ngơi là bồn rửa mặt và nhà vệ sinh dành cho một người. Khi lấy vòi hoa sen cô khó tránh khỏi việc nhìn thấy thiết kế bên trong, nó gọn gàng và đơn giản giống như anh vậy. Trong phòng nghỉ có rèm che, đây được xem là một nơi riêng tư nên khi đi ngang qua cô cảm thấy có chút e ngại.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của đàn ông, mặc dù không phải là phòng chính thức.
Vòi hoa sen rất nhỏ nhắn nhưng cũng thích hợp để tưới các loài sen đá và các loại cây trồng trong chậu nhỏ khác. Cô rất thích những loại cây dễ thương này, ở nhà cô trồng rất nhiều vì chúng rất dễ chăm sóc, cô tự hỏi liệu có thể thử trồng vài chậu trong ký túc xá không.
Cố Tân Di tưới cây rất nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra Tần Trạm đã dừng việc đang làm và đang chống cằm nhìn cô.
Tưới hoa xong, cô nhìn bó hoa trong tay, hỏi Tần Trạm: “Hoa hơi héo, em có thể cắm lại được không?”.
Tần Trạm thậm chí không nhìn lên, tiếp tục gõ bàn phím, nói: “Tùy em”.
Nhận được sự đồng ý, cô mở giấy bó hoa ra tách những cây xô thơm khô héo và một vài cành hoa hồng đã tàn ra, cắt bỏ những cành lá đã thối, sau đó cắm lại. Cành cao cành thấp xen lẫn với nhau, vậy mà nhìn cũng đẹp ra phết.
Tần Trạm nhìn hoa hồng trong bình, nhắm mắt ngửi nhẹ, anh gật đầu hài lòng sau đó lại nói: “Đi thôi”.
“Đi? Đi đâu ạ?”. Cô trợn tròn mắt.
“Hôm qua em bị căng cơ, tôi đưa em đi gặp bác sĩ “. Tần Trạm hạ thấp giọng nói, ngước mắt nhìn cô, “Em ở đây giúp tôi sắp xếp tài liệu, nói ra ngoài người ta còn cho rằng là tai nạn lao động, nghĩ rằng là tôi sai em làm cu-li gì đó”.
Giọng nói của anh trầm xuống, nghe dịu dàng giống như nước suối róc rách, trong trẻo và mát lạnh.
“Thầy muốn đưa em đi gặp bác sĩ?” Cố Tân Di thực sự cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, “Không cần không cần đâu, thực sự không cần đâu, em không sao cả”.
“Tôi đã hẹn với bác sĩ rồi”. Anh hỏi lại, “Chẳng lẽ em để tôi đi gặp bác sĩ một mình à?”.
“Lúc nào vậy ạ?” Cố Tân Di ngạc nhiên.
Tần Trạm thản nhiên liếc nhìn cô, nói: “Em không biết là bây giờ có thể hẹn trước qua mạng à?”.
Cố Tân Di hoàn toàn im lặng sau khi nhận ra ngụ ý “kém thông minh” ẩn chứa trong ánh mắt anh.
Cô có chút chờ mong những cũng có chút thấp thỏm, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau nhưng cô vẫn quyết định đi từng bước một, nhìn xem như thế nào rồi mới làm.
Tần Trạm dẫn cô ra ra ngoài, đúng lúc giáo sư Lục với mái tóc hoa râm và âm điệu chầm chậm quay về. Ông ấy vui vẻ trò chuyện với Tần Trạm, nhưng khi nhìn thấy cô lại trở nên kỳ lạ.
Cố Tân Di lễ phép chào hỏi với ông ấy.
Giáo sư Lục gật đầu từ tốn, nói: “Đúng là một cô gái xinh đẹp”. Ông ấy liếc nhìn Tần Trạm bằng ánh mắt như một đứa trẻ tinh nghịch, sau đó mở cửa đi vào.
Động tác của ông ấy không những không chậm chạp như khi nói chuyện mà lại vô cùng nhanh nhẹn.
Khuôn mặt Cố Tân Di đỏ bừng khi bất ngờ được khen như vậy.
Giọng nói của giáo sư Lục dường như trùng lặp với đêm hôm ấy: “Cũng phải, cũng phải, thầy cũng già rồi, em chắc là muốn tìm một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nam nữ kết hợp mới không buồn chán, đúng không!”.
“Đừng ngây người nữa, đi thôi”. Giọng nói của Tần Trạm kéo cô về thực tại. Cô vội vàng lắc đầu rồi cất bước chạy theo.
Tần Trạm đi không nhanh nên cô rất dễ dàng theo kịp và giữ khoảng cách nửa bước với anh.
Trong thang máy rất yên tĩnh, đôi mắt phản chiếu trên mặt kính phản quang vừa chân thực vừa hư ảo, Cố Tân Di ngập ngừng nói: “Giáo sư Tần, có thể không đi không? Thầy không cần đưa em đi gặp bác sĩ đâu, em thấy không sao cả, cùng lắm thì xoa một chút thuốc là được rồi”.
“Tôi đi bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe tiện thể dẫn em đi theo luôn”. Anh liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói.
“Ding!” Xuống đại sảnh rồi, Cố Tân Di nghiêng đầu nhìn anh với đôi mắt trong veo và thái độ nghiêm túc.
Là cô suy nghĩ nhiều rồi, sao lại có suy nghĩ bậy bạ như vậy chứ! Đó là giáo sư Tần đấy!
Cố Tân Di hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười tươi tắn, nói: “Cảm ơn giáo sư, thầy đúng là một người tốt!” Dưới vẻ ngoài lạnh lùng cất giấu một trái tim nóng bỏng.
Tần Trạm nhướng mày, gõ nhẹ vào thái dương nhưng không nói gì.
***
Tần Trạm đưa cô đến một bệnh viện lớn gần đó, mấy ngày nay không có nhiều người nên cô vào khoa mà không cần xếp hàng.
Người chẩn đoán là một nữ bác sĩ trung niên, Tần Trạm rất tự giác rời khỏi để hai người nói chuyện với nhau.
Cố Tân Di là con gái duy nhất trong nhà nên từ nhỏ đã được nuông chiều, mặc dù cô không mắc bệnh công chúa nhưng được cái thân thể mong manh yếu ớt, ngày thường còn hay trong nhà và không mấy vận động. Sau vài ngày huấn luyện quân sự, đúng là cô đau nhức hết cả người, đặc biệt cánh tay và lưng.
Bác sĩ xem xét tình trạng của cô, phát hiện cô không sao chẳng qua là vận động quá sức khiến cơ bắp đau nhức, ngâm mình trong nước ấm sau đó bôi thuốc là được rồi.
Sau khi mở cửa, Tần Trạm tiến lên, bác sĩ mỉm cười hiền lành nhìn bọn họ.
“Bạn gái của cậu không sao, lát nữa có thể mua ít vitamin C và E, sẽ có ích trong trường hợp này”.
Cố Tân Di khóc dở mếu dở, cô đang định trả lời thì Tần Trạm đã mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ”.
Sự niềm nở và khiêm tốn hiếm thấy.
Cô quay đầu lén lút quan sát Tần Trạm, hôm nay anh mặc áo sơ mi xanh lam có các chi tiết sọc màu vàng sáng, phối với quần jean xanh lam, trẻ hơn vài tuổi so với thường ngày, nói anh là sinh viên đại học cũng không ngoa.
Hơn nữa…
Cố Tân Di nhìn chiếc váy sơ mi màu xanh lam của mình.
Chẳng trách bác sĩ sẽ hiểu lầm.
Cố Tân Di mím môi, cô nhận biên lai rồi quẹt thẻ để lấy thuốc.
Lúc này Tần Trạm mới đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, anh có vẻ rất hớn hở khi ra khỏi khoa chỉnh hình. Cố Tân Di suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không đoán được.
Hai người trở lại trường học vừa vặn là giờ ăn trưa, đội huấn luyện quân sự vẫn chưa giải tán. Cố Tân Di vội vàng tháo dây an toàn muốn xông vào nhà ăn, đánh chén bát cơm thịt kho được yêu thích nhất.
“Đợi đã”. Tần Trạm gọi cô lại, lấy một tấm thẻ làm việc trong túi ra đưa cho cô, “Của em”.
Nó được bọc bằng nhựa, treo một dải ruy băng mỏng màu xanh, chính là thẻ làm việc mà anh cầm trong tay lúc sáng.
Cố Tân Di nhận lấy, cô cúi đầu thì thấy trên đó có tên và ảnh chứng minh thư của mình, “Đây là?” Vị trí ghi trên thẻ lại là trợ lý?
“Em không thích huấn luyện quân sự mà, đúng không?” Tần Trạm nhướng mày.
Đây có phải là một kế hoạch trắng trợn để giúp cô thoát khỏi huấn luyện quân sự không?
Hay là phương án lợi dụng chức vụ để cô làm việc lâu dài?
Hoặc là…
Cô nhìn gương mặt mang ý cười của Tần Trạm, hình xăm sau tai đột nhiên lại nóng lên.
Sâu thẳm đâu đó có một giọng nói nói với cô rằng nên vui vẻ đồng ý, nhưng…
Cố Tân Di hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng nhét thẻ nhân viên về lại tay anh và nói: “Giáo sư, cuộc sống đại học mà không trải qua huấn luyện quân sự thì không trọn vẹn. Dù khó khăn hay mệt mỏi đến đâu thì cứ coi mình là đồ ngốc, bất kể khó khăn hay nguy hiểm thì coi như mình là người mặt dày”.
Cô nói rất nghiêm túc nhưng nói xong lại vội vàng chạy đi thậm chí còn không kịp đóng cửa xe.
Tần Trạm nhìn theo bóng lưng của cô rồi cúi đầu nhìn cô gái mỉm cười dịu dàng trên thẻ nhân viên, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.