Bí Kíp Tỏ Tình Của Sinh Viên Ngành Kỹ Thuật

Chương 12




Dưới cái nắng như thiêu đốt, Cố Tân Di đang trải qua kiếp nạn cùng toàn thể nữ sinh Quang điện tử, tiếp nhận một trong những hạng mục huấn luyện nghiêm khắc nhất trong huấn luyện quân sự – tư thế đứng trong quân đội.

Ánh mắt của huấn luyện viên sáng như đuốc, thỉnh thoảng lạnh lùng nhắc nhở “Ngả người về phía trước, ngả người về phía trước”, mặc dù trong lòng đã điên cuồng oán thán, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đó của huấn luyện viên, mọi người đều lập tức đứng hình sợ hãi, đứng thẳng tắp như cây Bạch dương.

Tháng chín ở Giang Thành thật sự không hổ với danh hiệu “Lò bát quái”, Đại học Khoa học và Công nghệ tuy nhiều cây cối, nhưng cũng không chịu nổi sức nóng của mặt trời, cát sỏi chôn vùi trong thảm cỏ cũng bị nướng đến bỏng tay, cảnh tượng trên mặt đất cũng sinh ra ảo ảnh gãy vụn vì hơi nóng bốc lên.

Từ ngày huấn luyện quân sự thứ hai trở đi, Cố Tân Di không còn hứng thú nhảy nhót nữa, hạt sen nhét trong túi căng phồng cũng mất đi hơi nước, không còn vị ngọt mát.

Đội ngũ huấn luyện quân sự của trường được chia thành hai bên nam và nữ, nữ sinh học khoa Quang điện tử rất ít, tất cả tập trung lại cũng chưa tới bốn mươi người, khó khăn lắm mới gom được một đại đội. Số lượng đó ở trong đại đội nam sinh quả thực như động vật quý hiếm cần được bảo tồn.

Nhưng huấn luyện viên “Hắc Đại Tráng” của Cố Tân Di lại không nghĩ như vậy.

“Hắc Đại Tráng” người đúng như tên, cao lớn vạm vỡ, lại còn ngăm đen, lúc giảng bài hàm răng trắng vô cùng nổi bật. Vừa phân đại đội xong, các cô gái còn muốn trò chuyện với huấn luyện viên, tâm sự để tạo mối quan hệ, nhưng sắc mặt Hắc Đại Tráng trầm xuống, khí thế trên người giống như giáo viên chủ nhiệm khó tính lập tức khuất phục các cô gái.

Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, anh ta lập tức cho mọi người thời gian 5 phút để sửa sang lại, yêu cầu các cô gái mặc áo khoác chỉnh tề, búi hết tóc lên giấu vào trong mũ, đặt bình nước theo màu ở bãi ngoài sân tập.

Một trận ra oai phủ đầu như vậy khiến mọi người cực kỳ sửng sốt.

Cố Tân Di cũng vậy, cô vẫn luôn có thói quen xõa mái tóc dài như tơ tằm đen nhánh, lúc này phải mượn dây chun của Giả Giai để búi tóc lên.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Hắc Đại Tráng nhìn một vòng, cũng không nói là hài lòng hay không, ngay sau đó liền bắt đầu bài huấn luyện hàng ngày, điểm danh báo số, đứng nghiêm, nghỉ cùng với…

Tư thế đứng của quân đội vô cùng tàn ác.

Hắc Đại Tráng làm mẫu những điều cần thiết khi đứng trong tư thế quân đội: “Hai mắt nhìn thẳng, hai chân tách ra sáu mươi độ, thẳng chân, ngón tay cái dán vào đốt thứ hai của ngón trỏ, hai tay buông thõng một cách tự nhiên, thân người nghiêng về phía trước, dùng bàn chân trước bám xuống đất”.

Anh ta nói một cách ngắn gọn và làm điều đó một cách nhẹ nhàng, nhưng đợi đến khi mọi người thực hành mới biết…

Ha ha.

Cố Tân Di đứng mười lăm phút chỉ cảm thấy chân bủn rủn, ngón chân tê rần, hạt sen trong túi không ăn được, cô chỉ có thể phóng ánh mắt ra xa, đếm từng chiếc từng chiếc lá ngô đồng.

Tiếng còi vang lên từ chỉ huy đại đội, đây là khẩu lệnh thống nhất báo hiệu thời gian nghỉ ngơi. Hai chữ “giải tán” của Hắc Đại Tráng vừa nói ra khỏi miệng, mọi người lập tức ngồi xuống mặc kệ mặt đất nóng như nào bẩn ra sao.

Cố Tân Di tranh thủ uống mấy ngụm nước rồi lại nhét hạt sen vào miệng, còn không quên chia sẻ cho bạn cùng phòng bên cạnh.

Giả Giai ăn hai hạt, tiếp đó lôi kéo mấy cô gái thảo luận về công dụng của băng vệ sinh.

Nói đến đây, Cố Tân Di cũng cảm thấy hai miếng băng nhỏ nhỏ dán trong giày của mình rất mềm mại. Cô tò mò hỏi Giả Giai cảm giác dùng tận bốn miếng sẽ mềm mại mê hồn đến mức nào.

Giả Giai vẻ mặt buồn bã, nói: “Nào có mềm mại mê hồn, nóng muốn chết à”.

“Vậy cậu còn dùng bốn miếng làm gì?” Đồng Như Nam hỏi.

“Để tránh bị thấm!”

“Vậy cậu đã bị thấm chưa?”

Giả Giai hất mái tóc dài trong tưởng tượng của mình, hất cằm lên: “Đã nói là đề phòng bị thấm thì đương nhiên là chưa bị thấm rồi.”

Cố Tân Di, Đồng Như Nam: “…”.

Khác với mấy người họ, Vệ Tử lại thấy chết không sờn, sau khi đứng hơn 20 phút trong tư thế quân đội, cô nàng càng có tinh thần hơn so với sáng sớm thức dậy. Đôi mắt sáng ngời, ngây ngốc đứng nhìn Hắc Đại Tráng bên cạnh.

“Này, nghe nói thân hình của mấy anh quân nhân đều rất đẹp đó, không biết anh ta có mấy múi nhỉ?”. Vệ Tử nhìn hồi lâu quay đầu lại hỏi ba người.

Cố Tân Di cũng có chút tò mò, chống cằm bắt đầu nghiên cứu.

Có lẽ là ánh mắt nghiên cứu của Cố Tân Di quá mức nghiêm túc cẩn thận khiến huấn luyện viên hình như nhận ra gì đó liền cất bước đi tới, nói: “Bạn học này, em có vấn đề gì hả?”.

Cố Tân Di không ngờ Hắc Đại Tráng lại đi tới trước mặt cô. Cô lẩm bẩm gì đó rồi đứng lên, sau đó dùng tư thế chào tiêu chuẩn mới học được, nghiêm trang nói: “Báo cáo huấn luyện viên, tư thế đứng trong quân em vẫn chưa hiểu lắm, xin hỏi huấn luyện viên có thể diễn tả hình tượng sinh động hơn một chút được không?”. Cổ cô thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, một nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày lúc này hơi nheo lên càng thêm cảm giác khí phách oai hùng không kém gì nam nhi.

Mấy người Giả Giai cũng sợ anh ta nhìn ra manh mối gì, vì vậy cả bọn đều vận dụng hết sức gật đầu phụ họa theo lời Cố Tân Di: “Đúng đúng đúng, huấn luyện viên, chúng em cũng không hiểu”.

Hắc Đại Tráng liếc nhìn mấy cô gái trẻ, gật đầu nói: “Được”.

Khuôn mặt anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, đen sì, vừa nói vừa lộ ra hàm răng trắng sáng: “Chia khí tức trong cơ thể làm ba phần, một luồng từ đan điền đi xuống hai chân, hai chân duỗi thẳng kẹp chặt giống như cột trụ, hai bàn chân đạp mạnh xuống đất, có cảm giác như muốn đạp nứt mặt đất; một luồng từ đan điền hướng lên trên, lan tới hai vai và đỉnh đầu, vai ngang đầu thẳng, mắt nhìn thẳng về phía trước không liếc mắt, gió thổi cát bay cũng không được chớp mắt; cuối cùng một luồng từ đan điền truyền ra toàn thân, siết chặt bụng nâng mông, bảo vệ thân thể, khiến thân thể cứng rắn như sắt thép, không thì phần eo yếu ớt sẽ khiến cho trên dưới mất thăng bằng”.

Đan Điền? Đạp nứt mặt đất? Cứng như thép?

Đây có phải là tư thế đứng quân đội không thế? Chắc chắn không phải là tu luyện môn võ công tuyệt thế thất truyền nhiều năm gì đó chứ? Huấn luyện viên thật sự không phải đang nói đùa chứ hả?

Cố Tân Di nghe xong càng thêm mơ hồ, cô nhìn xung quanh, thấy mọi người cũng đều kinh ngạc và bối rối, vì vậy cô cũng cảm thấy khá vui.

“Có phải là rất sinh động không? Rất hình tượng không?”. Bên tai cô truyền đến giọng nói có vẻ đắc ý của huấn luyện viên.

“Hả? À, đúng đúng, đúng vậy”. Cố Tân Di vội vàng gật đầu, còn phối hợp giơ ngón tay cái lên: “Cho thầy 32 like!”.

Cô đang vui vẻ, huấn luyện viên lại nhìn thoáng qua các nữ sinh còn lại, tất cả mọi người cũng đồng loạt gật đầu. Hắc Đại Tráng lần đầu tiên nở nụ cười, hàm răng trắng muốn phát sáng dưới nắng hè: “Nếu đã hiểu rồi thì tất cả đều có thể làm được. Đứng dậy, đứng tư thế quân đội ba mươi phút!”.

Σ (°△°|||)︴

Vui quá hóa buồn.

Cố Tân Di cảm thấy mấy chữ này tỏa sáng rực rỡ trên đầu mình.

Trời đất bao la, trong thời gian huấn luyện quân sự, mệnh lệnh của huấn luyện viên là lớn nhất. Cho dù không cam lòng nhưng Cố Tân Di cũng chỉ có thể cắm cổ đứng yên. Cô thử tu luyện một chút công pháp của Hắc Đại Tráng, nhưng làm sao cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của ba luồng khí trong truyền thuyết, vì vậy cô lại bắt đầu đếm lá cây.

Một chiếc hai chiếc ba bốn chiếc…

Huấn luyện viên thấy ánh mắt của cô rất “kiên định”, có gì đó giống như “xuất thần nhập hóa”, cảm thấy cô thông minh hơn người nên đi tới trước mặt cô, lại hỏi: “Bạn học này, bây giờ cảm thấy thế nào?”

Cố Tân Di rên rỉ, khẽ nói: “Lúc mới tu luyện, em thỉnh thoảng cảm thấy ba luồng khí hội tụ lại với nhau, nhất thời mừng rỡ, bình tĩnh tách chúng ra, nhưng kinh mạch bị ứ đọng, sau đó dẫn đến chân khí nghịch lưu, huyết mạch sôi trào. Lúc này nếu không kịp thời trị liệu, chỉ sợ đan điền vỡ nát, đừng nói là hai chân như trụ, đạp nát mặt đất, cho dù là tu luyện đơn giản thôi cũng không thể”. Cô nhân cơ hội trả lời để cử động tay chân và cổ, nét mặt lại giả bộ cực kỳ bi thương.

Khuôn mặt đen thui của huấn luyện viên đông cứng lại, trầm giọng nói: “Nói tiếng người”.

Cố Tân Di dồn khí xuống đan điền, lớn tiếng đáp lại: “Báo cáo huấn luyện viên, em mệt muốn chết đi được!”.

Hắc Đại Tráng: “…”.

Mọi người: “…”.

*

Sau nhiều ngày huấn luyện quân sự, Cố Tân Di lĩnh hội sâu sắc mình không có căn cốt tu luyện môn đại pháp “Tư thế đứng trong quân ngũ” đại pháp. Lá trên cây đều bị cô đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần, cô còn tìm một cơ hội cầu vì thần tiên nào đó có thể xuất hiện cứu vớt số mệnh của mình.

Ngược lại, Vệ Tử lại lập được thành tích mới, thật sự đạt tới level “dáng đứng như cây tùng cao thẳng mạnh mẽ”, hiển nhiên là nhân vật tiêu biểu trong đội huấn luyện, cộng thêm tính cách nhanh nhẹn, tất cả mọi người đều nhất trí chọn cô ấy là đội phó. Đồng Như Nam và Giả Giai bắt đầu chuỗi ngày trở thành vật trang trí và chân chạy vặt của phó trung đội trưởng mới ra lò.

Mà Hắc Đại Tráng với giọng nói rung trời cũng dựa vào sự tàn nhẫn của mình mà đánh bại Kim Ba Béo để lên ngôi, trở thành ứng cử viên số một cho vị trí trùm phản diện trong lòng Cố Tân Di.

Nhưng thật ra, hiện giờ Ba Béo đã hoàn toàn cải tà quy chính, trở vị cứu tinh cho chuỗi ngày huấn luyện quân sự bể khổ vô biên.

Đối với sinh viên mới nhập học, giáo dục tập thể được sắp xếp vào buổi tối, gần 8000 tân sinh viên được các huấn luyện viên dẫn đến nhà thi đấu, ngồi nghe những nội dung đa dạng từ giáo dục tâm lý đến hướng dẫn học tập, nói tóm lại, chính là ngồi nghe báo cáo.

Thời gian nghe báo cáo không có định, Ba Béo là giáo viên huấn luyện, hễ có thông báo gì là phải chạy ra sân thể dục. Mỗi lần như vậy, mọi người đều được giải phóng khỏi việc huấn luyện một lúc.

Ân tình như vậy quả thực giống như tặng than trong tuyết! Cố Tân Di bây giờ càng cảm thấy Ba Béo là một người tốt. Huống chi, Ba Béo còn giữ lời hứa mời cô cơm trưa đúng bảy ngày!

Thật trùng hợp, Hắc Đại Tráng vừa hô vang khẩu hiệu “Nghiêm”, Ba Béo đã nhanh chóng chạy đến sân thể dục, thịt mỡ trên người rung rinh theo mỗi bước chạy. Hắc Đại Tráng bị đại đội trưởng triệu tập, mọi người lại có thời gian nghỉ ngơi, Cố Tân Di ngồi xuống xoa nắn bắp chân.

Không bao lâu, Hắc Đại Tráng đã quay lại ra lệnh giải tán, một giờ sau tập hợp ở nhà thi đấu nghe báo cáo tối nay.

Cố Tân Di đột nhiên đứng dậy, chân không còn đau, tay cũng không còn mỏi nữa, cả người tràn đầy sức sống.

Tuy nói là đi bộ đến sân vận động, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn đứng tư thế quân đội, tốt xấu gì cũng được ngồi cả tối. Nhà thi đấu còn có điều hòa tổng, khỏi nói là mát mẻ như nào.

Trong lúc ăn cơm, Cố Tân Di đăng tin tốt về việc tổ chức nghe báo cáo tối nay lên trang cá nhân. Cô vừa mới đăng lên, người bạn có tên ghi chú là [Siêu nhân toả sáng lấp lánh], tên thật là [Hoa Phù Dung] đã thích, còn trả lời tin của cô.

Cố Tân Di nhấn vào xem, lần đầu tiên siêu nhân lạnh lùng cao giá phá lệ gửi cho cô một icon mỉm cười.

Thì ra thiên tài cũng biết dùng icon ha.

Nhưng biểu tượng mỉm cười này xưa nay luôn hàm ý không tốt, chẳng lẽ thiên tài cũng có lúc cười ác ý ư?

Cố Tân Di vội vàng ăn một miếng thịt bò đè nén sự kinh hãi.

Ừ, nhất định là ảo giác của cô.

Trước khi cất điện thoại, cô suy nghĩ một chút, vẫn nên trả lời vị thiên tài đại nhân này bằng một icon mỉm cười thẹn thùng để tỏ vẻ thân thiện.

Sau khi đi bộ về đội, vượt qua con dốc dài tuyệt vọng, con đường từ sân thể dục đến nhà thi đấu trung tâm quả thật rất xa, cũng may là cô đi theo đại đội nên không có khả năng bị lạc đường. Cố Tân Di suy nghĩ có nên xếp việc tập xe đạp lần thứ năm vào kế hoạch của mình hay không.

Có thể thành công hay không? Cô quả thật không dám chắc. Bởi vì…

Cô đã thất bại bốn lần.

Nhà thi đấu trung tâm ngày thường ít mở cửa, có thể chứa hơn 4000 người. Trong số hơn 7000 tân sinh viên, có gần 3000 người ngồi trên sàn, Cố Tân Di khá hài lòng sờ cái mông đang ngồi trên ghế tựa, bảo bối không thể bị bạc đãi.

Mở đầu bài giảng là một giáo sư tâm lý học có giọng nói khàn khàn, giọng nói nhỏ nhẹ giống như thôi miên. Cố Tân Di ăn quả hạnh nhân trong túi từ lúc căng phồng đến không còn gì mới không chán đến mức ngủ.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo khoa, trên bục hội nghị, giáo sư chủ trì đang chia sẻ, các sinh viên ở phía dưới thủ thỉ nói chuyện với nhau.

Có lẽ do quá nhạy cảm, lúc Cố Tân Di đang ăn mấy hạt hạnh nhân cuối cùng lại nghe thấy hai chữ quen thuộc…

Tần Trạm.

Có phải là duyên phận không? Cố Tân Di thầm nghĩ, tiếng nhai đồ ăn nhỏ lại, vểnh tai cẩn thận nghe ngóng.

Đèn trong nhà thi đấu sáng như ban ngày.

Ban đầu cô nghe thấy các nam sinh chỉ bàn tán trong phạm vi nhỏ, sau đó lại biến thành một trận thảo luận đầy phấn khích.

“… Tôi nghe đàn anh nói giáo sư Tần Trạm, người năm nay vừa từ Mỹ trở về vừa chính thức tiếp nhận lời mời công tác ở trường từ hôm nay, còn ký hợp đồng nữa. Nghi thức ký hợp đồng rất long trọng”.

“Nghe nói trước đó giáo sư Tần chỉ về nước để thực hiện các dự án trao đổi, nhưng bây giờ ký hợp đồng, ít nhất sẽ phải đóng đinh trong nước một thời gian”.

“Còn trẻ như vậy mà, đây chính là thời điểm để tạo nên thành tích”.

“Không thể nào? Anh ấy nghĩ gì vậy? Ở bên kia tốt như vậy, anh ấy trở về làm gì?”

Đúng vậy, trở về làm gì chứ?

Cố Tân Di nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, một chùm sáng trong suốt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, dường như nó mờ đi thành một màu vàng nhạt, bóng của Tần Trạm kéo dài ra, cười nói một câu “Ừm”.

Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Ước mơ của anh ấy dường như lập tức có thể tỏa sáng trong những tòa kiến trúc cổ xưa bên kia đại dương, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn một con đường mờ mịt, trở về quê hương khi điều kiện trong nước vẫn chưa tốt lắm.

“Tần Trạm là ai vậy?”.

“Anh ấy là giáo sư mới về nước, còn rất trẻ, trước đây…”.

Tiếng bàn tán bên tai ngày càng lớn hơn, càng ngày càng có nhiều người tham gia thảo luận. Cố Tân Di cầm hạnh nhân, lúc đầu chậm rãi nhấm nháp, sau đó lại khôi phục tinh thần nhai răng rắc, tiếp tục nhìn giáo sư tâm lý học trên bục vui vẻ thuyết giảng.

Khi ra ngoài, trời đã tối đen, Hắc Đại Tráng cầm danh sách kiểm tra nhân số. Cố Tân Di thì thầm với Giả Giai: “Hắc Đại Tráng thật sự sinh không hợp thời chút nào, nếu ở thời cổ đại thì anh ta nhất định là một sát thủ hàng đầu”.

Giả Giai chưa hiểu được vấn đề, Cố Tân Di gợi ý: “Anh ta và đêm tối hoà vào nhau luôn rồi”.

Giả Giai nhìn khuôn mặt đen sì chỉ thấy được hai mắt của huấn luyện viên liền bật cười ra tiếng.

Nhưng chưa cười được bao lâu, huấn luyện viên như âm hồn bay tới trước mặt hai người, không nhìn rõ nét mặt.

Hai người đang xì xầm sau lưng lập tức sợ hại, ra vẻ những đứa trẻ ngoan ngoãn.

“Cố Tân Di?”. Huấn luyện viên lạnh lùng mở miệng.

Cố nữ thần rụt rè gật đầu.

“Huấn luyện Kim tìm em.”

Trong giây phút đó, Cố Tân Di cảm thấy ba chữ “Huấn luyện Kim” vô cùng êm tai, hình tượng Kim Ba Béo càng được dát vàng trong lòng cô.