Hình như cô từng tưởng tượng ra cảnh này. Bởi vì "Lạc Minh Tịch" từng kể lại cho cô rồi. Có lẽ, khi cô được nghe kể, tiềm thức của cô đã tự động hiện lên những hình ảnh đó.
Không phải tưởng tượng, là nhớ ra.
Vậy là cô trọng sinh thật sao? Cả Trương Tiểu Ngọc cũng vậy ư?
Nhưng tại sao, trên con đường trở về lại có một trạm trung chuyển, một thể giới nơi Lạc Minh Tịch được sống thật hạnh phúc bên người thân, còn Trương Tiểu Ngọc được thỏa đam mê viết lách của mình.
Tại sao hai cô lại đến đó?
Tại sao hai cô lại trở về?
Lạc Minh Tịch chợt nghĩ tới Tế Hàn Vũ.
Vì anh ấy sao? Cô tự hỏi.
Cứ cho hai người là duyên trời định, vậy thì cũng quá ảo rồi.
Lạc Minh Tịch thầm tự giều sự ảo tưởng của bản thân. Rõ ràng là cô chịu tai nạn, bất hạnh qua đời, mới đến được thể giới này.
Nhưng còn Trương Tiểu Ngọc?
Thôi kệ đi, Lạc Minh Tịch tự nhủ. Đúng là Trương Tiểu Ngọc chưa từng nhắc tới việc cô ấy đến thế giới này như thế nào, càng không nói tới chuyện cuộc sống trước đó của cô ấy ra sao. Chẳng qua, nơi đó đã là quá khứ, mà hiện tại và tương lai, hai cô sẽ ở đây.
Vậy nên không cần hỏi đâu. Điều đó không cần thiết.
Nếu muốn, Trương Tiểu Ngọc sẽ tự nói ra thôi.
Giống như Bạch Ngân Hạnh vậy.
Lạc Minh Tịch mải đắm chìm vào những suy nghĩ, bỗng bị Bạch Tuyết Mai cắt ngang. Nét mặt cô ta có phần kỳ lạ, nhăn nhó như vừa nuốt phải cả quả chanh vậy, trông xấu một cách khó tả.
Chắc hẳn cô ta cảm thấy mình bị thiếu tôn trọng ấy mà.
Lạc Minh Tịch ngượng ngùng xoa mũi, hẳng giọng, cất tiếng hỏi: "Bạch Tuyết Mai, cô có chuyện gì muốn nói sao?"
Bạch Tuyết Mai cố nặn ra một nụ cười giả tạo, nói cái gì mà bạn cũ lâu ngày không gặp, muốn tâm sự trò chuyện xíu. Nếu Lạc Minh Tịch là người ngây thơ hơn chút, có lẽ đã mù quáng, không chút nghi ngờ mà tin tưởng cô ta rồi.
Tiếp xúc với Bạch Tuyết Mai từ mấy năm trước, tuy Lạc Minh Tịch không có skill Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng cô vẫn dám khoe rằng bản thân cũng biết phần nào tính cách của Bạch Tuyết Mai.
Lạc Minh Tịch đơ mặt nghe cô ta lảm nhảm mấy chuyện tầm phào, chủ yếu là khoe Hoàng Hạo Thiên tốt với cô ta như thế nào, thi thoảng để lộ vòng vàng nhấn kim cương cùng mấy trang sức quý giá khác.
Thật không biết Bạch Tuyết Mai nghĩ gì, Lạc Minh Tịch cô chỉ sống đơn giản thôi mà, có phải sắp phá sản đến nơi đâu!
Lạc Minh Tịch đột nhiên cảm thấy mình bị khinh thường.
Lạc Minh Tịch đứng một hồi lâu, nắng trưa chiếu thẳng đỉnh đầu, làm cô có phần hơi choáng. Chắc là bị say nắng rồi, sống sung sướng quá đấy mà. Cảm giác bản thân như sắp ngất đến nơi, Lạc Minh Tịch vội cắt ngang lời Bạch Tuyết Mai, bảo cô ta nói thẳng, quanh co lòng vòng làm gì cho mất thời gian.
"Hai cô làm vậy là có ý gì? Muốn chia tách tôi với Hoàng Hạo Thiên hay sao?"
Ai mà ngờ chủ đề đầu tiên Bạch Tuyết Mai nói ra lại là cái này. Lạc Minh Tịch vừa nhức đầu vừa cạn lời. Suy cho cùng, thứ Bạch Tuyết Mai quan tâm nhất vĩnh viễn là tên hôn phu đều cáng của cô ta.
Cứ cho là Hoàng Hạo Thiên là người che chở, là ánh sáng của Bạch Tuyết Mai những lúc cô ta tuyệt vọng nhất đi, thì cô ta cũng đâu cần phải bám lấy hắn như thể trên đời này hết đàn ông rồi vậy.
Lạc Minh Tịch xoa xoa thái dương, cơn đau, cái nóng và sự thiếu kiên nhẫn cộng lại, làm cô không còn giữ được lịch sự mấy. Lạc Minh Tịch thẳng thừng nói, không kiêng dè gì: "Cô bị ảo tưởng à, tôi và Tiểu Ngọc không dở hơi đến nỗi khi không lại chia tách hai người."
Chỉ cần là người có não đều biết, hai cô thật sự không có lý do gì cả. Khoan kể tới việc mỗi người đều đã có cuộc sống riêng, nội việc Bạch Tuyết Mai và Hoàng Hạo Thiên mà chia tay nhau, không biết sẽ gây hoạ cho thế giới như thế nào nữa.
Quan trọng hơn cả, Lạc Minh Tịch với Trương Tiểu Ngọc làm thế để được cái gì chứ. Hai cô đâu có ham gì thứ đàn ông như Hoàng Hạo Thiên đầu.
Bạch Tuyết Mai không tin, cô ta cắn chặt việc này mãi, cứ như thể phải có được đáp án mình mong muốn mới buông tha Lạc Minh Tịch.
"Vậy sao lại làm ám chỉ như thế trước mặt nhiều người như vậy?"
Lạc Minh Tịch: ...
Lạc Minh Tịch: ???
"Một thử thách thôi mà, chưa kể nó lại là sự thật. Nếu có động chạm đến cô, khiến cô khó chịu thì tôi xin lỗi."
Lạc Minh Tịch nhẹ giọng giải thích. Đó chỉ là một thử thách, buộc phải dùng ngồn ngữ cơ thể ám chỉ. Từ kia có hơi khó, khi ấy thời gian có hạn, Trương Tiểu Ngọc chỉ kịp nghĩ ra cách đó. Vả lại, hai cô còn là nhóm bị xếp cuối cùng, thành tích thấp nhất nữa kìa.
Bạch Tuyết Mai nhíu mày, nom có vẻ không hài lòng lắm. Trong thâm tâm cô ta, cô ta hy vọng những người làm lỗi với mình đều phải vứt hết cái tôi và liêm sỉ đi, lì lợm la liếm xin lỗi thì cô ta mới hài lòng.
Quỳ xuống khó khăn lắm sao? Đâu có khó đầu, Lạc Minh Tịch từng làm một lần rồi, làm lần nữa sẽ không có vấn đề gì đâu. Thế là, cô ta nói, giọng đầy vẻ khó chịu: "Tôi không cần lời xin lỗi của cô, trông chẳng có tí chân thành nào cả."
Lạc Minh Tịch chỉ cảm thấy Bạch Tuyết Mai bị thần kinh, cô chọc thẳng luôn vào cái suy nghĩ hâm dở của Bạch Tuyết Mai: "Rồi cô muốn sao? Muốn tôi quỳ xuống trước mặt cô như xưa? Tôi rẻ rúng đến vậy chắc."
Lúc trước cô dám quỳ xuống, chung quy cũng vì sợ mình sẽ chết. Nhiều tháng sau nhìn lại, cô đã tự muốn đấm bản thân rồi, huống chi hiện giờ đã qua ngót nghét mười năm.
Có lẽ vì có một anh người yêu làm pháp y, hoặc vì đã quen với việc sẵn sàng hy sinh bọc hậu cho đồng đội, hay là vì đã từng qua đời rồi, cũng có thể vì lời kể của một "mình" khác, một "bạn thân" khác. Nói tóm lại, bất kể là vì lý do gì, với Lạc Minh Tịch mà nói, thực ra cái chết cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bây giờ, cô đâu vô dụng đến nỗi mặc cho một Bạch Tuyết Mai thích làm gì thì làm.
Bạch Tuyết Mai không cam lòng: "Cũng chỉ là xin lỗi thôi mà, sao cô không hạ mình xuống thấp một chút đi?"
Lạc Minh Tịch nổi cáu: "Chút? Tôi đã xin lỗi rồi, nói hẳn hoi rồi, vậy mà cô còn muốn tôi quỳ cô? Cô nghĩ cô là ai chứ? Lúc trước tôi quỳ cô, cũng vì tôi cho rằng những gì tôi làm với cô là quá đáng, nên tôi hạ mình. Còn lúc này?
Nói thẳng ra, tôi chẳng thấy mình sai đâu hết, nói xin lỗi cũng đã hời cho cô rồi đó!"
Bạch Tuyết Mai không cho là đúng. Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta và Hoàng Hạo Thiên không bao giờ là sai cả, người sai chỉ có những kẻ bên ngoài như thế này. Nếu cô ta có sai, vậy chính là do những kẻ kia đẩy cô ta đến chỗ sai đó, chứ cô ta đầu có làm gì. Bạch Tuyết Mai là một công chúa cơ mà.
Nhưng có lẽ cô ta đã quên, ở Tập đoàn Lạc Thị, Lạc Minh Tịch cũng là công chúa. Thậm chí phải nói, Lạc Minh Tịch là trưởng công chúa, tay có nắm quyền hẳn hoi, hơn xa loại người chỉ chờ bạch mã hoàng tử của mình nhiều
เส้m.
Thật không biết mạch não của Bạch Tuyết Mai vòng vèo những đường nào, hiện tại đang nói một chuyện, mà cô ta bỗng bật thốt lên chuyển sang vấn đề khác, chỉ tay vào mặt Lạc Minh Tịch: "Tức là cô có ý với Hoàng Hạo Thiên đúng không?"
Lạc Minh Tịch: Con điên này!
Lạc Minh Tịch đột nhiên không muốn xoa thái dương giảm nhức đầu nữa, cô muốn nốc thẳng một vỉ Paracetamol, sau đó uống thêm mấy viên thuốc trợ tim, rồi đến thẳng khoa tâm lý xin tư vấn.
Nếu không, cứ đà này, không sớm thì muộn, người bị khùng sẽ là Lạc Minh Tịch cô!
"Cô bị thần kinh à Bạch Tuyết Mai! Cô lấy đâu ra dẫn chứng mà cho ra được kết luận hay quá vậy?"
Lạc Minh Tịch chau mày, lớn tiếng nói. Bạch Tuyết Mai ra vẻ như thể không tin được, một người như Lạc Minh Tịch vậy mà cũng sẽ có lúc hùng hổ, hung dữ đến vậy. Bạch Tuyết Mai đỏ mắt, mặt đầy vẻ ấm ức nhưng cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Cô ta nói: "Cô đây là đang muốn lên mặt với tôi, muốn thay thế tôi! Cô cho rằng cô ở trên tôi, tôi lại phải ngước lên nhìn cô!"
Gì cơ? Lạc Minh Tịch không hiểu nổi. Chỉ là không muốn quỳ xuống thôi mà, những gì cần nói đều đã nói xong,
Bạch Tuyết Mai mắc gì phải làm hành động như thế. Ngoại trừ thần kinh Bạch Tuyết Mai có vấn đề, chứ Lạc Minh Tịch nghĩ mãi không ra sao có một người có thể vô lý đến vậy.
Còn nữa, chỗ này vắng vẻ không người, Bạch Tuyết Mai có diễn thì cũng làm gì có khán giả xem đâu!
Lạc Minh Tịch không biết, từ lúc cô "bán bạn thân" xong, anh cameraman vẫn luôn vác máy đi theo cô, hy vọng quay được thêm mấy đoạn hay cho các fans cùng xem. Chẳng qua anh chàng trốn rất kỹ, còn là cao thủ đi nhẹ nói khẽ cười duyên, đến Bạch Tuyết Mai cũng không biết anh có mặt ở đây.
Đoạn hội thoại được quay full HD, rõ ràng sắc nét, chiếu lên cho toàn dân thiên hạ cùng xem.
[Lạc Minh Tịch bị sao vậy? Hôn phu của người ta cũng để ý cho được, không khéo làm vô địch thế giới cũng nhờ bò được lên giường người ta đấy]
[Thằng bên trên bị thiểu năng trí tuệ hả? Kẹo Thần nhà bọn này thắng bằng thực lực, mày ngon thì có tốc độ gõ phím lên gần 400 WPM đi, cầm chức vô địch về cho cả nước được nhờ cái]
[Không hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà phải hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay... Thế mấy người đã làm được gì chưa mà gáy ghê thếl
(Nhưng dù có tài mà không có đức thì cũng là đồ bỏ đi thôi, người thứ ba vĩnh viễn là bọn thất đức nhất]
[Excuse me? Kẹo Thần cũng có người yêu rồi nhé, tốt hơn thằng tồi họ Hoàng không biết bao nhiêu lần cơ)
(Internet chỉ là não cá vàng thôi, chứ không có bị mất trí nhớ à nha. Kẹo Thần có công khai người ấy rồi đó, quẹo phải search giùm cái]
Khu vực bình luận đã loạn thành một nùi. Từng người đều có suy nghĩ riêng, tranh cãi nảy lửa, nhưng nhìn chung, phe bênh Bạch Tuyết Mai yếu thế hơn hẳn.
So với một diễn viên mới vào nghề như Bạch Tuyết Mai, trên tay chưa có giải thưởng hay cống hiến gì, một nhà vô địch thế giới có huy chương vàng Olympic, huyền thoại giới Esport nước Y như Lạc Minh Tịch trông thật chẳng khác nào một tượng đài anh hùng cả.
Mà hai nhân vật chính trong cuộc tranh cãi không hề biết những chuyện này.
Lạc Minh Tịch nghĩ, làm người bình thường lại không làm, Bạch Tuyết Mai đóng nữ chính não tàn lâu quá nên tưởng bản thần cũng là nữ chính ngôn lù não tàn luôn chắc?
Cô cố lấy lại bình tĩnh, nói: "Bạch Tuyết Mai! Cô vừa vừa phai phải thôi nhé! Sự kiên nhẫn của tôi với người ngu cũng có hạn đó!"
Bạch Tuyết Mai nức nở: "Đúng là thế rồi! Cô nói tôi ngu, nghĩa là cô nghĩ cô trên tôi rồi còn gì. Cô khinh thường tôi, muốn cướp đi mọi thứ của tôi!"
Lạc Minh Tịch... Lạc Minh Tịch hết chỗ nói nổi. Cô muốn quẳng gánh đi ngay và luôn, về cái căn nhà III kia, nằm lên sàn đánh một giấc đến sáng ngày mai cho đời thanh thản. Nhưng sự giáo dục từ bé đến lớn không cho phép cô bất lịch sự, Lạc Minh Tịch chút nữa thì lỡ miệng, cuối cùng vẫn thở dài, nói: "Cái... Để tôi nói cho cô rõ. Thứ nhất, tôi và cô như nhau, ngang nhau, tôi không trên cô, cô cũng không trên tôi! Tôi không khinh cô, cô càng không có quyền bắt tôi quỳ xin lỗi cô! Thứ hai, tôi và Tề Hàn Vũ đang rất tốt, chúng tôi đã tính đến chuyện đám cưới rồi, tôi hơi đâu mà để ý thằng tồi như Hoàng Hạo Thiên."
Thấy Bạch Tuyết Mai vẫn không chịu tin, Lạc Minh Tịch quyết định từ bỏ. Cô mệt rồi, rao giảng gì cái loại mất não này nữa. Vậy là, Lạc Minh Tịch quay người rời đi, trước khi đi chỉ quằng lại một câu:
"Dẹp hết đi, nói chuyện với cô rõ lằng nhằng."
Bạch Tuyết Mai sa sầm mặt mày, tức tối nghiến răng nghiến lợi. Cô ta nhìn bóng lưng Lạc Minh Tịch đi xa, suy nghĩ một hồi rồi cũng bám theo.