Lạc Minh Tịch thẫn thờ bước vào lớp học, cô vẫn đang trong giai đoạn tiêu hóá sự thật rằng bản thân chính là nguyên chủ.
Và cái kết khủng khiếp của "mình" trong nguyên tác.
Thật kinh khủng, bảo sao cô lại sợ Bạch Tuyết Mai đến vậy. May mắn là cô không có quá nhiều ký ức về mấy
"thứ" đó, nếu không cô bị PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương) mất thôi.
Đúng là người xưa nói cấm có sai, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Ai nấy nhìn gương mặt tái nhợt của Lạc Minh Tịch đều cho rằng cô bị quả phốt kia ảnh hưởng đến tâm trạng.
Cũng phải thôi, một cô gái mới lớn được bao nhiêu, được gia đình bao bọc nhiều năm, đột nhiên gặp loại chuyện này, hốt hoảng cũng là điều dễ hiểu.
Chắc hẳn Lạc Minh Tịch phải tích góp sự can đảm nhiều lắm mới dám đăng status lên mạng.
Cả lớp tự tưởng tượng đến viễn cảnh đó, thấy thương không thôi. Nhóm các bạn nữ tụm năm tụm ba đến hỏi han, khuyên cô không cần phải nghĩ nhiều, bọn họ luôn tin tưởng cô. Cô bé lớp phó lao động còn trực tiếp hơn, cầm điện thoại lên gõ như bay, đăng một lèo mấy cái bình luận dài dằng dặc trên mạng.
Các bạn nam túm vai bá cổ nhau, rú lên chửi cho đã, rồi bảo cô lát vào tiết thì cầm máy đánh vài ván xả stress.
Chắc họ bị tụt hạng chứ mấy khi hăng hái được như này đâu.
Dù đó không phải nguyên nhân khiến cô khó chịu, Lạc Minh Tịch vẫn cảm thấy ấm lòng, không từ chối ý tốt của họ, lần lượt nói cảm ơn từng người.
Trong thời gian qua, Lạc Minh Tịch đã thay đổi rất nhiều, nhưng chưa đến nỗi biến thành người khác. Họ cảm thấy, Lạc Minh Tịch bây giờ mới là Lạc Minh Tịch, còn vị tiểu thư đỏng đảnh kia cũng là Lạc Minh Tịch, mà Lạc Minh Tịch đó lại có chút xa lạ, không được tự nhiên lắm.
Hoặc do cô chưa từng làm trò hất tóc, đảo mắt đặc trưng của mấy mean girls tóc vàng trong phim Tây.
Đến khi Tề Hàn Vũ bước vào lớp, đám người rất tự nhiên tản ra. Người đi hỏi bài như chăm học lăm, đứa thì cầm bộ dụng cụ trang điểm kéo nhau đến nhà vệ sinh, lại có người thản nhiên lướt mạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đều đưa ra một thống nhất chung, lúc này phải cho cặp đôi nọ có không gian mới được.
Trong trường này ai mà không biết anh đại và chị đại học đường yêu nhau, diễn đàn trường còn có một topic CP cho họ, gọi là Song Đại CP, còn nổi hơn cả cặp hotboy Hoàng Hạo Thiên và hotgirl Bạch Tuyết Mai.
Cũng được nhiều người ủng hộ hơn.
Thấy Tề Hàn Vũ đến, Lạc Minh Tịch dường như không thể khống chế được tuyến nước mắt của mình. Cô ngơ ngác nhìn cậu, lặng lẽ rơi khóc.
Có lẽ đó là cảm giác mất đi mà tìm lại được. Đêm qua, trong giấc mơ đó, cô cảm nhận được tình yêu của "Lạc Minh Tịch", nỗi buồn của cô ấy, cả cơn đau về mặt tinh thần lẫn thể xác.
Vào khoảnh khắc đó, Lạc Minh Tịch gần như đã mất đi tất cả, chỉ chưa bỏ được đoạn tình với Tề Hàn Vũ.
Vì thế, nó theo cô đến tận thế giới sau này, được cô thông qua những dòng chữ mà hồi tưởng lại, mà lần nữa yêu cậu.
Tề Hàn Vũ là người chung tình. Lạc Minh Tịch chưa từng có nghi ngờ gì với cậu ấy, và điều đó cũng được Bạch Tuyết Mai xác thực.
Bạch Tuyết Mai vênh váo nói rằng Tề Hàn Vũ hoàn toàn không biết những chuyện này, từ chuyện Lạc Thị phá sản, đến cái chết của Lạc Minh Tường, và bấy giờ là bi kịch của Lạc Minh Tịch.
Cô ta nói cậu ấy đang rất phấn khích, ngày ngày ghé tiệm trang sức và đá quý, quyết tâm tìm mua một chiếc nhẫn hợp với Lạc Minh Tịch nhất, chỉ dành tặng cô.
Cô ta nói cậu ấy thường xuyên xem thiết kế váy cưới, tưởng tượng Lạc Minh Tịch mặc chúng trong ngày trọng đại của họ rồi tự cười như một đứa trẻ. Cậu còn chọn đi chọn lại những bộ vest đắt tiền, tham khảo ý kiến của các thợ tạo mẫu khác nhau, muốn biến mình thành chú rể đẹp trai nhất trần đời.
Thậm chí, cậu ấy còn ghé thăm các vườn trẻ, nhìn chúng nô đùa. Cậu lật tung một quyển từ điển, chỉ để đặt tên cho đứa con chưa biết khi nào mới chào đời.
Còn cô thì sao? Cô bị giam trong căn phòng trọ tồi tàn, bị tra tấn, bị biến thành một kẻ vô dụng với đôi tay vỡ vụn, bị những tên đàn ông đáng khinh làm nhục ngày này qua ngày khác.
Từng câu từng chữ, như đều găm vào trái tim của Lạc Minh Tịch đã bị hành hạ đến không còn ra người ngợm gì.
Thế nên, cô tự vẫn.
Không sống nổi nữa. Cũng không muốn cậu thấy tình trạng ấy của mình.
Cô chết đi, để lại một mình đẹp nhất, nhưng đồng thời cũng đánh mất cậu.
Vậy mà cô vẫn luân hồi, vẫn quay lại đây, yêu cậu lần nữa.
Tề Hàn Vũ thấy cô rơi nước mắt, hốt hoảng chạy lại, luống cuống dùng tay giúp cô lau nước mắt: "Sao vậy? Em sao vậy? Ngoan, có gì nói với tôi nào, đừng khóc nhé?"
Lạc Minh Tịch lắc đầu ôm chầm lấy cậu, nghẹn ngào bảo: "Cho em ôm, một lúc thôi."
Tề Hàn Vũ dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, mặc kệ lớp áo đồng phục bị ướt nhoè. Ở nơi Lạc Minh Tịch không thấy, Tề Hàn Vũ cụp mắt, tự nhủ phải đi xử lý cho xong chuyện trên mạng.
Bạo lực mạng nghe thì đơn giản, thực chất là một tình trạng đáng báo động mấy năm gần đây. Bạn gái cậu chỉ là một cô nhóc, sao chịu được những lời lẽ dơ dáy đó.
Nhỡ đâu, nhỡ đâu... Quả thực cậu không dám nghĩ tới nữa.
Không biết là ai reo lên, rồi cả lớp cùng hú hét. Tê Hàn Vũ cau mày, lườm nguýt bọn họ làm cả đám ngậm miệng, im thin thít, chỉ dám chỉ trỏ vào màn hình thể hiện sự hào hứng của mình.
Lâm Duệ đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Tề Hàn Vũ. Đọc vài dòng đầu, Tề Hàn Vũ đã hiểu đây là bút tích của Lạc Minh Tường.
Pháp luật can thiệp rồi.
Cậu thấy thế vẫn chưa đủ, có lẽ cần thêm chút gì đó.
Tề Hàn Vũ ôm Lạc Minh Tịch, vỗ lưng cô, dịu giọng an ủi.
Người trong lòng đã nín khóc rồi, nhưng cô vẫn chưa chịu rời khỏi, chắc đang ngại đấy mà. Tề Hàn Vũ khẽ cười, đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi giáo viên chết lặng nhìn họ, cậu mới nhận ra có điều không ổn.
Lạc Minh Tịch ngủ quên mất tiêu.
Tề Hàn Vũ nhìn cô thiu thiu ngủ trong ngực mình, vừa bất lực, vừa buồn cười, mà thấy đáng yêu khó tả là nhiều nhất.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc bài phốt nào đó bị quăng ra sau đầu. Liễu Nhu Nhu bị dẫn đi uống nước chè, mãi vẫn không thấy tin tức nào mới. Còn tên tung tin đồn thì bị bắt tại trận, vào tù rồi, nghe đâu hắn phạm thêm mấy tội hình sự khác, số năm bóc lịch cũng không phải nhỏ.
Có một chuyện khá thú vị đã xảy ra. Tên tung tin đồn thú nhận bản thân đã nhận được một khoản tiền, đi kèm với yêu cầu bôi nhọ tiểu thư và nhà họ Lạc. Hắn khai, đó là một người đàn ông đứng tuổi, đầu hói, khá mập. Ông ta nói chuyện với chất giọng lơ lớ, có lẽ là Y Kiều ở nước ngoài lâu năm, đợt này mới về nước.
Tên tung tin bảo mình chỉ nhận tiền làm việc, chứ hoàn toàn không biết người đàn ông đó, cũng không nhớ rõ mặt ông ta.
Hắn bị mù mặt nặng.
Kết quả này không làm Lạc Minh Tường vừa lòng. Nhưng chí ít, anh đã chắc chắn có người đang cố ý nhắm vào
Tập đoàn Lạc Thị.
Dù không biết người đó định làm gì tiếp theo, anh vẫn nên đề ra vài phương án trước thì hơn.
Ngày 14 tháng 2 hàng năm là ngày Valentine.
Lạc Minh Tịch tí tởn theo chị Lam học cách làm chocolate suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng làm ra được một lô
"có thế ăn".
Lạc Minh Tịch nhìn hộp chocolate nhỏ xíu trong tay, thầm nhủ sau này nên ít vào bếp thôi, mỗi năm làm món này một lần là được rồi.
Chứ để thêm mấy hôm nữa, bếp nhà cô cháy mất... ('; w; ')
Sáng hôm Valentine, Lạc Minh Tịch đến lớp, trầm mặc nhìn chocolate và thư tình xếp chồng trong ngăn bàn của anh người yêu.
Trầm mặc với cô còn có tập thể lớp 7.
Lớp họ gần như không có ai biết đi học sớm là gì, bảo vệ trường học mở cửa từ bao đời mới thấy đám học trò lớp 7 lững thững đi vào. Mọi hôm cũng bình thường thôi, thế mà hôm nay lại có kẻ đột nhập lớp học, nhét một lô chocolate và thư tình vào ngăn bàn anh đại.
Đám học sinh T trung rỉ tai nhau từ năm ngoái, răng là hotboy và anh đại trường mình là hai nam sinh nhận chocolate và thư tình nhiều nhất. Hotboy lịch thiệp cất chúng đi, phân phát cho các bạn khác. Anh đại thì chưa ném vào thùng rác, nhưng cũng không kém gì.
Cứ tưởng năm nay sẽ khác chút, vì cả hotboy và anh đại đều đã có người yêu. Thì ra họ "tưởng" thế thôi, chứ sự thật vẫn khác xa lắm.
"Hỡi ôi..." Vũ Huy than dài một tiếng, mặc niệm vài câu, không biết đang mặc niệm cho Tề Hàn Vũ hay cho đám con gái lớn gan nữa.
Lạc Minh Tịch xua cả lớp về chỗ ngồi, mình thì buồn thiu cất hộp chocolate nhỏ vào cặp, giấu nhẹm đi.
Nói thật, nhìn đống kia, cô có chút tự ti. Có thể trong đó sẽ có hàng mua bên ngoài về, phần nhiều là có người vào bếp tự làm. Trong trường không thiếu cô gái khéo tay, đảm việc nhà, những cô gái đó được nhóm nam sinh săn đón lắm.
Cô cũng được săn đón, cơ mà với tư cách là chiến hữu đáng tin cậy, chứ không phải là một cô gái bình thường.
Vậy nên cô luôn băn khoăn, không biết Tề Hàn Vũ có thích món chocolate đen thùi đắng 200% của cô không? Sẽ không bị chocolate của những đứa con gái kia chinh phục dạ dày, quay ra bỏ rơi cô không?
Tuy Tề Hàn Vũ từng nói cô chỉ cần là cô thôi, bởi cậu thích bản thân cô nhất. Nhưng cô tự thấy mình tự ti, chưa đủ cảm giác an toàn.
Vấn đề từ chính cô thôi.
Tề Hàn Vũ kéo ghế, ngồi vào bàn. Cậu thấy đống chocolate trong ngăn, lôi hết ra ngoài, lại gọi Chu Đại Từ tới đếm, phân phát cho cả khối, mỹ kỳ danh là cho mọi người ăn sáng.
Chu Đại Từ liếc Lạc Minh Tịch, ghé sát tai Tề Hàn Vũ, hỏi nhỏ: "Anh Tề, anh cần giữ lại một hộp không?"
Tề Hàn Vũ khó hiểu, quắc mắt nhìn Chu Đại Từ. Cậu ta biết điều ngậm miệng lại, ôm hết đống chocolate đi phân phát cho nhóm độc thân.
Lạc Minh Tịch rầu rĩ ôm điện thoại chơi con game mới tải, là game một người chơi, dạng kinh dị giải đố. Tề Hàn Vũ chờ một lúc, không thấy cô có động tác gì khác, chỉ đành ho khan tạo cảm giác tồn tại.
Cậu ho khù khụ liên tục khiến Lâm Duệ bàn trên để ý tới, cực kỳ săn sóc hỏi: 'Anh Tề, anh ốm à?"
Nghe vậy, Lạc Minh Tịch cũng lo lắng nhìn qua. Tề Hàn Vũ lúng túng gãi đầu, chối đây đẩy: "Tao sặc nước, không bệnh!!!"
Lạc Minh Tịch lại cúi xuống, chăm chú giải câu đố. Cô sắp xong ải này rồi, chỉ cần trốn con ma, tìm được chìa khoá là sang phòng tiếp theo ngay thôi.
Tề Hàn Vũ: ...
Lần này đến lượt cậu rơi vào trầm mặc. Với tinh thần không chịu bỏ cuộc, cậu lên diễn đàn ngày ấy, đăng câu hỏi.
(Diễn đàn YiAnonymous]
[Hỏi]
(Gió bão ẩn danh: Chào mọi người, tôi là chủ tus hỏi bí kíp khiến người yêu chủ động tiếp xúc thân thể hơn đây.
Tôi lại gặp rắc rối rồi. Hôm nay Valentine, tôi đợi người yêu tặng chocolate cho mình, thế nhưng cô ấy không tặng cho tôi. Mà trước đó, tôi phát hiện có người đã tặng chocolate và gửi thư tình, đều để dưới gầm bàn của tôi, chắc chắn người yêu đã thấy rồi. Tôi phải làm sao hả mọi người?)
(Đáp)
(Sấm sét ấn danh: Chắc hắn chủ tus đã đoán được phần nào khi viết câu áp chót rồi nhỉ. Có lẽ cô ấy đang giận, nhưng cố kìm nén không nói đó, chủ tus nên nghĩ cách dỗ cô ấy đi nhé.]
(Lốc xoáy ẩn danh: Không phải thế đâu. Tôi đã đọc tus trước đó của chủ tus rồi, có thể thấy người yêu của chủ tus thuộc kiểu cô gái mạnh mẽ, tự tin và phóng khoáng, khá có nét nam tính. Trong những trường hợp này, có thể không phải cô ấy giận chủ tus đâu, cô ấy đang giận bản thân đấy.]
(Tia chớp ẩn danh: Tôi đồng ý với bạn lốc xoáy. Cô ấy khá nam tính, vậy mà cũng rất cố gắng trong mối quan hệ của hai người. Có thể thấy cô ấy thực lòng đặt chủ tus vào vị trí quan trọng. Cô ấy thấy trong gầm bàn của chủ tus có rất nhiều quà tặng, vậy nên có phần tự ti và tự giận bản thân. Tôi không dám suy đoán ý nghĩ của cô ấy, nhưng tôi tin rằng, cô ấy đang có cảm giác thiếu an toàn, cô ấy sợ mình đàn ông quá, không giữ được tình cảm với chủ tus.]
(Mắt bão ẩn danh: Nên chủ tus phải tự thân vận động thôi. Chủ tus hãy chủ động tấn công, kabe-don hay gì đó đều được, hãy chứng minh tình yêu chủ tus dành cho người yêu qua hành động!)
Tề Hàn Vũ tắt máy, cẩn thận suy ngẫm lời của các bạn mạng.
Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Minh Tịch thoát game, cầm máy đi sạc, sau đó sẽ đi ăn trưa.
Hôm nay cả lớp chạy ra ngoài rõ nhanh, chỉ để lại cô và Tề Hàn Vũ trong phòng học.
Chợt, Tề Hàn Vũ kéo tay cô, áp sát vào tường. Hai tay cậu chống hai bên tai cô, hai gương mặt đối diện nhau.
Lạc Minh Tịch: ? Kabe-don à?
Cô không biết Tề Hàn Vũ học cái trò này từ bao giờ, song nhìn qua cũng không thấy hiệu quả lắm thì phải.
Tề Hàn Vũ tiến lại gần, hôn chụt lên môi cô một cái, nghiêm túc nói: "Hôm nay là Valentine."
Lạc Minh Tịch "ừ" một tiếng, thấp giọng nhắc nhở: "Đang trong trường đấy..."
Tề Hàn Vũ không để ý, lại hôn tiếp một cái nữa, giọng ủ rũ: "Tôi không có chocolate."
Lạc Minh Tịch lí nhí bảo: "Cả một ngăn bàn đầy còn gì..."
Tề Hàn Vũ không chịu, chỉ cho cô xem: "Làm gì có gì, không có gì cả."
Nói rồi, cậu buồn rầu cọ đầu vào vai cô, luôn miệng kêu cô hết yêu cậu rồi, cậu sắp không có người yêu rồi, bla bla bla.
Nhìn dáng vẻ uất ức của cậu, Lạc Minh Tịch cố nén cười, khiến hai bả vai rung rung. Tề Hàn Vũ cảm nhận được, ngẩng mặt lên, tỏ vẻ oán trách: "Em còn cười tôi."
Lạc Minh Tịch cãi cố: "Không có mà... Không cười anh đâu..."
Tề Hàn Vũ nói: "Thế mà không tặng anh chocolate."
Hở? Câu sau với câu trước thì liên quan gì đến nhau? Lạc Minh Tịch cạn lời, đành nói: "Có, có làm cho anh một hộp."
Chỉ nghe thấy thế, Tề Hàn Vũ phấn khởi ngay. Lạc Minh Tịch bèn mở cặp, đưa cho cậu chiếc hộp chocolate cô tự làm. Hộp nhỏ bằng bàn tay, bên trên có gắn chiếc nơ con bướm màu tím nhạt.
Tề Hàn Vũ thích lắm, mở ra ăn ngay. Vị khá đắng, cũng may cậu không thích đồ ngọt nên thấy vừa miệng. Mỗi tội miếng chocolate hơi cứng, ăn đau răng.
Lạc Minh Tịch định nói nếu cậu muốn chê thì hãy chê nhẹ nhàng, chê tình cảm thôi, nào ngờ trông cậu hưởng thụ món chocolate đó đến vậy.
"Ngon... Ngon lắm sao?"
Cô ngập ngừng hỏi.
Tề Hàn Vũ khẽ cười, tiến lại gần, trao cho cô một nụ hôn sâu. Nụ hôn kết thúc, cậu hài lòng nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bảo: "Ngon mà, em làm gì cũng ngon hết."
Ngon hơn tất cả những người khác nhiều. Cậu lặng lẽ bổ sung thêm.
Valentine này, thật quá tuyệt vời!