Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 26: Nữ phụ mới lên sàn, là họa hay phúc?




Vẫn là vài đêm mất ngủ. Sáng ra Lạc Minh Tịch đều mang một đôi mắt thâm sì đi học, dọa không ít những người xung quanh, Tề Hàn Vũ thì chắc là người đứng đầu danh sách ngang hàng với Lạc Minh Tường rồi.

Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ. Mùa đông cái lạnh rét căm căm, Lạc Minh Tịch chùm chăn lên đầu mà ngủ, tới trưa vẫn chưa chịu dậy. Đã mấy hôm cô không được ăn no ngủ kỹ.

Dậy rồi thì liền ngồi máy tính chơi, sống một cuộc sống rất không lành mạnh.

Thực ra thì, nghe nói là top 2 đang đuổi cô sát nút, không nhanh chóng cày thêm thì bị soán ngôi sẽ là chuyện ngày một ngày hai.

Không hiểu kiểu gì, khi chơi game tự dưng lại liên tưởng kẻ thù mang gương mặt của Bạch Tuyết Mai, ký ức về buổi trưa hôm đó lại hiện lên trong đầu. Tức giận chiếm trọn cảm xúc bên trong, gõ máy chút nữa thì hỏng cả bàn phím, giần đối thủ cho ra bã.

Nhắc mới nhớ, cô đã tham gia một nhóm anti của Bạch Tuyết Mai ở trên YiNet, hình như là mới tham gia. Thật bất ngờ thay, trên đó có những điều về Bạch Tuyết Mai mà Lạc Minh Tịch lại chưa từng biết tới.

Quả giống như nguyên thân đã từng nhắc cô, Bạch Tuyết Mai không chỉ đơn giản là Bạch Tuyết Mai, là nữ chính của câu chuyện máu chó ngược lên ngược xuống.

Lạc Minh Tịch lại lỡ tay thay đổi cốt truyện, thành ra nữ chính hiện tại gia thế là ngang với Lạc Minh Tịch, có thêm hôn phu là Hoàng Hạo Thiên, tùy thời có thể xử đẹp Lạc Minh Tịch. Lạc Minh Tịch lại không sợ, kế hoạch F của cô thì cô chưa nghĩ ra, đến đâu thì hay đến đó.

Chơi xong mấy ván game The Island, đánh vài con boss trong Tam Giới Là Một, cấp tăng lên vù vù, lúc này Lạc Minh Tịch mới chịu rời máy tính để thư giãn mắt.

Cô lựa chọn xuống dưới nhà, ăn bánh quy, uống sữa xem phim kinh dị, thật là một cái thú vui tao nhã mà không ai biết thư giãn mắt ở chỗ nào.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Lạc Minh Tịch mở màn hình lên xem.

Tin nhắn từ Tề Hàn Vũ.

Lạc Minh Tịch giật mình, vội lau tay lên quần áo, cẩn thận mở tin nhắn ra đọc.

(Nam thần: Thi học kỳ xong là giáng sinh. Rảnh không?]

Lạc Minh Tịch gõ chữ này lại xóa, gõ chữ kia lại xóa. Dùng hết vốn từ của mình để trả lại cho người ta một câu trả lời mỹ miều nhất có thể.

(Joey: Rảnh!]

Một từ bốn chữ, vừa ngắn gọn vừa súc tích, đạt tới đỉnh cao của văn học hiện đại. Chỉ với một từ này, người viết đã thể hiện rõ được trạng thái của bản thân rảnh rỗi vào một ngày nào đó. Ôi, cái dấu chấm than! Cái dấu chấm than ấy càng làm khẳng định chắc chắn rằng cô ấy sẽ rảnh, sẽ không hề vướng việc bận gì. Bên cạnh đó, dấu chấm than còn phần nào thể hiện rằng tâm trạng của người viết hiện tại vui sướng đến như thế nào, hạnh phúc tới tột cùng.

Lạc Minh Tịch đang chìm đắm trong sự sung sướng, một bên nào đó cũng không khác là bao.

Một nhóm côn đồ ngồi với cái dáng bố đời trên vỉa hè, nhìn từng người đi qua đi lại trong trời đông giá rét.

Mặt thì hằm hằm hè hè, dữ tợn đến mức khiến người ta rùng mình, cúi mặt mà đi thật nhanh.



Có người đang hút thuốc, có người thổi kẹo cao su, ở phía giữa lại nổi bật một thiếu niên vẻ ngoài tinh xảo, ngậm một cây tăm, tay đang bấm điện thoại.

Do hai bên đều có mấy tên côn đồ dọa cho người ta hú vía, gần như chẳng có người đi đường nào để ý tới cậu.

Đám côn đồ đều sẽ không liếc xem đại ca nhà mình đang làm gì với cái điện thoại đâu. Hiện giờ cũng như vậy.

'Tinh', có tin nhắn tới. Dù đám côn đồ có tò mò ra sao đi chăng nữa, họ cũng chỉ dám liếc liếc một chút, quay hẳn đầu sang thì chắc sớm sẽ bị vặn gãy cổ.

Tin nhắn thì không thấy, chỉ thấy lão đại hình như... cười!?

Còn cười với một vẻ rất mãn nguyện nữa, cứ như thể nhân sinh không còn gì luyến tiếc

Có tên đứng ở gần, nghe được mang máng lời nói nhỏ của Tề Hàn Vũ: "Đến cả dấu chấm than cũng thật đáng yêu."

Không biết gió lạnh từ đâu tới, nhóm người đột nhiên thấy nơi này thật lạnh quá đi...

Bất chợt, Tề Hàn Vũ đứng dậy, thân thiết bá vai bá cổ đám người.

"Đi, tao dẫn chúng mày đến trung tâm thương mại, cho chúng mày thích chơi gì thì chơi, làm gì thì làm."

Nhóm người nghi hoặc nhìn nhau, rất nhanh sau đó liền vui vẻ đồng ý. Được anh Tề bao cho việc đi chơi đắt đỏ ở trung tâm thương mại thì còn gì bằng.

Trước khi tới Giáng sinh, T trung sẽ diễn ra một kỳ thi quan trọng nhất nhì trong năm: thi học kỳ. Nghe thì có vẻ là to lớn, thực ra nó to lớn thật.

Đợt này các giáo viên sáng tối đều ôn tập để đi thi, lớp 7 cũng không khác là bao. Chỉ khác ở chỗ ai học thì học, người dạy thì dạy. Lạc Minh Tịch cũng thuộc dạng ngồi học chỉ để cho qua môn, nên là không có quá bận bịu mấy, vẫn còn thời gian để nghĩ đến cuộc sống và tương lai.

Chỉ có một điều mà Lạc Minh Tịch chưa từng nghĩ tới, cốt truyện do chính tay cô thay đổi nay đã đẩy lên nhanh thêm bao nhiêu tình tiết.

Ví dụ như bây giờ đây, nữ phụ tiếp theo, vốn dĩ phải ở thời điểm đám người trưởng thành thì mới xuất hiện, nay đã xuất hiện trong trường rồi.

Trương Tiểu Ngọc là một diễn viên, ca sĩ, tóm gọn lại là một idol đã, đang và sẽ tiếp tục nổi tiếng. Trong nguyên tác, cô ta là một cô gái xuất thân trong một gia đình truyền thống làm nghệ sĩ, từ nhỏ đã tham gia vào giới nghệ thuật, hiểu rất rõ quy tắc ngầm ở giới này.

Khi gặp cô này, Hoàng Hạo Thiên đã là tổng tài của Hoàng Thị lớn nhất cả nước Y, còn Bạch Tuyết Mai vẫn chỉ là một nàng hầu không hơn không kém. Trương Tiếu Ngọc muốn tăng độ nổi tiếng của mình, tiếp cận Hoàng Hạo Thiên, bước lên con đường nữ phụ phản diện đời tiếp theo.

Với vẻ ngoài sắc sảo vượt tiêu chuẩn của cái đẹp, kỹ thuật diễn xuất di truyền từ dòng họ, Trương Tiểu Ngọc cũng không khác gì nguyên thân khi chia rẽ thành công cặp nam nữ chính trong một khoảng thời gian ngắn. Bản thân tác giả cũng nhận xét, có lẽ ở một giây phút nào đó, Hoàng Hạo Thiên đã thực sự rung động trước vẻ đẹp của

Trương Tiểu Ngọc.



Kết cục của Trương Tiểu Ngọc cũng rất thảm. Sau khi Bạch Tuyết Mai mang theo một cái thân phận mới, đi trả thù những nhân vật phụ đã hại mình trước kia, Trương Tiểu Ngọc thì là một tấn scandal bị tung ra, đến cả chuyện nhỏ nhặt nhất cũng bị lôi ra. Fan quay mặt với cô ta, truyền thông liên tục chỉ trích, đến gia đình cũng bị xã hội ép buộc mà phải từ mặt con gái. Suy sụp tinh thần nặng nề, Trương Tiểu Ngọc lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ tự vẫn bất thành, lại bị Bạch Tuyết Mai giam lại, cho một đám đàn ông đồi bại chơi đùa, quay phim chụp ảnh lại. Thanh danh càng ngày càng tụt xuống dốc không phanh lại, cũng là lúc mà bóng đêm bao phủ toàn bộ đời sống của Trương Tiểu Ngọc.

Từ một minh tinh tài sắc vẹn toàn, rơi xuống vực thẳm đến cả một con vật cũng không bằng. Tác giả không nói rõ liệu Trương Tiểu Ngọc có mất mạng hay không, chỉ viết "đời sống của cô ta sống còn không bằng chết, sống mà cứ như đang ở 18 tầng của địa ngục, thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều".

Khi đọc đến đoạn này, Lạc Minh Tịch cảm xúc lẫn lộn, phần suýt xoa, phần thấy cô ta đáng phải chịu như vậy.

Đến giờ, Lạc Minh Tịch lại lựa chọn thương thay một kiếp người tài năng, chỉ tại sự ham muốn của bản thân mà đẩy mình đến bước đường này.

Tài năng mà Trương Tiểu Ngọc có đến cả nữ chính cũng phải khen ngợi đôi ba câu, tác giả cũng chia sẻ Trương Tiểu Ngọc vốn là một "thần đồng" trong giới văn nghệ sĩ. Bé tí tuổi đa. biết đàn ca múa hát mua vui, lớn thêm một chút đã đóng vai trên một bộ phim truyền hình. Bộ phim đó sau này còn đạt giải bộ phim hay nhất nữa. Chỉ tiếc, trời thường đố kị với người tài hoa, tính cách cô nàng thì lại quá cao ngạo.

Lạc Minh Tịch nghĩ tới chỉ tặc lưỡi lắc đầu, nhìn chiếc xe sang đang dần đi xa hơn, còn cô gái vừa bước xuống từ đó lại thong dong đi trong những ánh mắt tò mò xen lẫn trầm trồ của những học sinh trong trường.

Người con gái mái tóc đen dài buông xõa, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình hoa, lấp la lấp lánh. Bộ đồ trên người mặc sang trọng, tự tin cất bước trước đám đông. Cái biểu hiện này rõ ràng quá sát với một nhân vật nổi tiếng trên ti vi.

Đặc điểm nối bật nhất chính là gương mặt. Gương mặt xinh đẹp sắc sảo không khuyết điếm, căm V line, môi đỏ mọng, làn da trắng, mày liễu, bên đuôi mắt trái còn có một nốt ruồi.

Không ai khác, đó chắc chắn là Trương Tiểu Ngọc với cái nốt ruồi thương hiệu.

Lạc Minh Tịch không biết được nguyên do mà cốt truyện bị đẩy nhanh tới nhường này. Với cô, sự xuất hiện này sẽ là chuyện sớm muộn. Cô nữ phụ này sẽ không liên quan tới cô, một chút cũng không liên quan.

Trương Tiểu Ngọc không bị xếp vào lớp của Lạc Minh Tịch, nghe thiên hạ đồn thì cô ta đang ở chung lớp với cặp nam nữ chính.

Thôi thì nhân vật như cô tính đến bây giờ có khi là ngồi ăn dưa được rồi đấy, có vẻ như sắp có kịch hay diễn ra rồi.

Trương Tiểu Ngọc chỉ là một thiếu nữ idol đang nổi, chưa từng có scandal nào, lượng fan đông đảo hùng hậu như quân địch tràn về, gia thế có ảnh hướng tới giới nghệ thuật, hiện tại là ngang tài ngang sức với nữ chính Bạch Tuyết Mai.

Nếu như Trương Tiểu Ngọc coi Bạch Tuyết Mai như kẻ thù không đội trời chung, Lạc Minh Tịch có thể xem như có một người bạn đồng chí cùng chiến tuyến. Bởi một điều hiển nhiên đúng mà ai cũng biết: kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Còn nếu không, Lạc gia vẫn là nơi luôn dang rộng chào đón người con gái thân thương trở về, bao bọc và chở che.

Hỏi là vì sao cô không liệt tên Tề Hàn Vũ vào thì là vì lý do này.

Khoảng cách giữa tình yêu thật lòng và tình yêu trẻ thơ nó ngắn lắm. Yêu thật lòng là khắc sâu vào tận trong xương tủy, có chết đi rồi cũng sẽ không thể nào quên được đã từng yêu một người còn hơn cả mạng sống. Tình yêu trẻ thơ đơn thuần chỉ là một cái tình yêu ngây ngô, tới thật mau rồi cũng qua mau, để lại trong tâm hồn mỗi người một kỷ niệm đẹp, một sự lưu luyến tiếc nuối.

Nó ngắn đến như thế, ai biết được lời yêu mà người nói là thật hay dối gian. Lấy ví dụ thực tế, cũng như là tình cảm của nam chính trong nguyên tác đối với nữ chính, thay đổi còn nhanh hơn cả siêu trí nhớ lật sách. Do đó Lạc Minh Tịch dù vui thì vẫn luôn đau đáu trong lòng, cô lúc nào cũng sẵn tinh thần để có thể nhanh chóng lấy lại tâm trạng sau một cái tình yêu tan vỡ.

Lạc Minh Tịch liền liên tiếp mấy ngày đi nghe ngóng, tìm xem có vụ gì vui để hóng hớt hay không. Tất cả những gì cô biết được vẫn chỉ là một dấu hỏi chấm đầy bí ẩn chưa ai có thể giải đáp.

Thi học kỳ đang tới gần, một nhân vật nữ phụ mới đã xuất hiện bất ngờ không ai biết trước. Là họa hay phúc, cái này chỉ trời mới biết.