Khoan đã, nếu như Lạc Minh Tịch không lầm thì tai cô không bị lãng nhỉ.
Nếu tai đã không có bị vấn đề rồi thì liệu có phải tâm trí cô bất ổn tới mức mà tưởng tượng ra cả việc Tề Hàn Vũ tỏ tình với mình hay không.
Khả năng cao đấy!
Lạc Minh Tịch chắc như đinh đóng cột bản thân nãy giờ gặp ảo giác, chắc là do cái môi trường xung quanh hay gì đó thôi. Cô bỏ ngoài tai những lời Tề Hàn Vũ vừa mới nói, không để ý tới sắc mặt hiện tại của những người khác ra sao, bản thân vẫn chìm đắm trong thế giới bình thường của mình.
Tề Hàn Vũ không nhận lại câu trả lời của cô, xem xét kỹ lại biểu cảm của Lạc Minh Tịch lúc này. Cậu trông cô có vẻ như là lại không tin tưởng thực tế rồi thì phải.
Cậu lặp lại: "Lạc Minh Tịch, đồng ý làm bạn gái tôi chứ?"
Những tưởng như đơn giản chỉ là một cái tưởng tượng của mình thời thiếu nữ mới lớn, Lạc Minh Tịch lại không rõ ràng chuyện đang diễn ra là thực hay ảo.
Thế giới này đi lệch pha quá rồi, lệch tới mức mà ngay cả mắt nhìn của nam phụ cũng lệch lạc theo. Lệch như nào lại lệch sang phía cô chứ...
Dù sao thì...
Chuyện này cứ như là mơ, nam thần thế nhưng chủ động tỏ tình với mình, có nằm làm giấc nghìn thu cũng nguyện không bao giờ tỉnh lại.
Trời ạ, tạ ơn trời đã để cô sống tiếp kiếp nữ phụ này. Deathflag gì đó tạm bỏ qua đi, để cô hưởng thụ cái thời khắc hường phấn quanh mình cái nào.
Lạc Minh Tịch ngơ ra, đôi má bình thường vốn đã lớt phớt hồng nay lại có thêm một tầng đỏ nữa, mắt cứ hướng lên trần nhà ngơ ngẩn không biết đang nghĩ gì.
Tề Hàn Vũ hứng thú quan sát biểu tình kì quặc biến đổi bất thường của Lạc Minh Tịch, ánh mắt thâm tình, trầm giọng: "Thế nào?"
Cậu tiến sát gần hơn với Lạc Minh Tịch, nhìn từ vị trí của những người đang xem cảnh tượng này thì chắc chỉ thêm chút nữa thôi, họ chắc cũng đã là môi chạm môi rồi.
Cảm nhận trên mặt mình có thêm luồng khí nóng, Lạc Minh Tịch bất giác lùi lại như để tránh né cái gì, láo liên nhìn xung quanh: "Tôi...ờm...ừ..."
Tề Hàn Vũ híp mắt: "Vậy tức là đồng ý?"
"Ừ...ha hả?"
Nhận thức được mình vừa phát ra từ nào, Lạc Minh Tịch bắt đầu chối đây đẩy: "Không ...ừ...à không, không có ý đó..."
"Là có hay là không?" Tề Hàn Vũ chưa buông tha, càng ngày càng sát lại gần.
Dường như không thể chịu nổi công kích nữa, Lạc Minh Tịch hết lắc lại gật, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Với cô, dại gì mà không đồng ý?
Tề Hàn Vũ vui mừng trong lòng, muốn đến để trao cô cái ôm, lại phát hiện Lạc Minh Tịch nãy giờ mặt vẫn đỏ ửng, nhắm tịt mắt lại như không muốn thấy cả thế giới đang nhìn mình thế nào. Cậu khẽ nhoen miệng cười, đặt một cái hôn trên trán cô.
Nhẹ nhàng lướt qua, Lạc Minh Tịch hiển nhiên cảm nhận được rõ có cái gì ấm áp trên trán mình, ngạc nhiên mở mắt, không khỏi kinh hãi trong lòng
Nam phụ? Trùm trường? Đây có phải Tề Hàn Vũ không? Ai đây!?
"Lạc Minh Tịch đâu? Có người tới bảo lãnh rồi, được ra rồi đó."
Tiếng của một chú công an bên ngoài báo vào trong, cắt đứt bầu không khí yên lặng của nhóm người. Đám xem phim tình cảm thở ra một hơi, nãy giờ họ thấy một màn này đã đủ muốn nôn mửa rồi. Sặc mùi sến súa.
Lạc Minh Tịch như vớ được ân huệ, vội vàng lắp bắp đáp lại, không nhìn thêm nhiều mà đi thẳng ra ngoài. Chẳng qua động tác của cô có chút gượng gạo, đi đường trông rất hài hước, khiến Tề Hàn Vũ bật cười thành tiếng. Lạc Minh Tịch nghe thấy, vừa ngượng vừa giận, mặt đỏ phừng phừng, trừng mắt nhìn Tề Hàn Vũ một cái rồi đi ra.
Vừa xác nhận quan hệ xong thì liền muốn làm gì thì làm nấy đây hả.
Đi ra, Lạc Minh Tịch thừa nhận mọi thứ diễn ra thực nhanh. Cô hiểu cảm tình mà mình dành cho Tề Hàn Vũ, chỉ nghĩ đó là cảm tình của một cô gái dành cho kiểu người đàn ông mình thích nhất trong truyện mà thôi. Rồi đến một ngày xuyên không vào, hóa ra bản thân còn có thể thành đôi thành cặp với nam thần của lòng mình.
Về tới nhà, sau khi trả lời qua loa những câu hỏi của Lạc Minh Tường, Lạc Minh Tịch ăn cơm, lên phòng tắm rửa thay đồ rồi ra ban công đứng.
Mùa đông, chỉ cần một chữ miêu tả: lạnh.
Đêm nay tuyết rơi, từng hạt trắng xóa theo định luật vạn vật hấp dẫn mà nhẹ nhàng rơi từ trên trời xuống, nổi bật trong màn đêm đen kịt.
Gió lạnh thổi, Lạc Minh Tịch rét run, vào trong cuốn thêm một lớp áo rồi lại đi ra, ngồi ngay ngoài ban công nhìn trời.
Nhìn về phía xa xa, trong màn tuyết rơi, thấp thoáng những ánh sáng lốm đốm từ đèn điện qua các ô cửa sổ.
Một bầu tĩnh lặng.
Lạc Minh Tịch lặng yên ngắm nhìn cảnh vật, ngẩn ngơ. Gió chợt thổi rồi cũng chợt qua, suy nghĩ tới rồi suy nghĩ cũng qua. Tiếng gió vù vù bên tai, đầu mình cũng ong ong thành một mảng.
Vần là chuyện hôm nay thật sự quá vi diệu.
Điện thoại kêu liên hồi, Lạc Minh Tịch không bắt máy. Tin nhắn thông báo liên tục, Lạc Minh Tịch chẳng mảy may để tâm. Cô bước vào giai đoạn trầm tư sâu lắng của những thiếu nữ tuổi mới lớn.
Cô suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy sợ.
Sợ là Tề Hàn Vũ không giữ lời được bao nhiêu, chẳng bao lâu tâm tình lại chuyển hướng về nữ chính, như vậy lòng cô đau biết bao nhiêu.
Sợ là nữ chính hào quang quá lớn, nhân vật nam nào cũng hướng mắt về phía cô ấy, chỉ còn cô đơn độc tiếp trên cái dòng đời này.
Bởi vì một điều mà cô luôn rõ, tình yêu như là làn gió đó, nó tới nhanh rồi sẽ qua nhanh, không lưu luyến gì mà cứ bay về xa không quay lại.
Tình yêu cũng như làn gió, mùa lạnh thì lạnh mà mùa nóng thì nóng, nó sẽ đổi thay.
Lạc Minh Tịch cảm thấy mình suy nghĩ thật sâu xa, chỉ có mỗi định luật vạn vật hấp dẫn là chẳng bao giờ đổi thay, cũng như cô bị thu hút bởi Tề Hàn Vũ cũng là chuyện khó thay đổi.
Sợ xong, cô lại bắt đầu ưu phiền. Thân là một nữ phụ trên đầu cắm cái deathflag to đứ đừ, nữ chính có để cô sống yên ổn hay là làm khó dễ này nọ?
Gieo nhân nào gặt quả đó, vấn đề là cô có gieo trồng gì đâu sao mà phải đi gánh thay? Quả này không bán được, cô không hái.
Lạc Minh Tịch lại bắt đầu buồn bực không vui, điện thoại reo cứ làm phiền cô mãi, cô lập tức chạy đi khóa máy lại, ôm gối mình ngồi lắc lư trên giường.
Ngồi lắc lư một lúc lâu, Lạc Minh Tịch đập gối đếm số, đếm tất cả vật dụng trang trí trong căn phòng mới sửa sang lại này. Cô đưa quy định, số lẻ là Tề Hàn Vũ thật lòng với cô, số chẵn là ngược lại.
Đừng hỏi tại sao, chỉ là số lẻ có các số may mắn của cô mà thôi.
Lạc Minh Tịch lầm bầm đếm, đếm ba lần vẫn thấy số vật trang trí của mình là số chẵn. Không cam lòng, Lạc Minh Tịch lựa chọn vật dễ vỡ, lặng lẽ tới gần một cái bình hoa không qua cũng không hình trang trí, "vô tình" chân đạp vào cái giá của nó, khiến nó lắc lắc mấy cái rồi rơi xuống.
"Choang" một tiếng đinh tai, gần chân cô chỉ vài xăng ti mét là những mảnh gốm trắng vỡ.
"Ây da, nguy hiểm quá. Xém chút thì vỡ đầu rồi."
Lạc Minh Tịch không sợ hãi mà thu dọn những mảnh vỡ dưới chân. Xong xuôi thì lẩm nhẩm lại số lượng vật dụng trang trí.
Số lẻ, nam thần thật lòng với cô rồi!
Trong lòng hí hửng vui mừng, Lạc Minh Tịch hôm nay chiều mình một hôm, đi ngủ sớm. Ngày mai là cô sẽ chính thức có một cái gọi là "tình yêu của tuổi học trò, trong sáng và thơ ngây".
Uầy, nghĩ tới thôi đã thấy sướng rồi.