Có một chuyện rất lạ đã và đang diễn ra.
Đó là Lạc Minh Tịch đang đứng ở một chỗ trong một con hẻm nhỏ, bị canh chừng bởi hai tên côn đồ to con, chứng kiến hai nhóm thanh thiếu niên lao vào gây xô xát.
Lạc Minh Tịch hồi tưởng lại nguyên do cô ở chỗ này.
Là như mọi chiều, mỗi khi tan học cô đều đi cùng bốn người bạn đi net, ngày nào cũng lặp lại như vậy như một thói quen. Chẳng qua, lần này Tề Hàn Vũ mới tới lớp học cũng tham gia cùng, thêm cả Đinh Tiểu Hùng và La Quảng, ba vị đại ca của T trung đều đi theo nhóm năm người này đi net.
Năm người đều tự nhủ là ổn thôi, nhưng trong lòng ai cũng rõ, đi thi còn không có căng cứng đến như thế này.
Lạc Minh Tịch cùng bạn bè chỉ là đi đánh phó bản, chỉ có thêm ba người nữa đi theo như thể... "giám sát" người khác. Không tính tới chuyện đi net cũng sẽ bắt gặp phải đám người Lưu Kì.
Lưu Kì với cái đầu bóng loáng, bên cạnh còn đem theo hai cô ngực bự và khoảng hơn mười tên đàn em, nghênh ngang đi vào quán net.
Quán net gần T trung vẫn là còn đang nằm trên địa bàn của Tề Hàn Vũ, vậy mà Lưu Kì lại không kiêng gì mà cứ thế ngang nhiên đi tới.
Đầu tiên là cái giọng điệu "kinh ngạc" của Lưu Kì: "Ô kìa, kia không phải là anh Tề của T trung sao? Sao lại ở đây?"
Tề Hàn Vũ không chịu thua, đáp lại: "Câu đó phải là tôi hỏi anh Kì mới phải. Địa bàn của tôi thích đến thì đến sao?
"Tôi thấy nơi này không tồi, muốn đến thôi."
"F trung thiếu quán net không tồi đến thế à."
"Không thiếu, chỉ thiếu cô em xinh đẹp vào quán net chơi game thôi."
Mắt hắn đã nhìn thấy Lạc Minh Tịch, hứng thú không thôi. Trước có từng gặp qua Lạc Minh Tịch một lần ở công viên giải trí, nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy Bạch Tuyết Mai liền bỏ cô ngay sau đầu. Nhìn kỹ lại mới thấy, xét về nhan sắc thì Lạc Minh Tịch không hề thua kém với Bạch Tuyết Mai, mà có khi còn đẹp hơn ít nhiều.
Lạc Minh Tịch ngồi không cũng trúng đạn, thường thường thì cô sẽ không nổi giận gì đâu, nhưng lời nói thô thiển đó lại được phát ra từ miệng của Lưu Kì, cô không nối máu nóng trong người mới lạ.
Tự nhắc bản thân nên giữ ý, không nên xốc nổi kẻo gây ra họa lớn, Lạc Minh Tịch dồn hết cơn tức lên phó bản đang đánh. Không ai để ý được rằng, tốc độ tay của Lạc Minh Tịch tăng vọt, như thể sắp đánh hỏng cả bàn phím đến nơi rồi.
Hôm nay không thăng cấp thành công, cô chắc chắn sẽ đi lấy thủ cấp của Lưu Kì!
Tề Hàn Vũ rất khó chịu, hiển nhiên là do lời nói của Lưu Kì. Một tên bề ngoài trông chẳng ra gì, bên cạnh còn có hai ả đàn bà, lại còn nhìn Lạc Minh Tịch với ánh mắt kinh tởm đó nữa, lời lẽ cũng thật đáng khinh. Chỉ với những điều trên, khẳng định Lưu Kì không có ý tốt lành gì với Lạc Minh Tịch.
Lạc Minh Tịch là người cậu giữ trong lòng, sao có thể để cho người khác cứ tự nhiên mà nhìn vào với sự khát khao thèm muốn đó như thế. Người này, còn sống theo chủ nghĩa yêu bằng thân dưới.
Tề Hàn Vũ đạp ghế đứng dậy, tay xách cặp nói: "Chúng ta ra ngoài giải quyết, ý mày như nào?"
Lưu Kì cầu còn không được, hắn từ rất lâu muốn mở rộng địa bàn rồi. Dù biết Tề Hàn Vũ không phải là tay dễ chơi, hắn vẫn muốn không ngừng thử đi thử lại. Đây là một điều rất đáng khen ở hắn, cũng là một điều rất đáng chê ở
han.
Hắn nghĩ, nếu như lần này thắng thì địa bàn của hắn được mở rộng, hơn thế nữa, Tề Hàn Vũ còn phải gọi hắn là
"anh" như những đàn em khác của hắn. Nghĩ tới thôi cũng đã thấy hứng rồi.
Còn cô em quán net nọ, chỉ cần hắn thắng, cô cũng sẽ theo hắn một cách tự nhiên mà thôi.
"Tao muốn đặt cược, thế nào?" hắn rất tự tin vào bản thân. Đã thua bao lần, lần này không thể thua được nữa.
"Địa bàn? Nếu thế thì không thành vấn đề." Tề Hàn Vũ thấu được hắn muốn cái gì, không muốn kéo dài thêm thời gian, nhanh chóng thỏả thuận rồi giải quyết đi cho nhanh.
Lưu Kì để ý tới ánh mắt của Tề Hàn Vũ khi nhìn Lạc Minh Tịch, đoán chắc cô em này đối với Tề Hàn Vũ mà nói thì lại khá quan trọng. Đã thế thì cũng nên giành lấy thôi. Hắn chỉ vào Lạc Minh Tịch: "Thêm cô ta nữa."
Và thế là Lạc Minh Tịch bị đám đệ của Lưu Kì đưa ra con hẻm nhỏ, bị trông chừng nghiêm ngặt, phải chứng kiến hai nhóm người lao vào đánh nhau.
Điều cô thấy khó chịu duy nhất chính là, cô đang đánh phó bản nha. Bị lôi ra đây đúng lúc đang đánh boss, máu chắc bị rút sạch rồi, khẳng định là thua chắc rồi. Mẹ kiếp, đại thần Joey đánh đâu thắng đó giờ bị lôi vào cái vụ này, có cáu không cơ chứ.
Đứa nào nói không đứa đó thật là trượng nghĩa!
Lạc Minh Tịch điều khiển nhịp thở, giữ lấy bình tĩnh, không để cho cơn tức bộc phát ra ngoài. Nam thần còn ở đây, hình tượng của cô vẫn nên giữ gìn.
Đời không như là mơ, trời cũng không dễ dàng để cho con người đạt được ước muốn đến như thế. Hai cô gái ngực bự nghịch đuôi tóc, lắc lắc cái mông õng a õng ẹo tiến đến gần Lạc Minh Tịch.
"Ây dô, trông không quá tệ. Vẻ ngoài vừa đủ tiêu chuẩn để cho anh Kì chơi được." một người đưa bàn tay trắng như tay cương thi, nâng cằm Lạc Minh Tịch lên để nhìn kỹ.
"Anh Kì quả nhiên có mắt nhìn, con bé này xếp sau chúng ta, chẳng mấy chốc anh Kì sẽ chán nó thôi. Không cần phải lo lắm." người còn lại chêm thêm.
Người da cương thi vỗ vỗ mặt Lạc Minh Tịch, tự đắc: "Mày nên chuẩn bị tinh thần đi, anh Kì không dễ hầu hạ đâu đó."
Lạc Minh Tịch liếc hai người, không nói gì mà chỉ quay mặt đi tránh tay của họ. Ai mà thèm tên Lưu Kì nữa, số tài sản hiện nay cô có còn gấp mấy lần nhà họ Lưu.
Thấy chị đây hiền nên nhờn hả. Cho dù nam thần có thất bại đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ đi theo cái tên Lưu Kì đó, kể cả lấy cái mạng này ra cô cũng sẽ không theo cái tên đó!!!
"Yo, còn làm vẻ bất khuất nữa, xem mày giữ được bao lâu. Tên Tề gì đó, chỉ còn lại một mình hắn thôi."
Lạc Minh Tịch lưu ý lại, đúng thật là Tề Hàn Vũ đang bị dồn vào thế một mình giữa trận mạc. Bên địch quá đông, lấy ít địch nhiều thường sẽ không có khả năng thành công nhiều. Đinh Tiểu Hùng và La Quảng vang danh đến thế, một mình chống lại một đám to lớn hơn mới được Lưu Kì gọi tới cũng là chuyện bất khả thi. Còn chưa kể tới bốn người bạn của cô, quanh năm suốt tháng ngoài game gủng ra thì còn học tập và ngủ, rất ăn hại, ra trận chưa ngầu nổi năm phút đã bị tím mặt rồi.
Không được, cứ đà này cô sẽ bị ăn sớm mất. Bị Lưu Kì "bắt về làm thiếp" thì thôi đi, còn sẽ bị mấy bà "thê" bôi son trát phấn kia làm khổ cho, có khi kết cục còn thảm hơn việc bắt nạt nữ chính ý.
Lạc Minh Tịch cắn răng, nắm chặt tay. Cô nên làm sao bây giờ, mỹ nhân cứu anh hùng ư. Cho dù hiện tại Tề Hàn Vũ vẫn còn có thể cân được mấy người nữa, nhưng sẽ là bao lâu đây. Nam thần gục ngã, thế giới quan của cô cũng sụp theo.
Tuyệt đối không cho phép ai làm gì nam thần của cô cả!
Lạc Minh Tịch quyết định, cúi xuống tìm cái gì đó có thể cầm làm vũ khí được. Tay không đánh giặc dễ hi sinh, có cái que nhỏ cũng đã tăng cơ hội thắng lên một ít rồi.
May mắn, cô vớ được một cái ống nước. Chỗ con hẻm này tất nhiên sẽ có ống nước bị vỡ từ nhà của những người ở đây. Món này thực ra là rất lợi hại đấy.
Mấy cô gái kia không biết Lạc Minh Tịch tự nhiên cúi xuống làm cái gì, cho rằng cô đã phục bọn họ rồi, khẽ cười đắc ý. Kẻ đứng trước người có quyền lực hơn, nào có ai không dám cúi đầu chứ.
Đắc ý cũng chẳng được bao lâu, Lạc Minh Tịch tay cầm ống nước, ra sức đánh ngã bọn họ. Quần áo xa xỉ bị đất làm cho bẩn, Lạc Minh Tịch không ngần ngại đánh thẳng mặt. Lý do là, ngứa mắt quá, phẫu thuật thẩm mỹ cho bọn họ để trông dễ nhìn hơn thôi. Gương mặt của bọn họ lúc trang điểm lên có thể ví với mỹ nhân, nhưng nay bị
Lạc Minh Tịch đánh, nước mắt chảy ra làm trôi đi lớp trang điểm. Có khi đến cả Sadako còn không kinh dị như họ lúc này.
Hai cô gái bị đánh đến đau, tay ôm mặt, không nhịn được kêu lên, thu hút sự chú ý của hai tên to con canh chừng ở đó, miệng không ngừng quát: "Mày điên rồi! Mày điên rôi!!!"
Lạc Minh Tịch đổi hướng, tấn công sang hai tên to con nọ, lực tay chỉ có mãnh liệt hơn chứ không giữ nguyên nữa.
Khác biệt về chiều cao thì làm sao, đánh vào điểm yếu không phải ai rồi cũng như ai đó à.
Mắt thấy hai tên to con co quắp nằm xuống, mặt hai cô gái tái mét. Lạc Minh Tịch cười lạnh: "Chúng mày chưa thấy người điên trốn trại đi đánh người bao giờ à? Mở to mắt mà xem tao điên như nào. Nhịn nãy giờ rồi."
Không phải chỉ có hai cô gái xanh mét cả mặt, nhóm bạn của Lạc Minh Tịch cùng với La Quảng và Đinh Tiểu Hùng đang gượng chống tay dậy cũng xanh theo. Thiên a, đây chính là chị đại của T trung chứ còn ai vào đây nữa. Thảo nào khi ấy đám nữ sinh định hội đồng Lạc Minh Tịch đều không chống đỡ nổi bao lâu.
Lạc Minh Tịch vác ống nước để trên vai, rất ra dáng một cô nàng bất lương đầu đường, lại gần nhóm người, hất mặt: "Tính đến bây giờ thì boss cuối có phải đã xử hết chúng ta rồi không?"
Chu Đại Từ bấm ngón tay tính, gật đầu chắc nịch: "Đúng, chúng ta đều bị con boss hành cho tơi tả bởi không có điều khiển rồi. Lần thăng cấp này của bà, sợ là thất bại hoàn toàn."
Được rồi, Lạc Minh Tịch đã có một cái lý do rất chính đáng để xử trảm một ai đó. Cái loại như chúng nó, Cẩu Đầu Trảm còn quá hời rồi. Bọn người Chu Đại Từ nuốt ngụm khí lạnh, vẻ mặt muốn mở cuộc tàn sát đẫm máu của Lạc Minh Tịch trông giống với Tề Hàn Vũ đến đáng sợ, khiến họ phải tụng kinh cầu siêu thoát cho Lưu Kì.
Lưu Kì không để ý tới chuyện bên này, hắn chỉ biết hiện tại Tề Hàn Vũ đang bị đám người của hắn bao vây lại.
Tề Hàn Vũ do ban nãy phải một chọi cả một đám người, nhận không ít những cú đấm, môi bị rách đến mức chảy máu. Yếu thế nhưng vẫn còn kiên cường đứng vững, không chịu khuất phục dễ dàng như thế. Lưu Kì hết lần này tới lần khác đều nghĩ bản thân sắp thắng, Tề Hàn Vũ lại cứ kiên trì như vậy khiến hắn rất đau đầu.
"Còn không chịu bỏ cuộc, chỉ còn lại mình mày thôi đấy. Hôm nay tao tha cho mạng chó của mày, mày nên biết ơn đi." Lưu Kì rất "cao thượng" lên giọng.
Tề Hàn Vũ không có chút cảm kích nào, mỉa mai: "Tao cần cóc gì đến sự thương hại của mày, là mày nên dành nó cho chính mày mới phải."
Từ đăng sau Lưu Kì phát ra những tiếng bốp bốp bich bich. Hắn còn đang hưởng thụ những giây phút chiến thắng đang cận kề, lại bị thứ âm thanh này chọc tức, cau có quay lại: "Chúng mày sao thế, đến cả mấy tên nhóc đó còn chưa xử lí xong."
Tên nhóc mà hắn nhìn thấy còn không có mang giới tính là nam, còn đằng đằng sát khí đạp lên mấy đàn em của hắn. Lưu Kì trợn mắt: "Thế nào nó lại ở đó? Chúng mày thành lũ vô dụng hết rồi à, giữ chặt nó cho tao."
Lạc Minh Tịch từ từ chậm rãi lướt qua Lưu Kì, đến bên cạnh Tề Hàn Vũ. Thấy cậu bị thương, không khỏi thấy đau lòng, cẩn thận quan sát, ân cần hỏi: "'Có đau không?"
Lạc Minh Tịch hiểu đạo lí giang hồ, đánh nhau bị thương là chuyện thường tình. Áp lên người bản thân coi trọng thì đó không còn là chuyện thường nữa, đó là đại sự còn không bằng.
Tề Hàn Vũ thấy lòng mình như một mảnh băng vừa tan ra, rất "vô ý" chỉ chỉ lên vết thương, nói: "Cô thổi thổi rồi xoa xoa thì hết đau."
Hệt như một đứa trẻ đang làm nũng, duy chỉ có Lạc Minh Tịch chưa từng để ý đến việc đó, rất tự nhiên đưa tay lên sờ.
Tới mức như này luôn rồi, làm hỏng cả nam thần thì cô sống sao giờ.
"Không đau, sẽ không đau nữa. Gió sẽ mang cơn đau đi." dỗ lại như dỗ trẻ.
Những người chứng kiến chỉ thấy, họ chắc là đang ăn một mâm cẩu lương, cũng có khi là đang chứng kiến một đôi trời sinh nấu một nồi cẩu lương thơm phức cho họ nếm.
Đại sự lo chưa xong, Lạc Minh Tịch vẫn luôn để chuyện đó trong lòng. Hỏi han Tề Hàn Vũ sau, cô quay lại gườm gườm Lưu Kì, thể loại người như nào mới khiến cho nam thần của cô thành ra như này chứ.
Lưu Kì bất tri bất giác rùng mình, không rõ tại sao chạm phải ánh nhìn muốn giết hắn của Lạc Minh Tịch lại khiến hắn sởn gai ốc.
"Đầu tiên, mày lôi bà ra làm món đồ đánh cược. Sau đó, mày lại cùng đàn em của mày kéo bà ra đây, ngăn cản bà thăng cấp. Tiếp theo, còn để mấy ả tình nhân của mày ra vẻ trước mặt bà. Cuối cùng, còn làm cho nam... sinh trường bà ra nông nỗi thế kia. Hôm nay, bà sẽ cho mày biết cảm giác thăng cấp xuống đất là cảm giác như thế nào." Lạc Minh Tịch cầm ống nước, chỉ thẳng mặt Lưu Kì nói.
Cô suýt nữa thì lỡ lời, suýt gọi thành "nam thần". May mà lý trí còn minh mẫn, kịp thời sửa lại.
Tề Hàn Vũ đứng bên cạnh cô, khoanh tay khẽ cười. Hai người đứng lưng tựa lưng nhau, tư thế sẵn sàng đón địch.
Lạc Minh Tịch muốn một mình xử hết, vấn đề ở chỗ cô là thân nữ nhi, cân sao hết nổi những người kia, để cho nam thần cùng mình chống giặc cũng là bất đắc dĩ.
Thôi, có chuyện gì thì xả thân vì nghĩa lớn cũng không có muộn.
Lưu Kì trông tư thế của hai người họ, có chút hoảng. Hắn cố trấn tĩnh lại, ra hiệu cho đàn em lên.
Một nhóm người đồng loạt xông lên, Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ như đã bàn bạc từ trước, phối hợp với nhau rất ăn ý. Giúp đỡ nhau có, mà bảo hộ nhau cũng có.
Chỉ cho tới lúc cả con hẻm chỉ còn hai người họ là còn đang đứng, đám người T trung và F trung cảm thán, không khác gì trời sinh một đôi cả a..