Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 17: Trong cái rủi có cái may




Trên mạng có sáu cái tin tức rất nóng hổi như cái bánh bao mới ra lò.

Thứ nhất là: [Bạch gia thiên kim đã trở lại - Bạch Tuyết Mai từng là con nuôi trong gia đình Tiểu Bạch thị]

Thứ hai là: [Thiên kim của Đại Bạch thị bị ngược đãi nặng nề trong suốt mười bốn năm ở gia đình ba mẹ nuôi]

Thứ ba là: [Tiểu Bạch thị bị lộ tẩy việc làm ăn phi pháp, liệu đây có phải là báo ứng?]

Thứ tư là: [Giáo viên chủ nhiệm lớp Bạch Tuyết Mai đã từng để mặc cho học sinh trong lớp cô lập cô, nhận tiền để đối xử tệ bạc với cô, nay Sở Giáo dục vẫn chưa đưa ra quyết định thôi việc giáo viên này.]

Thứ năm là: [Sở Giáo dục đã đưa ra quyết định không cho cô giáo D được phép công tác ở bất kỳ một ngôi trường nào nữa.]

Thứ sáu là: [Hoàng gia và Bạch gia thiết lập hôn ước của giới hào môn, đây có thật là câu chuyện một ngày liền trở thành công chúa của Bạch Tuyết Mai?]

Lạc Minh Tịch lần nữa vận tốc não không nhanh bằng người khác. Clm mới ba ngày đã có hôn ước là sao hả mấy bạn.

Cái kết hoàng tử công chúa về cùng nhau này liền nhanh quá, mấy nữ phụ khác còn chưa lên sàn mà hai người đã thuận lợi về cùng nhau rồi.

Cũng phải, là do Lạc Minh Tịch đẩy tiến độ nhanh quá, dùng cả cái danh nghĩa Lạc tiểu thư để gặp mặt hai vị họ Bạch, lấy lại thân phận cho nữ chính nữa cơ mà.

Ừ thế thôi kệ đi vậy. Hai bạn ấy dù sao cũng sinh ra là dành cho nhau, kết happy ever after như thế đấy còn gì.

Nhưng sao Lạc Minh Tịch cứ cảm giác như mình bị lợi dụng để hai người họ một bước liền hạnh phúc vậy.

Thôi, mấy chuyện đấy cô không nên quan tâm làm gì, game mới là chân ái của cô đời này.

Lạc Minh Tịch đã từng hỏi Lạc Minh Tường, hỏi rằng không thấy cô khác trước sao. Cô còn đánh người mà anh vẫn cứ như đã biết trước rồi, sẽ không sao cả.

Lạc Minh Tường lại trả lời rằng, không lạ gì, còn nói "cô" trước kia cũng từng học võ hai ba hôm, nhưng vì nguyên do gì đó đã bỏ học. Hẳn là học từ hai ba hôm đó ít ra cũng có miếng võ trong người. Còn nữa, anh và "cô" tuy rằng hay ở chung một nhà nhưng "cô" vẫn luôn xa cách, ít khi tận mặt nói chuyện nên cũng không rõ "cô" tính khí bình thường như thế nào cả.

Còn nữa, nguyên thân và Lạc Minh Tịch có một điểm chung, bất ngờ lại chính là khả năng về môn đại số. Điều này càng làm cho cô và nguyên thân dù rằng là hai linh hồn nhưng vẫn không bị phát hiện.

Đâu ai có thể có một bộ não khác bình thường mà đúng không chứ.

Sau khi giải quyết giúp nữ chính cải mệnh, Lạc Minh Tịch bắt đầu tính đến chuyện tương lai.

Thân thể này hiện tại cũng đã là năm hai cao trung, còn hơn một năm nữa thôi thì sẽ thi đại học, vì vậy cần phải lo lắng đi là vừa.

Cô sẽ học gì đây, dĩ nhiên là sẽ mới mẻ hơn. Thậm chí là khỏi thi đại học luôn đi, ôn thi khắc khổ lắm, tốt nghiệp ra trường có cái bằng là ngon lành cành đào rồi.

Lạc Minh Tịch từng nghĩ tới sẽ làm game thủ chuyên nghiệp. Nếu lương không cao thì cô vẫn còn cái danh Lạc tiểu thư mà.

Ừ đúng, vấn đề tiền nong cô không cần phải lo nữa rồi.

Làm game thủ chuyên nghiệp đối với một người đã từng chuyên đi cày thuê như cô mà nói, chỉ cần cố gắng thì sỏi đá cũng thành cơm thôi. Đánh xong một cái phó bản, Lạc Minh Tịch thoát game lên công cụ tìm kiếm YiSearch tìm một cái con game nếu đi thi đấu thì có giải cấp quốc tế.

Nếu đã đi con đường lạ lẫm này thì cô phải sống cháy hết mình, lên càng cao càng tốt. Tam Giới Là Một chỉ là một trò chơi mới ra, thể loại này cũng chỉ sợ chỉ để giải trí thôi, đi thi thì gần như không được.

YiSearch nhanh như Google, cũng rất máy móc như Google.

Game nổi tiếng nhất và có cuộc thi trong cái thế giới này tên là Island. Với bối cảnh là một hòn đảo tự nhiên chưa từng qua tay con người làm gì, người chơi sẽ là một quân nhân đi làm nhiệm vụ bị đắm tàu trôi dạt vào bờ, cùng gặp những người khác có hoàn cảnh tương tự, dựa vào những gì có trên người mà sinh tồn ở cái bãi chiến trường trá hình này.

Con game gì mà đến cả giới thiệu cũng vô lý đến như vậy, thảo nào nhiều người chơi chỉ để thi đấu. Đọc kỹ và xét sâu xa hơn một chút, cái cụm "bãi chiến trường trá hình" là cái cụm cần phải nhấn mạnh. Những quân nhân có thể không phải là do ngoài ý muốn mà bị đắm tàu đâu, họ có thể là người đã may mắn sống sót, trở thành người được chọn và cần phải sinh tồn ở một nơi kẻ giết hết mới là kẻ thắng.

Nghĩ sâu xa như thế thì cũng bắt đầu thấy thú vị rồi đây. Lạc Minh Tịch quyết định cô sẽ chơi trò này một chút, nếu thích thì sẽ công bố với mọi người.

Trước hết tạo một tài khoản.

Sau đó đánh một cái tên, dĩ nhiên là Joey rồi.

Sau đó thì tạo nhân vật. Sao còn phải tạo nhân vật nữa!???

Lạc Minh Tịch lướt lướt tất cả kiểu mặt, kiểu mắt, kiểu tóc, kiểu mũi, kiểu lông mày, kiểu miệng, màu da, kiểu quần áo,...

Lạc Minh Tịch: ..........

Có rất nhiều kiểu, gu thẩm mỹ của mỗi người cũng khác nhau nữa nên chắc chắn không ai đụng ai rồi. Lạc Minh Tịch đã quen làm nhân yêu, cô thản nhiên tạo một nhân vật nữ giống nam, chọn đi chọn lại mới làm ra được cái mặt vừa ý.

Còn phải chọn đồ nữa, phải nói quần áo ở con game này có khi còn nhiều hơn tủ đồ của nguyên thân, kiểu gì cũng có. Kiểu nào càng đẹp thì cần phải nạp mới có được. May mắn là mấy kiểu đó không hợp với ý cô.

Lạc Minh Tịch rất khác người, cô vừa thấy một kiểu quần áo quen thuộc liền nhấp vào xem nhân vật mặc ra sao, rất hợp, cũng rất ngầu.

Lạc Minh Tịch gật đầu thỏa mãn, cô chọn quân phục của phát xít.

Học lịch sử, biết rằng phát xít đi theo chế độ độc tài, rất ác nhưng khi xem Countryhuman thì lại thấy ngầu đến bất ngờ.

Nên cô chọn quân phục của quân đội phát xít. Hihi.

Island còn rất đặc biệt ở chỗ, người chơi có thể test khả năng mình có thể đảm nhiệm vai trò nào, dựa vào đó mà random cho một món vũ khí bất kỳ. Vừa nghe đã thấy rất đặc biệt luôn rồi. Lạc Minh Tịch cũng phải vừa test chính mình, kết quả cô lại là kiểu người đánh cận chiến do tốc độ thao tác tay trên bàn phím nhanh hơn cả click chuột. Gõ nhiều thứ bằng nhiều ngón tay với cô thì dễ chứ gõ một chỗ với chỉ một ngón tay thì nhiều khi cô quên mất mình cần phải gõ gì.

Nên là chơi The Heroes trên điện thoại cũng chỉ ở ngưỡng hơn đám chơi để giải trí một chút thôi, so với người giỏi thật thì còn xa.

Island random cho Lạc Minh Tịch một thanh giáo, một thứ đánh cận chiến cũng được mà đem ra phi cũng được. Lạc Minh Tịch thử làm vài động tác với cây giáo này, nhìn nhân vật cứ quay quay giáo lại thấy buồn cười.

Mất khoảng gần tiếng chỉ để tạo nhân vật, Lạc Minh Tịch không làm lãng phí thời gian thêm nữa, chăm chú học cách chơi từ hệ thống. Học hỏi cách chơi xong, cô vào một trận giả đánh với máy.

Người mà chơi với máy chỉ có nước thắng, Lạc Minh Tịch thắng nhanh là đằng khác. Sau một trận đấu giả với con bot, Lạc Minh Tịch đã nắm được cách chơi Island, có thể đi đánh với người thật được rồi.

Lạc Minh Tịch chọn ghép đội random, chơi thử với những người không quen. Ghép đội xong, bắt đầu vào game.

Màn hình hiển thị một con thuyền nhỏ, một người nữ tóc ngắn trông rất giống nam mặc quân phục của quân đội phát xít đang chật vật chèo thuyền, con thuyền trôi đi xa hơn khỏi chiếc tàu bị đắm.

Lạc Minh Tịch nhìn qua bản đồ, chọn một hướng mà chèo. Đồng đội cô không quen đã liên lạc, hỏi mọi người định gặp nhau chỗ nào ở trên bờ.

"Cây dừa phía tây nam hòn đảo đi." Lạc Minh Tịch đáp.

Bên kia năm người đều im lặng, mãi mới có một người nói ra lời văng tục: "Ngọa tào, là nữ!?"

Lạc Minh Tịch khó hiểu, ngạc nhiên lắm hả. Hay là cái trò này nó quá bạo lực nên không mấy người nữ chơi?



"...lạ lắm sao?"

Bên kia cũng có người khác vội đáp lại: "Rất lạ, trong một nghìn người chơi mới gặp được một nữ đó."

Thảo nào.

"Bạn nữ gì đó ơi, bạn chơi được bao lâu rồi?" lại một người khác hỏi lịch sự.

"Mới tạo tài khoản một tiếng trước."

"Vậy bạn chỉ cần mở loa thế giới, nói một câu bạn là nữ, đảm bảo bạn thắng trong một phút."

.... Củ lạc giòn tan!?

Mấy người quả thật gặp nhau ở cây dừa, Lạc Minh Tịch nhìn nhân vật của bọn họ.

Những bộ đồ... rất nữ tính. Hóa ra trong cái trò này, chỉ cần bạn là nữ thì bạn sẽ thắng. Vậy cũng quá khinh thường con gái rồi, Lạc Minh Tịch sẽ lấy danh nghĩa Joey cho họ thấy nữ cũng không kém gì nam đâu. Cô từ chối mọi lời để họ trợ giúp của họ, chỉ nói muốn tự mình thắng. Chắc hẳn mấy người cũng hiếm khi gặp gái, người ta muốn như thế nào liền chiều theo vậy.

Họ bàn bạc cùng nhau xong, mỗi người chọn một đường đi tìm địch để xử. Nếu ai sợ thì đi hai người. Lạc Minh Tịch vẫn quyết đi một người.

Điểm yếu của Lạc Minh Tịch chính là nếu bị phục kích thì khó mà bảo toàn mạng, cái trò này lại chỉ cho cô có một mạng mỗi ván. Cáu.

Âm thanh người đi chạm vào cành lá của cây được nhà làm game làm giống như thật, Lạc Minh Tịch cũng rất thích hiệu ứng âm thanh của game này.

Lạc Minh Tịch núp lùm, phía trước có một nhóm ba người cô không quen, không phải đồng đội cô thì chỉ có thể là địch rồi.

Vấn đề chỉ ở chỗ họ có ba người, còn dính với nhau. Cô chỉ có một, đành mở loa cầu cứu vậy.

"Chư vị đại hiệp, tiểu nữ gặp ba người bên phe đối thủ, vừa nhìn liền biết không sống nổi quá lâu rồi. Các vị có ai muốn ra trợ giúp tiểu nữ không?"

"Cô nương, phe địch quá mạnh, chúng ta cũng đang bị ba người khác bao vây, bên mình vừa chết hai người rồi."

Cùng lúc, thông báo hai đồng đội thiệt mạng hiện lên trên màn hình. Lạc Minh Tịch lại khóc không ra nước mắt.

Mả cha mấy tên bên địch.

Nếu đã không ai trợ giúp gì rồi thì cô nên theo dõi mấy người bên này, tính ra một đường sống cho mình. Mới chơi thôi mà đã gặp phải loại tình huống ngõ cụt này, rốt cuộc là số cô nhọ tới mức như nào chứ.

Đợi mãi ba người kia vẫn chỉ đứng im, thi thoảng đi đi lại lại. Bên đồng đội cũng không có thêm động thái gì, Lạc Minh Tịch hơi hoài nghi mấy người đang ở đây cũng là những tay gà mờ giống như cô vậy.

Đánh liều một phen, nhọ thì chết không nhọ cũng sẽ chết. Dù sao thì bên đó cũng có ba người.

Quyết định rồi, Lạc Minh Tịch điều khiển nhân vật đứng lên, nhanh tay gõ lên bàn phím để thao tác nhân vật. Giỏi nhất cái gì thì lạm dụng cái đó trước.

Ba người bên kia bị đánh bất ngờ, không kịp hoảng loạn thì đã có một người ngã xuống. Còn đang bàng hoàng dẫn đến luống cuống tay chân, nhìn hai người còn lại đến cả đang làm gì Lạc Minh Tịch còn không đoán ra được, cô nghĩ bọn họ đúng là gà mờ.

Ơ, trong cái rủi lại có cái may đấy chứ.

Lạc Minh Tịch không tốn mấy thời gian để giải quyết nốt hai người còn lại. Hệ thống máy móc thông báo cô đã hạ gục hai người.

Đồng đội nãy giờ căng não đánh mãi không xong, có cái thông báo này ngạc nhiên lắm. Không phải bạn nữ nào đó mới tham gia chơi vừa được một giờ thôi ư.

"Cô nương, chất đấy!"

Đó là lời thật lòng.

Coi như là cảm tạ, Lạc Minh Tịch nói: "Tiếp tục cầm cự, không biết tôi có giúp được gì không nhưng tôi sẽ tới mấy vị đại hiệp sớm thôi."

"Vậy phiền cô nương rồi."

Lạc Minh Tịch dựa theo địa điểm đồng đội nói cho cô, mò theo bản đồ tới chỗ ba người còn sót lại đang ở giữa một vùng đất trống, trông gần như không có ai ở đây ngoài họ cả. Trừ phi... có mai phục!

Khi một người vừa hạ một ai đó, hệ thống thông báo lên, dĩ nhiên cô liên tục hạ ba người thì cái tên đã nằm gọn trong danh sách đen của bên địch rồi.

Lạc Minh Tịch đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nữa, hiện tại cô không thể di chuyển tới gần đồng đội được, có khi đây là một cái bẫy.

Cô ngẫm lại lời đồng đội nói ban đầu, mở loa thế giới nói một tiếng thì có khi sẽ được tha.

Nhưng khồng, cô không muốn làm như vậy, vậy chẳng khác nào mình giống những đứa con gái bình thường cả. Mình phải hơn con trai thì mới có thể theo đuổi được điều mình mong muốn.

Cô nghĩ đồng đội bị mua chuộc rồi, nãy giờ họ dù không nói là không bị bao vây nhưng có nói là bị bao vây đó nha, bây giờ thì sao nà.

Lũ con trai như thế này, đúng là không thể tin được. Trong những khoảnh khắc như thế này, tin tưởng chính mình may ra sẽ có một tia ánh sáng của hi vọng phù hộ.

Đợi mãi không thấy cô đâu, đồng đội không kiên nhẫn: "Cô nương, đâu rồi?"

Lạc Minh Tịch không đáp. Hỏi lại vài lần cũng không thấy cô đáp, đồng đội còn đang định đập máy đây này.

Chọn đại một thời điểm, Lạc Minh Tịch lười nhác trả lời: "Ya, xin lỗi, tôi vừa đi tắm."

Thực ra cô chẳng đi đâu cả, chọc người ta tức chơi chơi. Ba đồng đội thì thực sự tức đến muốn đập máy rồi đấy. Đang game sao lại đi tắm!?

Lạc Minh Tịch nghĩ, chắc lần này muốn trốn cũng trốn không nổi nữa rồi, phi giáo vậy.

Vấn đề là cô không biết kẻ địch đang núp lùm ở đâu cả. Dựa vào địa hình mình nhìn thấy kết hợp bản bản đồ mà suy đoán.

Họ đã núp thì sẽ không cùng tụ lại một chỗ đâu, chí ít cũng phải đứng tách ra 2m trở lên. Lạc Minh Tịch bấm máy tính, dùng toán xác suất tính những biến cố có khả năng xảy ra.

Lạc Minh Tịch lại tính tiếp, những góc tốt nhất có thể núp được chỉ có thể là mấy chỗ cây cao, bụi cây rậm rạp, hơn nữa còn phải có thể nhìn ra ba người đồng đội của cô, tùy thời có thể xử nhanh được một người.

Lạc Minh Tịch dựa theo bản đồ và vị trí đứng của ba đồng đội, chấm vừa đủ ba vị trí. Giáo chỉ có một, phải dựa vào bản năng mà phi trúng tên cầm đầu.

Lạc Minh Tịch thật sự dựa vào bản năng, theo cái motif thông thường cực máu chó thì thằng đứng giữa chính là thằng cầm đầu. Vậy nên cô sẽ nhắm vào cái vị trí chấm tròn chính giữa cô vừa tìm ra.

Cẩn thận ngắm, góc nghiêng sử dụng mấy định lý để tính vừa đủ, tự đếm từ một tới ba rồi... ném.

Hệ thống thông báo: [Người chơi Joey đã hạ được người chơi AA]



Hề, sức mạnh của tính toán. Nhưng mà vũ khí của cô cũng cắm ở trên nhân vật người ta rồi, khó mà lấy được khi còn hai người nữa cũng đang cầm vũ khí chờ cô.

Lạc Minh Tịch: ༎ຶ‿༎ຶ

Đó là cái bất lợi của người mới chơi đấy, chơi lâu thì sẽ sưu tập được rất nhiều món.

"Cô nương, cô nương thật là... mới chỉ chơi có một tiếng?" Đồng đội-kun không thể tin được, một người mới mà chén tới tận bốn người, chỉ kém tuyển thủ chuyên nghiệp thôi.

"Ừ" Lạc Minh Tịch làm như chính bản thân sắp tạch tới nơi rồi, than vãn cái kiếp số này rất nhiều, còn hối tiếc rất nhiều điều.

Đồng đội ngược lại lại bình tĩnh hơn trước, gợi ý: "Mấy tên bên đó đều là FA thôi, không cô nương xem, bọn ta bên này toàn mặc mấy bộ đồ đáng yêu chỉ con gái mới mặc, bọn họ chỉ dám dùng bọn ta làm bẫy dụ cô nương đến thôi đó. Nên là mở mic thế giới, nói một từ, cô sẽ có cơ hội sống cao hơn."

Nhưng để sống có cần đánh đổi đến như thế không? Cô có thể mặc kệ người đời vứt bỏ hình tượng quỳ xuống trước mặt nữ chính, chứ không thể dùng cái giới tính của mình xin tha cho được.

Được rồi, cuộc sống có cái số của nó, số đã tận thì thần tiên mới cứu được. Mà ở đây, còn không có thần tiên.

Tai nghe truyền đến một giọng nói lạ lẫm, hình như là không phải đồng đội của cô thì phải. Giọng nói nam này có pha lẫn vào một chút kích động: "Joey? Có phải là đại thần Joey của Tam Giới Là Một?"

Lại lần nữa trong cái rủi có cái may, gặp phải ông fan. Thần tiên đây rồi.

Lạc Minh Tịch bật loa thế giới trả lời lại: "Ờ đúng rồi. Tôi đúng là Joey, có chơi Tam Giới Là Một."

Bên kia thậm chí còn kích động hơn: "Đại thần mới chơi trò này, có lẽ sẽ không quen, hay là hai chúng tôi nhường cô được không?"

"Không cần đâu, cứ chơi công bằng là được. Cũng coi như để cậu được trải nghiệm chơi game với thần tượng đi." đừng tin nó, cái miệng xạo cún đấy. Lạc Minh Tịch thực sự muốn fan nhường cô lắm nhưng cứ như không có liêm sỉ dựa vào fan mà thắng vậy. Ngậm ngùi trong nước mắt mà trốn tiếp thôi.

Đời này thật đẹp nha.

Ba ông đồng đội của cô đang đấu súng với hai người bên đó, cô phải tính cách để lấy lại cây giáo mới được.

Hoặc là... lột súng của ba người đầu tiên cô hạ? Hợp lý.

Lạc Minh Tịch quay lại chỗ mới đầu cô tới, ba người mỗi người chỉ có một món vũ khí, đúng là dân mới chơi giống như cô. Tuy nhiên tất cả điều là súng.

Hầy, trời lại không độ cô rồi.

Lạc Minh Tịch xem mỗi cây súng, quyết định sẽ lấy khẩu AS50. Trong những tình huống này, bắn tỉa chính là lựa chọn tốt nhất. Hi vọng cô không quên click chuột đúng thời điểm quan trọng.

Đang trên đường quay lại, thông báo đồng đội lần lượt hi sinh nơi sa trường, còn lại mỗi một mình cô.

Lạc Minh Tịch thở dài, vai càng nặng thêm trọng trách. Bây giờ thì tính thử xem, thua cũng được mà thắng cũng được, cô chỉ mới bắt đầu chơi thôi, thất bại là mẹ thành công, sau lần này hứa sẽ tập chơi đàng hoàng, cứ thế đi.

Lạc Minh Tịch lại núp lùm, bãi đất trống ngoài ba cái xác người đang nằm thì không còn ai cả. Lại núp đâu rồi.

Đồng đội dù đã hi sinh nhưng làm ma vẫn theo dõi trận này, căng thẳng: "Cô nương nếu không thắng cũng không sao, mới chơi mà, cứ liều đi."

Lạc Minh Tịch ghi nhớ chữ "liều" trong đầu. Đánh trận có rất nhiều cách để đánh, liều mình làm cũng là một trong số đó. Mà ban nãy cô cũng liều thành công rồi đó, chưa chắc có lần thứ hai nhưng cô vẫn sẽ tặng mình huy chương dũng cảm.

Vậy thì tiếp tục liều thôi, Lạc Minh Tịch qua ống ngắm của khẩu súng ngắm tới một bụi cây, click chuột bóp cò.

[Người chơi Joey đã hạ người chơi CC]

Vại lúa trổ bông, trúng à? Ghê ghê.

Vẫn còn một người nữa. Lạc Minh Tịch thật sự không quen việc phải cầm con chuột quyết định trận đấu như thế này nhưng trời ép ta mà, ta trái sao được giờ.

Cô ngắm vào bụi cây thứ hai, bắn. Không có thông báo gì cả. Như thế sẽ chỉ dẫn tới một chuyện duy nhất, người ở đó đã đổi vị trí để xem người bắn đang ở đâu.

Lạc Minh Tịch đeo cây súng trên lưng, cẩn thận quan sát rồi trèo lên cái cây gần đó. Ở trên cao nhỡ đâu có thể thấy được gì thì sao. Trên cao chưa ngầu quá năm giây, đầu thì suýt nữa bị headshot. Lạc Minh Tịch không có thì giờ để hoảng loạn, điều khiển nhân vật bám sang một cành khác của cây, dựa vào thân cây để đảm bảo tính mạng.

Tên này, không tầm thường. Hay là phải nói, kinh nghiệm dày dặn.

Đen thôi đỏ quên đi.

Đạn chỉ bay theo được một hướng, xác định được viên đạn cắm vào đâu, gióng thẳng ra liền sẽ xác định được hướng của người cầm súng bắn.

Lạc Minh Tịch nhớ lại viên đạn cách cái đầu của nhân vật chưa quá 7cm, từ đó căn chỉnh sao cho vừa đủ, ló mặt ra.

Lại thêm một phát đạn nữa, may mắn có cái cây đỡ cho. Ít ra dùng đầu mình làm mồi nhử cũng có kết quả khá tốt. Lạc Minh Tịch ít ra cũng xác định được người đang ở phương nào rồi.

Lạc Minh Tịch giơ ống súng lên ngắm, click chuột bóp cò. Không trúng.

Không sao, mới chơi ai cũng thế.

Khẩu súng chỉ còn hai viên đạn, tính như nào giờ nhỉ. Đánh liều ngắm cẩn thận bắn thêm một phát nữa, vẫn không trúng.

Hay thật, giờ chỉ còn có đúng một viên đạn. Tấm bài cuối cùng rồi.

Đến nước này rồi thì như nào cũng sẽ chết thôi, chỉ là muốn chết trong vinh quang hay là chết trong nhục nhã đây.

Dĩ nhiên ai mà không muốn vinh quang chứ. Cô trụ đến đây để 1vs1 đã là cao thủ nhất trong đám mới gia nhập trò chơi rồi, cầu gì hơn nữa đây.

Không có gì phải sợ cả như thế đã đáng tự hào lắm rồi. Khích lệ bản thân, Lạc Minh Tịch đặt niềm tin cuối cùng dù chắc sẽ không được đâu vào viên đạn còn sót lại. Cô lấy một hơi, bình tĩnh ngắm bắn.

Thua không có gì cả, cô sẽ cố hơn lần sau, miễn là không nản chí liền được hết.

Cảm thấy có hình người giống như cái que nho nhỏ đột nhiên cử động, Lạc Minh Tịch chớp thời cơ ngắm cho kỹ rồi click chuột. Người que ngã xuống.

Hệ thống thông báo: [Người chơi Joey đã hạ người chơi BB]

Các đồng đội: "Cô nương thật tài giỏi nha. Bội phục bội phục."

Là mấy người kém thì có.

Màn hình hiển thị một cái bảng danh sách mười hai người chơi, trên đầu bảng có thể thấy được một chữ "Victory" màu vàng viền xung quanh màu đỏ, còn có cái cánh.

Cái tên Joey của Lạc Minh Tịch trong bảng trở nên nổi bật nhất, nó có nguyên một chữ MVP với size chỉ kém Victory một ít.

Tóm lại thì chơi nãy giờ, cô chỉ cảm nhận được một điều. Trong cái rủi nó có cái may, thế thôi.