Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 13: Chuyện A, B và C




Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, Lạc Minh Tường đang thưởng thức cốc cà phê sáng cho một ngày mới thì nhận được thông báo của bác Chương.

Người đàn ông trung niên đã qua tuổi ngũ tuần mặc một bộ đồ dành cho quản gia, dáng người hơi thấp, khẽ cúi người nói: "Lạc tổng, có một vị nhận là bạn của tiểu thư đang chờ ở bên ngoài."

Lạc Minh Tường cau mày, anh từng nghe em gái kể đã tìm được bốn người bạn. Ban đầu anh có chút mừng vì em gái đã có thể hòa nhập với mọi người, sau mới phát hiện bốn người đều là NAM. May mắn thay, họ không có suy nghĩ gì quá phận mà chỉ đơn thuần muốn chơi cùng em gái, em gái cũng coi họ như những người huynh đệ nên anh an tâm hơn rồi.

Bình thường anh thấy nhóm năm người sẽ đi cùng nhau chứ không có tách riêng ra, hôm nay lại chỉ có một người thì cũng lạ. Nhưng sao lại tới, em gái bảo bọn họ chơi và nói chuyện trên game chứ có nói là đi gặp mặt đâu.

Đã như vậy thì người đang chờ không phải là bốn cậu nhóc kia rồi.

Khi không biết người ta thì không tiện đuổi người đi, anh để bác Chương dẫn người vào phòng khách chờ, mình cũng theo ra để tiếp đón.

Người tới là một nam sinh, đối với anh mà nói thì có quen mắt. Người này chỉ kém anh vài phân, gương mặt tuấn lãng mang vẻ lười biếng, ngồi thong thả chiếm hết một góc của cái sofa. Hình ảnh người con trai này thường đi bên cạnh Tề gia, xuất hiện trong các bữa tiệc của giới hào môn bên cạnh Tề đại thiếu, không ai khác chính là cậu út quý tử của nhà họ Tề, Tề Hàn Vũ.

Nếu những lời đồn là đúng, cậu này tính tình ưa thích đánh người, đã đánh rồi thì không hạ thủ, đối thủ của cậu ta hoặc là nằm viện hoặc là nằm nhà hoặc là nằm đồn công an, hiện đang làm giáo bá bá chủ ở T trung.

Anh không hiểu sao, em gái của mình ngoan ngoãn như vậy, ngây ngô như vậy mà lại có dây dưa với cái kiểu người như thế này. Anh cũng không tính tới khả năng em gái chọc phải vị này hay gì.

Tề Hàn Vũ là nhị thiếu của Tề gia, hiện tại có vẻ muốn đuổi thẳng cũng khó.

Lạc Minh Tường không mặn không nhạt, lại có chút mỉa mai nói: "Không ngờ hôm nay Tề nhị thiếu tự mình đại giá quang lâm, không biết là vì việc gì đây?"

Tề Hàn Vũ liếc mắt nhìn anh: "Không có gì, chỉ là muốn đưa Minh Tịch đi thôi."

Bởi đã lỡ nói là bạn của người ta lúc giới thiệu ở bên ngoài, Tề Hàn Vũ nghĩ bản thân cũng nên gọi người ta thân mật một chút để tránh bị nghi ngờ.

Lạc Minh Tường nhướng mày: "Tịch Nhi hiện vẫn chưa thức giấc, phải phiền Tề nhị thiếu để lúc khác rồi."

"Không cần Lạc tổng quan tâm đến thế, tôi ở đây chờ Minh Tịch là được rồi." Tề Hàn Vũ híp mắt, thế mà anh giai này gọi Lạc Minh Tịch là Tịch Nhi, Tịch Nhi đấy. Cái cách gọi thân thương, gần gũi như này là sao đây chứ. Tề Hàn Vũ tự nhiên không thoải mái trong lòng.

Bầu không khí mang theo mùi thuốc súng, người bên ngoài chỉ có kẻ ngốc mới nhìn không ra. Người làm của Lạc gia cảm thấy, hai người này như đang đấu tranh giành tiểu thư nhà mình vậy.

Lạc Minh Tịch tỉnh dậy đi ăn sáng, không thấy anh trai hời của cô ở đâu, theo như người làm nói thì Lạc tổng đang tiếp khách ở phòng khách. Làm gì có khách nào sáng ra tới bàn việc như thế. Lạc Minh Tịch tò mò, ăn thật nhanh bữa sáng rồi mang theo cốc sữa lén đi nhìn.

Phòng khách mang bầu không khí căng thẳng kèm u ám, cô nhận ra được. Nhưng tại sao bầu không khí này được tạo bởi anh trai hời và.... Tề Hàn Vũ!?

Lạc Minh Tịch ngạc nhiên: "Tề Hàn Vũ?"

Hai người đồng loạt quay ra, bắt gặp một cô gái đầu tóc vẫn chưa chải, gương mặt lờ đờ mệt mỏi vừa mới tỉnh ngủ, bộ đồ ngủ màu tím trên người có hơi nhăn, tay cầm một cốc sữa đang sững sờ nhìn về phía hai người, như thể không đoán được việc này sẽ xảy ra.

Lạc Minh Tịch để não hoạt động một lúc lâu mới nhớ ra, hôm qua Tề Hàn Vũ có nói hôm nay sẽ qua đón cô, cô quên khuấy mất. Phải chăng con game đã khiến cho trí nhớ của một người trẻ tuổi như cô trở nên mụ mị.

Không, không thể do game được, là do cô đã từng nghĩ nam thần chỉ nói thế chứ không làm thật. Thế mà cậu ấy lại làm thật.

"Định mặc như này đi hả?" Tề Hàn Vũ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Lạc Minh Tịch cũng nhìn lại mình, ngại ngùng đi ra chỗ khác uống sữa. Cảm giác được cái bụng đã no tròn rồi, Lạc Minh Tịch đầu óc như tinh tường hơn hẳn.

Đi? Đi đâu?

Nam thần thế nhưng rủ cô đi chơi!?

Lạc Minh Tịch có hoảng loạn, có vui mừng, có nơm nớp. Cô không biết cảm xúc của mình chính xác là như thế nào. Lúc này nam thần phải ở bên cạnh nữ chính mới phải.

Dừng, bên cạnh nữ chính? Lạc Minh Tịch lật đật đi xem lịch, ngày chủ nhật không sai, là ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 11. Trong nguyên tác có đề cập tới ngày này, nó có diễn ra một sự kiện khá là rô man tịch với nữ chính: một ngày đi công viên giải trí với giáo thảo và giáo bá của T trung!

Quan trọng là, giáo bá lại đang ở chỗ cô, trông không có vẻ sẽ đi chơi cùng nữ chính. Móa.

Lạc Minh Tịch dù không biết nguyên do, cô vẫn quẳng chuyện đó ra sau đầu, đi lựa chọn bộ đồ để đi chơi. Không cần đẹp, không cần sang, chỉ cần ấm là vừa đủ rồi.



Cô xuống nhà lần nữa, mùi thuốc súng vẫn rất nồng nặc. Lạc Minh Tường thấy cô đã thay đồ, thoáng chốc sắc mặt càng khó coi hơn.

Lạc Minh Tịch nhìn anh, anh trai hời rõ ràng là đang không muốn mình đi rồi. Không sao, cô đã có cách.

Bài toán nào cũng có cách giải, vấn đề nào cũng có cách xử lý, điều này dĩ nhiên cô biết. Mà từ khi xuyên thư cho tới giờ, não cô vận hành với tốc độ nhanh hơn trước nhiều. Là do muốn sống nên phải nâng khả năng suy nghĩ lên nhanh hơn đấy.

Lạc Minh Tịch đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lạc Minh Tường, chớp chớp mắt. Mắt của nguyên thân bẩm sinh là to tròn, trông dễ thương lắm, mà khi chớp mắt như thế này ý, lại càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lạc Minh Tịch đẩy đẩy tay anh, nũng nịu: "Anh trai à ~ Hôm nay là chủ nhật mà, cho em đi chơi đi nha nha nha. Em gái ở nhà chán lắm..."

Đến cuối bày ra bộ dạng ủy khuất, Lạc Minh Tường thực sự không nghĩ ra lời gì để từ chối, bó tay chịu trận, chấp nhận để Lạc Minh Tịch đi.

Hê, ai bảo anh trai hời bị muội khống cơ. Dùng cách làm nũng kiểu gì cũng chỉ có nước chiến thắng.

Mà Tề Hàn Vũ nhìn mọi thứ từ nãy đến giờ, tự nhiên trong đầu hiện lên cái cảnh Lạc Minh Tịch làm nũng với cậu thì sẽ như thế nào ấy nhỉ.

Không biết vì sao, mấy ngày gần đây cậu đều thấy quái lạ. Từ khi bắt gặp hình ảnh Lạc Minh Tịch bất chấp quỳ xuống xin tha thứ, lại đến lúc giúp cô trốn ở phòng tắm nam, cậu trong đầu bỗng nhiên lại hay nghĩ đến cô.

Nhiều khi đang cầm điện thoại, có khi lại không biết chơi gì, bất giác mở danh bạ nhìn đến dãy số điện thoại của Lạc Minh Tịch. Lúc muốn bấm gọi, lại rụt tay về. Để cho tới ngày hôm qua lại gọi cho cô.

Chỉ đơn thuần muốn đi cùng cô. Chỉ là muốn... bên cạnh cô một ngày?

Đột nhiên cậu sao thế này, không phải cậu thích Bạch Tuyết Mai sao? Ừ đúng, cậu thích Bạch Tuyết Mai chứ không phải Lạc Minh Tịch.

Tề Hàn Vũ trong lòng mâu thuẫn, vì sao cậu lại thích Bạch Tuyết Mai, vì sao cậu lại muốn bên cạnh Lạc Minh Tịch? Rốt cuộc bản thân cậu là như thế nào đây...

Lạc Minh Tịch cùng Tề Hàn Vũ đang đứng ở trạm xe bus. Cả hai không phải là không có xe, mà là đều không muốn đi xe sang đi lòng vòng. Như vậy không khác gì đi khoe của.

Nguyên thân có thể như vậy, họ thì không.

Tề Hàn Vũ nhìn sang bên trái mình, nhìn xuống cô gái chỉ cao đến vai mình, trong lòng lại có băn khoăn.

"Sao lại đồng ý đi cùng tôi?"

"Vì cậu đã đi đón tôi rồi."

Tề Hàn Vũ nhận ra, cậu đã lỡ miệng rồi. Lỡ rồi thì thôi vậy, thắc mắc cũng được hóa giải. Dù không rõ nguyên do, nhưng khi nghe câu trả lời lại thấy trong người ấm áp lạ thường. Không từ chối vì đã tới tận cửa rồi.

"Nhưng... Sao cậu lại muốn đi cùng tôi?"

Chiếc xe vẫn còn chưa tới, đường phố trời đông vào ngày cuối tuần như thế này đều khá vắng người lại qua. Còn chưa kể họ đang ở ngoại ô. Lạc Minh Tịch thiết nghĩ, nói chuyện một chút cũng không hề gì. Cô chỉ nói chuyện với nam thần thôi, chứ không có ý đồ bất chính gì cả.

Cô thích nhân vật Tề Hàn Vũ này là vì, cậu là giáo bá nhưng cũng không hẳn là giáo bá, thích đánh người nhưng cũng không hẳn là thích đánh người. So với một đại ca, cậu ấy hiền hơn nhiều, mà cũng ác hơn nhiều.

Tề Hàn Vũ không đáp lại, chỉ ngửa mặt lên trời: "Nếu như có một người đàn ông A thích một người phụ nữ B nhưng lại muốn ở cạnh người phụ nữ C. Cô nghĩ, người đàn ông đó là như thế nào?"

Sao tự dưng bàn chuyện yêu đương vậy. Lạc Minh Tịch mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu, mặt như có thể viết ra mười vạn câu hỏi vì sao.

Theo kinh nghiệm của cô, yêu đương đối với cô là bằng 0, cô chưa từng chính thức yêu đương với ai. Bàn về khía cạnh trung gian nhìn ra, kinh nghiệm của cô có khi bằng Nguyệt Lão.

Vấn đề này, cô không phải nhân vật trong đó, chắc chắn sẽ đáp lại được. Lạc Minh Tịch ngẫm một lúc, hỏi lại: "Người A đó thường hay nghĩ đến ai?"

"C."

"Người A thường muốn được gặp ai hoặc là gọi cho ai?"

"C."

"Người A khi nhìn thấy C bên cạnh người đàn ông khác thì sẽ thế nào?"

Tề Hàn Vũ nghiêng đầu nhìn cô, như đang nhớ lại cái gì mà yên tĩnh một lúc, sau đáp lại: "Rất tức giận, muốn đánh người đàn ông khác tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra."



Người này... vẫn có tác phong dùng nắm đấm giải quyết của một giáo bá, không lệch đi được.

Lạc Minh Tịch trong đầu vốn đã tính ra kết quả, nhưng mà vẫn nên hỏi thêm mấy câu nữa để hiểu. "Ấn tượng ban đầu của A về C là như thế nào?"

Tề Hàn Vũ: "Đáng ghét, muốn đánh bại."

"...Sau đó thì cảm thấy như thế nào?"

Tề Hàn Vũ không trả lời, mắt hướng về nơi xa tìm kiếm hình bóng của chiếc xe bus. Mãi sau mới nhàn nhạt nói: "Đáng yêu."

Lạc Minh Tịch gật đầu liên tục, đã hiểu. Chỉ cần nốt cái còn lại cô liền có thể khẳng định được ngay.

"Vậy... A cảm thấy thế nào khi B ở cạnh một người đàn ông khác?"

Tề Hàn Vũ cảm thấy thế nào khi Bạch Tuyết Mai ở bên cạnh Hoàng Hạo Thiên? Anh tức giận ư, ghen tị ư, muốn lập tức kéo Bạch Tuyết Mai đi ư. Hay là... không có gì cả.

Cậu nhớ lại những lúc hai người họ bên nhau, mình cũng nhìn thấy. Cảm xúc khi đó là như thế nào?

Là...

"Không cảm thấy có gì cả."

Lạc Minh Tịch gật đầu, ra là thế. Cô kết luận: "Vậy không thể nói A thích B được. Chẳng qua A chỉ là có vài ấn tượng tốt về B nên mới nhầm bản thân thành thích, bản chất mà nói thì người mà A thích thật ra chính là C cơ."

Nhớ ra cái gì, cô hỏi thêm: "Thế... ấn tượng ban đầu của A về B là gì?"

"Xinh xắn, đáng thương như lại rất tốt bụng."

Lạc Minh Tịch vuốt vuốt chòm râu vô hình, làm ra vẻ ta đây hiểu hết chuyện rồi: "Vậy thì xác định rồi. Là A có ấn tượng rất tốt với B, thân thiết với B, lâu dần tưởng bản thân thích B. Nhưng khi gặp được C thì thay đổi khá nhiều, cảm xúc cũng hơi loạn. A tự cho mình thích B, chợt nhận ra mình có cái gì đó khác với C, một cảm xúc khác mãnh liệt hơn. Chắc hẳn lòng A cũng là đã có sự mâu thuẫn rồi."

Tề Hàn Vũ như hiểu rõ được vấn đề của bản thân, xem lại những cảm xúc mình dành cho Bạch Tuyết Mai và Lạc Minh Tịch, đúng là rất khác nhau.

"Tại sao A lại muốn đánh bại C để gây ấn tượng với B?"

Lạc Minh Tịch thản nhiên đáp lại: "Là vì muốn trả thù đó, lòng lấy lý do là gây ấn tượng để tự lừa cảm xúc thật của bản thân thôi. Nói thật chứ, A đã từng muốn đi chơi với B bao giờ chưa?"

Tề Hàn Vũ lắc đầu. Lạc Minh Tịch càng đóng đinh cái suy luận của mình: "Vậy thì rõ rồi."

Xe bus đã xuất hiện rồi, hai người mắt hướng đến chỗ của xe mà chờ. Khi xe đã tới sát gần trạm, Tề Hàn Vũ lẩm bẩm: "Vì sao A lại thích C?"

Lạc Minh Tịch đứng gần nghe rõ mồn một, nhoẻn miệng cười, bên má để lộ hai cái lúm đồng tiền, trả lời: "Là vì đã thấy C có cái gì đó khác người bình thường đấy."

Lạc Minh Tịch vừa nghe miêu tả A ấn tượng về B như thế nào, liền nghĩ B giống hình tượng của vài vị nữ chính ngôn tình bá đạo tổng tài nào đó quá. Hoàn cảnh có chút đáng thương nhưng bản chất rất tốt bụng. Cũng không phải chỉ những nữ chính mới có, cũng có khá nhiều cô gái với bản chất tốt đẹp ấy mà. Tuy nhiên, những kiểu cô gái như vậy lại là thuộc dạng những kiểu con gái bình thường hay xuất hiện.

Một vài vị nữ chính trong truyện ngôn tình bá đạo tổng tài nào đó, đừng quên, đều là những cô gái NGƯỜI THƯỜNG.

Tề Hàn Vũ bừng tỉnh đại ngộ, khác người bình thường?

Tiểu thư nhà hào môn, được nuông chiều từ bé, vốn dĩ phải ngạo mạn nhưng đây lại vứt bỏ hết thảy, quỳ xuống mặt đất vừa lạnh lại vừa bẩn để xin tha lỗi với một học sinh bình thường.

Vẫn là vị tiểu thư nào, không biết xấu hổ đi vào phòng thay đồ nam, còn có ý nghĩ đen tối với các nam sinh.

Vẫn là vị tiểu thư ấy, bá vai bá cổ cùng một đám con trai, tự nhiên như ở nhà không kiêng dè hình tượng của một đứa con gái.

Vẫn là tiểu thư, chơi game với tác phong... không giống người thường.

Ra vậy, không giống người thường, vì thế mới thấy đáng yêu. Tề Hàn Vũ khẽ cười, đi theo sau bóng lưng của Lạc Minh Tịch, lên xe bus.

Người mà A thích là C, chứ không phải là B.