Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 96




"Mười lăm đô la một giờ," Cô gái tỏ thái độ vô xùng khinh thường cười khẩy "Anh có biết mức lương tối thiểu một giờ ở Mỹ là bao nhiêu không? Đưa ra mức lương tối thiểu mà muốn thuê nhân viên làm việc suốt đêm hả... Nếu nghèo thì cứ nói thẳng, lần đầu tiên tôi gặp một ông chủ nghèo như vậy đấy, anh biết tài sản nhà tôi là bao nhiêu không? Đủ mua mười cái cửa hàng rách của anh đó. Còn bày đặt thông báo tôi đã trúng tuyển hả? Mịa nó anh là cái thá gì?”

Sydel có thể liên tục chế nhạo một tràng như vậy, không chỉ vì cô có tiền, chỉ định ra ngoài tìm một công việc để giải trí, trải nghiệm cuộc sống, không có công việc này cũng chẳng sao. Mà điều quan trọng hơn là giọng điệu ép mua ép bán của người đàn ông này, giọng điệu như thể anh ta đã trực tiếp xác định Sydel là nhân viên của anh ta khiến cô không vui.

Cô chỉ đơn giản gửi sơ yếu lý lịch hàng loạt thôi. Vừa gọi điện tới, chẳng hỏi han gì đã thông báo luôn, điều này để lại cho cô ấn tượng thực sự không tốt.

Ngoài ra, cô muốn lấy lại cảm giác tiếp xúc với những người bình thường - dù sao thì cũng sắp bắt đầu vào đại học và cô vẫn phải tạo cho mọi người ấn tượng về một người bình thường.

Tuy nhiên, trông thế nào thì cửa hàng này cũng không giống nơi có thể gặp gỡ những sinh vật còn sống... Giờ làm việc còn là sáng sớm, đến cơ hội giao tiếp với con người còn không có. Chỉ có thể đối diện với camera giám sát, ngồi trong phòng bảo vệ và canh chừng cửa hàng suốt đêm... cùng một đống mô hình đồ chơi khổng lồ kỳ lạ trong cửa hàng.

Ôi Chúa ơi, nhìn cửa hàng pizza này mà xem, ma quái kỳ quặc, trông không giống một cửa hàng bình thường chút nào. Điều tệ nhất là bên trong còn có một con gấu to lớn với hình dáng “lạ lùng”…Thứ xấu xí như vậy lại còn không chỉ có một con.

Thế mà có tận năm con.

“Với thẩm mỹ của anh,” Sydel liếc nhìn những bức ảnh bên trong Freddy Fazbear"s Pizza, lại tìm ra một điều nữa để công kích: “Tôi đột nhiên có thể hiểu tại sao các anh lại nghèo như vậy.”

Trước mắt, trong tất cả các bức ảnh, cô chỉ nhìn thấy con gấu bày trong cửa sổ trưng bày là có lông màu nâu đội mũ phớt màu đen.

Con gấu này hơi khó diễn tả. Lông mày rậm thô và đậm, mắt và mũi bằng nhựa đen bóng, hai tai to, chiếc nơ nhựa đen buộc trước ngực...

Theo lẽ thường, thật khó để biến một món đồ chơi có lông được miêu tả là rất dễ thương thành một phong cách kỳ quặc như này.

Nói một cách đơn giản, đây là thứ khiến người ta mất cảm giác thèm ăn. Cô cứ có cảm giác giây tiếp theo nó sẽ cử động, nở nụ cười toe toét với hàm răng sắc nhọn và c/ắn đứt đầu các vị khách.

Trông vô cùng ma mị.

Mà thứ này còn được đặt trong cửa hàng pizza, và có bốn mô hình đồ chơi khác có cùng kiểu dáng.

……Ừm.

"Hóa ra các anh nghèo là có lý do. Không chỉ thẩm mỹ, mà chắc là đầu óc cũng có chút vấn đề," Sydel mất đi ham muốn công kích, cô thở dài: "Nhưng đây không phải lý do để các anh keo kiệt vậy chứ-"

“Với mức lương theo giờ ít ỏi như vậy, sao anh không đi tìm vài người vô gia cư dưới gầm cầu và xem họ có muốn làm không?”

Cô suy nghĩ một lúc và đưa ra đề xuất của mình.

“Những người vô gia cư không có chỗ ở qua đêm và ăn không đủ no… Ngay cả khi đó là mức lương tối thiểu theo giờ ở Mỹ, chắc vẫn có những người sẵn sàng làm điều đó – ồ, nhân tiện, còn có thể tăng tỷ lệ người có việc làm ở Mỹ, cũng coi như là một điều tốt nhỉ."

Khu vực nơi Sydel hiện đang sống có nền kinh tế thịnh vượng. Cách đây không lâu, trang web chính thức của Bộ Lao động Mỹ tuyên bố rằng mức lương tối thiểu năm nay ở khu vực của cô đã được ấn định ở mức 15 đô la một giờ.

Ví dụ như: nếu lao động phổ thông làm công việc rửa bát trong nhà hàng, tính cả tiền tip mà lương một giờ không đủ 15 đô, họ còn nhận được phí bồi thường của doanh nghiệp.

Trong trường hợp này, có lẽ không một người bình thường nào lại thức cả đêm để làm công việc giám sát cửa hàng.

Trừ khi bạn là một người vô gia cư, không một xu dính túi.

Sau khi Sydel đưa ra lời khuyên chân thành, cô cảm thấy sự im lặng ở đầu bên kia điện thoại.

Quản lý cửa hàng: "..."

Đúng là tính sát thương thấp nhưng tính sỉ nhục rất cao.

Sydel im lặng vài giây, hơi mất kiên nhẫn. Cô định cúp máy và chặn số - dù sao thì cũng không thể thức khuya làm việc được.

Cô cũng không thiếu chút tiền đó.

Nhưng ngay trước khi cúp điện thoại, cô nghe thấy người quản lý cửa hàng run rẩy hỏi: "Em thực sự có nhiều tiền như vậy sao? Em có thể mua mười cái cửa hàng pizza này của anh sao??"

"Vậy em có sẵn lòng mua nó không? Anh có thể giảm giá 20%, à không, giảm 50%! Ngoài ra, em có cần thuê người không? Nếu còn vị trí trống, em có thể tuyển anh không? Hồi đó anh tốt nghiệp Đại học XX, từng giành được nhiều giải thưởng…”

Sydel: "...?"

Nghe có vẻ như người quản lý cửa hàng này... sau một lúc im lặng, có lẽ anh ta đã ngộ ra điều gì đó và đột nhiên trở nên kích động chăng??

Giọng điệu này giống như thể anh ta đang muốn nhận được sự ưu ái từ cô, nỗ lực đề cử bản thân, định bán mình cho tư bản.

Sydel: "Tôi không cần, tôi cũng không muốn thuê một người có gu thẩm mỹ quá khác biệt so tôi..."

Dù có thuê thì cũng không có việc gì để anh ta làm.

“Không,” Tâm trạng người quản lý cửa hàng rất hưng phấn, anh ta ba la bô lô nói như thể kể khổ: “Mặc dù anh đang điều hành cửa hàng pizza nhưng anh chỉ chịu trách nhiệm vận hành nó thôi. Tất cả các thiết bị, đồ trang trí, v.v. bên trong đều là do Công ty giải trí Fazbear phụ trách. Anh cũng không ngờ rằng sau khi tiếp quản nó, rõ ràng là một cửa hàng pizza, nhưng lại hoang vắng như nhà ma..."

"Và những mô hình lớn đó, anh cũng thấy chúng xấu xí! Hơn nữa, các khớp nối của chúng luôn rỉ ra thứ bẩn thỉu và tỏa ra mùi khó chịu... Anh muốn vứt chúng đi từ lâu rồi, nhưng chỉ vì thỏa thuận với công ty giải trí Fazbear, bắt buộc phải giữ lại..."

“Một ngày cũng chẳng có mấy khách, ngày nào anh cũng thua lỗ. Anh không có ý định tiếp tục kinh doanh nữa, nhưng thời hạn hợp đồng chưa đến, anh không thể trực tiếp đóng cửa được-"

“Nhưng, người có tiền không phải là tôi,” Sydel chậm rãi trả lời câu hỏi trước đoa của anh ta. “Là gia đình tôi giàu, tôi không cần phải kiếm tiền, tôi chỉ chịu trách nhiệm tiêu tiền thôi——"

Vì vậy, cô không có việc gì để thuê người này, mặc dù nghe có vẻ anh ta vô cùng háo hức.

"Bíp--"

Sydel cúp điện thoại.

Bên kia, quản lý cửa hàng ngơ ngác giơ điện thoại di động lên: "...?"

Anh ta biết tiền lương mình đưa ra rất ít, nhưng nếu không phải thực sự không có tiền, anh ta sẽ không cố gắng ép tuyển một cô bé có vẻ chưa có kinh nghiệm làm việc.

Thực sự rất khó để tuyển người. Đêm ở Mỹ vốn dĩ không an toàn, cũng rất ít người sẵn sàng thức suốt đêm ở thành phố này để kiếm mức lương tối thiểu.

Vì đuối lý nên quản lý cửa hàng không dám phản bác.

Hơn nữa, cô, cô gái này vừa nói cái gì——

"Tôi không cần phải kiếm tiền, tôi chỉ chịu trách nhiệm tiêu tiền thôi."

Nghe đi, đây là điều con người có thể nói ra sao?!

Nhưng anh ta phải thừa nhận rằng bản thân rất ghen tị. Nhìn cửa hàng hoang vắng, sờ mấy đồng xu trong túi, người quản lý cửa hàng kéo một tấm biển ra trước quầy lễ tân với tâm trạng buồn bã và uất hận.

"Quản lý cửa hàng đang đi công tác. Nếu cần đồ ăn, vui lòng tự lấy và trả tiền."

Anh ta thật sự không thể điều hành cửa hàng này được nữa nên hôm nay chỉ muốn lười biếng, ra ngoài thư giãn.

Anh ta thường nghi ngờ rằng đến trộm cũng không thèm ngó ngàng đến nơi này.

Không biết tại sao công ty giải trí Fazbear lại quyết tâm bắt anh ta thuê nhân viên tuần tra ban đêm như vậy...

Sydel cúp điện thoại và nhớ lại những gì người quản lý Freddy Fazbear"s Pizza đã nói, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Các khớp nối của mô hình rỉ ra những thứ bẩn thỉu, tỏa ra mùi khó chịu…?

Không phải có thứ gì lạ bị nhét bên trong mô hình đó chứ?

Trong lòng cô nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô tìm vị trí của "Freddy Fazbear"s Pizza" trên bản đồ.

Vị trí không quá xa.

Sydel do dự một chút, trước khi ra ngoài bắt taxi, cô tìm kiếm trên mạng thông tin về cửa hàng pizza này.

Không có phản hồi từ bất kỳ ai về cửa hàng pizza ngoài tin đăng tuyển nhân viên tuần tra ban đêm.

Chỉ có lúc mới mở cửa, có một mẩu tin tức nói về sự độc đáo của cửa hàng pizza này.

Trong cửa hàng có bày năm mô hinh có hình dáng kỳ lạ.

Tin tức cũng đăng tải hình ảnh của 5 cái mô hình đó là một con thỏ, một con gấu, một con gà và một con cáo.

Ngoài ra còn có một con gấu màu vàng.

Những mô hình đó đều có chiều cao, hình dạng tương tự nhau và rất lớn. Nếu có một cuộc chiến, con người có lẽ sẽ không thể đánh bại được những thứ này.

Tiền đề là chúng có thể di chuyển.

Ngoài ra không có thông tin nào khác.

Cô suy nghĩ vài giây rồi đổi từ khóa sang tổ chức đứng sau cửa hàng pizza mà người quản lý nhắc đến.

【Công ty giải trí Fazbear. 】

Lần này, Sydel tìm được nhiều thông tin hơn.

Cô đã biết nguồn gốc của năm mô hình trong "Freddy Fazbear"s Pizza".

Trong lịch sử sản xuất, hóa ra chúng được tạo ra từ mấy chục năm trước.

Không chỉ vậy, những thứ tưởng chừng như bình thường này... không, phải là những con robot to lớn trông rất nguy hiểm này còn dính líu đến một sự việc cực kỳ đẫm m/áu và đáng sợ.

Vụ việc “Vết cắn năm 87” từng gây chấn động nước Mỹ.

Vụ “Vết cắn năm 87” cũng xảy ra tại một cửa hàng pizza có tên Freddy Fazbear"s Pizza, nhưng cửa hàng đó đã đóng cửa từ lâu.

Vào ngày 8 tháng 11 năm 1987, một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại cửa hàng pizza đó, có rất nhiều con robot lớn được đặt trong cửa hàng pizza, nạn nhân đã bị một trong những con robot ấy cắn mất thùy trán. Dù không chếc nhưng nạn nhân đã rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài.

Sự việc này đã gây chấn động ở Mỹ. Nhiều người thích phong cách của những con robot được đặt trong Freddy Fazbear"s Pizza. Họ cho rằng kiểu dáng của chúng trông bí ẩn, kỳ lạ, độc đáo và rất ngầu.

Nhưng sau đó, thậm chí nhiều người còn mắc chứng ám ảnh với những món đồ chơi lớn.

Trước sức ép của dư luận, Freddy Fazbear’s Pizza của thế kỷ trước nhanh chóng đóng cửa sau sự cố “Vết căn năm 87”.

Liên quan đến vụ việc robot cắn người, công ty đứng sau cửa hàng pizza, công ty giải trí Fazbear, đã đưa ra lời giải thích. Họ cho rằng nguyên nhân là do máy móc đã cũ, dẫn đến tai nạn thương tích. Những con robot có khả năng bị hỏng máy sẽ bị loại bỏ và các nguyên mẫu được giữ lại như một niềm hy vọng để công ty tái cơ cấu.

Đúng vậy, họ đã không phá hủy tất cả những con robot. Có chín con robot lớn được đặt trong cửa hàng pizza vào thế kỷ trước, nhưng công ty này chỉ tiêu hủy một số trong số chúng.

Họ giữ lại năm con robot và nhiều năm sau, họ mở lại Freddy Fazbear"s Pizza và đưa năm con robot đó trở lại cửa hàng.

Bốn con trong cửa hàng vừa rồi là thỏ, gấu, gà và cáo, cùng với con gấu màu vàng.

Lúc tìm hiểu tới đây, Sydel không khỏi cau mày.

Tại sao công ty gải trí Fazbear này lại cố chấp với việc mở một cửa hàng pizza đến vậy? Thật ra vào những năm 80 của thế kỷ trước, những con robot trong cửa hàng Freddy Fazbear’s Pizza đã rất nổi tiếng ở Mỹ và được nhiều người yêu thích, nếu không, cô cũng chẳng tra ra được thông tin về một cửa hàng pizza từ mấy chục năm trước nhanh như vậy.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Sydel bắt đầu tìm kiếm lai lịch của công ty giải trí Fazbear. Tuy nhiên, hơn mười phút sau, cô phát hiện ra...

Người sáng lập công ty này đã tạo ra thế hệ robot đầu tiên trở nên nổi tiếng ở Mỹ trong cửa hàng Freddy Fazbear"s Pizza.

Tiếp tục lần theo dấu vết, cô tra ra thêm... những câu chuyện kinh hoàng và đẫm m/áu đã xảy ra với những con robot này. Tuy nhiên, có lẽ vì thời gian qua lâu hay lý do nào đó nên những sự cố còn tệ hơn nhiều so với "Vết cắn năm 87" ấy không được công khai rộng rãi trên mạng.

Vào những năm 60 70 của thế kỷ 20, tại thành phố Hurricane thuộc tiểu bang Utah, hai người đàn ông đã hợp tác thành lập một nhà hàng nổi tiếng với các buổi biểu diễn của robot có thể chuyển động.

Công việc kinh doanh của nhà hàng này rất phát đạt không phải vì đồ ăn ngon mà vì những con robot linh hoạt và sống động như thật bên trong.

Một người tên là Henry Emily và người kia tên là William Afton.

Công việc kinh doanh nhà hàng mà họ thành lập đang ngày càng phát triển. Henry chịu trách nhiệm quản lý nhà hàng, trong khi William là một nhà chế tạo robot tài năng, robot ông ta làm ra có hình dáng độc đáo, kết cấu tinh vi và có thể dễ dàng thực hiện nhiều màn biểu diễn khó.

Những con robot này được trẻ em yêu thích và người lớn săn lùng.

Mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ, Henry và William đã kiếm được rất nhiều tiền và trở nên nổi tiếng.

Cho đến một ngày, một tai nạn xảy ra.

Con gái Charlotte của Henry đã chếc rất thảm. Thi /thể của cô bé được tìm thấy trong đống rác cạnh nhà hàng, cạnh một con robot.

Cái chếc của con gái Henry khiến nhà hàng phải đóng cửa.

Tuy nhiên, sau khi nhà hàng đóng cửa, những vụ án đẫm m/áu vẫn tiếp diễn.

Con trai út của William là Amy cũng chếc trong miệng của một con robot. Đầu của thằng bé bị cắn bởi những chiếc răng sắc nhọn rơi ra từ con robot, lực ma sát mạnh khiến xương của thằng bé bị biến dạng và vỡ vụn, sau sáu ngày vật lộn trên giường bệnh, thằng bé chếc trong đau đớn.

Nhưng cái chếc của Charlotte và Amy cách nhau vài năm.

Sau cái chếc của Charlotte, nhà hàng buộc phải đóng cửa, nhưng vài năm sau, William và Henry đã thành lập lại Công ty Giải trí Fazbear, mở cửa hàng Freddy Fazbear"s Pizza và đưa những con robot trở lại trước mắt công chúng.

Khi tra đến đây, Sydel cũng cạn lời.

Sau khi mấy con robot trở lại với công chúng, con trai út Amy của William đã chếc trong miệng một con robot ngay sau đó.

Nhưng cái chếc của thằng bé không thể khiến William và Henry đóng cửa hàng và từ bỏ những con robot của họ.

Cho đến khi những vụ việc khác xảy ra.

Năm đứa trẻ biến mất trong quán Freddy Fazbear"s Pizza. Thi thể của chúng không bao giờ được tìm thấy nên không được cho là đã chếc nhưng cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

Mặc dù những đứa trẻ này không được tuyên bố là đã chếc, tuy nhiên chúng đã mất tích hàng chục năm và cho đến nay thi thể của chúng vẫn chưa được tìm thấy.

Sydel đã tính toán.

Năm con robot, năm đứa trẻ mất tích.

Ồ, đây không phải vừa đủ sao?

Cô khẽ hít một hơi thật sâu. Thật khó để tưởng tượng bên trong những con robot trong cửa hàng pizza kia sẽ khủng khiếp và kinh tởm đến mức nào.

Mấy chục năm đó, e rằng x/ác chếc có thể đã mục nát ở bên trong rồi.

Sydel nhớ lại những gì người quản lý cửa hàng nghèo đã nói——

"Các khớp nối của mô hình luôn rỉ ra những thứ bẩn thỉu và tỏa ra mùi khó chịu..."

Người quản lý cửa hàng tội nghiệp đó chắc chắn không biết trong mấy con robot mà anh ta tiện mồm phàn nàn rốt cuộc đang giấu thứ gì.