Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 79




Cuối cùng Eva đã bị khống chế.

Trước khi Sydel ôm chiếc cưa máy lớn rời khỏi thị trấn bỏ hoang, cô đã tiện tay chụp lại vài bức ảnh trực diện của Leatherface. Thậm chí Eva còn không có cơ hội giải thích, mà cô ta cũng không thể giải thích tại sao cô ta lại quen thuộc với tên s/át nhân trong trấn như vậy.

Bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã là một bọn.

Tay chân của người phụ nữ bị trói bằng sợi dây thừng mà Charlie tìm thấy trong khách sạn, trói xong rồi ném ở góc phòng.

John đứng một bên, im lặng nhìn hình ảnh trên điện thoại của Sydel.

Ngoài những bức ảnh về Leatherface, còn có một bức ảnh hiện trường sĩ quan cảnh s/át Duke tử vong.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, những đồng nghiệp lần lượt bị giếc, biến thành những cái x/ác lạnh ngắt.

Sydel lấy lại điện thoại, thấy viên người cảnh s/át nhắm mắt lại, vẻ mặt thoáng bi thương rồi khôi phục nét trang nghiêm như thường lệ.

Anh ta trầm giọng nói: “Tôi đã báo cáo cho những người ở đồn cảnh s/át về chuyện xảy ra ở đây. Chúng ta không cần phải hoảng sợ, hiện hung thủ đã bị khống chế, chúng ta chỉ cần chờ giải cứu là được.”

John đã gọi điện đến đồn cảnh s/át khi Sydel rời đi và báo cáo vụ việc trong khách sạn này.

Việc nhiều người chếc một cách tàn khốc gây được sự chú ý nhất định, cấp trên cho biết sẽ liên hệ với trung tâm quản lý thành phố sớm nhất có thể, để giám s/át tiến độ của đội thi công sửa đường, nhanh chóng khôi phục giao thông bình thường trên con đường này.

Sydel nhận lấy khăn giấy từ Belch, lau vết m/áu trên mặt trước một chiếc gương nhỏ.

Cô thấy trên mặt không có vết thương nào, vén tóc ra thì thấy một vết thương hở nhuộm đỏ cả chân tóc, vết thương không sâu, có lẽ sẽ lành trong một khoảng thời gian.

Vấn đề là không biết bên trong có rỉ sét gì không.

Sydel hơi lo lắng, sợ mình sẽ bị uốn ván. Cô quyết định tiêm vắc xin ngay sau khi rời khỏi đây.

Nhưng cô lại nghe thấy John bảo họ đợi ở tại chỗ.

Ánh mắt cô gái bình tĩnh, liếc nhìn thi/ thể nữ trong góc.

Cô lên tiếng: "Chúng tôi không thể ở lại."

“Chú cảnh s/át, cháu chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây thôi.”

Cô gái tóc vàng vắt nước mưa khỏi mái tóc ướt của mình.

Dù Sydel đã mặc áo mưa vẫn không thể tránh khỏi ướt tóc vì cơn mưa quá lớn, cô tháo dây buộc tóc, hơi nghiêng đầu, vừa vắt nước vừa chậm rãi nói: “Khi nào lực lượng cảnh sát hỗ trợ mới đến ạ? Ai biết được còn có đồng bọn của chúng trong thị trấn phía sau hay không, cháu chỉ muốn nhanh lấy dây curoa rồi ra khỏi khách sạn này.”

"Ít nhất cháu chắc chắn rằng trên xe cháu còn rất an toàn.”

Mái tóc dài vàng óng của cô gái trẻ xõa tung, có một nắm tóc bị m/áu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, ướt nhẹp dính chặt vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

Dưới chân cô là cái cưa máy khổng lồ dài gần 1m đầy vết bẩn

Trong lúc nhất thời, không ai dám tiếp lời.

Ánh mắt của John tỏ ra bất mãn.

Sydel vắt hết nước trên tóc, buộc lại rồi đội mũ áo mưa lên.

Charlie do dự một lúc, đứng một bên gật đầu: "Chúng tôi cũng muốn nhanh rời đi."

"Ít nhất hãy rời khỏi khách sạn này trước."

Lúc này trong khách sạn chỉ còn ba nhóm người. Colm vốn đã định rời đi. Sydel và vợ chồng Charlie sẽ cùng Colm đến thị trấn nhỏ gần nhà ông ta để lấy dây curoa.

Sydel lại liếc nhìn thi/ thể vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cô chưa thể yên tâm được.

Thi/ thể nữ sẽ khiến người bình thường nhìn thấy ảo giác do cô ta tạo ra, cứ ở lại trong khách sạn tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt.

Đặc biệt là khi viên cảnh s/át John và vợ chồng Charlie đều có s/úng.

Chỉ cần một sự cố ngoài ý muốn, s/úng nổ là mọi người cùng nhau GG.

GG là viết tắt của từ Good Game, thường được sử dụng trong trò chơi trực tuyến, được sử dụng để bày tỏ đánh giá nhanh về một ván đấu hay, kịch tính và hấp dẫn. Nó thường được gõ vào cuối trận đấu để chúc mừng người chơi khác. GG được coi là một cách tôn trọng để kết thúc trận đấu, thay vì chỉ đơn giản là đầu hàng.

Theo thời gian, số lượng người càng ngày càng ít, tiếp tục chếc thì sẽ chẳng còn ai.

Dù không biết thị trấn nhỏ của Colm có thứ gì.

Đôi mắt nâu của John lẳng lặng nhìn những người trong phòng, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi."

"Nhưng trước khi đi, tôi phải đi tìm Malcolm và đưa anh ấy đến đây."

Sydel: "..."

Ối.

Cô muộn màng nhớ ra những lời giải thích của mình về sự biến mất của Malcolm là "vì trạng thái tinh thần của ông ta không ổn, lên cơn làm hại người khác, để tự vệ nên cô không còn cách nào khác ngoài đánh ngất ông ta."

Mặc dù cô nói sự thật nhưng có vẻ trong khách sạn chẳng có mấy người tin.

Chắc hẳn mọi người đều nghĩ rằng người có thể giếc được Leatherface cũng chẳng phải là kẻ tử tế gì, không chừng hung thủ thực sự chính là Sydel.

Chỉ là bây giờ mọi người đều ở cùng một phòng và đều là những người thông minh, dù trong đầu họ nghĩ gì cũng sẽ không bộc lộ rõ ràng cho người khác thấy.

“Cháu không chắc là trong khách sạn không còn mối nguy hiểm nào khác...”

Thái độ của John rất kiên quyết, Sydel đành nhường đường, tiện miệng nhắc nhở anh ta một câu.

Cô nghĩ tới Leatherface——

Sydel vốn định để Leatherface xử lý thi/ thể nữ không rõ danh tính, có lẽ sẽ có chút bất ngờ.

Ví dụ có thể xuất hiện trường hợp như kiểu "một kẻ s/át nhân mang khuôn mặt của một x/ác chếc nữ không rõ danh tính" hoặc "một x/ác chếc nữ điều khiển thi/ thể của một kẻ s/át nhân".

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, xe của Belch vẫn đang đậu bên ngoài, lỡ như tên Leatherface đó phát điên chạy qua cưa hỏng xe, vậy thì lại không ổn.

Viên cảnh s/át biến mất trong màn mưa, những người khác trong khách sạn cùng nhìn về phía Colm.

Theo Colm nói, nhà ông ta ở một thị trấn bỏ hoang cách khách sạn này không xa.

“Từ đây đến thị trấn chỉ mất mười mấy phút lái xe thôi.”

“Chỉ có điều, con đường tôi đi trước đây đã bị nước cuốn trôi rồi. Bây giờ nếu muốn quay lại, chỉ có thể đi xuyên qua khu rừng… Tôi chưa bao giờ đi qua khu rừng đó.”

Colm ngước mặt lên, đôi mắt đầy toan tính, có chút do dự nhìn Sydel: “Nếu mọi người không vội thì có thể đợi ở khách sạn…”

Ông ta nói: “Không cần mọi người đều phải đi cùng tôi, chỉ cần hai người là được”.

Rõ ràng Colm đang ám chỉ vợ chồng Charlie.

Charlie và vợ anh ta vẫn chưa lên tiếng.

Belch cũng do dự một lát, trải qua bao nhiêu chuyện, cậu cũng được coi như tỉnh táo hơn, nghe ra được ý định trong lời nói của Colm.

Hình như ông ta không muốn Sydel đi theo mình.

Sydel đương nhiên nghe ra được, nhưng cô làm như không nghe thấy gì, bình tĩnh từ chối: “Không cần, tôi đi cùng mọi người.”

Khi quyết định đi lấy dây curoa, Sydel đã nhớ đến một việc.

Dựa vào tính cách mà Colm thể hiện, nếu xe của ông ta không bị hỏng thì có lẽ ông ta đã chạy trốn một mình rồi.

Nhưng ông ta lại chủ động muốn giúp sửa xe hỏng như vậy, có thể ông ta có ác ý muốn dẫn cả nhóm người vào chỗ chếc, nhưng xét những biểu hiện của ông ta trong vài giờ qua, đây không phải là một tên s/át nhân bệnh hoạn.

Rõ ràng Colm rất trân trọng mạng sống của mình.

Vậy hành động của ông ta chỉ có thể phản ánh một điều.

Khu rừng mà ông ta nói rằng chưa bao giờ đi qua, chắc tồn tại một mối đe dọa chếc chóc.

Colm biết bên trong có nguy hiểm nên không dám từ rừng về nhà một mình, chỉ có thể cố gắng kéo thêm vài người vào, hy vọng có thể thuận lợi đi xuyên qua rừng.

Một cảm xúc không rõ thoáng qua trong đôi mắt Colm.

Sydel chỉ vào người phụ nữ bất tỉnh cách đó không xa: “Một người hãy trói cô ấy lại đi.”

"Tinh thần của cô ấy không bình thường. Trước tiên hãy trói cô ấy lại đã."

Đôi mắt Charlie hơi dao động. Anh ta nhếch mép cười, nhanh chóng nhặt sợi dây còn thừa sau khi trói Eva trước đó, trói người phụ nữ lại, thậm chí còn buộc thêm vài nút chếc ở cổ tay và cổ chân.

Sydel bình tĩnh quan sát động tác của anh ta.

Sau khi Charlie trói người phụ nữ xong, anh ta không ném cô ấy vào góc mà tóm sợi dây thừng trên người cô ấy, có vẻ định mang người ra khỏi cửa khách sạn, nhét lại vào xe mình.

Nhưng anh ta đã thất bại.

Bóng dáng cô gái tóc vàng xuất hiện ở cửa, chặn đứng đường ra của Charlie.

"Anh đang làm gì thế?"

Charlie cau mày giận dữ, cảm thấy không vui, nhưng đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Sydel cùng đôi mắt xanh không cảm xúc.

Những ngón tay lạnh giá lặng lẽ ấn vào xương cổ tay anh ta với một lực rất mạnh, như thể chúng có thể bóp nát cổ tay anh ta bất cứ lúc nào.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu đen nở một nụ cười đáng sợ, đôi mắt cô đảo qua lại trên người Charlie, giọng nói chứa ý cười, nhưng vẻ mặt của cô lại kỳ lạ đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.

Cô hỏi lại, như thể đang khá kiên nhẫn.

"Anh định làm gì?"

Charlie sững sờ một lúc, chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh toát, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh ta vô thức buông người phụ nữ mà mình đang kéo ra, cũng không dám tức giận nữa nên đành miễn cưỡng cười hai tiếng.

"Haha, không có gì đâu, tôi chỉ lo một cô gái bình thường như cô ấy ở trong khách sạn sẽ không an toàn nên muốn đưa cô ấy trở lại xe của tôi."

Sợ Sydel không tin, Charlie vội nói thêm một câu.

"Đưa cô ấy vào xe xong, tôi còn có thể bật máy sưởi cho cô ấy, tốt hơn là ở trong khách sạn tồi tàn này."

Sydel: "..."

Máy sưởi.

Sydel không nhịn được, ánh mắt hơi lơ đãng.

Cô cũng muốn sử dụng máy sưởi.

Sydel biết rằng bản thân đã khiến Charlie hoảng sợ. Dù sao nếu một cô gái với một mái tóc vẫn còn dính m/áu tươi, khuôn mặt trắng bệch như m/a, nụ cười cực kỳ quái đản, trông rất hung dữ đang nham hiểm nhìn chằm chằm bạn rồi cười, thì người bình thường đều không thể chịu nổi cảnh tượng này.

Không bỏ chạy với đôi chân run lẩy bẩy đã là may lắm rồi.

Nhưng……

Mặt Sydel tái nhợt, đó là vì rét.

Ngón tay của lạnh lẽo cũng là vì rét.

Còn về nụ cười đáng sợ đó...

Thật ra Sydel đã học được từ một m/a nữ, làm sao có thể không đáng sợ được?

Trước đây có một khoảng thời gian, cô bị một hồn m/a ám. Chỉ cần nhìn vào gương, thứ phản chiếu trong gương không phải là khuôn mặt của cô mà là khuôn mặt tái xanh của một người phụ nữ chếc oan.

Điểm mấu chốt là người phụ nữ này còn là người châu Á, điều này khiến Sydel vốn quen với vẻ ngoài tóc vàng và mắt xanh của bản thân không thể thích ứng được.

Ngày nào, con m/a nữ cũng quấy rầy Sydel, sau đó nó không chỉ xuất hiện trong gương mà ngày càng quá đáng hơn. Một ngày nọ, Sydel cầm cốc nước lên, nhìn thấy một khuôn mặt sưng vù xanh xao phản chiếu trong nước, khuôn mặt của m/a nữ nổi trên mặt nước cười thảm thiết.

Sydel không cầm chắc, tay cô run lên, chiếc ly cứ vậy rơi xuống đất vỡ tan.

Cùng ngày, Sydel bèn đi kiểm tra thông tin danh tính của m/a nữ, biết được đó là một học sinh Nhật Bản, vì phân biệt chủng tộc mà bị bạo/ lực/ học đường đến chếc, có lẽ sau khi chếc đã biến thành oan hồn và giếc chếc tất cả những kẻ bắt nạt nó.

Nếu nó không muốn bảo cô giúp nó trả thù, vậy con m/a nữ này định làm gì?

Sydel suy nghĩ rất lâu, thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt chếc chóc và nụ cười đáng sợ đó trong gương nữa, cuối cùng, cô dành cả đêm để tìm ra thi/ thể của cô gái Nhật Bản chưa từng được tìm thấy, chôn cô ấy xuống đất, sau đó cô không nhìn thấy m/a nữ ấy nữa.

Nhưng trong vài ngày sau hôm ấy, Sydel càng nghĩ càng tức giận, nửa đêm trằn trọc trên giường không ngủ được.

Tục ngữ nói rất đúng: ‘Nhịn một lúc càng nghĩ càng tức, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt.’

Sydel giận dữ bò dậy khỏi giường và bắt đầu tập nở nụ cười đáng sợ đó trước gương.

Sydel, người bị buộc phải nhìn thấy m/a nữ trong nhiều ngày, đã nhanh chóng nắm bắt được bí quyết.

Cô đã tập luyện trước gương hơn nửa tháng.

Sau này có một hôm khi đi mua sắm với bạn cùng phòng, trên cửa sổ kính của một cửa hàng ở một góc phố, cô nhìn thấy một m/a nữ kỳ lạ với khuôn mặt đầy m/áu, vặn vẹo nở một nụ cười cay đắng.

Sydel chạm vào con mắt trái hơi nóng lên của mình.

Cô bình tĩnh dừng lại, đối mặt với con m/a nữ rồi thể hiện vẻ mặt tương tự, hơi cúi đầu, mắt hơi nhếch lên, cong khóe miệng một góc bốn mươi lăm độ, da mặt cười nhưng cơ mặt không cười, cứ thế duy trì biểu cảm như vậy.

Không phải chỉ là một nụ cười dọa người sao? Nghĩ cô không thể làm được hả?!

Cô và m/a nữ mặt đối mặt cười lạnh hơn mười phút, nữ q/ủy mới biến mất.

Sau đó, Sydel không bao giờ nhìn thấy loại m/a q/ủy thích cười lạnh dọa người như vậy nữa.

Kết thúc hồi tưởng.

Sydel xoa xoa những ngón tay lạnh cóng của mình. Chỉ cần về đến nhà, sao có thể thiếu mấy thứ như máy sưởi được.

Cô duy trì nụ cười kỳ lạ của mình, lặng lẽ nhìn Charlie.

“Tôi nhớ… trong cốp xe của anh có rất nhiều thứ tốt.”

Chốc nữa chúng sẽ là của cô.