Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 101




Học kỳ thứ hai sắp đến.

Vì không muốn sống trong ký túc xá của trường nên trước khi sang Nhật Bản, Sydel đã liên hệ với Margot, người đã từng sống ở Nhật một năm và nhờ cô ấy giúp thuê nhà.

Khi còn học trung học, Margot đến Nhật Bản du học một năm, lên đại học mới về nước.

Sydel hy vọng có thể thuê được một căn nhà song lập nhỏ có ánh sáng tốt. Giá cả không quan trọng, miễn là đáp ứng đủ điều kiện. Vì lo ngại liên hệ thuê nhà qua mạng không an toàn nên cô mới đặc biệt nhờ người quen.

……

Đã xuống máy bay.

Đây là ngày đầu tiên cô đến Nhật Bản.

Có rất nhiều tòa nhà cao tầng, dãy này nối dãy khác, tuyến đường dành cho người đi bộ và xe cộ được phân cách rõ ràng. Thanh niên nam nữ ăn mặc thời trang đẹp đẽ, tinh thần hăng hái, cũng có người vẻ mặt lo lắng ôm cặp xách chạy qua.

Trời nắng nhẹ và tiếng leng keng của xe điện vang lên bên tai.

Mọi thứ trông thật yên bình, hài hòa và tươi đẹp.

Sydel đứng bên đường nhìn địa chỉ thuê nhà mà Margot gửi cho cô trên điện thoại.

[Số 28, thị trấn Higashi, Thành phố Tokorozawa, tỉnh Saitama, ngoại ô Tokyo].

Cô gọi taxi thay vì đến công ty bất động sản để lấy chìa khóa, cô định đi xem tình hình căn biệt thự song lập đó trước.

Bên đường quốc lộ có trồng những cây hoa anh đào. Vào tháng 4, hoa anh đào đã nở rộ, dưới những bông hoa màu hồng kết thành chùm, một đôi nam nữ đang ôm nhau.

Vì lượng người qua lại rất đông, Sydel đứng cách cặp đôi không xa, trong vài phút đầu đứng đợi xe, cô còn tưởng họ là một cặp đôi trẻ.

Tuy nhiên, đoạn đối thoại vô tình lọt vào tai cô, và dần dần, cô nhận ra hình như có điều gì đó không ổn.

“Kanako, em yên tâm.” Người đàn ông trưởng thành mặc tây trang dày da ôm cô gái trẻ xinh đẹp vào lòng, nhỏ giọng an ủi cô ta: “Mặc dù trước đây anh không nói cho em biết sự thật là anh đã kết hôn, nhưng hiện tại chúng ta đã phải lòng nhau, anh sẽ không để người phụ nữ đó ngăn cản chúng ta ở bên nhau đâu.”

“Anh nhất định sẽ cho em một danh phận,” Anh ta thề son sắt: “Em cho anh chút thời gian, anh sẽ ly hôn với cô ta, sau đó công khai ở bên cạnh em.”

Cô gái trẻ nở nụ cười ngượng ngùng, dựa vào trong ngực người đàn ông, dịu dàng nói: "A Hoàng, anh tốt quá, em tin tưởng anh."

Sydel: "..."

Hóa ra là một kẻ lừa dối và một con tiểu tam.

Nhưng cô không có ý định đấu tranh giành lại công bằng thay cho người vợ. Oán khí trên người đôi mèo mả gà đồng đó....

Nó mạnh mẽ hơn bất kỳ con q/ủy nào cô từng thấy ở Mỹ. Nó dữ dội đến mức chỉ đứng cạnh thôi cũng khiến mắt cô ngứa ran.

Không biết hai người này đã đụng phải với loại ma quỷ nào, cũng coi như là ác giả ác báo.

Sydel không đổi sắc mặt, lặng lẽ đứng cách xa hai người kia.

Đúng lúc này, taxi đã đến, Sydel không có thói quen hóng chuyện nên cúi người bước vào xe.

Tài xế là một ông chú trung niên, nhìn sắc mặt là biết ông ấy là một nô lệ hiện đại.

“Quý khách, thật xin lỗi.” Ông ấy quay đầu lại nhìn Sydel, “Bởi vì tắc đường nên tôi đến muộn hai phút.”

Sydel nhìn quầng thâm dưới mắt ông ấy, có chút lo lắng ông ấy có thể gặp vấn đề khi lái xe không. Cô xua tay liên tục: “Không sao đâu. Chú chú ý đường phía trước và lái xe cho tốt là được.”

“Là thế này.” Người tài xế có vẻ hơi lúng túng, quay đầu, vừa bật hệ thống âm thanh vừa nói: "Nếu đi theo tuyến đường chính này, đang là giờ cao điểm tan tầm, lưu lượng người đông, chắc sẽ bị tắc đường, có thể làm trì hoãn hành trình của quý khách. Tôi có thể đi vòng đường tắt đưa quý khách đến đích được không?

Sydel liếc nhìn con đường đông đúc ngoài cửa sổ xe, cô gái tóc vàng cong môi cười: "Không cần đâu ạ, con đường này khá tốt."

"Có rất nhiều người, dương khí rất mạnh." Cô lơ đãng bổ sung.

Tài xế:"……?"

Có vẻ vì quá buồn chán, ông ấy vừa lái xe vừa cười nói: "Các bạn trẻ như cháu mà cũng tin vào loại chuyện này à?”

“Bởi vì cháu rất thận trọng, luôn nhắc nhở mình phải kiên nhẫn.” Sydel nghiêm túc đáp: “Cho nên dù có hay không, cháu cũng phải loại trừ tất cả khả năng xảy ra các hiện tượng siêu nhiên trước.”

Mặc dù vậy, cô vẫn thường xuyên va phải những thứ không nên nhìn thấy.

Nên nói là cô quá xui xẻo, hay là thế giới này quá nguy hiểm đây… Cho đến bây giờ, Sydel không còn quan tâm nhiều đến vấn đề này nữa.

Dù có chuyện lạ ở khắp nơi, cô cũng không thể vì uống nước gặp phải ma mà không ăn không uống rồi chếc vì khát được.

Nơi nên đi vẫn phải đi, ngôi trường nên đến vẫn phải đến.

“Hahaha,” Tài xế cười sảng khoái, lúc này, hệ thống âm thanh trong ô tô bắt đầu phát bản tin.

“Cơ quan Phát thanh và Truyền hình Nhật Bản đã lên tiếng về chương trình xx phát sóng vài ngày trước, phê phán các tình tiết giật gân trong chương trình. Về các câu truyện ‘kinh dị’, chỉ có thể được coi là một hình thức giải trí và không thể coi là sự thật... Tổ chương trình bị phạt 2 triệu yên. Pháp sư Tendo Baishui bị phạt 300.000 yên...”

Quả nhiên chiếc xe đã bị tắc giữa đường.

“Đó là chương trình gì vậy ạ?” Sydel nghe xong chợt hỏi.

Tài xế thở dài lắc đầu: “Đây cũng là chuyện giữa bọn trẻ các cháu, tôi không hiểu. Hình như chương trình này đang quảng cáo cái gì mà… Cuộc gọi tử thần? Điện thoại của cháu sẽ nhận được một cuộc gọi, tên người gọi đến là tên cháu, nếu nhận cuộc gọi sẽ bị quỷ giếc chếc.”

“Nhưng loại chuyện này nghĩ lại thì không thể nào.” Ông ấy cười ha ha: “Những tin đồn vô lý như vậy vừa nghe đã biết là giả, không phù hợp với logic thực tế, làm sao có thể xảy ra được?”

Sydel: “...Vâng.”

Tài xế cười rất khoái chí, hiển nhiên không tin chút nào.

Cô trầm ngâm một lát: “Nghe cứ như là một cuộc gọi quấy rối vậy, tốt nhất là nên bật chế độ chặn cuộc gọi rác quấy rối trên điện thoại để ngăn tất cả những cuộc gọi không nên nhận, tránh bị vướng vào mấy chuyện phiền phức.”

“Đúng, đúng,” Nhắc đến việc này, tài xế nhiệt tình gật đầu đồng ý: “Mấy nhân viên bán hàng linh tinh đúng là rất phiền phức…”

Rõ ràng, hai thứ phiền phức mà hai người đang nói không cùng bản chất.

Trong cuộc trò chuyện, chiếc xe đã rời khỏi Tokyo và nhanh chóng đến đích.

Sau khi xuống xe, Sydel đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy ngôi nhà mà Margot thuê cho cô.

Sydel dừng lại.

Sydel bối rối.

Cô nhìn ngôi nhà trước mặt, một lời khó nói hết.

……

Ánh sáng tốt, không gian rộng, gần Tokyo, biệt thự song lập, còn có một khu vườn nhỏ.

... Dù nhìn thế nào đi nữa, nó cũng đáp ứng được điều kiện của cô và thậm chí còn vượt quá một số mong đợi.

Ngoài—

Những bức tường và lan can gần nhà phủ đầy tầng tầng lớp lớp thông báo mất tích rải rác như những bông tuyết.

Trên tường có dấu vết lớp sơn trắng bong tróc, rêu mọc đầy tường, cành lá xum xuê in bóng lên tường.

Vốn đó là một khung cảnh rất ấm áp và hài hòa.

Tuy nhiên, dưới bóng cây, trên tường dán đầy thông báo tìm người mất tích với những bức ảnh đen trắng.

Sydel nhìn qua, người mất tích không giống nhau, hơn nữa số lượng khá nhiều.

[Murakami Amarai, nữ, 14 tuổi, sống ở tỉnh Saitama, học sinh lớp 3 Trường Trung học Thành phố, mất tích vào ngày x, tháng x, năm x...]

【Yoshi Murakami, nam, 17,...】

[Kita Yoshimi, nữ, 27,...]

【Deyong Shengye, nam, 33,...】

Sydel thực sự không hiểu. Đây rõ ràng là thông báo tìm người mất tích, nhưng những bức ảnh kèm theo đều là ảnh đen trắng, thoạt nhìn trông cứ như những bức ảnh trên cáo phó, thông báo tin tức về cái chếc của những người này.

Những tờ giấy trắng như tuyết dán chồng chéo lên nhau, giống như những con giòi trắng xóa bám dày đặc trên tường, cộng với loạt ảnh đen trắng với những khuôn mặt vô cảm, trông cực kỳ quỷ dị.

Sydel lùi lại một bước, nhìn thấy một khuôn mặt xám xịt trên cửa sổ tầng hai của ngôi biệt thự nhỏ.

Cậu bé với làn da trắng xám và đôi mắt đen láy đang ngây người bám trên cửa sổ tầng hai, hình như đang nhìn cô.

Nỗi oán hận mạnh mẽ và lạnh lẽo tỏa ra từ căn nhà.

Sydel: “...”

Cô im lặng hồi lâu rồi lấy điện thoại, mở ra, chụp ảnh ngôi nhà ma quái này, chụp cả những tờ giấy báo cũ kỹ kia rồi gửi cho Margot bên kia đại dương.

Sau khi gửi tin nhắn, Sydel gọi điện cho Margot, thân mật hỏi: “Bạn yêu, cậu nghĩ ngôi nhà này có thể ở được không?”

Sau khi nhận điện thoại, Margot: “?”

Sau khi xem bức ảnh Sydel gửi, Margot: “...ah hahaha.”

Margot áy náy cười xòa: “Mình cũng không biết... nội thất bên trong khá tốt, mình cứ tưởng –“

“Ai biết bên ngoài nó đáng sợ như vậy.”

Margot ho hai tiếng, cố gắng giải thích: “Thật ra, ban đầu mình định thuê cho cậu một căn nhà ở Tokyo, nhưng giá ở đó khá đắt... Gần đây mình lại hẹn hò với một cô bé, không có nhiều tiền...”

Sau khi nghe Margot giải thích, Sydel: “.”

Thật ra từ khi vào đại học, Margot vừa làm vừa học và không mấy khi xin tiền sinh hoạt của dì Janet. Hơn nữa, trong thời gian này, đúng lúc cô ấy đang yêu đương một cô bé nên đã tiêu rất nhiều tiền.

Nhưng sau khi Sydel tìm cô ấy, mặc dù Margot rất xấu hổ lại không dám thừa nhận rằng cô ấy đã tìm rất lâu mới được một căn nhà siêu rẻ, rất tiết kiệm chi phí.

Cũng là nơi Sydel đang đứng bây giờ.

“Cậu thiếu tiền có thể bảo mình mà,” Sydel không nói nên lời, “Cậu đã trả bao nhiêu?”

Margot: “..Ờm.” Cô ấy ngập ngừng và thốt ra một con số.

Quả thực là rất rẻ, xem ra không thể tùy tiện lợi dụng món hời được.

Sydel thở dài: “Để mình chuyển tiền cho cậu trước. Còn nữa, sau này nếu thiếu tiền thì nhớ đến tìm mình——”

“Đừng thấy của rẻ mà ham.” Cô nghiêm túc nói, giống như bà mẹ già đang dạy dỗ con gái.

Cái giá của việc ham rẻ có khi là tính mạng đó.

Margot hơi xấu hổ, cô ấy trả lời: “Được rồi. Vậy mình sẽ trả lại căn nhà đó...”

“Không cần,” Sydel ngẩng đầu nhìn linh hồn trong nhà, suy nghĩ một lúc: “Cậu thuê thêm nửa năm nữa đi, lát nữa mình sẽ trả tiền thuê cho cậu.”

Mặc dù cô sẽ không sống trong đó, nhưng...

Một ngôi nhà ma ám như thế này tốt hơn là nên để trống.

Sau khi gọi cho Margot, Sydel do dự một lúc rồi thực hiện một cuộc gọi khác.

Vẫn chưa tìm được nhà, mà cô cũng không muốn ở khách sạn, xem ra lại phải ở trong ký túc xá do trường sắp xếp rồi.

“Xin chào, ai đấy ạ?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của một cô gái vang lên trong điện thoại.

Sau khi Sydel tự khai ra danh tính của mình, Suzuki Misa, đàn chị phụ trách tiếp đón cô cười giòn tan: “Vậy là em muốn ở ký túc xá à? Em Sydel, bắt taxi đến trường trước và đợi chị ở phòng Giáo vụ một lúc nhé. Giờ chị đang đón những người khác ở nhà ga.

Hình nhìn cô ấy thấy người đang đợi, Suzuki Misa gọi lớn: “Em Kawa!”