Bị Giết Bởi Bạn Cùng Lớp, Tôi Trở Thành Sứ Giả Của Thần

Chương 01




Giờ hiện đang là giờ giải lao ở trường. Trong khi những người bạn cùng lớp của tôi đang nói chuyện ầm ĩ và làm việc riêng thì tôi ngồi vào chỗ, hoàn tất việc chuẩn bị cho lớp học tiếp theo và đọc cuốn sách mà tôi yêu thích.

Tôi thường bị nói rằng bản thân có hơi quá cứng nhắc, nhưng thực ra thì cuốn sách tôi đang đọc là truyện fantasy đó.

Tôi cũng rất thích anime và trò chơi điện tử, và nếu có thể, tôi sẽ dành cả ngày để chơi. Tôi khá cao lớn, nhưng lại không giỏi thể thao, tôi cũng không béo, nhưng lại có một khuôn mặt không mấy nổi bật. Tôi chính là hiện thân của một học sinh trung học bình thường.

Khi đang đấu tranh với những cảm xúc trong lòng, tôi một lần nữa hướng ánh mắt về những dòng chữ trên trang giấy.

Đó cũng là lúc sàn nhà bắt đầu phát ra một thứ ánh sáng xanh nhạt.

Các bạn cùng lớp của tôi cũng đột nhiên bắt đầu ồn ào.

(Tình huống này… Không thể nào!)

Khi những suy nghĩ siêu thực đang tràn ngập tâm trí tôi, thì tầm nhìn của tôi đã bị bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết.

◇◇◇

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ngủ trong bộ đồ đồng phục ở một nơi mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi từ từ mở mắt ra và thấy rằng xung quanh mình là mọi người trong lớp, họ đang rúc vào nhau mà ngủ.

(Con trai và con gái rúc vào nhau thế này làm mình cảm thấy kỳ kỳ… Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?)

Và rồi, tôi chợt nhớ ra rằng chúng tôi đã bị dịch chuyển đến một thế giới khác.

Mọi người trong lớp vẫn chưa tỉnh dậy, và tôi chắc chắn rằng cái người đã triệu hồi bọn tôi vẫn còn đang ở đâu đó gần đây, nên tôi quyết định suy nghĩ trong khi vẫn giữ nguyên vị trí hiện tại của mình.

Thật không thể tin được, tôi và cả lớp đã bị triệu hồi tới thế giới khác... Đây là trường hợp khả thi nhất có thể xảy ra rồi.

(Mình sẽ giả vờ thức dậy khi mọi người dậy hết, nhưng cho tới lúc đó thì làm gì bây giờ? Có khá nhiều thứ sẽ xảy ra khi một người bị dịch chuyển sang thế giới khác, và trong đa số trường hợp thì bọn tôi sẽ được chào đón một cách rất nồng nhiệt, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì sao?)

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách suy nghĩ nhiều nhất có thể để cho những ý nghĩ hoảng loạn không len vào đầu.

(Mình nên làm gì bây giờ? Mình không biết tại sao cả lớp lại được triệu hồi, và chắc chắn rằng việc mang 25 học sinh tới đây không hề hữu ích một tẹo nào. Có lẽ kẻ triệu hồi sẽ ném bọn mình đi lao động khổ sai hay gì đó, nhưng việc triệu hồi bọn tôi lại tốn quá nhiều công sức để việc đó có thể khả thi. Tất nhiên là trừ khi bọn tôi có một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.)

Trong khi cố gắng giả vờ rằng mình đang trằn trọc trong giấc ngủ, tôi cuộn tròn cơ thể mình.

(Cửa sổ trạng thái, mở.)

Ngay khi tôi bắt đầu hối hận về hành động ngu ngốc của mình, mắt tôi đột nhiên mở to khi một cửa sổ bán trong suốt xuất hiện trước mặt tôi.

May là tôi đã chuyển tư thế sao cho không ai có thể nhìn thấy tôi khi đang làm vậy.

MAKOTO TSUYAMA

Tuổi: 16 | Giới tính: Nam

Sức bền: 10



Mana: 30 (300)

Sức mạnh: 10

Sức chịu đựng: 15

Trí tuệ: 53

Kháng cự: 17

Nhanh nhẹn: 15

Danh Hiệu: Kẻ Ngoại Giới

Kỹ Năng: Dịch Thuật/Hợp Đồng


(Cái gì đây?)

Tuổi và giới tính thì chuẩn rồi, nhưng tôi không biết mấy chỉ số kia là cao hay thấp nữa, có gì để so sánh đâu.

Đặc biệt là cái chỉ số mana ấy.

(30 (300) là sao? Theo danh hiệu của tôi thì chắc kèo rằng thế giới này không phải trái đất. Cơ mà việc bảng trạng thái thực sự hiện lên cũng đủ để chứng minh chuyện đó rồi.)

Cuối cùng là kỹ năng. Trong hầu hết các bộ truyện, những người từ thế giới khác thường được triệu hồi vì kỹ năng gian lận của họ.

Và kỹ năng của tôi cũng khá là dễ hiểu.

«Dịch thuật» là một Kỹ năng tuyệt vời cho phép tôi dịch bất kỳ ngôn ngữ nào và loại bỏ rào cản ngôn ngữ khi bị triệu hồi sang thế giới khác.

(Nếu mình có kỹ năng này ở trái đất thì sẽ tiện lắm đây, có khi còn kiếm được khối tiền đó chứ.)

Cơ mà chắc là ai cũng phải có cái này khi bị triệu hồi rồi.

Cái còn lại là «Hợp Đồng». Một kỹ năng cho phép tôi thực thi một hợp đồng hoặc một lời hứa, mà nếu như bị vi phạm bằng bất kỳ lý do nào, sẽ dẫn đến cái chết của một trong hai bên ký hợp đồng. Nói thẳng ra thì nó giống như Thiên Phạt ấy.

Hơn nữa, kỹ năng này có thể được kích hoạt ngay cả khi hai bên chỉ hứa suông bằng lời nói. Chỉ cần hai bên xác nhận và cam kết rằng sẽ thực hiện lời hứa, dù có đang nói dối hay không thì kỹ năng vẫn sẽ có hiệu lực.

Nói cách khác, ngay cả khi ta chỉ đùa rằng "Ê, mày mà tán được em gái đứng đằng kia thì tao sẽ cho mày 5000 đô ngay và luôn." "Ok, chơi luôn sợ gì." Thì kỹ năng vẫn sẽ được kích hoạt, và nếu như hợp đồng bị hủy hay điều khoản trong hợp đồng bị vi phạm thì hình phạt vẫn sẽ được thực thi, bất kể lý do.

Ngoài ra thì hợp đồng cũng có thể được áp dụng cho nhiều người. Tuy nhiên, chỉ có trưởng nhóm hoặc người được ủy quyền mới có quyền nhận hợp đồng.

Cho nên, việc gọi một người ngẫu nhiên trong một vương quốc nào đó và bắt họ ký một hợp đồng áp dụng lên toàn vương quốc là không thể.

Ngoài ra, nếu tôi lập hợp đồng giữa hai nhóm thì một bên chắc chắn sẽ là tôi, và nếu như tôi không phải là trưởng nhóm thì hợp đồng sẽ lập tức chuyển sang áp dụng cho mỗi tôi với nhóm đối phương.

Tùy thuộc vào cách tôi sử dụng nó, nó có thể trở thành một kỹ năng mạnh mẽ hoặc vô dụng tùy tình huống.


Tuy nhiên, bất kể tính hữu dụng của kỹ năng này ra sao, điều quan trọng là phần lớn mana của tôi đã bị nó chiếm giữ.

Mana của tôi chỉ được hiển thị là 30 (300), vì kỹ năng của tôi đã sử dụng gần hết 300 Mana ban đầu, khiến tôi giảm xuống chỉ còn 30.

(Cái này làm tôi thấy khó xử quá. Nếu nhìn qua thì sẽ thấy rằng mana của tôi đang cao nhất, xếp sau là Trí tuệ với 53. Nhưng tôi còn chẳng biết mớ này là cao hay thắp nữa... Nếu như đây là game thì với cái chỉ số này, tôi còn chẳng qua nổi tầng một dungeon nữa...)

Tôi đã định dành thời gian của mình một cách lặng lẽ ở thế giới này, nhưng chắc chắn rằng kỹ năng «Hợp Đồng» của tôi sẽ không cho phép tôi làm vậy.

Nhưng nó cũng là thứ có thể giúp tôi có được một cuộc sống dễ dàng ở thế giới này, nơi tôi không có sự giúp đỡ nào cũng như chưa biết được điều gì là đúng hay sai.

Tuy nhiên, kỹ năng này hoàn toàn có thể đẩy tôi vào con đường nô lệ nếu tôi không sử dụng nó đúng cách.

Vì vậy, chỉ có một thời điểm thích hợp để sử dụng nó.

Đó là lúc tôi gặp được người đứng đầu vương quốc này. Nhưng, sẽ rất rủi ro nếu người ấy có đủ thông minh để nhận ra ý định của tôi. Tôi sẽ phải ký hợp đồng với người đó trước khi bị phát hiện.

(Xét cho cùng, bọn tôi chỉ là những học sinh trung học bình thường. Chắc chắn rằng bọn tôi sẽ không có đủ sức mạnh lẫn ý chí để sống sót ở nơi đây. Nhưng nếu đã vậy thì tôi chỉ cần quyết định kết quả trước khi họ có thể làm gì bọn tôi.)

Khi tôi ngồi yên suy ngẫm về tình hình, tôi nhận thấy xung quanh mình đang rất hỗn loạn và hầu hết các bạn cùng lớp cũng đã thức dậy.

Nếu được thì tôi muốn được ai đó đánh thức hơn, nhưng có vẻ ai cũng quá bối rối để có thể để tâm cho người khác.

Tôi đứng thẳng người lên như thể mình vừa mới tỉnh dậy và quan sát xung quanh.

"Huh? Đây là nơi nào?"

Tôi nói, giả vờ không biết gì hết và đánh giá tình hình hiện tại.

Mặt sàn là một tấm thảm thoải mái trải trên bề mặt giống như đá cẩm thạch, xung quanh là những đồ trang trí công phu được đính trên tường và cột. Có vẻ như đây là một căn phòng bên trong một lâu đài.

Mặc dù tôi đã gặp khung cảnh này khá nhiều lần trong các game mình từng chơi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cảnh này ngoài đời. Bọn tôi hiện đang tập trung ở trung tâm căn phòng, được bao quanh bởi khoảng 10 người mặc áo giáp mà tôi chỉ có thể cho là hiệp sĩ.


Cũng có những người trông giống như phù thủy đang cầm một cây trượng cao bằng mình và mặc áo choàng che mặt.

Các pháp sư tỏ ra mệt mỏi, vai họ nặng trĩu như thể sắp ngất tới nơi. Chắc là do hết mana do vừa triệu hồi bọn tôi đây mà.

◇◇◇

Khi tôi quan sát xung quanh, tất cả các bạn cùng lớp của tôi đều đã thức dậy, ngay sau đó, cánh cửa duy nhất của căn phòng mở ra.

Bước vào phòng là một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, đi cùng với khoảng năm nhân vật giống hiệp sĩ và có bộ áo giáp giống với mười người đang ở xung quanh chúng tôi.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen trắng lộng lẫy, tôn lên vóc dáng của cô, bầu không khi xung quanh cô toát ra khí chất trang nghiêm với một ánh mắt có chút bí ẩn. Cô ấy có những đường nét cân đối và có vẻ trạc tuổi bọn tôi hoặc lớn hơn một chút.

Những người đẹp mang phong cách phương Tây là một điều hiếm thấy ở Nhật Bản, đặc biệt là khi cô ấy tỏa ra một hào quang ghi chữ "Công Chúa" không thể nhầm đi đâu được.

Vẻ đẹp của cô ấy không chỉ làm say đắm tôi mà còn thu hút sự chú ý của cả con trai lẫn con gái.


Có lẽ đáng chú ý nhất là cách Takatoshi Ichinari, người đứng đầu lớp chúng tôi, nhìn cô ấy như thể bị mê hoặc.

Với một người đã quen với việc bị vây quanh bởi gái đẹp mà còn như thế thì chỉ có thể nói là cậu ta đã rơi vào lưới tình rồi thôi.

Sau một khoảng im lặng, người phụ nữ kia cất tiếng trong khi cúi đầu xin lỗi chúng tôi, “Ta xin lỗi vì đã đột ngột triệu hồi các cậu đến vương quốc này.”

Một số học sinh trong lớp khi nghe thế đã lên tiếng phản đối như:

“Vậy thì ngay từ đầu đừng có triệu hồi chúng tôi!”

“Nếu định xin lỗi thì hãy đưa chúng tôi quay lại đi!”

Khi họ làm vậy, các hiệp sĩ xung quanh người đẹp tóc vàng trừng mắt nhìn họ.

Ichinari nhìn những người vừa nói với vẻ thất vọng, nhưng bọn họ cũng có ý đúng mà. Những người thấy ổn với chuyện tự dưng bị triệu hồi mới là người không nhận thức được tình trạng của vấn đề.

Còn tôi thì chỉ biết tùy cơ ứng biến thôi, bây giờ chưa phải lúc để hành động.

Ý chí của tôi sẽ chẳng thể trụ được lâu nếu như tôi không vứt đi cái sự lo lắng và sợ hãi về tương lai đang bao trùm lấy cả lớp bây giờ.

Người đẹp tóc vàng dùng tay kiềm chế các hiệp sĩ. Sau đó cô ấy lại cúi đầu với vẻ mặt xin lỗi.

Một trong những hiệp sĩ sau đó gọi cô là "Công chúa!" như thể để xác nhận danh tính của cô ấy.

"Ta triệu hồi mọi người tới đây vì ta muốn các cậu chiến đấu chống lại Quỷ Vương, kẻ đang đe dọa đến vương quốc của chúng ta. Như các cậu có thể thấy, đây là một thế giới khác với thế giới mà mọi người đang sống. Và bọn ta đã phải mất rất nhiều sức mạnh để có thể đưa các cậu tới đây. Tuy nhiên, vương quốc này lại có vòng tròn ma thuật triệu hồi, nhưng không có vòng tròn ma thuật giúp các cậu quay trở lại. Nhưng nếu mọi người có thể đánh bại Quỷ Vương, thì các cậu có thể dùng vòng tròn ma thuật ở lâu đài của Quỷ Vương để quay về."

"Vậy là nếu bọn tôi giết Quỷ Vương thì bọn tôi có thể trở lại trái đất?" Ichinari hỏi.

"Đúng vậy, đó là những gì ta đã được kể cho." Công chúa nói, trả lời câu hỏi của Ichinari.

(Một câu chuyện khá sáo rỗng… Nhưng ít ra thì mục tiêu của bọn tôi cũng đơn giản và ai cũng hiểu được nó. Cơ mà tôi lại thấy khó chịu trước cái cách giải thích nửa mùa kia. Cứ như thể họ chỉ đang nói kiểu "Quỷ Vương là xấu, Quỷ Vương là phe ác, giết hắn đi rồi các người có thể về nhà" ấy.)

Nhưng, cái câu chuyện sáo rỗng đó lại đánh trúng cái khao khát được trở thành nhân vật chính của học sinh trung học bọn họ.

Hơn nữa, bảng trạng thái cũng tồn tại ở thế giới này. Nó sẽ khiến cho bọn họ hăng máu hơn nữa và quên đi cái lý do tại sao mình lại phải chiến đấu.

(Cơ mà chỉ số của tôi lại khá yếu nên thay vì thấy phấn khích, tôi lại thấy hụt hẫng...)

"Ta có thể đưa các cậu tới một căn phòng khác để thảo luận chi tiết hơn không?"

Một câu nói đang nghi hết sức, nhưng bọn tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo.

◇◇◇