Bị Ép Làm Nhân Viên NPC Trong Vô Hạn Lưu

Chương 9: Bọn họ rất hiếu khách




Người chơi xếp hạng nhất trong lòng ôm một NPC, tuy rằng hai người rất hợp nhau về ngoại hình, nhưng sự kết hợp này vẫn rất kỳ lạ.

Mọi người sau khi hồi phục thị lực không khỏi nhìn bọn họ, vụ nổ trước đó tạo thành ngọn lửa giờ đã rất nhỏ.

Bị ôm nhìn, Trần Lật da mặt mỏng gần như lập tức đỏ lên.

Phó Mạc Ương cúi đầu mỉm cười, thưởng thức nửa ngày.

Thật sự rất dễ thương.

Vóc người cao lớn của hắn vừa vặn ngăn cản chặt chẽ NPC nhỏ bé đáng thương này lại, những người chơi tò mò bên ngoài không ai biết rằng NPC thần bí trong trí tưởng tượng của họ đang khẽ run lên vì xấu hổ.

Những ngón tay của cậu vô thức nắm lấy một góc quần áo của người đàn ông, đốt ngón tay hồng hào trở nên có chút trắng bệch vì dùng sức.

Trước khi đùa cậu đến giới hạn, Phó Mạc Ương đã chủ động buông tay, không nhanh không chậm nhìn nhìn về phía ánh lửa: "Tới rồi."

Cái gì tới?

Trần Lật sửng sốt một chút, vừa muốn nổi giận đã bị dễ dàng phân tâm, nhìn về phương hướng hắn đang nhìn.

Chỉ thấy một chiếc xe buýt ma lao ra giữa ngọn lửa, trên đó vẫn còn những tia lửa cháy nhưng hoàn toàn không cách nào đốt cháy được thân xe.

Xe buýt lộ ra nguyên hình, bên trong lộ ra bầu không khí u ám, bên ngoài thân xe một màu đen tuyền tĩnh mịch, trên cửa sổ có rất nhiều vết cùng dấu tay đẫm máu, hai đèn pha biến thành hai nhãn cầu khổng lồ dày đặc tia máu, trên đỉnh còn có một số cái đầu lâu với ngọn lửa màu xanh trên đầu không ngừng há miệng.

Nghĩ đến vừa rồi chính mình ngồi trên chiếc xe như vậy tới thôn, sắc mặt người chơi đều có chút khó coi.

Trên chiếc xe buýt ma rõ ràng không có ai, nhưng nó tự động dừng lại khi đến cổng làng như chưa từng có cảnh hung hãn vừa nãy.

Trần Lật ngẩng đầu nhìn nó, trong lòng có chút sợ hãi, rụt rè lùi về sau một bước, vô tình đưa mình trở lại vòng tay rộng rãi của nam nhân.

Phó Mạc Ương thuận thế tiếp thu, cố ý không nhắc nhở, từ góc độ của người khác mà nói, hai người đứng ở đó rất thân mật.

Thấy cậu sợ hãi, chiếc xe buýt bấm còi hai lần.

Sau đó nó liền trơ mắt nhìn chủ nhân con người của nó càng trở nên sợ hãi hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng hồng trở nên tái nhợt đến đáng thương.

Hai con ngươi cực lớn trên đèn pha chớp chớp, không dám phát ra tiếng động.

Trần Lật quỷ dị nhìn ra sự ủy khuất cùng vô tội trước hành động của nó.



Cậu sững người một lúc, nghĩ đến sự thoải mái của mình khi ngồi trên xe buýt, không hiểu sao cảm thấy chiếc xe buýt này hẳn không có ác ý với mình.

Hơn nữa nó là bị người chơi lợi dụng chứ không muốn tự nguyện rời đi, đã vậy còn tự mình lái trở về giải quyết vấn đề lúng túng không có xe đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Vì vậy cậu lấy hết dũng khí hỏi: "Người trên xe đâu?"

Chiếc xe buýt bỗng nhúc nhích 2 con mắt đèn pha, cố gắng nhìn về phía sau, ra hiệu rằng người kia đang ở trong ngọn lửa phía sau.

Có thể là do luật chơi, ngọn lửa đủ để đốt cháy cả ngọn núi đã nhỏ lại và không có ý định lan rộng, nhưng trong vụ nổ vừa rồi, chắc hẳn cơ thể người kia đã bị thổi thành tro bụi.

Đối với cái chết của những người mới coi thường quy tắc, những người chơi cũ đã chết lặng rồi, chỉ có hai người chơi mới là Y Y và Trình Tuấn là lộ ra không đành lòng.

Người chơi cũ càng để ý nhiều hơn đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn phải đi trên chiếc xe buýt ma quái này, họ cảm thấy có chút buồn nôn.

Trần Lật ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ là đơn thuần nhát gan sợ hãi.

Sau khi phát hiện xe buýt ma thật sự có thể giao tiếp, cậu thả lỏng một chút, thận trọng hỏi: "Có thể biến trở về hình dạng ban đầu không?"

Chiếc xe buýt ma lại chớp mắt lần nữa và biến thành một chiếc xe buýt du lịch bình thường với một tiếng vù vù.

Trần Lật thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bởi vì nghề nghiệp của cậu là vẽ tranh kinh dị, cần không ngừng tìm tòi cảm hứng, lòng hiếu kỳ đến một thời điểm nào đó sẽ trở nên rất nặng, giống như một con mèo được cưng chiều trong lòng bàn tay, duỗi móng ra cào cào.

Hắn hỏi: "Còn đổi được không?"

Đèn pha nhấp nháy, chiếc xe buýt ma tận tâm tận lực nghĩ lấy lòng cậu chủ nhỏ của nó.

Nếu lúc này có người khác đưa ra yêu cầu, nó đại khái rất có thể sẽ trực tiếp nhấn ga đụng vào, nhưng cậu chủ nhỏ thì khác.

Nhìn đôi mắt ươn ướt và cái miệng bĩu ra tự nhiên ấy, ai nỡ từ chối người đẹp bé nhỏ, cũng như giọng nói nhẹ nhàng và mùi hương hấp dẫn quỷ quái của cậu.

Đơn giản khiến ma, à không, khiến xe buýt say, cho dù bây giờ cậu chủ có bảo nó nhảy xuống vực, nó cũng sẽ lái xe không chút do dự.

Sau đó, xe buýt ma nghe thấy yêu cầu khiến nó muốn đóng băng cmnl.

Trần Lật cho là nó nghe không rõ, hơi cao giọng nhắc lại: "Có thể biến thành màu hồng không?"

Cậu không có sở thích đặc biệt nào với màu này mà chỉ cảm thấy rất hiếm khi thấy những chiếc xe màu hồng.

Sau 1' lăn qua nhảy lại giữa sự tôn nghiêm của 1 chiếc xe ma và yêu cầu của cậu chủ nhỏ, chiếc xe buýt ma cuối cùng đã quyết định - tôn nghiêm mie gì tầm này nữa!

Lại vù một tiếng, chiếc xe buýt trước mặt chuyển sang màu hồng dịu dàng như trái tim thiếu nữ, những ô cửa sổ ban đầu có dấu tay đẫm máu biến thành móng vuốt mèo, trên đó dán những hình dán trái tim dễ thương, ngay cả đèn pha cũng được bao quanh bởi một vòng ren trắng, ghế ngồi trong xe đều màu hồng.

Xe buýt ma nháy đèn với hy vọng nhận được lời khen.

Trần Lật bây giờ triệt để hết sợ hãi rồi, sự chú ý của cậu dễ dàng bị chuyển hướng, không còn nhớ nỗi sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng thực sự của xe buýt ma vừa rồi.

Cậu nhẹ nhàng kéo khóe miệng, ánh mắt sáng ngời: "Thật lợi hại nha."

Cậu ấy khen tôi! Cậu ấy thích tôi!!!

Chiếc xe buýt dường như mất kiểm soát ngay lập tức, dồn sức đánh vào đèn pha và bấm còi, lần này, tiếng còi phát ra không phải là một tiếng hét chói tai mà là tiếng meo meo dễ thương bấm một lần ba tiếng meo và thậm chí cả tiếng rung, nếu như không phải nó còn nhớ thân thể của chủ nhân là con người yếu ớt, nó đã cao hứng nhào tới rồi.

Phó Mạc Ương: "... không có tiền đồ."

Nói là nói như vậy, hắn cúi đầu nhìn xuống thiếu niên cao hứng trong ngực mình, mặt mày đều nhu hòa.

Người chơi biến thành tấm bối cảnh bên cạnh mắt thấy hết thảy: "..."

Tất cả đều há hốc mồm.

Không những không cảm thấy khá hơn mà thậm chí còn sợ hãi hơn.

Thế mà nhẹ nhàng như vậy liền khiến chiếc xe ma quỷ khí âm trầm hoàn toàn thay đổi, NPC này thực sự không đơn giản!!



Phải biết rằng đạo cụ đặc biệt như xe buýt ma nói chung rất tàn nhẫn với người chơi, chỉ một số ít người chơi có thể nhận được đạo cụ sau khi trò chơi kết thúc, mà cũng không thể là một vật thể lớn như ô tô, nhiều nhất chẳng hạn như đôi giày thêu màu đỏ của cô dâu ma, mặc dù tác dụng của nó có hạn, nhưng nó có thể cứu mạng vào những thời điểm quan trọng, rất được người chơi hoan nghênh.

May mắn ban đầu họ không coi thường vì ngoại hình giống nhân loại của cậu, nếu không thời điểm trên xe có thể đã vô tình vi phạm một số "quy tắc" và ngỏm trên xe luôn rồi.

Vấn đề xe buýt đã được giải quyết, không có lý do gì để ở lại lâu hơn nữa.

Sau khi Trần Lật nói lời tạm biệt với chiếc xe buýt ma và hướng trong thôn đi vào vài bước, lúc này mới nhận ra rằng cổ tay của mình vẫn đang bị Phó Mạc Ương nắm lấy.

Người đàn ông dường như không sử dụng bất kỳ lực nào, nhưng nắm tay mười phần vững chắc.

"Buông tôi ra." Trần Lật âm thanh nho nhỏ mở miệng.

"Không buông." Phó Mạc Ương giật giật khóe miệng, cố ý cũng thấp giọng nói.

Trần Lật phồng má: "Buông ra!"

Cậu không muốn động tĩnh bên này bị người chơi chú ý, mặc dù bọn họ đã nhìn thấy rồi, nhưng xem ra còn đang thảo luận cái gì.

Phó Mạc Ương không những không buông tay mà còn vuốt nhẹ một cái, để lại một vết đỏ nhạt trên cổ tay trắng nõn của cậu.

Làn da quá mỏng manh để lại vết hằn quá dễ dàng, điều này chỉ khơi dậy sở thích lăng nhục ngược đãi của đàn ông.

Hắn rất muốn lưu lại dấu ấn của mình trên người cậu.

Tốt nhất là thông qua chút thủ đoạn khác.

Những người chơi đã thảo luận xong, bước tới.

Trần Lật không thể làm gì khác ngoài việc bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm, cố gắng làm cho mình trông uy nghiêm một chút.

Mặc dù bộ dáng này rơi vào trong mắt Phó Mạc Ương chỉ giống như một con mèo đi loạng choạng, cố gắng vẫy chân hung hăng bảo người khác đừng lại gần.

Đầu trọc đứng ở phía trước lén lút liếc nhìn Phó Mạc Ương, hắn thật sự không hiểu tại sao người này lại ở gần 1 NPC đáng sợ như vậy, cũng may từ góc độ của bọn họ nhìn không thấy hai tay đang kết giao, nếu không thì chỉ có kinh hoàng hơn.

Cuối cùng càng nghĩ cũng chỉ có thể phân loại thành tên này là tên điên.

Để không tiết lộ tên thật của mình, nhiều người chơi có biệt danh riêng nhưng Phó Mạc Ương thì không, hắn làm việc quái đản dùng tên thật chính mình nhưng khi thảo luận trên diễn đàn, mọi người lại đặt cho hắn biệt danh - "Chúa tể".

Nghe nói chỉ cần là hắn tham gia trò chơi, cuối cùng hắn đều sẽ trở thành chúa tể của tràng đấu đó.

Nhưng xét từ góc độ hiện tại, ngoài hành động thất thường ra thấy cũng không có khoa trương như diễn đàn đã nói.

Đầu trọc không biết chính là, lần này sở dĩ không có làm loạn trò chơi là bởi vì hắn đã tìm được người hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn.

Trần Lập: "Có chuyện gì không?"

Cậu mở miệng thu hút sự chú ý của người chơi về mình.

Ngoài mặt thì rất thờ ơ, nhưng trong lòng thì thầm cầu nguyện bọn họ đừng nhìn thấy bàn tay mình đang bị nắm chặt, nếu không thì quá mức làm hỏng hình tượng của NPC rồi.

Đầu trọc nhất thời căng thẳng: "Chúng tôi muốn hỏi cậu một chút về thôn này, chúng ta đều tò mò trong thôn này vì cái gì không nuôi bất kì súc vật nào."

Đây là những gì họ vừa thảo luận và quyết định nhất trí.

Người chơi có thể nhận được manh mối từ NPC dẫn dắt mà những lời NPC dẫn dắt nói sẽ không bao giờ gạt người.

Chỉ là sẽ có giấu giếm hoặc chơi chữ để cố tình dẫn dắt họ đi sai hướng, nên điều này vừa có lợi vừa có hại cho người chơi.

Vốn dĩ ngày đầu tiên không có ai chết, bọn họ muốn tự mình đi tìm thêm manh mối, nhưng hiện tại đột nhiên có 2 người chết, tình thế cấp bách bọn họ chỉ có thể đi hỏi.

Trần Lật cảm thấy có chút khó hiểu, cậu so với những cao thủ này cũng không biết nhiều lắm!

Tuy nhiên, hệ thống lại biến mất vào lúc này.



Cậu chỉ có thể kiên trì nói tất cả những từ có trên bảng nhiệm vụ: "Thôn này trước đây có chăn nuôi gia súc, dê, gà và vịt, chúng khá nhiều nên hàng tháng đều tổ chức lễ hội ăn thịt, lò mổ được xây dựng vào thời điểm đó, nhưng đột nhiên vào 2 năm trước, tất cả gia súc, dê, gà, vịt đều biến mất, trong thôn liền không nuôi thêm con nào nữa."

Đó là tất cả những gì cậu biết.

Những người chơi đều trầm tư, bọn họ đã nghĩ tới đoạn này, bọn họ vô cùng sợ hãi nếu không cẩn thận sẽ mắc phải cái bẫy nào đó.

Không ai tin rằng Trần Lật đã nói hết mọi thứ mà cậu biết.

Trời đã tối, rất ít người sẽ hành động vào buổi tối trong phó bản kinh dị, tỷ lệ tử vong vào ban đêm cao hơn nhiều so với ban ngày.

Các người chơi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tất cả đều đi vào sân.

Trần Lật thở phào nhẹ nhõm, cậu hung dữ nhìn Phó Mạc Ương: "Mau buông ra."

Bởi vì sự ngây thơ vô tội trong đôi mắt hạnh nhân tròn, cái liếc chằm chằm này giống như đang quyến rũ hơn.

Phó Mạc Ương cười khẽ.

Nhóc con đã dũng cảm hơn một chút khi đối mặt với hắn.

Giống như một chú mèo con được cưng chiều mà kiêu, làm sao cũng không khiến người ta ghét nổi.

Vì vậy hắn cố ý cụp mắt xuống: "Cậu không tò mò ban ngày tôi làm cái gì sao?"

Kỳ thật cậu rất tò mò, nhưng Trần Lật vẫn là quay đầu lại, mười phần dứt khoát nói: "Không hiếu kỳ!"

Phó Mạc Ương vẻ mặt đau lòng: "Tôi đang chuẩn bị một bất ngờ cho cậu đó."

Trần Lật không khỏi chớp chớp mắt.

Nội tâm tò mò dần dần mở rộng, giống như có người lấy lông vũ gãi gãi vào trong lòng.

Phó Mạc Ương không nhanh không chậm: "Là một bí mật kinh thiên động địa á."

Quả nhiên, mèo con đã cắn câu.

Trần Lật mím môi, không tự chủ được nữa ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê mang: "Là, là cái gì thế?"

Tác giả có lời muốn nói:

Vừa thấy người nào đó liền biết không có chuyện tốt. ( chỉ chỉ trỏ trỏ)