Răng rắc...
Đó là tiếng giẫm nát cành khô trên đường.
Tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, cuối cùng dừng lại ở lò mổ cửa.
Lò mổ rất nhỏ, chỉ cần người bên ngoài đi vào là có thể nhìn rõ ràng.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Trần Lật phản ứng đầu tiên chính là trốn!
Vừa rồi cậu bị nhóm thôn dân kia uy hiếp, hiện tại không muốn nhìn thấy bất kỳ thôn dân nào xuất hiện nữa.
Dưới thớt để chặt thịt chỉ có thể chứa hai người, vì vậy Trần Lật trực tiếp kéo Phó Mặc Ương ngồi xổm xuống.
Đây hoàn toàn là một động thái tiềm thức khi nguy hiểm đến.
Phó Mặc Ương hài lòng với chi tiết này, và hắn thoải mái cùng thu mình vào một nơi nhỏ.
Hắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây.
Chỉ là Trần Lật rõ ràng đã đánh giá thấp kích thước của người đàn ông, hắn có cơ bắp rõ ràng, vì vậy vị trí vừa đủ cho hai người trở nên vô cùng chật chội khi bị cánh tay và chân dài của người đàn ông chen chúc.
Quần áo cọ xát vào nhau, cậu hoàn toàn bị hắn ôm vào trong lòng.
Trần Lật nhất thời sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tư thế ái muội như vậy.
Thanh âm tươi cười của nam nhân từ trên đỉnh đầu vang lên: "Hoàn cảnh đặc biệt."
Lời giải thích đều mang vẻ hững hờ, để cho người ta nghe xong liền biết rằng hắn có ý đồ xấu.
Cố ý ôm cừu nhỏ vào lòng, quấn chặt lấy nhau, gần đến nỗi nhịp tim hòa vào nhau.
Trong cơn mê, hai nhịp tim dần dần đồng bộ, không phân biệt được ai với ai.
Trần Lật rất nhanh liền không rảnh lo tới vấn đề thân mật, bởi vì người bên ngoài đứng ở cửa một hồi xác định không có nguy hiểm đã đi vào.
Bước chân dừng lại trước bàn, mà bọn họ hiện tại trốn vào khoảng trống thấp hơn sau bàn.
Trần Lật nín thở.
Ai sẽ đến lò mổ?
Đồ tể.
Không chỉ một người nghe thấy tiếng bước chân.
Phó Mặc Ương nheo mắt lại thưởng thức cơ thể run rẩy của cừu con vì sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng vươn cánh tay còn lại xoa xoa vài cái sau gáy để trần của thiếu niên, yên lặng an ủi.
Đừng sợ, đừng sợ.
Con cừu non trốn trong lòng ác quỷ còn ngốc nghếch cho rằng bên ngoài là mối nguy hiểm, nhưng nó không biết mình đang bị bao vây bởi loại tồn tại đáng sợ nào.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng, đó là một giọng nói quen thuộc.
Đầu hói: "Đây là nơi cả làng tập trung giết mổ gia súc".
Chị Hoàng: "Nhìn dấu vết sử dụng cũng không giống cái thôn mà quanh năm không ăn thịt."
Y Y có chút ngây thơ nói: "Nhưng không phải bọn họ đã nói là vào lễ hàng tháng sẽ ăn thịt sao, cho nên mới để lại dấu vết như thế này."
Cô tò mò nhìn cái móc sắt lớn lạnh ngắt.
Chiếc váy hồng do chạy nhảy cả ngày đã hơi bẩn, móng tay dài quá bất tiện.
Cho tới bây giờ cô gái này vẫn chưa hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh.
Đặc biệt là sau khi thức dậy sau cả đêm, cô đã mất cảnh giác với ngôi làng tưởng chừng như vô hại này.
Chị Hoàng bất đắc dĩ, nhưng vẫn là không đành lòng nhìn cô như vậy, nhắc nhở: "Cô cảm thấy trong tiệc mừng sẽ có loại thịt gì?"
Ngây thơ là thứ cuối cùng không cần thiết trong thế giới kinh khủng.
Y Y nghiêm túc suy nghĩ: "Thịt dê? Tôi nhớ trước đây tôi đã đọc một cuốn sách nói rằng mọi người thích dùng thịt dê để thờ thần núi. Ngôi làng được bao quanh bởi những ngọn núi, cho dù đó là một lễ kỷ niệm thì cũng không thể tách rời chủ đề của núi."
Chị Hoàng: "Nhưng chúng ta cả ngày đi loanh quanh trong thôn này, cô có phát hiện dấu vết động vật gì không?"
Y Y sửng sốt.
Huống chi gia súc, dê, gà thông thường trong thôn, ngay cả một con chó, một con mèo cô cũng không nhìn thấy.
Những dân làng này làm ruộng nhưng không chăn nuôi bất kỳ con vật nào.
Vì nghèo? Mà sao làng nghèo cứ nhất định tháng nào cũng tổ chức Lễ hội?
Đầu trọc không tốt như Chị Hoàng, đối với hắn mà nói để cô gái ngu dốt này đi theo hắn cũng đã là thấu tình đạt lý lắm rồi, còn chuyện tránh khỏi cái chết hay không, tất cả đều dựa vào may mắn của chính cô ta.
Đầu trọc: "Đi thôi, trời tối rồi, chúng ta phải trở về."
Tiếng bước chân cứ thế xa dần.
Trần Lật thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra không phải đồ tể..."
Cậu muốn chui ra khỏi gầm bàn, dù sao cũng đã duy trì tư thế này rất lâu, hơi nóng giữa hai người đều xuyên qua quần áo truyền đến.
Đối với cậu không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể gần gũi mà nói, cảm giác này có chút quá xa lạ.
Cậu vừa động, Phó Mặc Ương nghiêm túc nói: "Đừng động!"
"Cái gì, làm sao vậy?" Trần Lật sửng sốt, theo bản năng theo ánh mắt của hắn ngẩng đầu lên nhìn.
Đáy bàn đen kịt, vất máu không biết là bị bắn tung tóe hay thấm xuống, đã mấy năm khô cạn trông như lan ra xung quanh, nhìn kỹ một chút còn có chút hình dáng miệng, mũi, mắt...
Các vết máu trông giống như những khuôn mặt bị ép vào nhau!
Họ vừa rồi trốn ở đây, dưới cái nhìn của những "khuôn mặt" này!!
Trần Lật kinh ngạc kêu lên một tiếng, kinh hoảng lùi về phía sau.
Phó Mặc Ương cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng của mình, ôm lấy cừu non, hai tay ôm chặt lấy eo thon của thiếu niên: "Không sao đâu, nhìn kỹ đi, chỉ là một vết máu bình thường mà thôi."
Trần Lật không dám mở mắt ra, giống như đà điểu nhỏ vùi vào trong ngực hắn, tiếng nức nở đứt quãng truyền đến: "Tôi không muốn nhìn..."
Phó Mặc Ương: "Cậu có biết cây mặt người không, nó thực sự chỉ là một ảo ảnh tưởng tượng của con người, cậu chỉ cần tưởng tượng nó giống với khuôn mặt của con người."
Thanh âm của hắn dụ hoặc, giống như dã thú liếm con mồi, dụ dỗ hắn mở mắt ra, nhìn bên ngoài không có nguy hiểm.
Mọi nguy hiểm đều bị hắn cách ly.
Trần Lật ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút ươn ướt, lần nữa lấy hết can đảm nhìn về phía cuối bàn nơi tập trung những gương mặt xa lạ, vẫn còn vết máu kia, nhưng không có "mặt người" vừa rồi.
Cậu cảm thấy xấu hổ, cảm thấy bản thân mình đang tự làm ầm ĩ lên.
Có chút tự trách, nhất thời không để ý vạt áo bị vén lên, bàn tay dày rộng của người đàn ông xoa lên eo thon gầy vuốt ve lưu lại những vết đỏ.
Cậu đã bị người đàn ông đánh dấu mà không hề hay biết.
Sau khi ra khỏi lò mổ, Phó Mặc Ương cuối cùng cũng không còn quấn chặt cổ tay cậu nữa mà đi đến trước mặt cậu, đem phía sau lưng của mình cho cậu.
Thái độ này thực sự khiến Trần Lật thư giãn rất nhiều.
Cậu hôm nay có chút mệt mỏi, đầu tiên là đi dạo trong thôn thật lâu, sau đó bị thôn dân đuổi theo, thân thể vẫn luôn ở trong nhà không quen loại vận động cường độ cao này.
[ leng keng. 】
Trần Lật sửng sốt: [Hệ thống? 】
【tôi đây. ] 001 ngữ khí thật hiếm thấy, 【 thật xin lỗi, cơm chân vịt buổi trưa... 】
Trần Lật run giọng: 【 đừng nhắc tới hai chữ kia. 】
Khi nghĩ đến chân vịt, cậu sẽ nhớ lại ánh mắt kinh tởm của những người dân làng đó, trong mắt chỉ có bệnh hoạn ham muốn ăn thịt.
Liệu con người có thực sự trở nên như vậy nếu họ không ăn thịt quá lâu?
[Khi tôi bị Tang Na đuổi theo, mi chẳng lẽ lại đi bảo trì à? 】
001: [... Đúng vậy nha. 】
Trần Lật tuy rằng dễ dàng bị lừa, nhưng cậu cũng không ngu ngốc, lần này không lựa chọn tin tưởng hệ thống.
Có một sự im lặng đột ngột giữa một người và một hệ thống.
Tuy rằng hệ thống tựa hồ cùng chính mình cùng một phe, nhưng cũng là thứ trói buộc mình cùng thế giới này.
Có lẽ ngay từ đầu cậu không nên coi hệ thống như một người bạn đồng hành.
Nghĩ đến đây, cậu vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.
Trong một môi trường xa lạ như vậy nếu thậm chí không thể tin tưởng vào hệ thống, thì cậu nên tin ai đây.
001 phát hiện kí chủ tâm tình bắt đầu trầm xuống, không khỏi sốt ruột: [ tôi thật sự không cố ý, như vậy đi, đêm nay tôi dùng tích điểm vốn liếng của tôi mời cậu ăn tráng miệng, được không? 】
Không khó để nghe thấy sự tự trách móc trong giọng nói của đứa trẻ.
Món tráng miệng?
Trần Lật không ngờ rằng mình có thể ăn món tráng miệng ở một nơi như thế này, tâm trạng của Trần Lật đã tốt hơn rất nhiều.
001 thở phào nhẹ nhõm, nó thật không biết ăn thịt sẽ gây nên phản ứng lớn như vậy từ những thôn dân kia.
May mắn thay, kí chủ của nó rất rất dễ dụ, và như dữ liệu cho thấy cậu thích ăn ngọt.
Thông tin này thực sự chi tiết, không ngờ thông tin được thu thập tự động lại bao gồm nhiều thứ như vậy.
Nó thực sự không hổ là hệ thống chuyên nghiệp.
001 không nhịn được chống nạnh cười lớn, dù nó không có eo.
...
Khi họ đi vào trong sân, Tang Na lại vừa lúc mang giỏ đi giao bữa tối, vừa nhìn thấy họ thì tươi cười chào hỏi.
Như thể không có gì không vui xảy ra chiều nay.
Trần Lật giật mình và trốn sau lưng Phó Mặc Ương.
Bản thân cậu cũng không nhận biết bản thân đã vô tình nảy sinh cảm giác phụ thuộc không nên có vào người đàn ông nguy hiểm này.
Tang Na vẫn không phản ứng: "Mau đi ăn đi, để nguội sẽ không ngon."
Nói xong, cô xách giỏ một mình rời đi.
Những người chơi khác cũng đã bắt đầu dùng bữa, họ quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong sân mỗi người bưng một bát cơm, ở giữa chỉ có một nồi bắp cải luộc.
Lần này thậm chí không cho dưa chua luôn.
Tóc đỏ tức giận: "Sáng cháo trắng, trưa cháo khoai, buổi tối thì tồi tàn như vậy. Đây là kiểu hiếu khách nào! Đây là Thôn Hiếu Khách sao?! Coi chúng ta là cái gì!"
Nói xong hắn vẫn cầm chặt bát và múc cơm.
Không ăn thì chỉ có đói.
Cả ngày không dầu mỡ, hôm qua cũng chưa ăn gì, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, thấy hắn ầm ĩ như vậy chỉ cảm thấy phiền phức vô cớ.
Trần Lật không muốn gieo rắc thù hận nên trốn trong phòng ăn trà sữa và bánh ngọt hệ thống chuẩn bị cho mình, khoảnh khắc vị ngọt tan trên đầu lưỡi, đôi mắt híp lại vui sướng.
Phó Mặc Ương trầm ngâm nhìn cậu ăn.
Cậu ấy thích điểm tâm ngọt?
Sở thích này thực sự ngây thơ, nhưng nó dường như rất phù hợp với cậu.
Phó Mặc Ương tự tin hùng hồn tiêu chuẩn kép.
Sau bữa ăn, nhóm người chơi trao đổi manh mối với nhau, trong lòng có chút nghi ngờ dò xét lẫn nhau, hòng lấy được manh mối có thể cứu mạng mình càng sớm càng tốt.
Anh nói một chút, tôi nói một chút.
Đầu trọc nói về việc làm thế nào hắn tìm thấy lò mổ, và người mới điềm tĩnh Trình Tuấn cũng chia sẻ một số manh mối, một số người chơi kỳ cựu khác thích hợp thả ra một số lời sáo rỗng từ dân làng, đồng bạn của hắn người mới Tiêu Nghiệp cũng không nói.
Mỗi trò chơi đều sẽ có những người muốn đục nước béo cò.
Người chơi cũng đã quen với điều đó.
Cách âm nơi này rất tệ, Trần Lật vô ý nghe được những manh mối đó, không khỏi liếc mắt nhìn nam nhân trên giường bên cạnh, sau đó ánh mắt liền bị hắn bắt gặp.
Phó Mặc Ương không buông tha cho cậu, nhếch khóe miệng hỏi: "Nhìn lén tôi à?"
Trần Lật lắc đầu, rất thành thật nói: "Anh không cùng bọn họ thảo luận sao?"
"Không cần." Phó Mặc Ương cười lạnh.
Hắn trông quá kiêu ngạo, nhưng không ai sẽ nghi ngờ hắn bởi vì thực lực vốn có của hắn đủ để kiêu ngạo.
Đôi mắt xám bạc của hắn dừng trên người cậu, từng li từng tí như một con sói đang tuần tra lãnh địa của hắn.
Trần Lật bĩu môi: "Tôi, tôi đi tắm."
Cậu vẫn chưa quen với ánh mắt hung hãn của người đàn ông nên vội đứng dậy bước ra ngoài.
Trong viện chỉ có một nơi có thể tắm, tuy rằng nơi này nhỏ, không có ánh sáng, nhưng Trần Lật lại thích sạch sẽ, không ngại nhúng nước khăn mặt lau người cẩn thận.
001: [Suỵt, có người đến rồi! 】
Đôi khi nó vẫn có thể rất đáng tin cậy.
Trần Lật ngừng động tác, không dám thở mạnh.
Giọng nói của Tiêu Nghiệp truyền đến: "Tôi cảm thấy điều này có vẻ không tốt cho lắm..."
Tóc đỏ tức giận hạ giọng: "Ngu xuẩn! Chẳng lẽ mày không muốn ăn thịt à?"
Hắn sắp chảy nước bọt tới nơi luôn rồi.
" Muốn." Tiêu Nghiệp nuốt khan.
Hắn là một người đó giờ ăn đủ loại thịt thà, đến đây thực sự quá khó tiếp thu rồi.
"Vậy thì làm như tao nói."
"Được rồi được rồi."
Nói xong bọn họ trở về phòng, hiển nhiên là sợ cách âm không tốt sẽ bị người khác nghe thấy.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một NPC sẽ ra ngoài để tắm vào lúc này, thậm chí còn nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện.