Bị Ép Làm Nhân Viên NPC Trong Vô Hạn Lưu

Chương 11: Bọn họ rất hiếu khách




"Thù lao gì?" Trần Lật có chút khẩn trương, nín thở chậm rãi chớp mắt.

Phó Mạc Ương ngừng nói, chỉ nhìn cậu chằm chằm, nói chính xác là nhìn chằm chằm vào miệng cậu.

Miệng của cậu có hình dáng là một đôi môi có nụ cười tự nhiên, có chút hơi bĩu, cho dù không cố ý thực hiện bất kỳ động tác nào, nhưng đều giống như đang đòi hôn, trông rất ngọt ngào.

Cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm lại xuất hiện, Trần Lật không khỏi nhăn mặt, con mồi tỉnh tỉnh mê mê cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.

Phó Mạc Ương nhìn đi chỗ khác trước khi hắn hoàn toàn hối hận: "Tôi không cần phải nhận thù lao ngay bây giờ, tôi sẽ lấy ở thời điểm thích hợp hơn."

Hiện tại không phải lúc, ít nhất cừu con còn chưa hoàn toàn vào trong ổ, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chạy trốn.

Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên rất đứng đắn, làm như vừa rồi người nhìn chằm chằm vào môi người ta không phải hắn.

Thời điểm thích hợp? Chắc là hy vọng cậu dùng tích điểm để đổi đi, dù sao bây giờ trong người cậu không một xu dính túi, thực sự không có gì để cho hắn.

Giao dịch với NPC, đại khái có lẽ là phong cách làm việc độc đáo của Đại lão.

Cậu vừa rồi thế mà gần như suýt cho rằng Phó Mạc Ương vừa rồi muốn cắn mình, thật sự là hoang đường, điều đó có ích lợi gì đối với hắn chứ, Trần Lật thẳng thừng bác bỏ ý nghĩ vừa rồi của mình.

Người chơi đã bắt đầu thảo luận sôi nổi về điều kiện tử vong.

Người chơi nữ có quan hệ tốt với 2 người chơi nam kia che mặt khóc: "Bọn họ sao lại có thể kích phát điều kiện tử vong? Hôm qua chúng ta rõ ràng là cùng nhau ở một chỗ."

Đầu trọc vội vàng nóng nảy: "Cô có chắc không?"

Trong nội tâm của hắn có một loại phỏng đoán rất bất lợi đối với chính mình, khiến hắn nhất thời không muốn nói ra, chỉ muốn trốn tránh hiện thực.

Nhưng hắn không nói, tự nhiên sẽ có những người khác nói thay hắn.

Trình Tuấn tỉnh táo mở miệng: "Hẳn là hắn vi phạm điều kiện tử vong khác, tối hôm qua tôi vẫn luôn đang suy nghĩ một vấn đề."

Y Y hỏi: "Vấn đề gì?"

Cô cảm thấy xấu hổ, hiển nhiên người chơi tên Ninh này cũng là người mới như cô, thế nhưng năng lực tư duy và năng lực hành động đều quăng cô 1 đoạn xa, để sống sót, cô chỉ có thể nhờ vả.

"Tóc đỏ đã giết một con dê biến nó thành một con heo lấy thịt. Con dê đó có thực sự là một con dê không?" Trình Tuấn đẩy kính xuống, "Có khả năng cao đó cũng là một con người. Dù sao thì Hướng dẫn viên du lịch của chúng ta cũng nói rằng từ 2 năm trước nơi này đã không chăn nuôi bất kỳ con vật nào nữa."

"Có thể là đặc biệt mua cho tế điển!" Người chơi nữ sốt sắng phản bác.

Cô tự nhiên hiểu ý của Trình Tuấn, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.

Trình Tuấn không cho họ chút tâm lý may mắn nào: "Lúc dân làng đưa thịt dê cho chúng ta, có ai trong số mọi người nghi ngờ không?"

Tất cả người chơi đều trầm mặc, bọn họ không có mảy may nghi ngờ, hành vi chia thịt dê rõ ràng là rất không đúng, bọn họ không thể không chú ý, nhưng lúc đó, tâm trí bọn họ còn đang bị cảm xúc chiếm cứ: muốn ăn thịt.

Cho dù trước đó có ăn nhẹ một chút thì cũng không nên xuất hiện loại tình huống này, bây giờ nhớ lại, thời điểm đó cảm thấy chính mình như bị trúng một loại nguyền rủa nào đó vậy!

Trình Tuấn: "Vậy ngoài việc giết chóc ra, có lẽ ngay cả ăn đều không được. Có ai trong số mọi người đã ăn thịt không?"

Chị Hoàng lắc đầu: "Tôi chưa kịp ăn thì đã bị Tiêu Nghiệp làm gián đoạn".

Người chơi nữ trong mắt hiện lên tuyệt vọng: "Tôi, tôi đã cắn một miếng, 2 người bọn họ lúc đó cũng ăn ngấu nghiến như hổ đói ăn hết không ít."

Đại khái cũng là bởi vì do ăn quá nhiều, nên mới chết trước.

Y Y lắc đầu: "Tôi cũng không có."

Khi đó cô rất muốn động đũa, nhưng cô muốn không đắc tội những người chơi cũ này, định đợi người cuối cùng gắp xong, không ngờ một động tác như vậy đã cứu mạng cô.

Đầu trọc sắc mặt tái xanh: "Tôi đã ăn mấy miếng."

Trình Tuấn gật đầu, yên lặng nói một câu khiến mọi người kinh ngạc: "Tôi cũng vậy."

Bây giờ ngay cả Trần Lật cũng không thể không ghé mắt qua nhìn.

Cậu vốn tưởng rằng người mới này bình tĩnh như vậy là bởi vì hắn không ăn thịt, nguyên lai chính mình cũng phạm phải điều kiện tử vong.

Người chơi nữ sắc mặt nhất thời hòa hoãn rất nhiều, đây là một vấn đề rất thực tế, hiện tại trước mặt cô ít nhất có 2 người, người chết tiếp theo sẽ không đến phiên cô.

Y Y nhẹ giọng hỏi: "Anh không sợ sao?"

Trình Tuấn: "Tôi sợ, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra bí mật của cái thôn này. Tại sao từ 2 năm trước thì không còn nuôi động vật nữa."

Trần Lật không nghe những lời tiếp theo, bởi vì cậu đã bị Phó Mạc Ương mang đi.

Hắn ta không dừng lại cho đến khi đến lò mổ.

Phó Mạc Ương: "Cậu không phải muốn biết bí mật mà tôi đã chuẩn bị cho cậu sao, đi vào đi."

Kẻ đi săn xảo quyệt cố ý đứng ở phía sau, để con mồi sợ hãi trốn vào trong ngực hắn, sau đó hắn sẽ thừa dịp đi vòng qua con mồi nhỏ đang hoảng sợ, chậm rãi an ủi.

Đáng tiếc lần này Trần Lật không có sợ hãi bước vào lò sát sinh như trong tưởng tượng của hắn, mà là nóng lòng muốn thử.

Phó Mạc Ương:?

Trên thực tế Trần Lật đúng là sợ hãi, nhưng đối với linh cảm thăm dò đã tạm thời trấn áp nỗi sợ hãi này.

Lò mổ có thể mang lại rất nhiều cảm hứng cho sáng tạo của cậu, cậu sớm đã nghĩ đến việc đi xem lại nơi này một lần nữa rồi, bây giờ còn có người đi cùng, điều này tốt hơn nhiều so với việc đến một mình.

Vì vậy cậu siết chặt nắm đấm của mình, bước vào.

Phó Mạc Ương không đạt được điều mình muốn, đôi mắt bạc lấp lóe, che giấu sự thất vọng của mình đi theo vào.

Lò mổ vẫn là lò mổ cũ, chỉ khác là 3 con vật được treo trên hàng móc khổng lồ: 1 con heo, 1 con dê và 1 con gà, bọn chúng bị mổ bụng, nội tạng khí quan đều bị móc sạch sẽ, tấm da lông được phơi khô dưới nắng.

Phó Mạc Ương: "Thật ra muốn hiểu phó bản này cũng rất đơn giản. Cậu có biết một phương pháp cổ xưa để phân biệt ma quỷ, nhìn thấy ma từ đũng quần không?"

Vì để theo đuổi cảm hứng, Trần Lật mặc dù nhút nhát và sợ hãi, nhưng cậu lại biết rất nhiều điều về tri thức ma quỷ, nghe vậy gật đầu: "Chỉ cần cúi xuống nhìn từ đũng quần, liền có thể biết đó có phải là con người hay ma quỷ."

Nói xong, cậu đột nhiên che miệng: "Nơi này có ma quỷ sao?"

" Không có." Phó Mạc Ương thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cậu, "Nhưng đây là thế giới lộn ngược, cậu có thể thông qua phương pháp này để nhìn ra bản chất của nó."

Đây là manh mối quan trọng nhất của phó bản này.

Lý trí kêu gọi cậu hẳn là nên dừng lại ở đây, nhưng cuối cùng sự tò mò vẫn thắng thế.

Chỉ nhìn một cái, cậu cũng chỉ nhìn một chút...

Sau khi vùng vẫy một lúc, Trần Lật từ từ cúi xuống, trong lòng giãy giụa vài giây trước khi mở mắt ra nhìn những con thú bị móc.

Cái xác của con thú bị treo ngược chỉ ngang với đôi mắt cụp của cậu.

Vì vậy, khi ánh mắt xuyên qua đũng quần, thứ hiện ra trước mắt cậu là một cái đầu người hung ác, nó đang dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cậu.

Không có bất kỳ cơ quan nội tạng nào, bụng của họ bị xé toạc, xương sườn và thịt đỏ có thể nhìn thấy rõ ràng, tay và chân của họ yếu ớt buông thõng xuống, không chỉ có cơ thể trần trụi, thậm chí không có một sợi lông nào trên người, chỉ là những lưỡi câu đẫm máu. tàn nhẫn xuyên qua xác chết của họ.

Trần Lật kêu lên một tiếng nhỏ, đứng lên.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cậu vẫn vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy 3 xác người bị treo lên móc làm thịt động vật.

Loại va chạm này đủ để khiến bất cứ ai cũng dựng tóc gáy, huống hồ là người nhát gan như cậu, lý trí rốt cuộc một lần nữa trở lại.

"Tôi, tôi không muốn xem nữa..."

Cậu quay người nghĩ đi khỏi, nhưng bị người đàn ông chặn đường đi.

Trần Lật có chút ủy khuất: "Tôi không muốn ở đây nữa."

Phó Mạc Ương vờ như không nghe thấy, đến gần cậu và ép cậu vào một góc sau đó hạ thấp giọng: "Đoán xem, tại sao tôi lại nói đây là một thế giới lộn ngược?"

Mười phần một cách tự nhiên, hắn bộc lộ khía cạnh cứng rắn của người bề trên.

Bởi vì hắn ta là một sự tồn tại nguy hiểm, một giây trước còn trò chuyện và cười vui vẻ với bạn, giây sau liền có thể đâm mũi dao vào ngực bạn, một kẻ điên luôn thích làm bất cứ điều gì mà hắn muốn.

Chỉ có con mồi quá đơn thuần mới cho rằng hắn sẽ không tổn thương mình.

Đáng tiếc khi Trần Lật ý thức được thì đã quá muộn, cậu bị giam cầm giữa người đàn ông cùng bức tường, gần như không thể động đậy, hai chân bị đầu gối của hắn tách ra, tầm mắt hoàn toàn bị chiếm giữ.

Phó Mạc Ương không định cứ như vậy buông tha cho cậu, vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của thiếu niên, chuyển thành tư thế dựa vào tường, ôm cậu vào lòng.

Sau lưng bị ép dựa vào một người nguy hiểm, Trần Lật có chút xù lông, hai mắt hiển hiện hơi nước: "Anh thả tôi ra..."

Cậu nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người, người đàn ông có thể khiến cậu hoàn toàn không thể vùng vẫy chỉ bằng một tay.

Cho dù không nhìn rõ mặt, nhưng Phó Mạc Ương vẫn có thể tưởng tượng được đôi mắt hạnh đào xinh đẹp kia sau khi đẫm nước mắt sáng lên, hắn ta đưa tay còn lại ra ấn vào đuôi mắt đầy hứng thú, thấp giọng nói: " Suỵt, cậu nhìn kìa."

Lúc này Trần Lật cũng không dám động nữa, bởi vì có mấy thôn dân đột nhiên từ bên ngoài đi vào, bọn họ đi thẳng tới 3 con gia súc treo trên móc, không ai để ý trong góc có một bóng người cao lớn đang bắt nạt đi ôm một thiếu niên mảnh khảnh.

Trần Lật khóe mắt bị nhẹ nhàng ấn, rõ ràng cũng không dùng nhiều sức lực nhưng vẫn lập tức đỏ lên, nguyên bản khuôn mặt thanh tú ngây thơ tăng thêm một chút diễm sắc, hô hấp của cậu có chút trở nên gấp gáp, nước mắt cơ hồ sắp rơi xuống.

Con cừu nhỏ trong lòng hắn run rẩy, xem ra hắn vẫn dọa cậu sợ rồi.

Phó Mạc Ương tâm trạng lại hết sức vui vẻ: "Tôi sẽ cho cậu một đạo cụ, để cậu có thể nhìn rõ phó bản này."

Đương nhiên, hắn cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì chỉ đi hù dọa con mồi, mà đây là phương thức trưởng thành cực kỳ hữu hiệu - đối mặt vực sâu.

Không thể phủ nhận hắn lựa chọn dùng thủ đoạn tàn bạo nhất chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ ngon miệng của cừu non sợ hãi kêu be be.

Dùng đũng quần phân biệt quá phiền phức, cho nên hắn tùy ý từ đầu ngón tay biến thành một cái lá liễu.

Đây là một đạo cụ cao cấp, chuyên dùng để phá vỡ mọi ảo ảnh.

Đạo cụ mà người khác chạy theo như vịt tranh giành đoạt đều bị hắn cho đi một cách nhẹ nhàng, thậm chí đối tượng nhận quà cũng không tình nguyện.

Trần Lật nhỏ giọng kháng cự: "Không muốn."

Nửa câu sau cậu không nghe rõ, nhưng cậu rất cảnh giác với người đàn ông này, yêu ghét rõ ràng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ hắn ta.

Hắn là một kẻ xấu, kẻ xấu cố tình lừa mình đến đây để bắt nạt.

Vì vậy những gì kẻ xấu cho không thể nhận, nói không chừng lại là cái gì dọa người.

Đáng tiếc cậu không có cách nào từ chối, bởi vì một khi làm ầm ĩ lên, nhóm thôn dân sẽ liền phát hiện bọn họ.

Khi đó cậu cũng sẽ biến thành bé heo và bị treo lên.

Phó Mạc Ương giả vờ như không nghe thấy, hai ngón tay kẹp lấy lá liễu nhẹ nhàng quét qua đôi mắt của cậu.

Trần Lật không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh xanh biếc lóe lên, sau đó trước mắt hết thảy đều thay đổi.

Bị treo ngược trên móc là 3 xác người trần truồng, mà dân làng đứng trước các xác chết... biến thành thú vật.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Để dọa Hạt Dẻ bảo bối, ai đó thực sự xấu.