Bỉ Dực

Chương 2




Những gì Lý Túng nghĩ đều không liên quan tới Đoạn Tông Kham, nhưng ánh mắt của Đoạn Lăng Sương lại khiến tim gã đập loạn.

Nhưng gã cũng không có cách nào khác, chuyện trên thế gian này không phải do gã quyết định.

Cũng biết bất lực mà thôi.

Mãi đến ngày ấy hồi phủ, thê tử nói với gã Lăng Sương có thai, gã hoa mắt thiếu chút đứng không vững.

Hài tử của Lăng Sương cuối cùng cũng sẽ chết, Quách Trấn chắc chắn không bỏ qua cho họ.

Vì thế mượn lần Lăng Sương hồi cung thăm viếng khuyên nàng phá thai, Lăng Sương không đồng ý, Đoạn Tông Kham nói rằng muội muội, cho dù hài tử chào đời, nó cũng phải chết, vận mệnh đã chú định, chỉ cần ở trong gia tộc của Lý Túng, dù là ai cũng không thoát khỏi vận mệnh.

Hôm đó Lăng Sương sinh non thật ra là sự cố, Lăng Sương không chịu nổi sự thật tàn khốc như vậy.

Hài tử chưa thành hình, Lăng Sương đau đớn trong hôn mê, trên má tất cả đều là nước mắt.

Đây chỉ là sự cố nhưng Đoạn Tông Kham lại cảm thấy là mình giết chết hài tử của Lăng Sương, tuy không phải tự hắn ra tay, nhưng cũng như ngày trước.

Sau này, chuyện tương tự còn phải lặp lại mấy lần?

Trong lúc Lăng Sương hôn mê, Đoạn Tông Kham ngồi bên mép giường xoa mặt nàng, lặng lẽ đưa ra quyết định.

Gã bỏ thuốc, khiến Lăng Sương không thể có con.

Thời điểm thuốc bưng tới, mùi vị không giống lúc trước, Lăng Sương đã biết không đúng.

Một nữ tử yếu đuối nào đánh thắng nam tử mạnh mẽ, giãy giụa cũng vô dụng, Lăng Sương chỉ biết dùng đôi mắt trong sáng chưa đầy bi thương nhìn gã chằm chằm, bây giờ nhớ lại Đoạn Tông Kham vẫn rét run.

Không biết có phải do bản thân đuối lý hay không, Đoạn Tông Kham luôn cảm thấy từ ngày hôm đó, ánh mắt Lăng Sương nhìn mình đã hoàn toàn thay đổi, bên trong chỉ có chất chứa lạnh nhạt cùng oán hận.

Thật ra gã chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng Đoạn Tông Kham không dám giải thích, trước sau đều không dám, vì thế tới gặp muội muội cũng ít.

Ngày tháng cứ như vậy, con đường thăng quan tiến chức của Đoạn Tông Kham càng ngày càng thuận lợi, hiện tại đã là dưới một người, trên vạn người.

Sau khi Lý Túng thoái vị, ngày Đoạn Tông Kham hồi phủ, nhìn thấy Lăng Sương đứng trước cửa, gã dường như không dám tin vào mắt mình.

Gã vui vẻ chưa được bao lâu, Lăng Sương nhàn nhàn nói bọn họ thiếu ăn thiếu mặc, chỉ có thể tới tìm gã nghĩ cách.

"Huynh nói nếu muội có chuyện gì, có thể tới tìm huynh, hiện tại muội tới tìm, huynh trưởng có nguyện ý giúp đỡ không?"

Hai mắt Lăng Sương thanh triệt như nước, nàng vẫn mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ cao ngạo, nhưng Đoạn Tông Kham biết muội muội cứng nhắc của mình nếu không phải bị ép vào đường cùng, nàng sẽ không tới tìm gã.

Trong lòng chua xót, tại sao lại như vậy, gã biết việc này không quản được, gã càng quản, Quách Trấn càng sẽ không bỏ qua cho Lý Túng, nhưng muội muội gã đã tới cầu xin, ngoại trừ gã, sẽ không còn ai chịu ra tay hỗ trợ.

Một đời vui một đời thần, thói đời nóng lạnh vốn như thế.

Hôm ấy gã lệnh quản gia chuẩn bị rất nhiều đồ đưa tới Nghĩa Hưng vương phủ.

Sau ngày Lăng Sương tới tìm, Quách Trấn liền triệu gã hỏi việc này, Đoạn Tông Kham nói thẳng gã không đành lòng nhìn Lăng Sương chịu khổ.

Không quan tâm thì thôi, quan tâm chắc chắn sẽ loạn, luôn có một số người không nỡ vứt bỏ.

Quách Trấn thở dài, nói nếu sớm giải quyết Lý Túng, Lăng Sương cũng có thể giải thoát. Đoạn Tông Kham im lặng, gã không nghĩ đây là ý kiến hay, nhưng cũng không thể nói gì.

Quách Trấn hứa với Đoạn Tông Kham, có thể tiếp tế muội muội, từ đó bọn họ gặp nhau nhiều hơn.

Lăng Sương và gã đều cẩn thận tránh những chuyện không vui, chỉ nhắc lại chuyện lúc nhỏ, cảnh tượng Đoạn Tông Kham cùng Lăng Sương đọc sách.

Khi ấy tình cảm huynh muội hai người rất tốt, không giống hiện tại, nói một câu cũng phải suy xét mãi.

Nhưng chỉ thế thôi Đoạn Tông Kham cũng thỏa mãn, cho rằng có thể mãi tiếp tục như vậy, nhưng ba tháng trước, đồ ăn của Lý túng bị người ta bỏ thuốc, từ đây nằm liệt trên giường.

Lăng Sương nghĩ gã làm, lại không biết trước đó gã không hề hay biết, tuy vậy, cũng hết đường chối cãi.

Gã biết rõ Quách Trấn không hề tín nhiệm gã.

Gần vua như gần cọp, mấy trăm mạng người của Đoạn phủ, có lẽ chỉ cần gã sơ sẩy, lập tức sẽ bị chôn vùi.

Từ đó, tuy Đoạn Tông Kham vẫn tiếp tế, nhưng người lại tuyệt đối không đến Nghĩa Hưng vương phủ.

Hôm nay phụng lệnh vua mà tới, huynh muội hai người gặp nhau, đã không còn lời nào để nói.

...

Hai người nhìn nhau một lúc, Lăng Sương bỗng thở dài.

"Nếu là hài tử của muội, huynh trưởng ra tay được không?"

Đoạn Tông Kham cúi đầu: "Không thể xảy ra chuyện đó."

Vấn đề như vậy, gã chưa từng nghĩ tới.

Lăng Sương nhìn gã một lúc lâu, lại hỏi: "Kết cục như vậy có phải không tránh được không? Chỉ cần là con của chàng thì đều phải chết?"

Lời này, trước kia Đoạn Tông Kham đã từng nói với Lăng Sương, nhưng nàng không tin, bây giờ nàng tin rồi, trong lòng chỉ có thê lương vô hạn.

Đoạn Tông Kham nhẹ nhàng gật đầu: "Chuyện này muội nên hiểu..."

Sao có thể không hiểu?

Lý Túng dù làm vương gia hay đế vương, mọi thứ đều cẩn thận, cái gì cũng thuận theo Quách Trấn, đổi lại vấn là kết quả đó.

Đoạn Lăng Sương thở dài.

"Lúc trước tại sao huynh trưởng lại ép Lăng Sương uống thuốc?"

Gã cười cười, không kinh ngạc khi nàng nhắc tới vấn đề này.

"Vi huynh không muốn tự tay hại muội muội và cháu trai của mình..."

Lăng Sương nghe gã nói như vậy, cũng cười.

"Huynh trưởng, huynh thật ích kỷ."

Nói thẳng ra là Đoạn Tông Kham chỉ vì mình, gã không muốn gánh vác tội danh như vậy, cho nên khiến muội muội mình cả đời không thể có con.

Đoạn Tông Kham biết nàng nghĩ gì, cũng chẳng giải thích, chỉ hỏi: "Vậy muội muốn huynh làm thế? Sự thật là vậy, muội có thể làm gì? Trên đời này, chỉ có sống sót mới là chuyện quan trọng nhất. Dựa vào Quách Trấn, hơn trăm mạng người Đoạn gia ta mới được bảo toàn."

Gã sao có thể chỉ vì con đường công danh của mình mà bôn ba vất vả như vậy, nhưng dù nói, Lăng sương cũng không nghe lọt tai, chi bằng im lặng.

Mà nàng làm sao không hiểu nỗi khổ của Đoạn Tông Kham, chỉ là có vài việc có thể thông cảm, lại không thể quên.

Thật sự đã không còn gì để nói, nàng cười khổ.

Lăng Sương lại im lặng một lúc, hạ lệnh đuổi khách.

"Cũng không còn sớm nữa, muội phải vào trong hầu hạ vương gia, huynh trưởng đi thong thả!"

Thời điểm đứng dậy, tay áo bỗng giữ chặt, kinh ngạc quay đầu, Đoạn Lăng Sương thấy Đoạn Tông Kham mỉm cười với mình.

"Ngồi thêm một lát đi, chúng ta đã lâu không gặp, huynh trưởng muốn nhìn muội."

Không khỏi bật cười, nàng đã từng này tuổi, có gì đẹp mà nhìn. Tuy rằng huynh muội xa lạ, nhưng thấy huynh trưởng có hành động trẻ con như vậy, Đoạn Lăng Sương lại ngồi xuống.

"Nhìn cái gì? Không phải nhìn rồi sao?" Nàng cố ý nói.

"Không hiểu tại sao, chỉ là nhìn không đủ." Hắn cười cười, tâm trạng rất vui vẻ.

Đối thoại quen thuộc như vậy, Đoạn Lăng Sương nhớ lại lúc còn bé, mỗi lần Đoạn Tông Kham đi xa trở về đều sẽ kéo tay nhìn nàng, rồi sau đó huynh muội sẽ nói mấy câu như thế, mấy năm không sửa đổi.

Nàng im lặng.

Đoạn Tông Kham nhớ lại khoảng thời gian đó, cũng im lặng.

Sau đó, vẫn là nàng nói trước.

"Hà tất phải vậy, quá khứ đã không thể trở về, trong trí nhớ, cứ để chúng tồn tại trong trí nhớ đi! Huynh trưởng, mời về cho."

Quá khứ đã đi qua, cần gì phải vướng bận.

Vội vàng đứng dậy, dùng thái độ quyết tuyệt hành lễ với Đoạn Tông Kham, Đoạn Lăng Sương định xoay người vào trong.

Tay áo lại bị kéo lấy, vẫn là Đoạn Tông Kham.

Lặp lại mấy lần, giống như cố ý kéo dài thời gian, Đoạn Lăng Sương không khỏi nghi ngờ, lắng tai nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng kim loại va chạm truyền tới.

Chẳng lẽ Lý Túng xảy ra chuyện!

Lăng Sương kinh hãi, xoay người lạnh giọng quát: "Hôm nay huynh tới đây rốt cuộc để làm gì?"

Đoạn Tông Kham thở dài, né tránh ánh mắt của Lăng Sương: "Đã đến lúc này, ý đồ huynh tới đây, muội cũng nên hiểu!"

Đoạn Lăng Sương lảo đảo, gã vì lấy mạng mà đến, chẳng qua số lượng là hai, không chỉ Đại Lang còn chưa đầy tháng, còn cả trượng phu của nàng.

Hiểu thì hiểu, nhưng đầu óc lại nhất thời mờ mịt.

"Chàng đã liệt nửa người, không còn khả năng uy hiếp tới Quách Trấn, tại sao không thể buông tha cho chàng?" Nàng lẩm bẩm.

Cho dù cảm khái vạn phần, sắc mặt Đoạn Tông Kham vẫn không thay đổi: "Chỉ trách hắn sinh ra trong nhà đế vương, người vô tội như hắn cũng thân bất do kỷ!"

Đoạn Lăng Sương nghe vậy, không chút do dự xé rách tay áo.

Tức khắc hai người đều sửng sốt.

Từ nay về sau tình huynh muội giữa họ cũng như miếng vải này, nhất đao lưỡng đoạn.

Đoạn Tông Kham thở dài: "Huynh không muốn làm muội bị thương, việc hôm nay, muội đừng quản..."

Lăng Sương nhìn gã, cười thê lương: "Nếu muội cầu xin huynh, huynh trưởng, huynh có thể năn nỉ ngài ấy tha cho vương gia không..."

Đoạn Tông Kham không hề chần chờ, chỉ lắc đầu: "Muội biết chuyện này không có khả năng nào."

Nếu khuyên được, gã đã không cần tới đây một chuyến.

Quách Trấn nghi ngờ gã, nếu gã không nhận việc này, vận mệnh Đoạn gia cũng sẽ như Lý Túng phiêu diêu trong mưa gió, dù gã không tới, kết cục của Lý Túng cũng không thể thay đổi. Gã tới, lại có thể bảo toàn chính mình và Đoạn gia.

Đoạn Lăng Sương im lặng.

Nước mắt đã dâng lên, nhưng lại ngậm trong mắt. Nàng không khóc, đây không phải thời điểm để khóc, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tự nói với bản thân như thế, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được, nàng vào trong, nhìn Lý Túng bình thản dưới đao quang kiếm ảnh trong phòng, nước mắt của nàng liền rơi xuống, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Lý Túng thương tiếc nhìn nàng, thời khắc đứng giữa ranh giới sống chết, hắn phát hiện hắn còn có thể cười, có lẽ sớm đã đoán được kết quả như vậy, bây giờ đối diện, đáy lòng ngược lại vô cùng bình thản.

Chỉ là nhìn nước mắt của nàng, trái tim Lý Túng lại đau đớn.

Trái tim nàng dành trọn cho hắn, hắn lại phụ bạc khiến nàng rơi lệ.

Là hắn lầm lỡ nàng, giá như Lăng Sương không phải thê tử của Lý Túng hắn, cuộc đời nàng đã không bi ai như vậy.

Cho dù là bá tánh bình thường, bình an bên nhau một đời cũng là hạnh phúc lớn nhất, nhưng cuộc sống bình phàm đó lại quá xa người của hoàng gia.

Lý Túng dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc..."

Khuyên là thế, Đoạn Lăng Sương càng bi ai, nàng ôm trượng phu mình, ruột gan đứng từng khúc.

Lúc này nàng nhìn chén rượu trên tay binh lính đứng trước giường, màu xanh đậm, thanh triệt như hồ nước, lại phản chiếu ánh sáng yêu dị.

Nàng giật mình hỏi: "Đó là cái gì!"

"Rượu Cưu." Lý Túng nhẹ giọng trả lời.

Khi nãy Đoạn Lăng Sương ra ngoài gặp Đoạn Tông Kham, binh lính trèo tường xông vào, dâng rượu cho hắn, nói đây là ý của tân đế, hắn đã đoán được đó là thứ gì.

Quách Trấn vẫn luôn muốn lấy mạng hắn, hắn vốn cũng đoán được kết cục, lại không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

Kẻ tới hy vọng hắn biết điều tự sát, hắn lại không chịu uống, nhất thời giằng co, đúng lúc khi đó Lăng Sương trở về.

Đi cùng còn có Đoạn Tông Kham, thê cữu của Lý Túng, vừa là người thân, cũng là kẻ thù.

Đoạn Tông Kham nhìn ly rượu kia, đạm nhiên hỏi: "Ngươi không uống? Không muốn sao?"

Không cho hắn lựa chọn đường sống, sao có thể nói muốn hay không?

Lý Túng cười cười: "Phật giáo có nói, người tự sát, kiếp sau sẽ bị đày làm súc sinh, không có người thân. Muốn ta chết rất dễ, không phải chỉ có một đường tự sát."

Bình thản ung dung, Lý Túng đẩy ly rượu độc trước mặt hắn đi.

Đoạn Tông Kham im lặng, gã không thể ép buộc Lý Túng tự sát trước mặt Lăng Sương, nhưng cũng không thể tha cho hắn một con đường sống. Nghĩ tới nghĩ lui đều khó xử, gã chần chờ không thể đưa ra quyết định.

Lăng Sương ngơ ngẩn nhìn hai người họ, hỏi: "Vương gia hôm nay thật sự không thể tránh được sao?"

"Xem ra phải xa nàng rồi." Lý Túng thở dài, lại quay đầu nói với Đoạn Tông Kham, "Có thể để phu thê chúng ta từ biệt nhau không."

Chuyện tới nước này cũng không có gì không thể khoan dung, Đoạn Tông Kham gật đầu, ra lệnh cho mọi người lui xuống, bản thân cũng xoay người. Lúc này gã nhìn thấy ở chỗ ngoặt có một bóng người, không khỏi mở to hai mắt, người nọ lại cười cười với gã.

...

Trong phòng, Lý Túng nhìn bóng lưng Đoạn Tông Kham, quay đầu nói với thê tử: "Đại cữu là người tốt, có huynh ấy chiếu cố, ta cũng yên tâm."

Đoạn Lăng Sương ưu thương nhìn Lý Túng.

Lý Túng vẫn bình thản, cười nói: "Canh thịt còn nóng, Lăng Sương cùng ta uống nó, được không?"