Bị Đưa Vào Ổ Sói Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 6: Đón cẩu, cứu lang




Mãi đến tận khi bị một con sói khác nhìn chằm chằm, tui mới biết ánh mắt Lang Ca nhìn tui có bao nhiêu tốt.

Con sói kia từng bước áp sát lại gần, mỗi bước chân đều thảnh thơi mà tao nhã, nó biết chắc tui sẽ không thoát được.

Tui không dám động. Sợ động một cái nó liền nhào lên, tui càng chết nhanh hơn.

Hiện tại tui thực sự rất hối hận, sao lại không ngoan ngoãn ở trong ổ sói mà chạy loạn bên ngoài, càng hối hận hơn chút mánh khóe khôn vặt để trêu chọc Lang Ca. Chờ tới khi Lang Ca tìm được có lẽ tui đến xương cũng không còn đâu (;﹏;)

Tui đã chuẩn bị tốt tinh thần “phải bỏ mạng” nhưng con sói kia chỉ tiến tới đè cổ tui lại, cúi xuống ngửi một cái.

Không biết ngửi được gì, đột nhiên con sói trở nên cực kì dữ tợn. Nó ngửa mặt lên trời, tru một tiếng thật dài. Tiếp theo đó là một tràng dài tiếng hú đáp lại của đàn sói, thê lương mà lạnh lẽo.

Giữa những tiếng hú dài, tui mơ hồ nghe thấy âm thanh của một vật đang di chuyển rất nhanh. Đầu tiên là tiếng lá xào xác, rồi đến tiếng thân thể cường tráng lao đi trong gió rít, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung ác mà khẩn trương.

Bóng đen đó tui chưa nhìn thấy kĩ đã đánh về phía con sói trên lưng, lộn mấy vòng. Bóng đen cùng con sói kia lao vào cắn xé nhau, tiếng mãnh thú thét gào, tiếng máu thịt bị xé rách, hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, tui chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị quen thuộc.

Run rẩy bò đứng lên, còn chưa kịp chạy đã nhìn thấy bốn con sói khác đang đứng im lìm phía sau, nhìn tui chằm chằm.

Tui không khỏi hướng Lang Ca nghẹn ngào hai tiếng, muốn hỏi ngài bao giờ mới đánh xong, còn không đánh xong là em cũng “xong đời” đó.

Lang Ca ấn ngã con sói kia xuống đất, sau đó xoay người chạy về phía tui. Con sói kia sao chịu để yên, nó há mõm cắn vào chân sau của Lang Ca. Tui cho là Lang Ca sẽ biết tránh đi rồi cắn ngược lại, đâu ngờ Lang Ca vẫn chạy thẳng tắp một đường.

Tui sợ ngây người, tận mắt nhìn thấy con sói kia cắn mạnh vào chân sau Lang Ca, kéo ra một miếng thịt lớn.

Lang Ca tru lên một tiếng thật dài, sau đó ngậm lấy gáy nhấc tui lên, nhảy ra xa, dùng hết tốc lực bắt đầu chạy.

Tui bị treo lơ lửng, kinh hoàng lắc lư trái phải. Tiếng gió không ngừng rít gào bên tai, trong đời tui đây là lần đầu tiên tui di chuyển nhanh vun vút và không ổn định đến vậy.

Đây cũng là lần Lang Ca ngậm tui chạy nhanh nhất, nhanh đến mức chỗ bị cắn sau gáy không chỉ truyền đến đau đớn mà còn có cả hô hấp hỗn độn, nóng rực của Lang Ca.

Tiếng bầy sói truy đuổi phía sau ngày càng xa, Lang Ca thật sự là một con sói rất lợi hại.

/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 18/

Lang Ca ngậm tui trốn chạy cả một đường, lúc tới trước ổ sói dường như đã dùng hết khí lực, vẫn ngậm tui hạ mình nằm xuống, bất động.



Tui đạp duỗi chân, dùng móng vuốt nhỏ quơ quào trên đầu. “Nha nha” hai tiếng, Lang Ca ngài buông em ra trước đã.

Lang Ca uể oải mở mắt, buông gáy tui ra, liếm liếm lên chỗ da đã sưng đỏ.

Tui giãy dụa bò ra ngoài, nhìn ổ sói gần trong gang tấc, nghĩ thầm đã đến cửa nhà rồi sao không vào bên trong, ngủ bên ngoài không an toàn.

Tui cúi đầu đẩy đẩy Lang Ca, muốn gọi Lang Ca về nhà. Lang Ca hai mắt nhắm chặt không phản ứng lại, tui định đẩy thêm lần nữa bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngây ngẩn cả người.

Lông mày mờ nhạt của Lang Ca khẽ run lên, tui mới nhớ tới màn đánh nhau cuối cùng vừa rồi…

Vội vàng vòng ra phía sau nhìn chân Lang Ca, nơi đó một mảnh máu thịt be bét, vết thương lớn đến giật mình, khắp nơi trên người Lang Ca cũng toàn vết răng cắn xé.

Lang Ca không phải không về nhà, mà là Lang Ca chạy hết nổi rồi (つ﹏<。)

Tui nước mắt giàn giụa liếm chân trước Lang Ca, mắt Lang Ca mở ra một cái khe nhỏ, tui liền liếm lên cả khóe mắt không mở được đó. Lang Ca có hơi thất thần.

Hu hu hu, thần trí Lang Ca cũng không tỉnh táo nữa phải làm sao bây giờ?

Tui chạy đến chân sau, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể không ngừng liếm dọc theo vết thương, liếm đi những vết máu khô còn lại.

Lang Ca mất công tốn sức quay đầu nhìn tui, thấy tui liếm hăng say đành nhắm mắt lại.

Chân sau đã hoàn toàn co quắp, tui chỉ có thể liếm từng chút trong phạm vi nhỏ theo quy luật. Liếm một chút, dụi một cái, liếm một chút, dụi một cái…

Tui có nên dừng lại, hay là không nên dừng đây?

/Nhật kí quan sát của nhân viên chăm nuôi 7/

NVCN D: “Dọn dẹp đồ đi, chúng ta đi núi Bắc Giản.”

NVCN A: “Tại sao? Đó là nơi bầy sói tập hợp mà.”

NVCN D: “Đón cẩu, cứu lang.”

NVCN B: “Tổ trưởng, ý của cậu là…”

NVCN D: “Trước khi đi tôi vẫn để lại người quan sát ở thực địa, ổ sói kia có khả năng đã bị bầy sói phát hiện. Lang Vương bị tập kích.”

NVCN C: “Còn con chó kia là?”



NVCN D: “Bé chó đất, vẫn luôn bị sói nuôi, không bị thương mà còn béo lên không ít.”

NVCN A: “Nói như vậy thì kế hoạch của chúng ta thành công đúng không? Tổ trưởng, cậu gạt chúng tôi cũng quá không tử tế rồi.”

NVCN D: “Tôi cũng hôm nay mới biết, quan sát viên vẫn chưa nắm được hành tung của Lang Vương, hôm nay chính nó tự đưa mình tới cửa.”

NVCN C: “Có lẽ Lang Vương đã sớm phát hiện ra quan sát viên, cùng đường mạt lộ (không còn cách nào khác) mới phải tới nhờ vả nhân loại.”

NVCN A: “Loài sói kiêu ngạo như vậy, coi như cùng đường mạt lộ cũng sẽ không chọn cầu cứu nhân loại đâu.”

NVCN D: “Còn nếu như nó mang theo một con chó thì sao?”

NVCN ABC: “…”

/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 19/

Tui nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày mình được gặp lại “Chủ nhân”.

Nhìn “Chủ nhân” cầm súng đi tới phía tui và Lang Ca, vậy mà tui lại rống lên với y hai tiếng.

Không chỉ “Chủ nhân” ngây người mà chính tui cũng giật nảy cả mình.

Một lòng muốn trở lại bên người “Chủ nhân” – tui vậy mà lại chắn trước Lang Ca, muốn đối nghịch y?

Tui nhất định là uống lộn thuốc.

“Chủ nhân” vẫn nổ súng với Lang Ca, ngay trước đôi mắt trợn tròn của tui.

Có mấy người lại gần đặt Lang Ca lên cáng, đem về xe ô tô. “Chủ nhân” đi đến bên cạnh sờ đầu tui, sau đó xoa xoa cổ như muốn khích lệ.

Tui dĩ nhiên không cao hứng nổi.

Bởi vì Lang Ca đang nằm trên cáng khẽ mở mắt, nhàn nhạt liếc một cái nhưng thật giống như mang theo ngàn vạn tâm tình, chiếu vào lòng tui.

Tui bỏ qua “Chủ nhân”, chạy về phía Lang Ca.

Tui không biết mình đang sợ cái gì. Nhưng tui cảm thấy nếu mình vẫn đứng yên, sau này nhất định Lang Ca sẽ không bao giờ còn liếm cổ tui nữa.