Bĩ Cực

Chương 11




Chân anh còn chưa lành hẳn, Doanh Nghiêm đã đổ bệnh. Vì thế hai người một què một sốt cao chỉ có thể loay hoay cả ngày trong nhà.

Sắc mặt cậu đỏ ửng, thỉnh thoảng lại nói mớ. Chấn Điền chườm đá rồi đút thuốc mãi vẫn không hạ được. Anh định bụng nếu tới tối nay tình hình vẫn không khá hơn thì phải mang người vào bệnh viện.

“Anh giúp em nhắn khách hàng được không?” Doanh Nghiêm thở hổn hển, “Bảo họ rằng em bị bệnh, bản thiết kế sẽ phải dời lại vài ngày.”

Anh dùng điện thoại cậu nhắn y như lời, bên kia cũng vô cùng cảm thông, đồng ý dời hạn. Lúc anh quay lại, Doanh Nghiêm đã ngủ thiếp đi.

Giường này hai người ngủ đều được, nhưng cái chân bó bột kia bất tiện quá. Khó khăn lắm Doanh Nghiêm mới ngủ say, anh quyết định đi ra phòng khách làm việc. Ba tháng qua dự án của bọn họ hẳn đã thêm rất nhiều phần mới, nếu không tranh thủ xem qua thì khi vào làm lại sẽ rất khó đuổi kịp.

Tiếng mưa rì rầm ngoài cửa sổ làm mí mắt Chấn Điền díp lại, cái cằm cứ gật gà gật gù. Mùa mưa lúc nào cũng khiến người buồn ngủ. Thôi thì cứ để ngày mai vậy, anh mơ màng gửi email bảo sếp gửi tài liệu ba tháng qua cho mình, sau đó kết thúc một buổi làm việc thật hiệu quả.

Tắt laptop xong, ngả mình xuống nệm ghế sofa, hai mắt Chấn Điền cũng nhắm theo.

Tích tắc.

Đoàng.

Sấm nổ giữa trời đánh thức Chấn Điền. Anh mở bừng mắt, phát hiện phòng đã tối đen như mực từ bao giờ. Chấn Điền lắc đầu rũ tóc, lọ mọ tìm công tắc, tai bỗng nghe thấy tiếng động lạ trong phòng ngủ.

Âm thanh cọt kẹt giống như tiếng bước chân người, sau đó còn có tiếng mở cửa. Người nọ dường như vừa mới xối nước, theo mỗi bước chân đi tí tách tiếng nước rơi xuống sàn. Anh cho rằng Doanh Nghiêm vừa tỉnh dậy đi vệ sinh, nhưng thanh âm càng lúc càng kỳ quái. Nó như tiếng gầm gừ, khàn đục và run lẩy bẩy không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Mồ hôi lạnh dần chảy xuống theo thái dương, Chấn Điền chậm rãi lê bước tới hành lang dẫn vào phòng ngủ.

“A… a…”

Càng tới gần phòng ngủ, âm thanh kia càng lớn. Chân anh đạp phải một vũng nước, nhưng xúc cảm truyền tới thật nhầy nhụa, không giống như nước lạnh thông thường. Anh nghĩ tới khả năng nó là thứ gì, sắc mặt tái mét đi.

“Doanh Nghiêm?” Giọng nói Chấn Điền nếu nghe kỹ có thể thấy người nọ hơi run rẩy, “Em có ở trong đó không?”

Người trong phòng ngủ không trả lời anh. Tiếng ê a kỳ quái cũng đột nhiên chấm dứt.



Chấn Điền có hơi hối hận vì lên tiếng. Nhưng trước khi anh kịp nghĩ ra đối sách, núm cửa đã tự vặn, đẩy ra.

Đằng sau cánh cửa lấp ló một con mắt mở to, gương mặt đầy máu của người nọ nhìn chằm chằm anh như rắn rết. Trong bóng đêm mờ mịt, anh chỉ nhìn ra được đó là một người đàn ông còn cao to hơn cả mình. truyện tiên hiệp hay

Cả người Chấn Điền tê dại. Anh dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh cửa, quát to: “Mày là ai?! Mở cửa ra!”

Gã ta không giữ cửa, vì thế Chấn Điền theo quán tính ngã thẳng về trước. Đầu gối chạm sàn nhà đầu tiên, đau đớn khiến anh phải hít mấy hơi thật sâu để bình ổn.

“Đi… ền… Điề…” Âm thanh thều thào như ma quỷ vang lên sau lưng, từ bao giờ gã đã đè lên người anh.

“Buông tao ra!” Chấn Điền hét to, đưa tay đẩy mạnh, “Thằng khốn, mày là ai?! Doanh Nghiêm! Doanh Nghiêm!”

Máu từ trên mặt gã nhỏ tí tách xuống mặt anh, hương vị mặn chát lan vào lưỡi làm Chấn Điền muốn nôn. Ngoài trời loé lên một tia chớp, Chấn Điền thoáng nheo mắt lại, thấy rõ một gương mặt bê bết máu me đang nở nụ cười ghê rợn với mình. Những vết thương chằng chịt trên mặt khiến nó trông không giống như một con người, chí ít thì không người còn sống nào có thể mang theo thương tích như thế đi lòng vòng.

“A… kha… khặc…” Gã cười toáng lên, hoặc cố phát ra âm thanh giống như tiếng cười, “Tìm… tìm thấy…”

Giây phút tiếp theo, đầu của gã đã rời khỏi cổ.

Dù cho bóng tối che mờ thị giác, Chấn Điền vẫn thấy được cảnh tượng cái đầu người rơi ra khỏi cổ, lúc chạm đất còn phát ra tiếng bình bịch như quả banh chạm sân cỏ vậy.

Cơ thể gã đổ ập về trước. Anh hoảng sợ đẩy mạnh nó ra, lồm cồm bò dậy tránh càng xa càng tốt.

“Thằng khốn! Thằng khốn! Thằng khốn! Thằng khốn!” Giọng nói tuy có chút khàn lạc nhưng vẫn dễ dàng nhận ra được đối với anh, “Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”

Người kia nửa quỳ trên sàn nhà, liên tục đâm thứ gì đó vào cơ thể của gã rơi đầu. Âm thanh phầm phặp cắm ra rút vào đều đặn như điện đồ mạch tim vậy. Chấn Điền run lẩy bẩy nép sát vào một góc, bàn tay sờ soạng tìm công tắc đèn. Ánh sáng vụt chiếu, khung cảnh trong phòng liền trở nên rõ ràng hơn.

Người cầm dao đã ngừng tay lại. Gương mặt đẫm máu của cậu quay lại nhìn anh, hai gò má còn chút ửng hồng vì sốt, nở một nụ cười: “Thứ rác rưởi đó không doạ anh sợ chứ?”