Tại nơi tất đất tấc vàng như thành phố K, khuôn viên sinh thái của Aurora rộng đến kinh người.
Cam Điềm đi qua một mảnh rừng xanh um mới đến tòa nhà cao tầng A, bên trong trang trí theo phòng cách công nghiệp Loft, thoáng mát rộng rãi, linh động đơn giản.
Bên trái sảnh là những căn phòng nhỏ trong suốt như khối màu sắc xếp với nhau, ngoài cửa treo bảng tên rất thú vị.
Cam Điềm tò mò liếc qua, thỉnh thoảng lại gặp người cầm sơ yếu lý lịch vội vàng đi vào một gian phòng, hóa ra đây là nơi dùng để phỏng vấn.
“Chào cô, tôi đến tìm Giang Dĩ Hằng.”
“Ngại quá, Giang tổng hôm nay không tiếp khách chưa hẹn trước.”
Dù cho chị gái lễ tân liên tục từ chối, cuối cùng vẫn bị bại trận trước những lời nói co duỗi khéo léo như lò xo của Cam Điềm, và không còn cách nào khác đành phải im lặng để cô nhẹ nhàng đi lên tầng.
Nhưng Cam Điềm còn chưa kịp chạy đến phòng họp của người đàn ông kia thì bị đại ca bảo vệ vạm vỡ tóm gọn.
Bầu trời ẩm ướt kèm theo mưa nhỏ lất phất, dù toàn bộ đèn điện ở phòng họp đã được bật hết nhưng không gian vẫn hơi tối tăm.
Người đàn ông ngồi ở cuối bàn hội nghị, ánh sáng mờ mờ đi qua lớp hơi nước kéo dài ở cửa sổ thủy tinh chiếu lên dáng người cao gầy gọn gàng kia.
Tầm mắt anh vẫn chăm chú nhìn vị trưởng phòng kinh doanh trên bục, tay cầm bút tia hồng ngoại đứng trươc màn hình lớn báo cáo công tác tháng.
Ngẫu nhiên nhìn thẳng vào Giang Dĩ Hằng thì ánh mắt anh ta cũng nhang chóng lướt đi.
Đại khái chắc có lẽ do dạo này anh gầy chẳng ra hình người, cả ngày lại xụ mặt, hẳn là như quỷ sai có khuôn mặt đáng ghét ử A Tỳ Địa Ngục chuyên đi cướp mạng người khác.
Vậy nên hiện giờ không ai dám chạm mắt với anh dù là vô tình hay cố ý.
Họp xong, nhóm nhân viên nhỏ ôm laptop nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp.
“Giang tổng, có vị Cam Điềm tiểu thư nói quen biết ngài.” Thư ký đẩy cửa chính của phòng họp, nhẹ nhàng thông báo với người đàn ông ngồi lẻ loi ở ghế cuối cùng.
Bên ngoài hành lang ồn ào, đại sảnh lúc này đang tổ chức buổi TGIF trà chiều vào mỗi thứ sáu, trên dày bàn dài bày vô số các loại bánh kem bánh gato, hoa quả đồ ăn vặt.
Giang Dĩ Hằng lười biếng tựa vào lan can, đôi mắt thâm thúy híp lại quan sát đồ đần nào đó ngồi dưới lầu.
Cô thỉnh thoảng nghển cổ, thèm thuồng nhìn đống đồ ăn trên bàn, sau đó lại bĩu môi, cầm lấy bình nước khoáng lễ tân đưa cho rót mạnh vào cốc.
“Cô ấy đợi bao lâu rồi?” Anh hỏi.
Thư ký đáp, “Chờ ngài tầm ba tiếng. Giang tổng có gặp không?”
Giang Dĩ Hằng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Không gặp” Sau đó quay người bước dài về văn phòng.
“Đợi chờ thật vất vả, mệt quá!” Cam Điềm vặn vẹo cái cổ, duỗi lưng, rất lâu rồi cô không phải chịu tội kiểu này.
Đợi chút nữa gặp Giang Dĩ Hằng nhất định phải mắng cho anh ta một trận, dám cả gan bắt cô đợi lâu như vậy. Hừ!
Bỗng dưng, một đám nam nữ như đàn quạ đen đi đến cửa chính, Cam Điềm với đôi mắt nai thị lực 5.3 (độ mắt quy định của không quân) đã ngay lập tức phát hiện người đàn ông vai rộng chân dài nào đó ở chính giữa, như vầng trăng nổi bật giữa hàng vạn ngôi sao.
“Dĩ Hằng…”
Cô chưa kịp nói hết câu đã anh ta như cơn gió lạnh buốt thổi qua mắt mình, chỉ để lại cô một mình xốc xếch giữa cơn cuồng phong.
Phòng chụp ảnh.
Triệu Y Y vừa thấy người đàn ông mình nhớ thương bao ngày đi đến, liền lớn tiếng hô ngừng chụp, ỏn à ỏn én chạy ra nghênh đón.
“Dĩ Hằng, tối nay đi ăn cơm với tôi nhé? Tôi đã đặt một chỗ bên bờ sông vào lúc 8h.”
Kết quả còn chưa kịp nhận được câu trả lời thì bỗng dưng có một người phụ nữ tóc tai bù xù từ bên ngoài xông vào.
Cam Điềm tức giận đứng chắn trước Giang Dĩ Hằng, rồi quát vào mặt Triệu Y Y, “Không được, hôm nay anh ta có hẹn với tôi rồi!”
“Cô là ai?”
Triệu Y Y híp mắt, khỉnh bỉ nhìn cô từ đầu đến chân.
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này cũng khá ấn tượng.
Nhưng càng làm cô kinh ngạc hơn chính là người lạnh lùng như Giang Dĩ Hằng thế mà không có đẩy cô ta ra mặc cho cô ấy ngăn đón, đứng trước mặt mình.
“Cô là ai? Tránh ra! Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Đối mặt với sự khiêu khích của Triệu Y Y, Cam Điềm theo bản năng quay đầu, nhìn Giang Dĩ Hằng với khuôn mặt đáng thương để tìm kiếm sự trợ giúp.
Ai ngờ, anh ta chỉ cúi mặt nhìn xuống đất, tay phải đút túi quần, bộ dạng không quan tâm mọi chuyện.