Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 44




Bóng tịch dương như vàng nóng chảy hoà cùng những đám mây hoàng hôn.

Cam Điềm vòng tay qua gối, ngơ ngác co quắp nơi góc ghế sô pha, băn khoăn bàng hoàng đến cả Anipop cũng chả thèm chơi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video call với Thạch Thiến, vẫn giữ nguyên tư thế này.

Trong đầu đang nghĩ đến chuyện đợi chút nữa Giang Dĩ Hằng trở về, mình phải làm thế nào để quyết chiến ba trăm hiệp với anh ta, khiến những tâm tư phấp phới kia bị bóp chết trong trứng nước.

Bỗng dưng, màn hình điện thoại đặt trên bàn nhỏ sáng lên.

Tin nhắn từ số máy lạ: Đêm nay về muộn, nhớ để ý khoá kỹ các cửa.

Không có icon đáng yêu, không có ký hiệu mặt cười, không thừa một thán từ, như kiểu tin nhắn mẫu, vừa nhìn đã biết là do Giang Dĩ Hằng gửi tới.

Cam Điềm đột nhiên bực bội không vì lý do gì, duỗi móng vuốt gãi gãi lên cổ, thế mà vừa cào đã phát hiện mình nổi mấy nốt mẩn.

Fuck!

Mới ngây người ở thành phố K mười ngày mà lại có thể bị mẩn ngứa.

Điều Cam Điềm ghét nhất ở thành phố K chính là thời tiết luôn thất thường của nơi này, không khí lúc nào giống như tấm khăn sũng nước chưa được vắt khô.

Bánh bích quy buổi sáng chưa ăn hết để ở đó, đêm đã nhũn nhừ không thể ăn nổi. Làm hại mấy năm học đại học ở đây, mỗi lần bóc gói bánh bích quy cô đều phải cố ăn hết sạch làm mười cân bị sụt năm lớp 12 hồi về hơn nửa.

Cam Điềm lục tung hòm thuốc nhỏ, muốn tìm xem có loại kem bôi ngứa gì hay không.

Kết quả, ngoài thuốc Loratadin trị mẩn ngứa thường dùng còn có calamine lotion để bôi ngoài da, hơn nữa thêm mấy lọ thuốc mỡ bôi phát ban thịnh hành trên thị trường.

Cô biết Giang Dĩ Hằng thường xuyên vận động tập thể dục, da dẻ khoẻ mạnh, tự nhiên không bao giờ bị mẩn đỏ.

Cho nên những thuốc này…

Là đặc biệt chuẩn bị cho cô sao? Dù cô đã rời khỏi đây từ lâu, anh vẫn như trước luôn chuẩn bị những loại thuốc mà cô hay dùng.

Cam Điềm mím môi, lấy điện thoại tải ứng dụng Aurora.

Sau khi đăng ký, cô ấy dễ dàng tìm thấy tài khoản Giang Dĩ Hằng bằng nick của mình. Dù sao mọi tài khoản có UID là 00000001 cơ bản đều là của người sáng lập.

Tài khoản nam có tên là YT. Cam Điềm bĩu môi, nhìn qua thật giống tài khoản tuyên truyền của công ty nha!

Ơ, cái avatar này…

Cô ấn mở hình rồi phóng to hơn, đập vào mắt là bóng lưng của một ông cụ gù lưng già nua, tóc trắng phơ, tay phải run rẩy cầm lấy cây trượng, tay trái ôm bó hoa hồng san hô sặc sỡ.

Tim Cam Điềm như bị vật nhọn đâm vào, có chút đau nhưng lại ẩn chứa sự hiếu kỳ mờ hồ.

Aurora thông qua thuật toán dữ liệu để tìm đối tượng phù hợp với người dùng, sau khi ghép đôi thành công đôi bên có thể thông qua chức năng ghi âm để tiến hành trò chuyện.

Nếu được đối phương cho phép thì bạn còn có thể tiến vào hành tinh linh hồn của người ấy.

Trong hành tinh ẩn giấu rất nhiều bí mật riêng tư mà chỉ khi người được chủ hành tinh mời hoặc có mật khẩu mới có thể tra xét.

Một hành tinh màu xanh thẳm trong suốt thình lình xuất hiện trước mặt Cam Điềm, phía trên ghi hai ký tự latinh “YT” rất to.

Tinh cầu chậm rãi chuyển động, các ngôi sao năm cánh bay xung quanh hơi lấp loé.

Cam Điềm nhập thử mật khẩu vài lần, nào là sinh nhật Giang Dĩ Hằng, rồi khoá đại học của anh, hay số phòng hiện tại, thậm chí còn mang theo tâm tư thiếu nữ lo lắng cùng bất an, cẩn thận gõ ngày sinh nhật mình.

Đm, thế mà cũng không phải!

… Đột nhiên, một tia sáng chói loại từ hai bên cạnh xẹt qua.

Haiz, hoá ra mật khẩu là ngày kỷ niệm hẹn hò của cô và Giang Dĩ Hằng.

Sau khi thuận lợi tiến vào hành tinh linh hồn, chỉ thấy trên tinh cần là chàng hoàng tử cô độc đang ngồi canh giữ cây hoa hồng đỏ thẫm.

Thời gian dần trôi qua, hoàng tử bé và hoa hồng cũng biến mất, giao diện app chuyển sang màu sắc u ám, sau vài giây, vô số ánh sáng bảy sắc cầu vồng lấp lánh lượn vòng giữa không trung.

Cô tuỳ tiện ấn mở một tia sáng, chỉ thấy màn hình nhảy ra đoạn văn bản cùng hình ảnh.

< Anh đã thay em ăn mực viên, hơi tiếc là chủ quán nhanh chóng dọn hàng nên không có bạch tuộc viên. Nếu như em ở đây, khẳng định cũng sẽ rất tức giận.> đăng kèm: một hộp mực viên rắc đầy cà ngừ bào.

Lại ấn mở tiếp qua tia sáng khác: < Vẫn không thích ăn kem ly. Chẳng biết vì sao em vẫn thích nó như vậy nhỉ?> đăng kèm: tủ lạnh cửa hàng tiện lợi, bên trong chứa vô số loại kem ly đầy màu sắc.

đăng kèm: Ảnh cô than thở trên Weibo, đêm khuya trằn trọc, vì sao không có người đếm thỏ dỗ cô ngủ nhỉ.

đăng kèm: Trên mặt bàn là cây đèn đôi vịt nhỏ toả ánh sáng cam nhạt ấm áp.

đăng kèm: Vé xem phim và bắp rang bơ.

đăng kèm: Ảnh chụp anh mặc âu phục phẳng phiu nhận phỏng vấn, vẫn khuôn mặt băng sơn mọi ngày.

đăng kèm: Menu vẽ tay, trang bìa viết ngắn gọn “Chỉ cho phép một mình tiểu thư Cam Điềm chọn món”.

đăng kèm: Đêm khuya tại tiệm ăn nhanh, cọng khoai tây thấm đẫm tương cà trơ trọi cắm giữa chiếc bánh Hamburger.

đăng kèm: Một viên thuốc nhỏ nằm giữa lòng bàn tay to rộng.

đăng kèm: Vô số bình rượu rỗng la liệt trên bàn trà.



Từ năm nhất đại học, Cam Điềm đã có thói quen ghi chép cuộc sống lên Weibo. Chỉ vài câu chắp vá ngắn ngủi nhưng lại thấy rất xúc động.

Nhưng cô chưa từng biết rằng trong ba năm mình cố quên anh thì anh lại luôn yên lặng theo dõi Weibo lo lắng cho cuộc sống của cô.

Cô bởi vì tăng ca muộn không ăn được món mực viên hè phố nên phàn nàn, trong cửa hàng đồ ngọt được tặng thêm cốc kem ly mà vui vẻ, đêm khuya mất ngủ nghĩ linh tinh, vì thích diễn viên nam chính là tự nguyện trở thành làn hơi nước thổi vào bộ phim nào đó, hâm mộ người khác được bạn trai làm menu cá nhân…

Cam Điềm ngây ngốc cầm di động, nhất thời không biết nên nói gì. Cô cảm giác mình giống như đang tự tiện xông vào lãnh địa thần bí khám phá được một bí mật vô cùng ghê gớm.

Như nụ hôn năm đó của Giang Dĩ Hằng, cho dù anh đã tận lực che dấu nhưng cô vẫn bất ngờ phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp vậy.