Giang Dĩ Hằng nhẹ chân đi ra ban công rồi vuốt biểu tượng trả lời màu xanh lục trên điện thoại.
“Tiểu Giang”, giọng đàn ông ồm ồm vang lên từ đầu dây.
Người gọi đến là Lương Chính Dương, một trong những nhà đầu tư hàng đầu, người cực kỳ coi trọng Giang Dĩ Hằng từ trước đến giờ.
Trong giới đầu tư có lưu truyền câu nói như thế này, vòng đầu nhìn nhà sáng lập, vòng A nhìn sản phẩm, vòng B nhìn số liệu, vòng C xem mô hình phát triển.
Khi chọn đầu tư vào công ty mới thành lập của chàng trai trẻ này, cũng do ông đánh giá cao những phẩm chất tuyệt vời của cậu ấy với tư cách là nhà sáng lập.
Kỹ thuật, quyết đoán, dám gánh vác, kiên trì, tinh thần trách nhiệm, đều là những đức tính hiếm có khó tìm.
Ông nhớ rõ đã từng đề nghị cậu ta tìm thêm người đồng sáng lập, bởi vì một thân một mình lập nghiệp, áp lực phải chịu vượt xa sức tưởng tượng.
Nhưng chàng trai trẻ vẫn không hề bị lay động, bình tĩnh tự tin như cũ, quyết tâm một mình đối mặt với gió bão phong ba.
Về sau, Aurora không chỉ thành công sống sót qua thời điểm gian nan nhất, hiện tại còn thuận lợi tiến công ra thị trường nước ngoài trở thành con quái vật một sừng trong lĩnh vực ứng dụng xã hội trong nước.
Nhưng càng làm ông phải ngạc nhiên hơn đó là việc năm ấy. Sau khi mở cuộc họp mặt gặp gỡ, ông có đặt một bữa tiệc Quảng Đông chiêu đãi mọi người, trong khi tất cả các thanh niên trẻ tuổi chậm rãi kể về những niềm yêu thích của mình, toàn là môn thể thao mạo hiểm vận động mạnh, đợi đến lúc hỏi tên Giang Dĩ Hằng này, cậu chỉ hờ hững đáp hai chữ “Đá bóng”. Vẻ mặt cậu ấy lúc đó không hề kiêu ngạo cũng chẳng thấy tự ti.
Trong một đám người đồng trang lứa thích tỏ vẻ dũng cảm, sự khác biệt của cậu ấy so với thành tích ưu tú còn làm người ta nhớ sâu hơn.
Từ đó trở đi, ông liền biết người này về sau sẽ làm nên việc lớn.
Sau một hồi hỏi han ân cần, Lương Chính Dương vào thẳng vấn đề chính.
“Chú Lương có đứa cháu gái, gần đây mới từ nước ngoài về. Cha mẹ nó muốn chú tìm một người thanh niên tuấn tú tài giỏi cho cô cháu gái này, chắc chắn phải vừa lòng để nó có thể an tâm ở lại nước. Cháu cũng biết tâm tình của bậc cha mẹ rồi đấy, luôn luôn hi vọng con cái ở cạnh bầu bạn, cùng hưởng hạnh phúc vui vầy.”
Gần như không chần chờ, người trẻ tuổi ở đầu dây bên kia lập tức cự tuyệt.
Lương Chính Dương kinh ngạc, cực lực thuyết phục, “Tiểu Giang, cháu gái nhỏ mà chú Lương giới thiệu, vẻ ngoài nhân phẩm hay trình độ đều rất vượt trội. Chú biết người trẻ bây giờ không thịnh hành việc mai mối vì ngại người già cổ hủ. Nhưng làm bạn với một người khác phái tầm tầm tuổi cũng không phải việc gì xấu, nhiều khi còn có ích đối với sự nghiệp của cháu.”
Nhưng câu trả lời nhận được vẫn là lời từ chối lễ phép.
“Tiểu Giang, đừng bảo tin đồn trong công ty là thật đấy nhé?”
Lương Chính Dương gần đây có nghe nói, lúc mở cuộc họp, trong phòng Giang Dĩ Hằng vang lên thanh âm của một cô gái.
“Cháu còn trẻ, chắc chưa biết hiện giờ có loại phụ nữ…”
Chưa hết câu thì đối phương đã lạnh lùng ngắt lời ông, ” Lương tổng, cô ấy là bạn gái cháu, chúng cháu đã bên nhau nhiều năm rồi.”
Giang Dĩ Hằng đẩy cánh cửa gỗ phòng ngủ, thấy người thông minh nào đó đã nhanh nhẹn leo lên giường nằm, trong ngực còn ôm chú gấu teddy bằng bông.
Khuôn mặt như cục tuyết áp vào con gấu bông, lông mi khẽ run run, chóp mũi phát ra tiếng o o nhẹ nhàng.
Anh không nhịn được đưa tay bóp bóp cái má của cô, dù đã ngủ say nhưng vẫn có phản ứng, cô duỗi móng vuốt gãi gãi lên má phải.
Giang Dĩ Hằng nhớ năm đó ở đại học K, CLB bóng đá thắng giải sinh viên toàn quốc với tỉ số 6:1, giành được danh hiệu quán quân chung cuộc.
CLB liền quyết định đi núi Khê Xuân tổ chức tiệc dã ngoại để ăn mừng.
Cô không biết có phải đã hối lộ chủ tịch CLB không mà cũng được đi theo. Đêm khuya thanh vắng còn lừa gạt anh cùng cô lên đỉnh núi ngắm sao.
Kết quả lên đến đỉnh núi, ai ngờ cô đầy bụng xấu xa, không những không khuyên anh uống được chén rượu nhỏ, ngược lại còn tự chuốc say chính mình.
Khi đó cô cũng nằm ngáy o o trong ngực anh, là bộ dạng ngây thơ hồn nhiên như thế này.
Chỉ là mãi về sau anh mới biết, hoá ra ngay từ thời khắc đó, anh đã đặt cô ở trong trái tim mình.
Trăng sáng vắng lặng, mọi âm thanh đều trầm lắng hơn.
Ánh mắt người đàn ông sẫm dần, đưa tay cướp chú gấu teddy khỏi ngực của cô, rồi tuỳ ý ném ra chỗ khác.
Mấy phút sau, quả nhiên người nào đó lẩm bẩm, duỗi tay coi anh là chú gấu nhỏ rồi ôm chặt lấy, đầu còn không ngừng dụi dụi nũng nịu vào ngực anh.
Lúm đồng tiền như ý nguyện xuất hiện bên khoé môi, cơ mặt anh cũng thả lỏng hơn.
Anh kéo chăn mỏng lên tận vai cô, coi cô như báu vật ôm thật chặt vào trong lồng ngực, đôi mắt híp lại, cằm chống vào mái tóc mềm mại đen nhánh.
Cam Điềm đang lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người hôn lên trán, sau đó cứ nói đi nói lại một câu.
“Cam Điềm, không cho phép rời bỏ anh…”