Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 28




Những thớ thịt mềm mại đỏ mọng trong hoa huy*t rung lên bần bật như dây đàn.

Giang Dĩ Hằng nhẹ nhàng rút ngón tay đang cắm giữa tiểu huyệt ra, đầu ngón tay còn vấn vít khuấy động dòng mật dịch ấm nóng.

Anh kéo đôi tay nhỏ đang che đậy ở gò má sau đó cúi người, một nụ hôn sâu cực kỳ tỷ mỉ rồi lướt qua mọi chỗ trên khuôn mặt cô, dịu dàng lưu luyến, nhú đang quỳ bái thành kính hôn lên bức tượng nữ thần cao cao tại thượng trong cung điện.

“A, Giang Dĩ Hằng, anh muốn làm thì làm đi, đừng có liếm tới liếm lui nữa, ôi chao…”

“Không cho liếm nghĩa là lỗ nhỏ lăng lơ ngứa đến mức muốn bị xỏ xiên hả?”

Giọng nói của người đàn ông như có nhựa cây, trầm khàn uốn lượn dính vào tai cô, “Không làm tốt bước dạo đầu, chút nữa em lại kêu đau. Tôi không giống như loại chó con, làm như vậy em mới chịu đựng được tôi.”

“Giang Dĩ Hằng!”

Cam Điềm trừng mắt với anh, sao lời này nghe chua thế.

Người đàn ông kéo dài nụ hôn của mình xuống cổ, dừng lại ở đó nhẹ nhàng gặm cắn. Cam Điềm cảm thấy mình như món cổ vịt bán ở Vũ Hán, ngọt cay ngon miệng.

“Ui…”

Thân dưới của cô thật khó cử động, cự vật trong quần tây của người đàn ông cứ chọc ra, đầu nấm trực tiếp chặn trước cửa huyệt non mịn, vừa to vừa nóng.

Bụng dưới cô vừa chướng vừa đau, dâm thuỷ vẫn đang rỉ rách nhỏ ra từ cửa huyệt như vỡ đê mở cống không làm sao ngăn được.

“Giúp anh.” Người đàn ông cầm lấy tay phải cô.

Cam Điềm rũ mắt, khuôn mặt đỏ như quả hồng nhỏ mọc trên cành cây non, bận rộn nữa ngày không cởi bỏ được.

“Quả nhiên là đồ đần.”

Giang Dĩ Hằng ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, bàn tay anh úp lên mu bàn tay cô, kiên nhẫn giúp đồ đần nào đó tìm chốt nhỏ bằng kim loại, sau đó kéo một phát.

“Cạch” Thắt lưng cứ thế được tháo ra.

côn th*t dũng mãnh, vươn thẳng, tựa hồ muốn chọc thủng lớp đồ lót.

Giang Dĩ hằng đỡ lấy phần thân trụ nổi đầy gân xanh, dùng quy đầu mượt mà cọ nhẹ tại tiểu huyết ướt đẫm, mượn dòng nước đâm vào một chút.

Bên trong như có vô số miệng nhỏ mút chặt, từng thớ thịt không biết thẹn thùng cứ tầng tầng lớp lớp siết lại.

Anh mới chỉ cắm được một nửa quy đầu mà sướng đến mức lỗ sáo khẽ buông lỏng suýt chút nữa bị tước vũ khí đầu hàng tại trận.

“A, đau…”

Cam Điềm rên rỉ, hai đầu mày liền khẽ nhíu lại, tay nhỏ hung hăng vung vẩy loạn xạ định đẩy ra, đầu ngón tay còn cào vài phát vào ngực anh, vết máu cực kỳ chói mắt.

Hạ thủ không hề lưu tình.

Thấy thế, anh đành phải chậm rãi động eo, quy đầu chọc nông bên ngoài huyệt thịt đỏ hồng, chỉ sợ làm đau cô.

Cho đến khi bộ phận sinh dục của anh dần biến mất, từng đoạn từng đoạn vùi sâu vào cơ thể cô, đem chỗ hai người giao hợp khảm khít lại không thừa ra một chút nào.

” Bao, cao su…”

Não Cam Điềm chậm ba nhịp khó khăn lắm mới kịp phản ứng, đôi mắt nai đỏ lên, xém chút nữa khóc thành tiếng.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, hồi trước mỗi lần đều là Giang Dĩ Hằng chủ động đeo, thậm chí sau chu kỳ kinh nguyệt đến kỳ an toàn cô muốn phòng túng tuỳ hứng cũng bị anh hờ hững cự tuyệt.

Có lần cô còn nghĩ người đàn ông này không hứng thú với cơ thể mình.

“Không mang.” Hông người đàn ông thúc sâu đến đỉnh, mắt sắc âm u, “Cam Điềm, anh muốn để trần chịch em.”

Lúc trước anh vì quá lo lắng cho cơ thể cô, ngốc nghếch để cô không liên quan dính líu đến mình, vì thế cô mới có lý do rời khỏi anh ba năm ròng rã.

Cam Điềm còn muốn nói tiếp nhưng người đàn ông như chiếc máy đóng cọc làm việc không ngừng nghỉ, “ba ba ba” hăng hái dập mạnh, khiến cô không kìm nén được tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Mùi ngai ngái của việc hoan ái giữa nam và nữ vấn vít quẩn quanh trong không khí.

Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy cái đùi phải trắng mềm của mình khoác lên bờ vai rộng lớn của người đàn ông, năm ngón chân phiếm hồng bởi vì khoái cảm mà vô thức cuộn tròn lại.

Chiếc ghế sô pha màu nghệ lung la lung lay, những giọt mồ hôi to như hạt đậu theo thái dương kiên nghị của người đàn ông trôi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ vào chiếc bụng bằng phẳng trắng men của cô.

“Mạnh quá, a, sâu quá, chậm một chút.”

Cam Điềm hừ hừ kêu lên, cơn xúc cảm bên trong tiểu huyệt không để cho cô có thời gian thở dốc, tiếng nói mềm dẻo trong đêm như yêu tinh quyến rũ con người.

“Yếu ớt.”

Bàn tay Giang Dĩ Hằng cố định eo nhỏ, ôm cả người cô từ ghế sô pha dậy.

Cam Điềm bị doạ, tay trắng vội vàng treo lên cổ anh, hai cẳng chân thon dài gắt gao siết chặt vào eo anh, cả người như con gấu túi dính chặt.

Sau đó lưng cô dán lên mặt phẳng ẩm ướt, lạnh buốt.

Anh giúp cô dựa vào cửa sổ thuỷ tinh, lồng ngựa rắn chắc đè lên cặp vú trắng trẻo mềm mại, côn th*t sôi sục nở to hơn, vận động như điên khí thế như chặt sóng trảm biển, đâm mạnh đến mức cửa sổ thuỷ tinh cũng phải rung lên.

“Chồng có làm em thoải mái không?”

“Không… Không thoải mái, hu hu hu, Dĩ Hằng, không thích sâu như vậy.”

dương v*t to dài cực nóng nện thật mạnh vào hoa huy*t của cô, mỗi lần lại đâm sâu đến tận cùng

Cam Điềm sướng đến mức phát khóc, nhưng vẫn định vịt chết mạnh miệng, không chịu thừa nhận việc Giang Dĩ Hằng mang lại cho cô cảm giác sung sướng cực hạn.