Trong phòng bếp
"ực ực ực ực."
Sau khi Cam Điềm một hơi xử lý xong cốc nước bỗng nảy ra ý tưởng gì đó, vươn tay lắc lư cái cốc trước mặt người đàn ông.
"Đút cho em."
Cô cực kỳ kiêu ngạo ra lệnh.
Giang Dĩ Hằng bị cô trêu đùa cũng không nóng nảy, nhận lấy cái cốc rồi cung kính dâng lên môi cô.
"Không phải đút như vậy, đồ đần!"
Cam Điềm ngồi chễm chệ trên bàn ăn, đong đưa đôi chân trắng bóc nhấn mạnh, "Dùng miệng, phải dùng miệng đút! Anh ngậm một ngụm nước rồi mớm cho em."
Thấy người đàn ông không có phản ứng, đôi mắt nhập nhèm lờ đờ say uy hiếp anh, "Giang Dĩ Hằng, nếu anh không chịu mớm nước cho em, em nhất định sẽ phải mút cây kem ốc quế của anh."
Ánh mắt Giang Dĩ Hằng sáng quắc nhìn cô.
Hai cánh môi màu hồng phấn là thứ mà anh ngày nhớ đêm mong, chỉ dám nằm mộng mới có thể nhấm nháp hương vị mềm mại đó.
Bây giờ lại gần trong gang tấc, chỉ cần với tay là chiếm được.
Khi Cam Điềm đang định ồn ào làm loạn, bỗng nhiên một đôi môi mát lạnh ẩm ướt cứ thế chen vào miệng cô, như mang đến cơn mưa làm dịu đi cơn khô nóng trong cơ thể .
Cho đến khi cốc nước thuỷ tinh cạn hẳn, người đàn ông dường như chưa thoả mãn, lưu luyến rời khỏi môi cô, giọng khàn khàn.
Anh hỏi, "Được chưa?"
Cam Điềm thoả mãn gật đầu, giơ hai tay về phía anh, vui vẻ hớn hở nói , "Tiểu Giang tử, khởi giá hồi cung."
Giang Dĩ Hằng đành phải ôm cô theo đường cũ trở về phòng.
Vốn cho rằng cứ thế là đã vượt qua được đêm nay.
Kết quả, Cam Điềm nằm trên mặt đất chưa đến năm phút, lại một nữa ngựa quen đường cũ leo lên giường anh, rồi nhìn bóng lưng Giang Dĩ Hằng khóc sướt mướt.
"Phía dưới ngứa quá anh ơi, như có con côn trùng cắn ấy. Anh gãi gãi cho em đi."
Nói xong, những giọt lệ từ hốc mắt tí tách rơi xuống thành hàng, giống như cô cực kỳ khó chịu, một giây cũng không thể kiềm chế.
Giang Dĩ Hằng không quay người, cũng chẳng động đậy, nghĩ lần này tuyệt đối không thể thoả hiệp với cô nữa.
"Anh gãi gãi cho em đi, móc móc tiểu huyệt của em đi mà. Giang Dĩ Hằng không phải trước kia anh thích chọc ngoáy nó nhất hay sao." Cam Điềm bắt đầu đẩy vai người đàn ông rồi vò đầu bứt tóc anh.
Thấy Giang Dĩ Hằng vẫn nằm im không nhúc nhích, cô vừa tủi thân vừa dứt khoát duỗi tay cởi quần anh.
"Cam Điềm, em còn biết xấu hổ nữa hay không?"
Người đàn ông bị cô làm phiền đến mức gần như phun trào, khuôn mặt băng sơn kiêu ngạo từ trước đến nay sắp bị lửa giận làm cho tan chảy.
Cô cắn nhẹ đôi môi mọng nước, âm thanh quyến rũ ướt át, " Anh không gãi cho em, lại còn không cho em tự thân vận động sao? Anh mang món đồ chơi kia cho em mượn dùng tạm không được à? Đồ kẹt sỉ!"
"Chúng ta chia tay rồi, Cam Điềm"
Giang Dĩ Hằng nhìn sâu vào mắt cô, lông mày khoá chặt lại, khuôn mặt cô đơn nói ra câu này.
Cam Điềm giật mình, dường như ý thức được điều gì, không nói cũng không lộn xộn nữa.
Cô dựng thẳng người lên, quỳ lên đầu gối cứ thế nghiêm chỉnh ngồi tại bên giường.
Đêm, một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
Giang Dĩ Hằng cứ tưởng rằng cô đã ngủ thiếp đi, mắt nhắm mắt mở nhìn qua chỉ thấy cô cực lực quỳ bên giường, đôi mắt nai bình tĩnh nhìn anh, chớp mắt chớp mắt, cực kỳ ngoan hiền.
"Em lại định muốn làm gì nữa?"
"Em khó chịu, không ngủ được, trừ khi anh giúp em." Lật qua lật lại vẫn là yêu cầu này.
Giang Dĩ Hằng không để ý tới cô, nghiêng người kéo chăn đi ngủ.
Năm phút sau, anh lại mớ mắt ra, vẫn thấy bóng cô lay động trên vách tường, giữ nguyên tư thế quỳ gối ngoan ngoãn ở nơi đó.
"Cam Điềm, anh thật sự sợ em rồi."
Anh kéo người phụ nữ vào ngực, ngón tay thon dài như ngọc lướt nhẹ xuống vùng tam giác của cô, cắn nhẹ vành tai hồng rực của cô mà đầu hàng.