Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]
Sau khi sống lại, Cố Hàm Ngọc chưa từng muốn buông tha Cố Viện Viện. Chỉ cần nhớ lại chuyện kiếp trước, nhớ lại Cố Viện Viện và Thẩm Huy một mặt nhân từ trước thi thể cô mà tỏ ra thương hại, nói cô chết ngược lại là chuyện tốt, cô liền hận.
Bản thân cô thấy mình chết không phải chuyện gì tốt, bọn họ dựa vào cái gì?
Có thể người khác sẽ nghĩ thông thoáng, quên đi tất cả và bắt đầu lại, nhưng cô làm không được.
Cô đã trở lại, cô sẽ báo thù.
Tính cách cô chính là như vậy, có ân báo ân, có oán báo oán, không thể nhịn được.
"Viện Viện." Cố Hàm Ngọc hướng tới Cố Viện Viện đang chớp đôi mắt to đáng yêu bên người Thẩm Mộc, vẫy vẫy tay, "Đi thôi, để chị giới thiệu bạn bè của chị với em."
Cố Viện Viện nhu thuận đến cạnh Cố Hàm Ngọc, Trương Thục Tuệ đã dặn dò cô trước đó, Trương Thục Tuệ muốn cô đi theo Cố Hàm Ngọc. Hôm nay khách đến dự tiệc đều không phải người đơn giản, đều là thiên kim tiểu thư cùng thiếu gia các loại, thân phận không tầm thường. Trương Thục Tuệ còn nói, những người kia đều là bạn bè tương lai của cô, đồng thời cũng có mối liên hệ vô cùng quan trọng.
Cố Viện Viện kỳ thật không thích điều này. Cô không thích kết giao bằng hữu bằng việc nhìn thân phận, luôn cảm thấy quá bợ đỡ, nhỏ giọng nói: "Con cũng có nhiều bạn tốt..."
Trương Thục Tuệ cười nói cô ngốc, "Mẹ biết, trước đó con có rất nhiều bạn bè, mẹ không có ý muốn con đoạn tuyệt quan hệ với chúng nó. Chỉ là những người trước mắt này cũng là bạn bè, trong tương lai họ có thể giúp đỡ con rất nhiều."
Cố Viện Viện cau mày, không quá tán đồng, Trương Thục Tuệ suy nghĩ làm sao để con gái mình chịu tiếp thu: "Bọn họ giúp đỡ con, con có thể giúp lại, cái này gọi là bạn bè tương trợ lẫn nhau."
Cố Viện Viện lúc này mới thấy hiểu: "Được, mẹ, con hiểu rồi."
Trương Thục Tuệ lần nữa vì con gái nhỏ mà lo lắng, liên tục căn dặn Cố Hàm Ngọc chiếu cố thật tốt Cố Viện Viện.
Cố Hàm Ngọc tất nhiên sẽ chiếu cố thật tốt, "Đây là Phan Nhã, con gái của Phan lão sư. Mà em cũng nên biết Phan lão sư, ông là giáo sư khoa lịch sử trường đại học Đế Đô, cũng là giảng viên môn lịch sử, chắc hẳn trên lớp em đã nghe qua bài giảng của Phan lão sư rồi."
Cố Viện Viện tất nhiên biết rõ. Vừa rồi ba mẹ có dẫn cô đi chào hỏi mọi người, ba bảo cô phải gọi Phan lão sư là Phan thúc thúc. Cố Viện Viện lần đầu tiên được gặp vị giáo sư nổi tiếng xuất hiện trên TV, kích động vô cùng, thiếu chút nữa tại chỗ xin chữ kí. Không chỉ mỗi Phan lão sư, còn có mấy vị danh sư ở đây, đều là nhân vật cô nhìn thấy qua trên TV.
Lúc sau cô vào toilet liền nhịn không được lấy ra điện thoại di động, vui vẻ mà kể với bạn bè, các bạn đều rất hâm mộ cô, còn hỏi côg những lão sư này vì sao lại tới tham gia tiệc chào mừng cô, chẳng lẽ ba cô là đồng nghiệp với bọn sao? Cũng là giáo sư sao?
Viện Viện cố gắng phủ định: 【 Không phải, ba mình không phải là giáo sư, ông là hiệu trưởng trường đại học Đế Đô nha. 】
Giai Giai kích động: 【 Oa! Ba ruột Viện Viện thật giỏi! 】
Oánh Oánh hâm mộ: 【 Đây chính là đại học Đế Đô xịn nhất cả nước, ba ruột của cậu thật tuyệt vời. 】
Viện Viện: 【 Làm gì có. 】
Oánh Oánh: 【 Nhanh đi xin chữ kí đi, cậu không muốn sao? 】
Viện Viện: 【 Mình cũng muốn tranh thủ thời gian để xin, rồi đặt chữ kí ở đầu giường, để phù hộ mình vượt qua mọi kì thi! 】
Viện Viện: 【 Trước cứ nói vậy đã, mẹ mình gọi rồi, mình đi đây. 】
Cố Viện Viện thấy bạn bè nhắn tin hỏi mình còn những nhân vật nổi tiếng nào trong yến tiệc, nhưng cô chưa thể trả lời ngay được.
...
Giờ phút này cô có chút tò mò nhìn Phan Nhã. Đây là một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, tóc ngắn cắt ngang tai, quần đùi âu phục và đi giày Dr. Martens, theo phong cách tomboy. Phan Nhã hất cằm chào cô: "Chào."
"Chị Phan Nhã." Cố Viện Viện nói.
Cố Hàm Ngọc lại giới thiệu một cô gái mặc lễ phục màu xanh lam dài đến đầu gối. Tên là Phương Tử Ngữ, có mẹ là tổng biên tập tạp chí Thanh Nhã nổi tiếng. Cố Viện Viện cũng không xa lạ gì với tạp chí này, anh giai cô từng thích đã từng lên hình ở tạp chí, và rất nhanh đã hết hàng sau khi mở bán. Thật tiếc lúc đó cô không giành được một cuốn, mãi về sau mới giành được do có thêm lô hàng mới.
Phương Tử Ngữ không theo phong cách tomboy giống Phan Nhã. Chỉ là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cô mang theo dò xét, nhìn trông ngạo mạn mà khó tiếp xúc.
Ngoài ra còn có chị gái là con gái chủ tịch Hao Hành, có con gái chủ tịch công ti giải trí Qủa Cam, con trai của một doanh nghiệp bất dộng sản lớn...
Cố Viện Viện không ngờ bạn của Cố Hàm Ngọc lại lợi hại như vậy. Tùy tiện chọn đại một người đều là thân phận không tầm thường, khó trách mẹ bảo cô làm quen thật tốt với họ. Nhưng những bằng hữu kia của cô cũng không tồi nha, mặc dù gia thế không mạnh, nhưng bọn họ đều là người tốt, nói chuyện với cô vô cùng hợp ý.
Cố Viện Viện theo bên người Cố Hàm Ngọc. Nhìn Cố Hàm Ngọc cùng những thiên kim tiểu thư đó trò chuyện vui vẻ, nói về tuần lễ thời trang của hãng hiệu lớn, vô nghĩa; nói rằng tôi đi nghỉ phép ở nước ngoài, mệt chết; còn nói bay sang nước ngoài vì đặc biệt muốn xem một vở opera ổi tiếng, rất thú vị...
Cố Viện Viện một câu chen miệng vào không được, bởi vì những chủ đề này quá xa đối với cô, cô chưa đi nước ngoài bao giờ. Trong lúc nhất thời có chút tự ti.
Cô cầm nước trái cây uống không ngừng, Cố Hàm Ngọc đột nhiên chuyển chủ đề lên cô: "Đúng rồi, em gái mình rất thông minh và lợi hại, em ấy đã đô đại học Đế Đô bằng thực lực chính mình, thế nào, lợi hại không."
Cố Hàm Ngọc nói xong không ít người nhìn về phía Cố Viện Viện. Đại học Đế Đô đứng đầu cả nước, thậm chí được xếp hạng trên toàn cầu. Muốn thi đỗ không dễ, có thể thấy Cố Viện Viện là người vô cùng ưu tú. Phan Nhã nói: "Nhà cậu toàn là học bá, em gái cậu lợi hại không có gì lạ."
Cố Viện Viện ngượng ngùng cười cười nói: "Không có đâu, em không có lợi hại đến thế."
Cố Hàm Ngọc: "Em gái không chỉ thông minh, còn là một người rất hiền lành."
Cô đem chuyện Cố Viện Viện thương tiếc sinh mệnh hoa, không đành lòng đẻ chúng hư thối trong bình kể ra, một mặt cưng chiều nói: "Các cậu hẳn là cũng phát hiện rồi đi, hoa nhà mình giờ đều trồng hết, một cái bình hoa cũng không thấy. Vì sợ em gái lương thiện lại đau lòng, mình còn cân nhắc đến việc ăn chay, dù sao sinh mệnh đáng để trân trọng."
Cố Viện Viện: "..."
Mọi người: "..."
Biểu cảm vi diệu.
Cố Viện Viện nhìn mấy người ở đây, thấy mọi người trong nhất thời không nói chuyện, không biết vì cái gì, cô có chút xấu hổ và không được tự nhiên: "Chị, đây chẳng qua là em tự mình nghĩ, chị đừng kễ nữa."
Cố Hàm Ngọc: "Thế nào? Chị nơi nào nói không đúng sao?"
Thẩm Mộc nói: "Không nghĩ tới Viện Viện có ý tưởng này, quả nhiên là cô gái thiện lương."
Cố Viện Viện cười cười: "Là tự em nghĩ thôi..."
Phan Nhã là người thẳng tính, đang uống nước trái cây thì phun ra: "Hoa không phải dùng để trang trí, tô điểm sao? Nói hoa đáng thương như vậy, nghĩa là nông dân trồng hoa phải mổ bụng tạ tội, xuống mười tám tầng Địa Ngục?"
Phương Tử Ngữ phốc một tiếng bật cười, mấy người còn lại cũng nhịn không được, biểu thị ngôn luận này mười phần mới lạ, cho người ta cảm giác mới mẻ.
Mặt Cố Viện Viện ửng hồng lên, giải thích: "Em chỉ là muốn hoa không bị ngắt xuống, để chúng sống thêm một thời gian dài không phải tốt sao..."
Phan Nhã nhún nhún vai, không tán đồng ý nghĩ của cô, nhưng không tranh chấp với cô nói cô không đúng.
Phương Tử Ngữ ngược lại nhàn nhạt nói: " Làm sao em biết những bông hoa kia muốn phô vẻ đẹp ra trước mặt mọi người, nhưng lại chết dưới lòng đất lúc nào không hay?" (câu này tối nghĩa quá mấy bồ ạ, mình đọc không hiểu, chỉ cần hiểu đại khái là chị gái này muốn diss lại Cố Viện Viện)
Cố Viện Viện sững sờ, há mồm: "Sinh mệnh quan trọng hơn a?"
"Không có tự do, không bằng chết. Chưa từng nghe qua?"
"Cái này không giống."
"Có cái gì không giống? Em coi trọng sinh mệnh, người khác coi trọng tự do. Lại nói em cảm thấy trên đời sinh mệnh bình đẳng, hay là tính mạng con người quan trọng hơn? Em đối với sinh mệnh hoa là bố thí cao cao tại thượng cùng sự thương hại sao?"
"..." Cố Viện Viện cả mặt đều cứng đờ.
Tất cả mọi người đang nhìn cô, Cố Viện Viện nói: "Em không có thương hại cùng ý tứ bố thí, em cũng đã nói, quan điểm về hoa là do em nghĩ thế, không có ý ép buộc các chị phải giống em."
Phương Tử Ngữ nở nụ cười.
Cố Viện Viện: "..."
Cố Hàm Ngọc cười lột vỏ cam đưa cho Cố Viện Viện: "Ăn đi, rất ngọt."
Cố Viện Viện lúc này làm gì có khẩu vị ăn cam? Cố Hàm Ngọc sao lại lột vỏ cam mà không giúp cô nói chuyện đây?
Cô lắc đầu: "Em không muốn ăn."
"Không sao, lát nữa muốn ăn thì ăn." Cố Hàm Ngọc cực kỳ ôn nhu, thật giống chị gái đang trấn an cô em gái nhỏ không hiểu chuyện.
Thẩm Mộc ngồi ở một bên, đứng dậy lấy quả cam trong tay Cố Hàm Ngọc: "Cô không ăn thì tôi ăn."
Phan Nhã khinh bỉ: "Muốn ăn mà không tự biết lột vỏ à."
Thẩm Mộc liếc mắt: "Đã lột sẵn vỏ rồi vì cái gì không ăn."
Cố Viện Viện nhìn bọn họ ồn ào cãi nhau, càng phát hiện mình không hợp với họ. Cô cúi đầu xuống, nghịch ngón tay.
Người xem mưa đạn:
【 Quá đáng!!! 】
【 Tiểu thiên sứ Viện Viện bộ dáng gấp gáp thật đáng thương a, Phương Tử Ngữ cũng thật quá đáng, chỉ muốn xuyên tạc ý tứ của Viện Viện! 】
【 Đúng thế, Viện Viện có lỗi gì! Cô trân quý sinh mệnh có sai sao? Vì cái gì phải hùng hổ dọa cô ấy như thế. 】
【 Phan Nhã tại sao một chút ái tâm đều không có? Quả nhiên bạn của Cố Hàm Ngọc đều là cá mè một lứa. 】
【 Phương Tử Ngữ nói cũng không sai, cô chỉ biểu đạy quan điểm của mình mà thôi, sao lại bảo cô ấy hùng hổ dọa người? 】
【 Cố Hàm Ngọc cũng quá đáng đi, không nhìn thấy tiểu thiên sứ Viện Viện cuống đến phát khóc sao, thân là chị sao không giúp em gái nói chuyện? 】
【 Tiểu thiên sứ Viện Viện đừng khóc, đừng quan tâm những người không hiểu em, tụi chị hiểu em!! 】
【 Cố Hàm Ngọc thật quá phận, cô ta nói như vậy khẳng định là cố ý, bởi vì cô ta ghen ghét tiểu thiên sứ Viện Viện. 】
【 Cố Hàm Ngọc thì làm sao? Cô ấy chỉ muốn bạn bè mình thấy Cố Viện Viện là người luong thiện rồi chia sẻ câu chuyện thôi. Sao lại bảo người ta cố ý? Cố ấy nói sai cái gì không? Câu nào? Chỗ nào? 】
【...】
Đúng là không có câu nào khoa trương nói sai cả.
【 Mưa đạn tam quan bất chính, không muốn xem, đi. 】
【 Tôi không thích xem mấy bộ phim trực tiếp kiểu này đều là do mấy người xem mưa đạn quá não tàn! 】
...
Cố Viện Viện lấy cớ đi toilet, rốt cục có cơ hội ra ngoài hít thở không khí.
Vừa lúc Thẩm Mộc cũng tránh ra ngoài hút thuốc, trông thấy Cố Viện Viện rầu rĩ không vui, nhịn không được hỏi: "Sao lại một mình ở chỗ này, không vào à?"
Cố Viện Viện trông thấy hắn, kêu lên "Thẩm Mộc ca ca".
Thẩm Mộc: "..."
Thẩm Mộc: "Chúng ta bằng tuổi, gọi tên tôi là được."
Cố Viện Viện: "Thẩm Mộc?"
Thẩm Mộc ừ một tiếng.
Cố Viện Viện nói: "Anh làm sao cũng ra, anh không thích ở bên trong chơi sao?"
Thẩm Mộc quét mắt nhìn Cố Viện Viện một chút: "Tôi ra hút thuốc."
Cố Viện Viện giật mình, giải thích nói: "Tôi có chút sợ người lạ, không biết nên nói cái gì, cho nên..."
Thẩm Mộc gật đầu: "Rõ ràng là thế."
Cố Viện Viện: "..."
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Đúng vào lúc này, Cố Hàm Ngọc cũng ra, cô tựa như cố ý ra tìm Cố Viện Viện: "Em ra ngoài lâu như vậy, chị không yên lòng, liền đi tìm em. Hóa ra em đang tán gẫu với Thẩm Mộc."
Cố Viện Viện xác thực không mấy vui vẻ: "Em không sao, không có không vui."
Cố Hàm Ngọc an tâm nghĩ: "Không có không vui là được rồi."
Cố Viện Viện: "..."
Cố Hàm Ngọc nói: "Chị vừa mới đem những điểm cao quý nhất về em nói ra, để muốn bạn bè chị biết em là người rất cố gắng, rất lợi hại, rất hiền lành, là cô gái tốt, để bọn họ mau chóng hiểu rõ em. Chị nói có gì sai không?"
Cố Viện Viện: "..."
Không biết vì cái gì, nội tâm cô đang kìm nén đến khó chịu.
Người xem mưa đạn:
【 Xem đi, mấy con fan não tàn của Cố Viện Viện, Cố Hàm Ngọc rõ ràng rất tốt rất hiền lành mà! 】