Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]

Chương 5: Anh rể Thẩm Huy




Sau bữa cơm tối, mọi người ngồi ở phòng khách xem TV, Cố Viện Viện không vui ôm gối núp trong ghế sô pha.

Trên TV là bản tin thời sự, nói về sự kiện trên toàn thế giới, Cố Viện Viện thấy nhàm chán, nhưng đây là thói quen nhiều năm của Cố gia, Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ không thích xem những thứ không thực tế như phim thần tượng. Thỉnh thoảng Cố Chí Quốc cùng Cố Hàm Ngọc thảo luận một chút, những nội dung thảo luận này cô đã từng nghe qua trên lớp chính trị, nếu để cô nhắc lại thì cô không nhớ, bởi vì kiến thức mà cô nghe rất nửa vời. Nếu là hôm khác, cô có thể nói xen vài câu, rồi tỏ ra mình chỉ là đứa ngốc nhỏ, để khiến ba mẹ cười vui. Nhưng hôm nay cô lại không nói lời nào, bởi vì cô đang không vui.

Vấn đề "ăn chay" khiến trong lòng cô một mực bối rối, mười phần không thoải mái -- cô thấy mình giống như người xấu, thành loại người "Khẩu Phật tâm xà", ba mẹ chắc sẽ hiểu lầm cô là người không có lòng thương...

Đột nhiên điện thoại Cố Hàm Ngọc vang lên, Cố Viện Viện ngồi cạnh Cố Hàm Ngọc, nghe thấy thanh âm rồi nhìn thoáng qua, thấy hai chữ: Thẩm Huy.

Thẩm Huy? Anh rể cô.

Cô biết người đàn ông tên Thẩm Huy này là vị hôn phu của Cố Hàm Ngọc, hai người đã đính hôn lúc Cố Hàm Ngọc hai mươi tuổi, sau khi cô tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.

Cố Viện Viện không biết nhiều về Thẩm Huy, nhưng khoảng thời gian cô trở về Cố gia, một hai lần đều nghe được từ miệng người hầu, lại nói cô không hề xa lạ gì với Thẩm gia, dù sao tủ lạnh điều hòa nhà cô đều có in chữ Thẩm gia. Thẩm gia là nhàu giàu thứ thiệt với khối tài sản hơn 10 tỷ.

Cố Viện Viện nằm mơ cũng không nghĩ tới, người sống ở trong truyền thuyết, có một ngày lại trở thành anh rể của cô.

Cố Hàm Ngọc nói một tiếng với Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ, đứng dậy ra ngoài nghe, Cố Viện Viện nhìn Cố Hàm Ngọc đi xa, nghe thấy cả thanh âm dịu dàng của cô: "Anh Huy..." Sau đó cô không nghe thấy gì nữa.

Cố Viện Viện thu tầm mắt lại, quay người ôm cánh tay Trương Thục Tuệ, đầu dựa vào vai bà, làm nũng,

Trương Thục Tuệ cười cười rồi sờ đầu con gái nhỏ, cảm thấy trái tim đã trở nên mềm nhũn.

Nhắc mới nhớ, Cố Viện Viện vẫn không biết Thẩm Huy trông như thế nào và tính cách ra sao, người làm ở Cố gia cũng cực quy củ, không bao giờ bàn đến chuyện này, nếu phạm quy sẽ bị sa thải. Cô đã từng tra Thẩm Huy qua Internet, tư liệu liên quan tới Thẩm Huy có, nhưng không có ảnh chụp. Cô cũng biết Thẩm Huy là thạc sĩ tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, lớn hơn Cố Hàm Ngọc bốn tuổi, năm nay mới hai mươi lăm.

Cố Hàm Ngọc khẳng định có ảnh chụp của Thẩm Huy, nhưng cô không dám đòi xem, Cố Hàm Ngọc mặc dù là chị ruột của cô, nhưng hai người mới nhận nhau chưa được bao lâu, với nhau vẫn mười phần lạnh nhạt.

Cố Hàm Ngọc không phải loại người thích chơi đùa chạy nhảy, cô lúc nào cũng đoan trang, thỉnh thoảng còn lấy thân phận chị gái để răn dạy cô những điều không nên làm, làm cho cô mười phần mờ mịt cùng xấu hổ, so với ba mẹ còn đáng sợ hơn, cùng thân cận với Cố Hàm Ngọc rất khó, thậm chí đôi khi cô còn rất sợ.

Lúc này cốt truyện đã bắt đầu được một đoạn thời gian, nam nữ chính không chỉ có gặp nhau, Cố Viện Viện cũng ở Cố gia được một khoảng thời gian khá lâu rồi, khoảng thời gian này Cố Viện Viện cùng Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ quan hệ vô cùng thân mật, nhưng quan hệ với Cố Hàm Ngọc vẫn lãnh đạm.

Bởi vì tính cách Cố Viện Viện hoạt bát đáng yêu, những lúc trong sân vườn vui đùa, Cố Hàm Ngọc thường không bao giờ xuất hiện, nhưng nếu cô ngồi xổm dưới đất, cô xuất hiện và sẽ nói rằng: Con gái phải ngồi ra sao, đứng như thế nào, không nên và nên làm gì; nếu cô cười ha ha, cô sẽ nói đây không phải là hành vi chuẩn mực của một thục nữ, cười không được lộ răng, ăn nói phải nhẹ nhàng; không những thế, ngay cả lúc cô ngồi Cố Hàm Ngọc cũng bắt cô phải ngồi sao cho lưng thẳng tắp, không được lười biếng nằm bò ra bàn. Những quy tắc này khiến cho cô thấy phiền phức vô cùng.

Trong khoảng thời gian này Cố gia đã mời người đến dạy cô các loại lễ nghi. Trước khi khai giảng, Cố gia có mở yến tiệc để ăn mừng và hoan nghênh Cố Viện Viện đã trở lại, sở dĩ làm như vậy, là bởi vì muốn Cố Viện Viện được làm quen nhiều chút. Trừ việc học lễ nghi, Trương Thục Tuệ còn đặc biệt vì Cố Viện Viện mà chuẩn bị mấy bộ lễ phục để cho mọi người biết được tầm quan trọng của cô ở Cố gia như thế nào, không thể để cho một ai coi thường cô vì đã từng lang thang ngoài kia 17 năm.

So với lão sư dạy lễ nghi, Cố Hàm Ngọc càng khiến cho cô bài xích hơn. May mắn thay, mẹ không đặt ra quá nhiều yêu cầu với cô, bà chỉ dạy cô mỗi cách xã giao trong yến hội và các quy tắc trên bàn ăn. Bởi mẹ đã từng nói không muốn quá khắt khe với cô, bà chỉ hi vọng con gái mình luôn vui vẻ. Chính vì thế Cố Hàm Ngọc mới thôi không dạy bảo và bắt ép cô. Chung quy lại, Cố Viện Viện thấy mình và Cố Hàm Ngọc không hợp nhau, rõ ràng bọn họ không kém nhau bao nhiêu tuổi, nhưng sao khảng cách giữa cả hai lại lớn thế?

Cũng bởi vì Cố Hàm Ngọc rất nhiều lần có hành vi nhắm vào nữ chính, khiến người xem hết sức bất mãn với cô, chỉ trích cô quá lạnh lùng, không hiểu nhân tình, cũng không biết thưởng thức sự đáng yêu của nữ chính.

Giống lần người hầu làm vỡ bình hoa trước đó, Cố Hàm Ngọc liền trực tiếp sa thải, không chút lưu tình, lúc đó cô nói cái bình hoa bị vỡ nát, thực chất không phải, chỉ là một vết sứt nhỏ do va chạm, không nhất thiết phải chuyện bé xé ra to.

Cô người hầu kia bị dọa đến phát khóc, một mực cúi đầu nói xin lỗi.

Cố Viện Viện lộ vẻ không đành lòng, muốn nói giúp người hầu kia một hai câu, Cố Hàm Ngọc liền nói: "Chuyện này chị sẽ xử lý, em đi chơi đi."

Lúc đó Cố Viện Viện mới trở về, nơi này mặc dù là nhà của cô, mọi người ở đây đều có huyết thống với cô, nhưng cô vẫn chưa có nhiều lòng cảm mến, cảm giác bản thân ở đây giống như người xa lạ.

"Chị, cho cô ấy thêm cơ hội nữa đi, mọi người ai cũng đều mắc sai lầm mà, huống chi cái bình hoa này cũng không vỡ hoàn toàn, vẫn có thể sử dụng được!"

Đáng tiếc lời cô nói không có mấy hiệu quả, ngày đó cô hầu kia dọn đồ đạc và rời khỏi Cố gia, điều này đã khiến Cố Viện Viện sâu sắc cảm nhận được sự cố chấp và lạnh lùng của Cố Hàm Ngọc.

Lúc ấy khán giả đều chửi Cố Hàm Ngọc lãnh khốc cùng tuyệt tình và vô nhân tính, khen Cố Viện Viện có tấm lòng bao dung, đau lòng thay cô hầu đáng thương kia khi có cô chủ tệ bạc.

...

Cố Hàm Ngọc lại một lần nữa được nghe giọng Thẩm Huy, thấp trầm, mang theo chút khàn khàn, thanh lãnh, là giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc. Cũng là giọng nói này, lúc đối mặt với thi thể cô cũng không thay đổi chút nào, chưa từng khổ sở, cũng không hề dao động.

Từ khi trọng sinh trở về, Cố Hàm Ngọc đã thử nghĩ đến cảnh đối mặt với Thẩm Huy, sợ bản thân không nén được sự buồn nôn mà phun ra, nhưng lúc nghe thấy giọng của hắn, Cố Hàm Ngọc phát hiện mình rất tỉnh táo, còn có thể cười mà hỏi hắn: "Khi nào anh về nước?"

Về nhanh lên, bà mới dễ thu dọn đôi cẩu nam nữ chúng mày.

Thẩm Huy đang ở nước ngoài, sở dĩ hắn gọi điện thoại, là bởi vì mấy ngày nay Cố Hàm Ngọc rất yên tĩnh, trước đây mỗi lần tỉnh dậy hắn đều nhận được tin nhắn của cô, thỉnh thoảng còn nhận được cuộc gọi từ cô. Nhưng gần đây không thấy động tĩnh gì.

"Tôi phải ở lại thêm mấy ngày nữa, công việc vẫn chưa xử lý xong."

"Em biết rồi, anh cứ làm việc đi."

"Ừ."

Tắt điện thoại, Cố Hàm Ngọc trở lại phòng khách, nói: "Anh Huy nói sẽ về nước cùng ngày tổ chức tiệc của Viện Viện. Nói mới nhớ, Viện Viện còn chưa từng gặp vị hôn phu của chị. Đợi anh Huy trở về, chị sẽ giới thiệu cho em biết. Mặc dù tính cách anh ấy có chút lãnh đạm, nhưng đối xử với người nhà vô cùng tốt, em là em gái chị, chắc chắn anh ấy sẽ chiếu cô em tốt."

Cố Viện Viện gật đầu: "Cảm ơn chị." Mặc dù cô không cần người khác chiếu cố.

Cố Hàm Ngọc cười, từ trong điện thoại lấy ảnh chụp đưa cho Cố Viện Viện: "Cho em xem một chút, đây là ảnh chụp chị trong lễ đính hôn."

Cố Hàm Ngọc không có quên, Thẩm Huy và Cố Viện Viện gặp lại nhau lần hai là tại bữa tiệc hoan nghênh của Cố Viện Viện.

Thẩm Huy tới tham gia bữa tiệc, vì không muốn phải xã giao với mọi người, liền tránh lên lầu hút thuốc, đúng lúc thấy Cố Viện Viện đang mặc chiếc váy tinh xảo động lòng người, cô gái đơn thuần đáng yêu lần nữa gặp lại ân nhân cứu mạng của mình, cô kinh ngạc rồi cao hứng chạy đến gần hắn: "Là anh, ân nhân cứu mạng!"

Người đàn ông tựa bên cửa sổ, lười nhác tùy ý, quay đầu lại, nhìn Cố Viện Viện đang kinh ngạc, nhíu mày nhẹ liền lộ ra vẻ tuấn lãng phong lưu.

"Anh là khách của Cố gia sao?" Cố Viện Viện bị hắn kinh diễm, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, nâng chiếc váy đi đến trước mặt hắn, gương mặt nhỏ tò mò, "Ban đầu tôi nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa, tôi nợ anh một ân tình nhưng không thể đền đáp được, bây giờ có thể rồi! Chúng ta gặp lại nhau chính là duyên phận, đúng không?"

Thẩm Huy: "Không phải cô đã đưa tôi 200 tệ làm thù lao sao."

Cố Viện Viện ngượng ngùng lè lưỡi: "Anh đừng chê cười tôi, lúc ấy trên người tôi không có đồ gì đắt giá, đầu óc đều bị dọa đến phát sợ. Nhưng anh đã có lòng tốt cứu tôi, thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi liền xong đời rồi. Anh là người tốt, tôi sẽ tận hết khả năng để cảm tạ anh!"

Thẩm Huy có tiếng là người lòng dạ rắn rết, từ xưa tới nay chưa từng một ai nói hắn là người tốt, chỉ biết nịnh bợ hoặc căm thù hắn. Chỉ có mỗi Cố Viện Viện là người duy nhất dùng ánh mắt sạch sẽ cùng trong suốt nhìn hắn, đối với hắn không có ý đồ lợi dụng hay tính toán, cô còn nói sẽ tận hết khả năng để cảm tạ hắn.

Đây là một cảm giác mới lạ với Thẩm Huy, dù sao xưa nay đều là người ta cầu hắn, không có chuyện hắn cầu người ta.

Điều này khiến Thẩm Huy có một số loại cảm xúc khác lạ với Cố Viện Viện, giờ đây cô trở nên đặc biệt hơn trong mắt hắn.

Lúc này, Cố Viện Viện không biết Thẩm Huy là vị hôn phu của Cố Hàm Ngọc, Thẩm Huy cũng không biết cô gái trước mắt này là em gái Cố Hàm Ngọc, cả hai không biết thân phận nhau, cứ như vậy mà động tâm.

Cố Viện Viện: "Đúng rồi, anh tên là gì?"

Thẩm Huy thừa nước đục thả câu: "Cô không phải nói chúng ta hữu duyên sao? Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."

Sau đó Thẩm Huy có việc gấp, vội vàng rời đi, thân phận anh rể và em dâu với Cố một lần nữa bị che giấu.

Về sau Viện Viện thích Thẩm Huy rồi cùng hắn mập mờ không rõ ràng, còn muốn bao biện: Lúc em thích anh ấy, em không biết anh ấy là anh rể của em, thật xin lỗi, em không cố ý.

Cô không nghĩ tới, vì tình yêu ập đến làm cho cô không kiểm soát được.

Ai lại muốn yêu anh rể mình chứ? Ai lại muốn yêu một người mà sẽ không có kết quả chứ?

Cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khiến Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chưa kể đến bọn fan cuồng thiểu năng.

Cố Viện Viện vô tội, muốn trách cũng chỉ có thể trách số mệnh trêu người.

Hơn nữa, đây là hôn nhân giữa hai nhà, tình cảm giữa hai người mờ nhạt, gặp được tình yêu đích thực thì việc giải trừ hôn ước rất bình thường, có cái gì sai đâu?

Càng như thế, Cố Hàm Ngọc càng sẽ không để đôi cẩu nam nữ kia có cơ hội.

Cái gì mà tình yêu có lỗi, chẳng qua là bao biện thôi.

Bên kia, Thẩm Huy ném di động sang một bên, trước đó Cố Hàm Ngọc đột nhiên yên lặng làm hắn thấy kỳ quái, hiện tại cảm thấy là do mình suy nghĩ nhiều, Cố Hàm Ngọc căn bản vẫn không thay đổi.

Đoan trang hiền thục, là ứng cử viên thích hợp để làm vợ hắn.

- --------------------------------

Mình mới bắt đầu tập edit, thế nên câu từ có thể không mượt mà lắm, nhưng mình sẽ cố gắng tập luyện nhiều hơn, mọi người thông cảm!

Luv