Bởi vì chân Cố Viện Viện bị thương nên ở nhà tĩnh dưỡng, Cố Hàm Ngọc cũng hoãn kế hoạch đi chơi, để ở nhà chăm sóc Cố Viện Viện.
Đối với chị gái luôn tận tâm bên mình, trong lòng Cố Viện Viện không hề thoải mái, nhưng cô cũng không thể buông lời cay đắng mà từ chối. Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ thấy hai chị em yêu thương nhau như vậy, vô cùng cao hứng, liên tục khen ngợi và thổi phồng Cố Hàm Ngọc đến mức khiến Cố Viện Viện khó chịu.
Mặc dù mọi lần Cố Hàm Ngọc đều đang có ý giúp đỡ cô, nhưng cuối cùng kết quả đều gây bất lợi cho cô, điều này khiến cô càng thêm tức tối, giống như vụ bê bối lần này, rõ ràng cô là người bị hại, nhưng lại bị ba trách cứ, ngược lại Cố Hàm Ngọc được quan tâm bởi vì vô tình bị liên lụy lại hiểu chuyện.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Viện Viện luôn được mọi người ưu tiên, đột nhiên xuất hiện Cố Hàm Ngọc ưu tú và được nhiều người yêu mến hơn mình, sự chênh lệch giữa hai người không hề nhỏ nhưng cũng không lớn.
Càng làm cho cô buồn bực hơn, là Cố Hàm Ngọc rất thích khoe khoang Thẩm Huy trước mặt cô, nói Thẩm Huy tài giỏi, xuất sắc như thế nào. Đương nhiên cô biết Thẩm Huy không giống người thường, có thể nói đây là người đàn ông quyền lực và đẹp trai nhất mà cô từng gặp. Ngoại hình tuấn dật cùng khí chất cấm dục thật khiến người ta mê muội, đến mức mỗi lần trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của Cố Hàm Ngọc khi nhắc đến Thẩm Huy, trong nội tâm cô đều cảm thấy ghen ghét. Cô thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu như trước đây cô không bị bọn buôn người bắt đi, liệu bây giờ cô sẽ có một kết cục khác?
Vừa nghĩ như vậy, Cố Viện Viện nhịn không được đánh vào đầu mình, sao cô có thể nghĩ như vậy chứ? Đây chính là anh rể cô...
"Viện Viện, tối nay chị đến nhà A Huy ăn cơm, còn ba đi ăn liên hoan với bằng hữu, mẹ thì đi dự tiệc, cho nên hôm nay em ở nhà một mình nhé."
Giờ phút này Cố Hàm Ngọc đã mặc một chiếc váy đen dài tay, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng tinh xảo, sợi dây chuyền hình mặt trời trên cổ càng thêm chói sáng.
Đường viền váy mười phần phong phú, tinh tế phác hoạ ra vòng eo mềm mại của cô. Mái tóc dài giờ đã thành những lọn tóc xoăn xinh đẹp được kẹp bằng chiếc cài tóc. Phần tóc còn lại để xoã ngang trên bóng lưng thướt tha, quyến rũ động lòng người. Từng bước đi của cô, đều dịu dàng, mềm mại, ngay cả khi cô nói chuyện, thanh âm vừa ấm áp vừa dễ nghe.
Cố Viện Viện nhìn Cố Hàm Ngọc trong bộ lễ phục lộng lẫy, mím môi, gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Cố Hàm Ngọc nhíu mày, có chút lo âu: "Nghĩ đến chuyện để em một mình ở nhà, chị không yên tâm lắm, hay là em đi với chị đi?"
Cố Viện Viện sững sờ. Nói mới nhớ, từ đêm hôm đó về sau, cô đã vài ngày không gặp Thẩm Huy, cô cũng không có phương thức liên lạc của hắn, trừ từ miệng Cố Hàm Ngọc nói ra, cô căn bản không có bất kì thông tin gì về người đàn ông này.
Lại nói cô chưa từng đến Thẩm gia, không biết Thẩm gia trông như thế nào?
Cô khá hiếu kỳ, nhưng là: "Em đi cùng có bất tiện quá không, mà quên đi, em lại không có quan hệ gì với mọi người."
Cố Hàm Ngọc lập tức áy náy: "Em nói đúng, vết thương ở chân em vẫn nên cẩn thận hơn, là do chị suy xét không chu toàn, vẫn là thôi đi."
Cố Viện Viện: "...?"
Cô nhìn chân của mình, vết thương đã khá hơn nhiều, đã tiêu sưng, chống nạng không còn vấn đề gì, "Không có, ý em là cứ tuỳ tiện đến Thẩm gia không phải quá đường đột sao, em cùng mọi người ở đó cũng không quen..."
Cố Hàm Ngọc: "Sao em lại nói vậy? Hai nhà chúng ta vừ là thế giao vừa là thông gia, đừng quá khách khí. Viện Viện em lo lắng nhiều rồi."
Cố Viện Viện: "Vâng."
Cố Hàm Ngọc: "Xem ra Viện Viện rất muốn đi cùng chị. Vậy đi thôi, chúng ta cùng đến nhà A Huy, ăn cơm tối xong liền trở về."
Lần này Cố Viện Viện không tiếp tục cự tuyệt nữa, cười gật đầu, cô về phòng thay một chiếc váy hoa nhỏ, gương mặt trắng như sứ bỗng nhiên đỏ ửng, trên môi đánh một chút son trông thêm phần tịnh lệ, khiến cho người khác không thể dời mắt.
Cố Hàm Ngọc nhìn cô rồi cười, vịn cô lên xe.
Chiếc xe ô tô màu đen chạy ước chừng được mười phút đồng hồ thì đỗ lại bên ven đường, Cố Hàm Ngọc xuống xe rồi mua một bó hoa hồng đỏ tươi, có chút áy náy nói với Cố Viện Viện: "Chị biết em không thích điều này, nhưng bác gái rất thích hoa hồng. Mỗi lần đến Thẩm gia chị đều mang theo một bó hoa hồng, đây là thói quen giữa bọn chị, và chị không muốn để bác gái thất vọng. Viện Viện, em có thể thông cảm cho chị được không?"
Cố Viện Viện nhìn hoa, chóp mũi có thể ngửi thấy hương hoa hồng nồng đậm: "Không sao, em tôn trọng sở thích của mọi người, chị không cần để ý em."
Cố Hàm Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nói vậy là tốt rồi.
Đặt hoa hồng bên ghế lái phụ, thời điểm Cố Hàm Ngọc trở về ghế sau thì bất ngờ trông thấy một tên ăn mày ở ven đường, ánh mắt dịu dàng của cô lộ ra thần sắc thương hại: "Viện Viện, em chờ chị một chút."
Cô hướng tới tên ăn mày, đưa vài chục tiền lẻ vừa mua hoa cho hắn. Tên ăn mày trừng mí mắt nhìn Cố Hàm Ngọc, mái tóc lấm lem che hết gương mặt hắn, nhìn không ra biểu tình gì. Ngược lại người đi đường nhịn không được nhìn Cố Hàm Ngọc vài lần, thấy vẻ mặt điềm tĩnh và ôn hoà của cô, cúi người đặt tiền trước mặt tên ăn mày, sau đó rời đi. Bộ dáng thong dong ưu nhã kia, khiến cho người ta nhìn đến ngây người, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Mỹ nữ này khí chất thật tuyệt, không những xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa!
Người xem mưa đạn:
【 Cố Hàm Ngọc thật sự rất tốt bụng, còn đặc biệt quay lại để cho tiền tên ăn mày kia. Tôi cũng từng gặp ăn mày và tiện tay cho họ một chút tiền. Dù sao hiện tại mấy tên ăn mày cũng chưa hẳn là ăn mày thật, không chừng còn có nhiều tiền hơn chúng ta đấy. 】
【 Cố Hàm Ngọc đúng là Thánh mẫu nha, tôi thấy tên ăn mày kia có tay có chân đàng hoàng, không biết mà đi làm công kiếm tiền đi, ngược lại còn ra đường ăn xin, ha hả. 】
【 Này, Cố Hàm Ngọc không hề thiếu tiền đâu, vừa rồi tôi thấy trong ví cô ấy có hơn vài trăm tệ, cho mấy chục tệ thì đã là gì. 】
【 Tiểu thiên sứ Viện Viện thiện lương như vậy liệu sẽ cho mấy chục đây ta? 】
【 Lầu trên cố ý gây chuyện à, không thấy chân Viện Viện bị thương sao? 】
【 Chân bị thương nhưng vẫn có thể đến nhà anh rể ăn cơm, nhưng đi cái này vài bước là chết người đúng không? 】
【 Cố Hàm Ngọc quá ngu, cô ta đang tự tạo thêm cơ hội cho Cố Viện Viện và Thẩm Huy, cô ta một chút cũng không thể nhận ra hai người này đang mập mờ với nhau sao? Với trí thông minh này không hiểu sao thi đậu Đế Đô nhỉ?! Tôi đi đâm đầu vào tường đây! 】
【 Cố Hàm Ngọc thật ra rất có tâm cơ, và cô ta đang giả vờ! Mọi người đừng để bị lừa! 】
Comment bắn liên tục, bên nào cũng tự cho là mình đúng đến mức cãi nhau nảy lửa.
Cố Viện Viện ngồi ở trong xe, qua cửa sổ có thể rõ ràng thấy Cố Hàm Ngọc đang làm gì, cô mấp máy môi, nhìn Cố Hàm Ngọc cười nhẹ nhàng trở về: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Cố Viện Viện vâng một tiếng, bác tài xế cũng nói "Vâng, thưa đại tiểu thư", thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa cung kính, như thể sợ giọng điệu quá nặng làm mạo phạm cô.
Cố Viện Viện nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đây là tài xế của Cố gia, từng chở cô vài lần, nhưng ông không đối xử với cô bằng sự tôn trọng và kính phục như cách ông đối xử với Cố Hàm Ngọc.
...
Đứng trước biệt thự Thẩm gia, Cố Viện Viện sợ đến ngây người. Biệt thự Cố gia vốn dĩ đã rất lớn, nhưng của Thẩm gia còn lớn hơn gấp nhiều lần. Từ cánh cổng sắt lớn mở ra, sau đó chạy xe thêm vài phút đồng hồ, dọc đường là hàng cây xanh mát, núi giả, hồ nước, cách đó không xa là toà biệt thự tráng lệ và nguy nga. Nếu nói là biệt thự thì không đủ để hình dung, dùng từ lâu đài ngược lại thích hợp hơn.
Cố Viện Viện khẽ hít một hơi, cố gắng che giấu sự kinh ngạc.
Xe dừng trước cổng chính, Thẩm Mộc mặc quần jean đen rách cà lơ phất phơ xuất hiện, có vẻ như vừa mới tập gym trở về, tóc ướt sũng, trên tai còn đeo khuyên tai hình đầu lâu. Hắn thuận tay mở cửa xe giúp Cố Hàm Ngọc. Bác tài định mở cửa cho cô thấy thế liền sang mở cửa cho Cố Viện Viện.
Cố Hàm Ngọc xuống xe, cười nhẹ nhàng: "Thẩm Mộc."
Thẩm Mộc nhìn Cố Hàm Ngọc trong bộ váy dài đen với hoạ tiết hoa đỏ, tương phản với vẻ ngoài dịu dàng, tươi tắn của cô.
Thẩm Mộc: "Chị dâu nhỏ."
Không biết làm sao, Cố Viện Viện trong lòng có chút xót xa, cảm giác mình giống như lựa chọn tốt nhất thứ hai, cô xuống xe, nhận gậy chống mà bác tài vừa lấy ở cốp xe.
Cố Hàm Ngọc cùng Thẩm Mộc nói chuyện, hỏi hắn: "A Huy đâu, anh ấy trở về chưa?"
Thẩm Mộc hất cằm: "Vừa về, ở trên lầu."
Cố Hàm Ngọc cười, dáng điệu vui vẻ.
Cố Viện Viện đến bên cạnh Cố Hàm Ngọc. Ở một nơi xa lạ như thế này, Cố Hàm Ngọc là người duy nhất cô có thể tới gần, cô cười đáng yêu: "Thẩm Mộc ca, đã lâu không gặp."
Thẩm Mộc bên ngoài là một kẻ xấc xược, nhưng đối với người trong nhà vẫn luôn lịch sự, hắn lên tiếng chào Cố Viện Viện, còn thuận tiện hỏi thăm chân của cô, Cố Viện Viện cười biểu thị chân cô đã không có gì đáng ngại, ngượng ngùng nói: "Em thật vụng về nhỉ, đi đường vài bước thôi mà cũng ngã thành dạng này."
Thẩm Mộc: "Đúng là rất ngu xuẩn."
Cố Viện Viện: "..." Mặc dù ngu xuẩn và đần đều có nghĩa giống nhau, nhưng khi nói ra sẽ cho người ta cảm giác lại khác biệt. Chí ít từ "ngu xuẩn" từ miệng Thẩm Mộc nghe không mang hàm ý xấu như vậy.
Cô miễn cưỡng cười không nói gì, tiếp tục theo sau Thẩm Mộc và Cố Hàm Ngọc tiến vào đại sảnh. Đại sảnh Thẩm gia rất lớn nhưng trống trải cực kỳ, chỉ có đá cẩm thạch lãnh lẽo dưới mặt đất cùng mái vòm, trên tường có một vài bức họa. Cho đến khi bước qua cánh cửa lớn nặng nề, đập vào mi mắt mới thật sự là phòng khách, lớn chừng một sân bóng rổ, phong cách trang trí tinh mỹ và xa hoa, ngay cả loại bình hoa phổ thông cũng lộ ra vẻ sang trọng của nó.
Cố Viện Viện được an bài ngồi trên ghế sô pha, một lát sau, Thẩm Huy bước từ trên lầu xuống. Người đàn ông mặc quần áo đơn giản ở nhà, bởi vì vừa mới tắm xong, mái tóc đen hơi rối tung lòa xòa trên trán, trên người toát hương vị thanh lãnh cấm dục lại lười biếng. Lúc ánh mắt hắn quét qua, nhìn vừa nguy hiểm vừa cường thế.
Tim Cố Viện Viện đột nhiên đập nhanh, kêu: "Chào anh rể."
Thẩm Huy liếc nhìn cô một cái, ừ một tiếng.
Cố Hàm Ngọc nhấp một ngụm trà, nụ cười càng thêm ôn hòa và vô hại.
...
Thời điểm bữa tối Thẩm lão thái gia cũng ở đây. Thẩm gia rất rộng, ngoài toà nhà chính phía trước còn có hai toà nhà phụ phía sau, lão thái gia thích yên tĩnh, nên ở một trong hai tòa phụ, bình thường ông cụ không hay gặp khách. Nhưng ngày hôm nay nghe nói Cố Hàm Ngọc tới, lão thái gia tự nhiên bày tỏ ý định muốn ăn cơm chung.
Lúc này ba mẹ Thẩm Huy vẫn chưa về, thế nên chỉ có ông cụ ở nhà.
Cố Hàm Ngọc uống trà: "A Huy, em đi thăm ông nội một chút."
Thẩm Huy: "Để anh đi cùng em."
Cố Hàm Ngọc: "Không cần, để em một mình đi, hơn nữa em còn cần nói thầm với ông một vài thứ."
Thẩm Huy nhíu mày nhìn Cố Hàm Ngọc: "Cái gì nói thầm?"
Cố Hàm Ngọc: "Nếu đã là nói thầm, đương nhiên không thể nói cho anh."
Thẩm Huy không có ý truy cứu, hắn đối với việc này không mấy hiếu kỳ: "Được thôi."
Cố Hàm Ngọc lại nói với Cố Viện Viện: "Em ở đây đợi chị nhé, chị đi một lúc sẽ trở lại."
Cố Viện Viện có nghe qua về Thẩm gia, biết gia chủ của Thẩm gia hiện tại vẫn là lão thái gia Thẩm Bá Dân. Cô không biết thực lực của ông cụ như thế nào, nhưng cô biết, không chỉ có lãnh đạo trong nước, ngay cả ở ngoài nước lão thái gia đã từng gặp qua và cùng nhau thành lập cộng đồng nghiên cứu thảo luận về nền kinh tế, chính trị và các loại vấn đề. Mặc dù tuổi tác đã cao, bắt đầu tu thân dưỡng tính, nhưng ông cụ vẫn là đại nhân vật phong vân khuấy đảo thiên hạ.
Xét cho cùng, cuộc chiến phổ biến nhất giữa các quốc gia vẫn là cuộc chiến thương mại.
Cố Viện Viện muốn gặp lão thái gia một lần, ánh mắt của cô đều sáng lấp lánh: "Chị, cho em đi cùng với!"
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần cô muốn, Cố Hàm Ngọc sẽ không bao giờ cự tuyệt. Thế nhưng lần này Cố Hàm Ngọc nhìn cô với ánh mắt nhàn nhạt, mặc dù giọng điệu cô vẫn dịu dàng và không khác trước đây là bao, nhưng Cố Viện Viện lại thấy lạnh lẽo.
"Chị đi một mình là được rồi, em ở chỗ này chờ đi."
Cố Viện Viện sửng sốt: "Em... em không thể đi cùng sao? Em chỉ nghĩ là lần đầu tiên đến đây, nên chào hỏi chủ nhà cho lễ phép."
Lí do của cô vô cùng chính đáng, không có khe hở, chí ít Thẩm Huy và Thẩm Mộc sẽ không nói cô không đúng, ngược lại Cố Hàm Ngọc cự tuyệt cô sẽ là người sai.
Cố Hàm Ngọc: "Viện Viện, ông nội không thích gặp người ngoài, đã rất nhiều năm ông chưa từng gặp khách. Ngày hôm nay là do chị thương em ở nhà một mình mới mang em đến, bây giờ chị tùy tiện mang em đi gặp ông, chỉ sợ không tốt."
Mặt Cố Viện Viện đỏ lên, ánh mắt hoảng hốt Thẩm Huy và Thẩm Mộc, Thẩm Huy không phủ nhận, còn Thẩm Mộc thì nhún vai nói: "Tính tình lão thái gia nhà anh rất quái gở, đừng nói là khách, ngay cả người nhà như hai anh em anh đây ông cũng không gặp. Nhưng ngược lại chị dâu lại rất được ông quý, mỗi lần chị đến, ông mới đi ra ngoài và ăn cơm tối cùng gia đình. Cho nên em vẫn là từ bỏ đi."
Lần này Cố Viện Viện lúng túng thật sự, bởi vì cô nghe được ý "Cô thì tính là cái gì" từ Thẩm Mộc, giống như đang nói cô không biết thân biết phận dám trèo cao lên người khác.
Lúc Thẩm Mộc nói lời này, trên người hắn toát vẻ thiếu gia nhà giàu ngạo mạn mà hắn không nhận ra, một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh.
Cố Viện Viện đỏ mặt, cô cắn môi nói: "Em xin lỗi, em không biết..."
Cố Hàm Ngọc cười nói: "Không sao, hi vọng Viện Viện có thể thông cảm một chút, lão thái gia tuổi tác đã cao, rất dễ tức giận."
Cố Viện Viện: "..." Nói gì thì nói, cô đã trở thành một người xấu không quan tâm đến cảm xúc của người già.
Cố Viện Viện nhìn Cố Hàm Ngọc rời đi, nhìn người hầu cung kính muốn dẫn đường cho cô, đều bị cô mỉm cười từ chối. Cô cảm giác được, địa vị của Cố Hàm Ngọc tại Cố gia rất cao, không chỉ bởi vì cô là vị hôn thê của Thẩm Huy, mà vì lão thái gia yêu quý cô.
Cô bưng trà uống một ngụm, che giấu sự luống cuống và xấu hổ.
Thẩm Mộc nhìn thân ảnh tinh tế của Cố Hàm Ngọc đi xa, duỗi lưng một cái rồi đứng dậy: "Em đi lên lầu."
Sau khi Thẩm Mộc đi, phòng khách chỉ còn lại Thẩm Huy và Cố Viện Viện.
...
Cố Hàm Ngọc đang đi trên con đường quen thuộc, cô cảm thấy khá phấn khích khi nghĩ đến việc sẽ sớm được gặp lại lão thái gia.
Kiếp trước quan hệ giữa cô và lão thái gia không tệ lắm, về sau Thẩm Huy muốn giải trừ hôn ước với cô để đến với Cố Viện Viện, sự cố chấp và cứng đầu của hắn cuối cùng đã thành công khiến ba mẹ hắn thỏa hiệp, nhưng lão thái gia dù làm mọi cách vẫn không đồng ý.
Ông cụ vẫn luôn ngăn cản nam nữ chính đến với nhau cuối cùng trở thành một ác gia trưởng, không ít người xem nói ông không hiểu sự tình, là một lão già bảo thủ ngoan cố với tư tưởng phong kiến lạc hậu, không biết nhìn bây giờ là thời đại nào rồi, tại sao những người yêu nhau thật lòng không thể ở bên nhau? Ý kiến của người khác có quan trọng không? Hạnh phúc của mình mới là điều quan trọng nhất!
Đáng tiếc khi đó lão thái gia không còn khỏe nữa nên đã đem nhường quyền nắm Thẩm gia, và phần lớn cổ phần của Thẩm thị đều nằm trong tay hai ba con Thẩm Huy.
Mặc dù không đồng tình với việc làm của con trai, nhưng ba Thẩm không thể quyết tâm tàn nhẫn với hắn, huống chi còn có mẹ Thẩm hòa giải ở giữa, cuối cùng Thẩm Huy và Cố Viện Viện đến bên nhau một cách quang minh chính đại.
Cố Hàm Ngọc nghĩ đến điều này, trong nội tâm không khỏi thở dài, sức chiến đấu của lão thái gia vẫn quá kém, so với cô cũng không tốt hơn là bao.
Lão thái gia tu thân dưỡng tính, lúc còn trẻ quyết đoán khai hoang xây dựng các công trình để nghiên cứu phát triển, về già lại có sở thích đam mê trồng trọt. Bây giờ, ở sân sau của tòa nhà này, một vài mảnh đất đã được mở ra, và trồng rất nhiều cà chua đậu đũa màu vàng nhạt, mầm tỏi, hành lá ngò, cây cam. Lúc này cây cối xanh um tươi tốt, nhìn giống như một nông trại.
Lão thái gia đang ngồi hóng mát ở trong sân dưới cây hòe lớn, ông mặc quần áo cổ xưa, trong tay cầm quạt hương bồ, quạt quạt, nhìn chẳng khác người nông dân ở thôn quê.
"Ông nội."
Lão thái gia quay đầu nhìn, cười: " Hàm Ngọc tới rồi à, đến đây ngồi."
Giọng nói già nua nhưng vẫn lớn.
Con chó lớn màu vàng dưới gốc cây kinh ngạc ngẩng đầu lên.
...
Bữa tối hôm nay tại Thẩm gia rất sôi nổi và náo nhiệt, Lão thái gia rốt cục cũng chịu ra ngoài cùng mọi người dùng cơm. Mà hầu như thức ăn đều từ vườn của lão thái gia, đây là điều hiếm có khi bình thường ông cụ không bao giờ cho mọi người động vào vườn, và ba mẹ Thẩm Huy cũng trở về trước bữa tối.
Cố Hàm Ngọc ngồi bên phải lão thái gia, tất cả mọi người đều phải nhường chỗ, đến cả ba mẹ Thẩm cũng không nói gì. Cố Viện Viện có vẻ hơi lúng túng, cô ngồi ở phía dưới cùng, trên bàn cơm mọi người chuyện trò vui vẻ nhưng cô không lại không nói được lời nào, cô nắm đũa, gương mặt tươi cười bởi vì khẩn trương mà trông vô cùng đáng thương, khiến cho người ta muốn yêu thương.
(*: phần này rất tối nghĩa và mình không biết sửa sao cho đúng. Nhưng mọi người có thể hiểu rằng CVV đang khá khó xử.)
Thẩm Huy không cẩn thận nhìn thấy, Cố Viện Viện cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người va chạm, Cố Viện Viện uốn cong khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn, mắt Thẩm Huy giật giật, cầm lấy ly rượu vang nhấp một miếng.
Cố Hàm Ngọc nhìn thoáng qua: "Viện Viện mặt làm sao đỏ hồng như vậy?"
Cố Viện Viện giật mình, phản xạ có điều kiện sờ mặt một cái, quả nhiên có chút nóng, khẩn trương nói: "Không phải đâu chị?"
Cố Hàm Ngọc nhìn cô chằm chằm một lát, cặp mắt tối như mực, thấy Cố Viện Viện kinh hồn táng đảm. Bởi vì một câu nói của cô, không chỉ có Cố Hàm Ngọc, lão thái gia cùng mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía cô, mà ở đây ai cũng toàn là những tinh anh...
Thẩm Huy không được tự nhiên ho một tiếng.
Cố Viện Viện càng căng thẳng hơn, cô không làm gì sai, nên không cần phải khẩn trương...
Cô không tự chủ mắt nhìn Thẩm Huy, ánh mắt hắn nhàn nhạt, không nhìn ra chút khác biệt.
Thẩm Huy: "Không uống được rượu?"
Cố Viện Viện mắt nhìn ly rượu đỏ trước mặt, giải thích: "Em mới chỉ uống một ngụm thôi..."
Thẩm Huy: "Đừng uống nữa."
Cố Viện Viện nhu thuận: "Em biết rồi."
Cố Hàm Ngọc: "Nghe anh rể đi, đừng uống nữa, mặt em đỏ hết rồi."
Cố Viện Viện: "..." Rất kỳ quái, từ anh rể này nghe ngày càng chói tai.
Đúng lúc này, người hầu đột nhiên đi đến, bộ dáng kinh hỉ: "Tiểu tiên sinh về rồi!"
Tiểu tiên sinh?
Lão thái gia có hai đứa con trai, một là con trai lớn Thẩm Cẩm Giang, cũng chính là ba của Thẩm Huy và Thẩm Mộc. Còn lại là con trai nhỏ Thẩm Mặc. Thẩm Cẩm Giang năm nay đã năm mươi, có hai đứa con trai, nhưng Thẩm Mặc chỉ mới ba mươi mấy, vẫn còn độc thân, bởi vì tuối tác của hai người chênh lệch lớn, cho nên người hầu gọi Thẩm Cẩm Giang là tiên sinh, còn Thẩm Mặc là tiểu tiên sinh.
Cố Hàm Ngọc có nghe qua lời đồn, rằng lão thái gia muốn đem Thẩm thị giao cho vị Thẩm Mặc này. Thẩm Mặc so với Thẩm Cẩm Giang ưu tú và thông minh hơn, cũng được lão thái gia thiên vị, nhưng đáng tiếc Thẩm Mặc không thích kinh doanh nên từ chối vị trí này.
Lão thái gia nghe thấy Thẩm Mặc trở về, quả nhiên lộ vẻ mặt cao hứng: "Trở về thì trở về, còn muốn tôi đi nghênh đón nó sao!"
"A!"
Rất nhanh, một thân hình cao gầy xuất hiện, bóng dáng hắn cực kỳ tuấn tú và thâm trầm, không giống Thẩm Huy sắc bén, cũng không giống Thẩm Mộc năng động, hắn mang vẻ bình thản, cho người ta cảm giác rất nhẹ nhàng.
Thẩm Huy cùng Thẩm Mộc đứng lên: "Chú."
Cố Hàm Ngọc cũng đứng dậy theo, người đàn ông này kiếp trước cô gặp không nhiều lần, một trong những lần cô gặp hắn là tại lễ cưới của Thẩm Huy.
Thẩm Mặc: "Ngồi đi."
Không biết là cố ý hay là vô tình, Cố Hàm Ngọc cảm giác tầm mắt của đối phương quét qua trên người mình, khiến cho phía sau lưng cô bỗng thấy lạnh lẽo.
- -----------------------------------------
Các chị em nghỉ lễ vui vẻ nhé!
Mà chap này mình edit hơi lủng củng thì phải?