Bầu trời hửng sáng, mưa to cả đêm qua, lúc này rốt cục đã tạnh, sau khi mặt trời ló dạng, xa xa có thể trông thấy một dải cầu vồng cầu, cực đẹp.
Thời tiết tốt như thế này nhưng dì Quế không có thời gian thưởng thức, bởi vì tối hôm qua đại tiểu thư nói, sáng sớm cô muốn ăn sủi cảo hấp, uống canh tổ yến, cho nên bà phải dậy thật sớm so với mọi ngày, làm nhân bánh rồi chưng tổ yến, bận rộn cả sáng sớm.
Chớp mắt đã đến bảy giờ, tiên sinh và phu nhân đều dậy hết cả rồi, đại tiểu thử bây giờ vốn nên ngồi ở bàn ăn nhưng lại không thấy đâu.
Cố Chí Quốc một tay cầm tờ báo, giương mắt nhìn đồng hồ treo ở vách tường, gương mặt có chút nghiêm túc: "Hàm Ngọc đâu?"
Trương Thục Tuệ nhíu mày gọi dì Quế: "Đi gọi Hàm Ngọc xuống dùng bữa, mấy giờ rồi mà còn chưa dậy."
Dì Quế nhanh lên lầu.
Cốc cốc cốc --
Dì Quế đứng ngoài cửa dùng lời nhỏ nhẹ hô: "Đại tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Xuống nhà ăn điểm tâm."
Đợi nửa ngày, không ai trả lời.
"Đại tiểu thư, tiên sinh, phu nhân đã ở dưới phòng ăn."
"Đại tiểu thư, có phải là cô không thoải mái chỗ nào không? Để tôi gọi bác sĩ qua xem một chút?"
Cố gia là có tiếng trọng quy củ, một ngày ba bữa đều định thời gian chính xác, từng lời nói và hành động đều phải giữ quy củ, không được khoa trương, từng bước đi đều phải thong thả, cười không được để lộ răng, tay không được đặt lên ngực. Mọi thứ đều yêu cầu một cách nghiêm khắc, mà ở Cố gia tất nhiên không một ai được ngủ nướng.
Cố đại tiểu thư lại càng "Cẩn thủ lễ nghi" đạt đến đỉnh cao, chưa bao giờ vượt giới hạn, từ khi dì Quế đến Cố gia làm việc, chưa từng thấy vị đại tiểu thư này ngủ trễ giờ, cũng chưa thấy vị đại tiểu thư này cười nói lớn tiếng, ngay cả đi đường bước chân đều là đâu ra đấy, không nhanh không chậm, thong dong hào phóng. Cô quy củ, ôn nhu, yên lặng, đều là do Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ bồi dưỡng ra, là đứa con gái mà họ đắc ý nhất.
Mà lúc này đã bảy giờ mười lăm phút, Đại tiểu thư vẫn chưa dậy, đây chính là chuyện hiếm có.
Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ tất nhiên không hài lòng về hành vi của con gái, liền để dì Quế lên gọi người.
Dì Quế kêu vài tiếng vẫn không có người trả lời, có chút lo lắng Cố Hàm Ngọc xảy ra chuyện, muốn đi xuống lầu lấy chìa khoá mở cửa, ai ngờ Cố Hàm Ngọc đột nhiên mở cửa phòng bước ra, thiếu nữ yếu ớt một thân váy xám dài, tóc dài được chải quy củ ở sau ót, dùng dây màu đen cột tóc, thần sắc cô lãnh đạm, mắt nhìn thẳng từ trước mặt bà đi qua.
Thanh âm cô gái non nớt, nhưng mang theo sự lãnh đạm, "Đi thôi."
Hai tay cô tùy ý giao nhau trước bụng, bóng lưng thẳng tắp mà tinh tế, cái cằm hơi ngẩng lên, giống như đóa hoa tươi ngạo nghễ nở ra, một bộ dáng đại gia khuê tú đoan trang, chậm rãi đi xuống lầu.
Lúc này phòng ăn yên tĩnh cực kỳ, Cố Chí Quốc một tay chấp đũa, một tay đảo báo chí, Trương Thục Tuệ cũng ngồi ở một bên, tay cầm thìa uống canh tổ yến.
Cố Hàm Ngọc: "Ba, mẹ, buổi sáng tốt lành."
Cố Chí Quốc: "Ừ."
Trương Thục Tuệ bất mãn về hành vi dậy muộn của con gái, trách cứ nói: "Ngày hôm nay làm sao xuống muộn như vậy?"
Dì Quế đưa Cố Hàm Ngọc bát canh tổ yến.
Cố Hàm Ngọc ngồi ngay thẳng, thật lòng nói: "Ba mẹ, con xin lỗi."
Cố Chí Quốc: "Ừ."
Trương Thục Tuệ: "Về sau không được như vậy nữa."
Cố Hàm Ngọc: "Con đã biết, về sau sẽ không tái phạm nữa."
Cố Hàm Ngọc: "Tối hôm qua trời mưa to kèm theo sấm chớp khiến con không ngủ được, đến tận buổi sáng mới nhắm mắt được. Đúng rồi, em gái con đâu? Đã ăn xong rồi sao?"
Cô trái phải nhìn quanh, không thấy bóng dáng Cố Viện Viện đâu.
Trương Thục Tuệ: "Em gái con bởi vì hôm qua sét đánh to nên cũng không ngủ được ngon, lúc mưa tạnh mới ngủ được, mẹ không dám gọi nó dậy, để nó ngủ thêm một lúc."
Cố Hàm Ngọc: "Hóa ra em vẫn còn ngủ? Dì Quế, sủi cảo hấp cùng canh tổ yến dì có để lại cho em ấy không?"
Dì Quế nói, phu nhân trước khi rời giường đã bảo bà để lại đồ ăn cho nhị tiểu thư, sủi cảo đừng hấp vội, vì để giữ cho hương vị sủi cảo còn thơm ngon, nếu như hấp lại lần nữa, hương vị tất nhiên sẽ kém đi. Tổ yến cũng cho lưu lại, chỉ cần nhị tiểu thư tỉnh, nấu lại là được rồi.
Cố Hàm Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng, ôn nhu nói: "Vẫn là mẹ nghĩ chu đáo, mẹ cả tối qua vẫn luôn ở cạnh em gái sao?"
Trương Thục Tuệ: "Ừ, mẹ lo lắng Viện Viện sợ ngủ một mình. Được rồi, không nói chuyện nữa, ăn sáng đi."
Cố Hàm Ngọc nhìn Trương Thục Tuệ chậm rãi gật đầu, nhu thuận vâng một tiếng.
Cô ngồi ngay thẳng, cầm thìa sứ trắng uống canh tổ yến, gương mặt ôn hòa.
Trương Thục Tuệ đối với con gái lớn rất hài lòng, dù sao cũng là bà tự mình giáo dưỡng ra, có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các nên có.
...
Điểm tâm qua đi, Cố Chí Quốc có một cuộc hội nghị về nghiên cứu học thuật, liền đi sớm.
Trương Thục Tuệ buổi chiều có hẹn mấy vị phu nhân đi thẩm mỹ viện làm đẹp, lúc này bà đang ở nhà nghỉ ngơi xem báo thưởng thức trà, đúng lúc người ta đưa một nhóm hoa tươi đến, khiến tâm tình Trương Thục Tuệ rất tốt, nghĩ đến con gái nhỏ, để dì Quế đem bình hoa tới, cùng Cố Hàm Ngọc ở phía sau viện cắm hoa.
Cố Viện Viện tỉnh lại lúc sau đã gần mười giờ, nhảy nhảy nhót nhót xuống lầu, vừa đi vừa kêu to: "Dì Quế thẩm, dì Quế, cháu đói á!"
Dì Quế xa xa nghe thấy thanh âm, liền bưng cho cô một cốc sữa bò ấm, nhiệt độ vừa vặn, "Nhị tiểu thư cô uống trước sữa bò đi, sủi cảo cùng tổ yến liền lập tức tới ngay."
Cố Viện Viện cầm cốc sữa bò uống một ngụm, sữa bò dính lên môi, khiến cô có chút mơ hồ đáng yêu. Cô cau mày: "Cháu không muốn ăn sủi cảo, cháu muốn ăn mì thịt bò, dì Quế làm món mì thịt bò ngon nhất."
Dì Quế khó xử nói: "Nhưng sủi cảo hấp và tổ yến đều là do phu nhân đặc biệt để lại cho cô..."
Cố Viện Viện bẹp miệng, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: "Tốt thôi, cháu không ăn mì thịt bò nữa, mì thịt bò không quan trọng, mẹ là quan trọng nhất, không thể phụ tâm ý của mẹ."
Thanh âm Cố Viện Viện không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền đến tai Trương Thục Tuệ cùng Cố Hàm Ngọc ở hậu viện, Trương Thục Tuệ ôn nhu mà cười cười nói: "Đứa nhỏ này." Sự yêu thích lộ rõ trên mặt.
Cố Hàm Ngọc có chút cong môi: "Em gái đúng là đứa con gái hiếu thuận mà."
Trương Thục Tuệ hài lòng gật đầu, hai đầu lông mày lại toát ra một chút u buồn, hẳn là đang vì thời gian mười bảy năm trước kia mà tiếc nuối.
Mười bảy năm trước vì một sai lầm mà Cố Viện Viện bị người khác ôm đi, lúc đó Cố Viện Viện mới một tuổi rưỡi, lần đi này mất mười bảy năm, thẳng đến trước đây không lâu mới rốt cục tìm về.
Lúc đó Cố gia mới biết được, tại mười bảy năm trước Cố Viện Viện bị bán cho một gia đình không thể sinh con, bố mẹ nuôi tên là Trương Vĩ cùng Vương Trân, Cố Viện Viện đi theo Trương Vĩ sửa họ Trương, lấy tên Trương Viện Viện, đồng thời, Trương Vĩ và Vương Trân đều cảm thấy có thể có được Trương Viện Viện, là một loại duyên phận tốt.
Sau khi Cố Viện Viện trở về, nói cha mẹ nuôi mặc dù mua được cô từ bọn buôn người, nhưng lại đối xử với cô ta rất tốt, trải qua khẩn cầu liên tục của Cố Viện Viện, Cố gia cuối cùng đồng ý không truy cứu trách nhiệm của Trương gia nữa. Đồng thời, Cố Viện Viện còn có thể trở về thăm hỏi Trương Vĩ cùng Vương Trân, xem như cảm tạ ân dưỡng dục những năm trước đó của cô.
Cố Viện Viện cũng bởi vậy mà có hai cặp ba mẹ hết mực yêu thương mình, chỉ là không thể theo họ Trương nữa, liền đổi tên là Cố Viện Viện.
Cố Viện Viện lớn lớn lên rất giống Trương Thục Tuệ, rất xinh đẹp, con mắt Viên Viên, mặt cũng Viên Viên, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đầy tinh tế, còn có một mai tóc mềm mà dài, khi cười lên ở khóe miệng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, giống như có thể đem người ta say chết ở bên trong.
Tính cách cô đơn thuần, đáng yêu, lương thiện, cô thích ở trong sân chạy nhảy, cười đùa, mai tóc dài theo đó mà cũng nhảy múa cùng cô dưới ánh nắng mặt trời.
Từ khi Cố Viện Viện trở về Cố gia, Cố gia so với trước kia liền xuất hiện nhiều tiếng nói cười đùa hơn.
Cố gia an tĩnh giống như sống lại.
...
Dì Quế đem sủi cảo hấp cùng tổ yến đặt ở phòng ăn, Cố Viện Viện lại một mặt vui vẻ nói muốn phơi nắng, muốn vào trong viện cùng với mẹ và chị ăn điểm tâm, dì Quế có chút khó khăn, Cố gia cực nặng quy củ, ăn cơm phải ở phòng ăn, không được ăn ở chỗ khác...
"Nhị tiểu thư, cái này không hợp quy củ."
"Quy củ? Quy củ gì thế?" Cố Viện Viện một mặt ngây thơ nhìn dì Quế, ăn cơm lại còn có quy củ sao?
Trương Thục Tuệ nghe thấy Cố Viện Viện, cất giọng nói: "Thất thần làm gì, bưng đồ đến đây đi."
Dì Quế lúc này mới đem điểm tâm đến khu hậu viện rồi đặt lên bàn tròn màu trắng, trên mặt bàn còn bó hoa tản mát, Cố Viện Viện liền ngồi vào bàn trà nhỏ dùng bữa sáng, vừa ăn vừa nhìn Trương Thục Tuệ và Cố Hàm Ngọc loay hoay với đóa hoa.
Những đóa hoa vừa được đưa tới này rất tươi mới, đẹp không một tì vết, cánh hoa vô cùng xinh đẹp, còn có thể nhìn thấy giọt sương phía trên, có lẽ là vừa ngắt dưới đất trở về.
Cô đầu tiên nhìn Trương Thục Tuệ một chút, cuối cùng bị tư thế ưu nhã Cố Hàm Ngọc hấp dẫn, cô sửa từng nhành hoa, cắt đi nhánh hoa dư thừa, sau đó xếp hoa vào bình, tầng tầng lớp lớp, sắc màu rực rỡ... Cô không biết phải hình dung như thế nào, tóm lại rất xinh đẹp.
Trương Thục Tuệ mỉm cười nhìn con gái nhỏ: "Ngủ ngon không? Nếu không ngủ đủ thì ăn xong lại ngủ tiếp."
Cố Viện Viện ăn sủi cảo hấp, lắc đầu, mơ hồ nói: "Con ngủ ngon rất ngon, con không muốn ngủ nữa, tôi qua có mẹ nằm bên, con ngủ rất được!"
Trương Thục Tuệ vui mừng rồi hạnh phúc cười.
Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện.
Trương Thục Tuệ thật lòng yêu thương Cố Viện Viện, việc ngồi ở ngoài sân ăn điểm tâm như thế này, hai mươi năm qua ở Cố gia chưa từng phát sinh, Cố gia vô cùng quy củ, nhất là Trương Thục Tuệ, yêu cầu với Cố Hàm Ngọc đạt tới cực điểm, đúng bảy giờ cô nhất định ăn phải mặc chỉnh tề ngồi trên bàn cơm, nếu quá giờ sẽ không được ăn, trừ phi có tình huống đặc biệt.
Cô cúi đầu loay hoay nhánh hoa, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, nhưng không ai phát giác.
Trương Thục Tuệ tự tay cắm ba bình hoa, trong đó một bình đặt ở trong thư phòng của chồng, hai bình còn lại để người hầu đặt ở phòng Cố Viện Viện.
Cố Viện Viện nói: "Cám ơn mẹ."
Xem ra cô không có vui vẻ lắm.
Trương Thục Tuệ hỏi: "Tại sao không vui thế?"
Cố Hàm Ngọc cũng nhìn về phía này.
Cố Viện Viện lắc đầu, nói: "Không có việc gì ạ, con chỉ là không thích đem hoa đã hái cắm trong bình, con cảm thấy bông hoa sẽ bị đau, nhìn chúng có chút đáng thương. Mà nếu thả trong bình bọn chúng cũng chỉ sống được mấy ngày, nếu để chúng ở trong đất, chúng có thể tự nhiên sinh trưởng, tuân theo quy luật tự nhiên, có thể sống trong thời gian dài."
Trương Thục Tuệ sững sờ, lập tức liền bật cười, xoa xoa đầu Cố Viện Viện, cảm thán con gái nhỏ quá lương thiện, tâm tư quá đơn thuần, nhưng như thế này, tương lai sau này có thể sẽ bị người khác thương tổn cùng lừa gạt.
Cố Hàm Ngọc nói: "Em gái đáng yêu như thế, không ai dám tổn thương em được."
Trương Thục Tuệ lo lắng nói: "Trên đời này đầy rẫy hiểm ác, biết người biết mặt không bằng biết lòng. Hàm Ngọc, con phải chiếu cố Viện Viện nhiều hơn."
Cố Hàm Ngọc mỉm cười nhìn về phía Cố Viện Viện: "Con biết, con sẽ chiếu cố em thật tốt."
Cố Viện Viện nói: "Mẹ, con không có yếu ớt như vậy, con đã trưởng thành, có thể tự bảo vệ mình nha. Mẹ đừng lo lắng con."
Trương Thục Tuệ thầm nghĩ hiện tại có mình và chồng, kiểu gì cũng sẽ che chở cho con gái nhỏ không bao giờ bị tổn thương, gật đầu, lại nhìn bình hoa, đã không còn hứng thú, hoa trên tay mình cũng tùy ý ném sang một bên.
Bà gọi dì Quế tới để phân phó, bảo nông dân chuyên trồng hoa về sau không cần mang hoa đến, đổi thành đưa bồn hoa, cân nhắc đến việc Cố gia không có nhiều chậu hoa, còn để cho người hầu ra ngoài chọn mua một nhóm về. Từ giờ trở đi, sẽ không còn những đóa hoa nào được đưa đến Cố gia, tất cả hoa ở Cố gia đều là hoa trồng, không còn là hoa được nuôi dưỡng trong bình nữa.
Cố Viện Viện quả nhiên vui vẻ trở lại: "Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất!"
Trương Thục Tuệ nở nụ cười ôn hòa, vuốt đầu con gái nhỏ, đứa bé này lương thiện lại đơn thuần, bà lại càng muốn bảo vệ sự ngây thơ của con bé, bà phân phó với dì Quế: " Viện Viện đã không thích, vậy chỗ hoa này đều ném hết đi..."
Cố Viện Viện nhíu mày: "Ném đi sao, thật đáng tiếc..."
Chỉ là mấy cành hoa mà thôi, Trương Thục Tuệ không thấy tiếc, bà chỉ lo lắng con gái quá dễ mềm lòng, sợ rằng sẽ bị người ta lừa gạt.
Trương Thục Tuệ cười, để dì Quế đem hoa xuống dưới, lần này bà không nói thẳng "Ném", đại khái là sợ con gái vì thế mà thương tâm, nhưng thái độ bà đã lộ rõ. Dì Quế đã làm việc tại Cố gia nhiều năm, bà hiểu rõ Trương Thục Tuệ như lòng bàn tay, giờ phút này ý tứ của phu nhân vô cùng rõ ràng, là muốn ném đi.
"."
Cố Hàm Ngọc còn nhớ rõ, ở đời trước lúc đối diện với mấy bông hoa tươi sắp bị ném đi này, cô đã nói như vậy.
Cố Hàm Ngọc rất thích hoa, cô thích bày nhiều hoa trong phòng mình, thích cả căn phòng đều nhàn nhạt hương hoa, cô thường đem hoa mới cắm bình trong hai ngày, sau đó lấy chúng ra rồi dùng dây thừng buộc treo ở cửa sổ, vách tường, để chúng tự nhiên hình thành thành từng chùm hoa khô.
Kỳ thật không chỉ có mình cô thích, Trương Thục Tuệ và Cố Chí Quốc cũng đều thích, bằng không thì nông dân chuyên trồng hoa sẽ không cách mấy ngày đưa mẻ hoa mới đến Cố gia, biệt thự Cố gia to như vậy, ngay cả hành lang đều để bình hoa.
Cố Hàm Ngọc không phải không bỏ được mấy bông hoa này.
Chỉ là vừa nghe Cố Viện Viện nói như vậy, Cố Hàm Ngọc liền "Tâm ngoan thủ lạt", cô muốn giữ lại những bông hoa này, chỉ vì ghét và muốn đối phó với Cố Viện Viện.
Cố Hàm Ngọc còn nhớ lúc đó ánh mắt Cố Viện Viện nhìn cô đầy sự không đồng tình, nhưng cũng không có chỉ trích cô, chỉ là dùng ánh mắt đáng thương và không đành lòng nhìn cô, ý muốn nói: Sao chị lại không buông tha những bông hoa đáng thương kia?
Trương Thục Tuệ cũng trách cứ liếc nhìn cô một cái, tựa hồ muốn nói cô không hiểu chuyện.
Cố Hàm Ngọc không tiếc mấy bông hoa này, chỉ là ném đi mấy cành hoa mà thôi chứ có chuyện gì lớn đâu, thật ra cô chính là ghen ghét Trương Thục Tuệ cưng chiều và yêu thương Cố Viện Viện.
Bây giờ Cố Hàm Ngọc không cần vội vàng mà nói câu đó, cô nhìn màn mẫu tử tình thâm này, trong nháy mắt cô xuất hiện nhiều thứ khác.
Vô số phụ đề ở trước mắt cô hiện lên:
【 Viện Viện thật sự lương thiện nha, chỉ một bó hoa thôi mà đã có thể động tâm rồi, đúng là tiểu thiên sứ. 】
【 Viện Viện nói không sai, không hái những bông hoa kia xuống có thể khiến chúng sống rất lâu. Nếu hái xuống chỉ để trang trí thì chúng sẽ héo rất nhanh, sau đó sẽ bị ném đi, nghĩ lại thật sự đáng thương. 】
【 Viện Viện thật đáng yêu, đến tận chuyện này liền có thể nghĩ đến. 】
【 Về sau nhà tôi cũng sẽ không cắm hoa trong bình nữa! 】
【 Nhà tôi về sau cũng chỉ toàn bồn hoa. 】
【 Cố Viện Viện cũng thật buồn cười, có mỗi vài bông hoa thôi mà cũng thấy đáng thương, hoa không phải dùng để trang trí sao? 】
【 Loại người không có tình thương như bạn thì làm sao hiểu được. 】
【 Viện Viện chính là tiểu thiên sứ! 】
【 Lúm đồng tiền của Viện Viện thật đáng yêu, muốn chọc quá. 】
【 Mẹ Cố yêu tiểu thiên sứ Viện Viện thật! 】
【 Mẹ Cố cũng rất xinh đẹp và dịu hiền nha, rất có khí chất! 】
【 Mẹ Cố với Viện Viện giống nhau như hai chị em. 】
【 Nếu mẹ tôi giống mẹ Cố thì tốt biết mấy. 】
Giờ phút này Cố Hàm Ngọc không giống lần thứ nhất thấy những bình luận này mà kích động, hay nghi hoặc, sợ hãi, tức giận. Cô rất bình tĩnh, vờ như không thấy gì, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Cô ngay cả quỷ môn quan cũng được ghé qua một lần rồi, mấy cái này tính là gì?
Lúc này cô đã biết mình chỉ là nữ phụ ác độc trong phim « Shugo Chara », nữ chính là Cố Viện Viện nhỏ hơn cô hai tuổi, mà nam chính là chồng tương lai của cô, hiện tại đang là vị hôn phu.
Giống như tất cả câu truyện cổ tích, nam nữ chính sẽ có kết cục hoàn mỹ và hạnh phúc sống bên nhau trọn đời, bọn họ sẽ được tất cả mọi người chúc phúc. Mà nữ phụ ác độc chỉ xứng với một cái kết thê thảm, chết đi sẽ được người khác vỗ tay tán dương.
Đời trước Cố Hàm Ngọc rơi vào kết cục như thế, cô cam tâm sao? Không.
Thời gian Cố Hàm Ngọc trọng sinh sinh trở về này, kịch bản đã bắt đầu được một đoạn thời gian, có nữ chính Cố Viện Viện hào quang tỏa ra bốn phía kèm theo tính cách hoạt bát đáng yêu đã thu hút được nhiều người yêu thích, ai ai cũng có thiện cảm với Cố Viện Viện, còn ấn tượng đối với Cố Hàm Ngọc cũng chỉ là một người nghiêm túc cứng nhắc còn có chút chán ghét, cô với nữ chính tích cách đối lập nhau hoàn toàn, dương nhiên người ta sẽ thích Cố Viện Viện hơn.
" Để chúng trong phòng con đi."
Lại một lần nữa, Cố Hàm Ngọc nói ra lời giống như kiếp trước.
Quả nhiên, lời này sau khi nói ra miệng, Cố Viện Viện kinh ngạc nhìn lại, một bộ muốn nói nhưng lại không dám. Trương Thục Tuệ cũng cô, nhíu mày lại, trong mắt lộ rõ vẻ không hài lòng, hẳn là đang trách cô không biết điều.
Mọi người đang cùng nhau khen Cố Viện Viện bỗng chốc thấy khó hiểu.
【???? 】
【 Cố Hàm Ngọc xảy ra chuyện gì vậy? 】