"Chị à, em không có dùng tiền trong thẻ.”
Tô Liên nhìn thấy Khương Thác ám chọc chọc đoạt vị trí, nơi nào chịu cam tâm, tiến đến trước mặt Tô Tiêm Tiêm, ôm lấy cánh tay Tô Tiêm Tiêm nỗ lực làm nũng.
“Em cùng trường học nói, chỉ muốn đến gặp chị một chút, bọn họ liền cho em tới, cho nên em còn không có tiêu tiền đâu.”
Tô Tiêm Tiêm khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, sau đó gật gật đầu, “Nói cách khác chị đây hiện tại đem em đá về nhà đi, liền không cần tốn 3000 tệ kia.”
“Chị, em ở hảo hảo học tập, này tiền tiêu ở trên người em, không lỗ đâu em nhất định sẽ thi đậu đại học, về sau không phiền toái. Chính mình tay làm hàm nhai, chính mình nỗ lực kiếm tiền.”
Tô Liên bĩu môi, đem đầu mình đặt ở trên vai Tô Tiêm Tiêm cọ cọ.
“Ý của em là 3000 tệ kia xem như chị đầu tư, đầu tư vào một cái hố sâu không thấy đáy, đem tiền ném vào đó nói không chừng có thể hay không điền mãn, em cho rằng chị đây bị ngốc chắc.”
Tô Tiêm Tiêm ngồi nghiêm chỉnh, làm lơ Tô Liên động tác, “Thật là không hiểu chuyện, không biết quý trọng tiền bạc.”
Khương Thác yên lặng kéo ra ghế, thích hợp nói tiếp, “Có công phu ở đây dẻo miệng còn không bằng đi làm thêm, cô thành niên rồi sẽ không xem như lao động trẻ em.”
Tô Tiêm Tiêm nghe được Khương Thác nói lúc sau, đôi mắt nháy mắt sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Tô Liên “Bằng không em hỏi một chút trường học, trong lúc học Đông Lệnh Doanh có thể làm thêm hay không? Một bên làm việc một bên học tập, còn có thể tự trả một phần học phí, có phải tốt lắm hay không.”
Lúc này Tô Liên cũng không giả bộ nổi, nhu nhu khuôn mặt nhỏ, giờ phút này tức giận “Hừ, chị thật là bất công, em căn bản không có giao tiền tới học bù, chính là nhớ chị thôi, tới xem chị một chút, chờ lúc vào học em liền đi, để em một mình trở về nhà đi dù sao em chỉ là đứa trẻ hư, không ai đau lòng em.”
Tô Liên buông lỏng ra cánh tay Tô Tiêm Tiêm, xoay người muốn đi, mỗi một bước đi liền quay đầu vọng mắt Tô Tiêm Tiêm, đáng thương vô cùng.
Chỉ tiếc 3000 tệ ở trước mặt, Tô Tiêm Tiêm hoàn toàn không ăn bộ dáng này.
Tô Liên lại không phải nhân vật chủ chốt, làm gì phải phí tiền vào cô ta.
Không biết cô kiếm tiền có bao nhiêu không dễ dàng sao?
Tô Tiêm Tiêm trực tiếp đem mặt chính mình che lại, không có việc gì tránh ánh mắt Tô Liên.
Mà Khương Thác thuận lý thành chương, cực kỳ tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tô Tiêm Tiêm, sau đó còn thay cô sửa sang lại sách giáo khoa trên bàn.
Kéo về Tô Tiêm Tiêm lực chú ý, “Đông Lệnh Doanh đề thi tương đối khó so với đề thi cuối kỳ, nhưng cũng sẽ không quá nâng cao, bởi vì hiện tại trình độ của cậu, nhận được đại học thêm phân hạng mục không khó, nhưng là cử đi học còn có chút vấn đề.”
Tô Liên đi tới cửa, nhìn Tô Tiêm Tiêm bóng dáng trông mòn con mắt, lại không nghĩ rằng Khương Thác chơi tâm cơ, đã sớm cùng Tô Tiêm Tiêm bắt chuyện lên, làm Tô Tiêm Tiêm đem cô ta quên đến sau đầu.
……
Cao tam nghỉ đông vốn cũng không có mấy ngày.
Mà Đông Lệnh Doanh tới chỉ có nửa tháng, 15 ngày liền mau kết thúc, lại tới một ngày cuối cùng sẽ tiến hành thống nhất thi cử.
Sau khi thi cử chấm dứt, trường học sẽ miễn phí tổ chức hoạt động tiến hành leo núi, phân tổ tiến hành.
Tô Tiêm Tiêm duỗi người. Hôm nay cuối cùng kết thúc kỳ thi Đông Lệnh Doanh.
Cô phảng phất thật sự loại cảm giác trở về cao tam năm đó.
Ở hệ thống thế giới này, mặc dù là tới mùa đông còn rất ấm áp, đều chỉ thấp hơn thường ngày mười mấy độ, trách không được hoạt động thả lỏng đều là leo núi.
Tô Tiêm Tiêm nhìn danh sách chia nhóm của lớp trong diễn đàn lớp.
Kia một tổ, có cô còn có Khương Thác, có người Phương Tinh Tinh kia, tên người còn lại bị ánh nắng chiếu vào khi chụp ảnh nên cô cũng thấy không rõ.
Mà mùa đông thành tích thì ba ngày sau mới có thể ra tới, vừa vặn tổ chức đi leo núi thời gian là bốn ngày, xem ra này ba ngày có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, làm một con cá mặn*.
**咸鱼: Ở thời cổ đại, cá ướp muối/ cá mặn/ cá muối ẩn dụ cho xác chết. Hiện nay, nó được dùng chỉ những người lười biếng đến mức không muốn di chuyển, không có ước mơ, đam mê, ý chí nói ngắn gọn là ăn nằm chờ chết.
Tô Tiêm Tiêm trực tiếp ở trong biệt thự nằm ba ngày, ăn ngủ ngủ ăn, cơ bản không xuống giường, không ra khỏi phòng thể nghiệm một phen sinh hoạt mùa đông, hơn nữa cũng không ai dám quấy rầy cô.
Cô nỗ lực làm nhiệm vụ như vậy, còn không phải là vì để cuộc sống sinh hoạt sau này thoải mái dễ chịu chút sao.
Mà ở buổi tối ngày thứ ba nhận được tin nhắn Khương Thác.
Khương Thác:【Chúc mừng cậu, đạt được tư cách cử đi học*.】
*Học cử tuyển.
Tô Tiêm Tiêm:【??】
Tô Tiêm Tiêm lập tức đứng dậy, click mở đường link Khương Thác phát tới, tiến vào website official trường học xem xét.
Năm rồi cơ hội được cử đi học chỉ có một, ngay cả Khương Thác cho rằng chỉ có nàng sẽ được cử đi học, ai cũng chưa nghĩ đến S đại hội phá cách vì Tô Tiêm Tiêm gia tăng một danh ngạch cử đi học.
Tô Tiêm Tiêm:【!! Này có phải hay không thuyết minh tôi sáu tháng cuối năm có thể nằm yên.】
Khương Thác:【Cao hứng không?】
Tô Tiêm Tiêm:【Đương nhiên cao hứng, cao hứng muốn chết, đương nhiên, này cũng không phải do Khương Khương trợ giúp sao, chờ leo núi xong á, tôi mời Khương Khương ăn cơm nha.】
Tô Tiêm Tiêm hồi âm xong tin nhắn lúc sau, ném điện thoại di động một bên, đem đầu mông chôn ở trong chăn, bắt đầu cười vui vẻ.
Cô vui sướng hoàn toàn không thua kém ở lần thi đại học năm đó ở nguyên thế giới.
Bởi vì thần kinh căng chặt rốt cuộc có thể thả lỏng.
Mà Khương Thác trong phòng ngồi ở ghế trên đôi mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn Tô Tiêm Tiêm vừa gửi đến, biểu tình nhu hòa đến không được, liền nàng chính mình cũng chưa phát hiện, khóe miệng gợi lên ý cười, hơn nữa mang theo sủng nịch.
Lúc sau điện thoại Khương Thác lại đột nhiên bắn ra một tin nhắn, khi người khác có chuyện vui vẻ, tặng quà gì mới tốt, Khương Thác ngón tay một đốn, không cẩn thận click mở.
Mặt trên viết, tặng hoa hồng là tốt nhất. Khương Thác ngón tay hơi giật.
Ngày hôm sau, Tô Tiêm Tiêm một thân thoải mái thanh tân, nhìn quản gia khi biết được tin tức cô được cử đi học, giống người cha già hiền từ, giống như nhìn thấy nữ nhi đề tên bảng vàng hai mắt rưng rưng, lại kiên cường khắc chế, làm tốt bổn phận quản gia của mình.
Tô Tiêm Tiêm tiến lên vỗ vỗ bả vai quản gia.
Mà Tô Liên lại cực kỳ khác thường, chỉ là tránh ở cửa sau biệt thự, trộm quan vọng Tô Tiêm Tiêm.
Quả nhiên, Tô Tiêm Tiêm thật sự không phải Tô Tiêm Tiêm lúc trước.
Tuy rằng không biết là do nguyên nhân gì.
Nhưng mà, cô ta biết tâm ý chính mình, cô ta thích chính là hiện tại Tô Tiêm Tiêm, cô ta liền sẽ bảo hộ tốt Tô Tiêm Tiêm, không cho cô lại biến mất, cũng không để cô bị người khác cướp đi.
Mà người khác trong miệng Tô Liên, giờ phút này trong tay cầm một bó hoa hồng nhỏ tự tay làm.
Chợt vừa thấy là Khương Thác hai tay ôm nâng niu bó hoa, bên trong có hoa hồng tinh xảo, trên giấy gói hoa là sợi dây ruy băng được buộc thành cái nơ, làm cho bó hoa lại thêm xinh đẹp.
Tô Tiêm Tiêm nhìn đến Khương Thác, vẫy vẫy tay chào hỏi “Khương Khương, chúng ta cùng đến chỗ tập hợp đi, quản gia đưa chúng ta đi, có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Khương Thác vành tai ửng đỏ.
Mà Tô Tiêm Tiêm liếc mắt một cái liền nhìn tới đồ vật Khương Thác cầm trong tay.
“Woa, đây là cái gì? Đẹp như vậy.”
Khương Thác không nói gì, chẳng qua đem bó hoa trong tay hướng Tô Tiêm Tiêm phương hướng đẩy, Tô Tiêm Tiêm tự nhiên minh bạch ý tứ Khương Thác.
“Đây là tặng cho tôi?”
Khương Thác nhấp môi, cặp mắt phượng lại dị thường sáng, nhìn mặt Tô Tiêm Tiêm.
Tô Liên đôi mắt đều nhìn chằm chằm, đáng giận, cô ta như thế nào không nghĩ tới việc tặng lễ vật này, sau đó lôi kéo cổ giương giọng kêu, “Em nói hoa ở hoa viên như thế nào mất một khoản, nguyên lai bị người lấy đi, tại đây mượn hoa hiến phật* đâu, chị xem xem hoa này có phải hay không có chút quen thuộc a?”
*Hiện nay chúng ta thường hiểu câu thành ngữ: “Mượn hoa dâng Phật” là dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm, ý nghĩa gần giống với câu “Của người phúc ta”.
Khương Thác hơi hơi chu lên miệng, một bộ ủy khuất bộ dáng “Đây là tôi tự mình làm, cánh hoa đều là dùng giấy làm, không có cắt hoa của cô đâu.”
Tô Tiêm Tiêm quay đầu trừng mắt nhìn Tô Liên liếc mắt một cái, ý bảo cô ta bớt nói một chút.
Qua lâu như vậy Khương Thác độ chán ghét giá trị đều là 0, còn chưa có biến thành độ hảo cảm.
Cơ hội rõ ràng kéo hảo quan hệ như vậy, cô như thế nào có thể để người khác phá hư.
Tô Liên bị Tô Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn một cái, dậm dậm chân, cắn môi, xoay người chạy vào nhà.
Cô cũng biết Tô Liên gần nhất sửa lại tính tình rất nhiều, Tô Tiêm Tiêm đối đãi Tô Liên liền cảm thấy như là đang giữ con nít, cũng không đem cô ta làm khó việc gì.
“Không cần nghe em ấy nói bậy, tôi biết Khương Khương không phải loại người đó, cảm ơn Khương Khương, quà này tôi thật sự rất thích, chính là tôi không có chuẩn bị quà cho Khương Khương, thật có chút ngượng ngùng.”
“Không sao cả, tôi không trách cậu.”
Tô Tiêm Tiêm: A?
Cô khách khí một chút, Khương Thác thật đúng là tin.
Chờ tới địa điểm tập hợp, chủ nhiệm lớp đã chờ sẵn ở đó.
Tô Tiêm Tiêm nhìn một chút bốn phía đều là bạn học quen mặt, chẳng qua bởi vì không có suất diễn cho nên không được hệ thống cho cái tên, mà Phương Tinh Tinh đứng ở trong một góc, có loại cảm giác như đang lén lút, âm thầm nhìn chằm chằm người khác.
Mọi người đều biết Tô Tiêm Tiêm được cử đi học, cho nên các bạn học đều tiến lên chúc mừng.
Thuận tiện khen bó hoa được gói tinh xảo Tô Tiêm Tiêm mang theo, mà Khương Thác cũng đứng ở bên cạnh Tô Tiêm Tiêm, bộ dạng có chung vinh dự.
Phương Tinh Tinh phẫn hận nhìn bóng dáng Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác.
Tô Tiêm Tiêm có tiền như vậy, vì sao không trực tiếp vì chính mình mua một cái danh ngạch?
Cố tình phải làm trường học phá cách cử đi học, nếu không phải Tô Tiêm Tiêm, cô ta liền có thể tranh thủ đến thi đại học thêm vào thập phần.
Cô nỗ lực từng bước một bò đến cái cao trung tốt này, tiến vào chăm chỉ ôn tập thi đại học, chính là vì học bổng.
Bởi vì chỉ có thêm tiền học bổng, cô mới có thể càng nỗ lực.
Mới có cơ hội bắt được học bổng, mới có thể được đến phần tiền thưởng đó, mới có thể thoát khỏi sinh hoạt nghèo khó.
Chờ đến lên đại học, cô cũng không cần hàng năm xin trợ cấp khó khăn, có thể vẻ vang hưởng thụ nhân sinh.
Thời điểm leo núi, Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác tự nhiên mà vậy đi tới cùng nhau, mà Tô Tiêm Tiêm tiểu tâm cẩn thận che chở bó hoa trong tay chính mình, gặp người còn sẽ kiêu ngạo nói đây là Khương Thác tặng.
Phương Tinh Tinh ám chọc chọc đi theo Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác.
Chờ lúc giữa trưa nghỉ ngơi, Tô Tiêm Tiêm tính toán tìm chỗ tiện một chút, đem bó hoa đặt ở một bên.
Phương Tinh Tinh nhìn thấy không có ai xem bên này, lặng lẽ cầm lấy hoa, ném tới chỗ gần vách núi.
Mà Khương Thác rất xa nhìn, hơi hơi nhíu nhíu mày, lập tức theo đi lên.
Phương Tinh Tinh nghĩ, nếu Tô Tiêm Tiêm như vậy thích hoa, phát hiện không thấy, nhất định sẽ tìm, đến lúc đó canh chuẩn lúc Tô Tiêm Tiêm xoay người lại, cô liền sẽ ' không cẩn thận ' đẩy một phen, dù sao cũng không ai nhìn thấy.
Chỉ cần Tô Tiêm Tiêm không còn, liền sẽ dư ra ngoài một cái danh ngạch, kia danh ngạch chính của cô.
Mà Phương Tinh Tinh bởi vì quá mức khẩn trương, không có thấy rõ người khom lưng nhặt hoa, là Khương Thác.
Mà Tô Tiêm Tiêm liền ở nói cách đó không xa. Nội tâm phun tào.
‘Cẩu hệ thống ngươi có thể có tâm xíu hay không, leo núi tốt xấu phải có nhà vệ sinh công cộng nha, này hoang sơn dã lĩnh, xảy ra chuyện làm sao bây giờ? ’
【Hệ thống phế vật∶ Xin ký chủ lập tức đi nghĩ cách cứu Khương Thác!, nếu Khương Thác bỏ mạng, hệ thống thế giới bị hỏng mất.】
Tô Tiêm Tiêm mới vừa sửa sang lạ quần, rất xa liền nhìn thấy Phương Tinh Tinh lén lút đi theo phía sau Khương Thác.
“Cô đang làm gì?!”
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, Phương Tinh Tinh động thủ, Tô Tiêm Tiêm chạy mau vài bước, tiến lên lập tức bắt lấy tay Khương Thác mất đi cân bằng.
Khương Thác trong tay gắt gao nắm bó hoa, ánh mắt nặng nề.
Phía sau huyền nhai* sâu không thấy đáy, một chút không cẩn thận hai người đều sẽ bỏ mạng.
*Sườn núi dốc đứng ( như treo lên).
Phương Tinh Tinh nhìn thấy Tô Tiêm Tiêm, lúc ấy liền bị dọa choáng váng, xoay người liền chạy.
Tô Tiêm Tiêm trong lòng thẳng chửi má nó, một bàn tay chống cục đá, một bàn tay bắt lấy cổ tay Khương Thác, lòng bàn tay đều trầy da chảy máu..
“Khương Thác, nắm chặt.”
Cuối cùng, ý thức sinh ra một cổ cậy mạnh, đem Khương Thác một phen kéo lên, thở hổn hển tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Tô Tiêm Tiêm: “Hoa này quan trọng hơn sao, cả mạng đều không cần.”
Khương Thác liễm mắt, ánh mắt đen tối không rõ, nhìn lòng bàn tay Tô Tiêm Tiêm chảy máu, đôi mắt phượng mang theo ủy khuất, còn có khiếp sợ, “Tôi cho rằng Phương Tinh Tinh chỉ là thấy cậu thực thích nó, cố ý ném xuống, không nghĩ tới cô ấy sẽ đẩy tôi.”
Tô Tiêm Tiêm không có trước tiên xem lòng bàn tay đang bị thương, mà là cố sức đứng dậy, vây quanh Khương Thác dạo qua một vòng, “Không bị thương chứ? Có bị đau chỗ nào hay không?”
Khương Thác yên lặng lắc lắc đầu, sau đó bắt lấy cánh tay cô, đem lòng bàn tay bị thương của cô nằm xòe trước mặt chính mình, hơi hơi cúi đầu, như con mèo cao ngạo bày ra tư thái thần phục, nhẹ nhàng hướng tới lòng bàn tay Tô Tiêm Tiêm thổi thổi, ý muốn giảm thấp sự đau đớn trên tay Tô Tiêm Tiêm.
Ở thời khắc nguy cấp như vậy, Tô Tiêm Tiêm quần cũng chưa ngay ngắn, liền không muốn sống xông lên, một khắc kia, cô trong mắt chỉ có nàng, như nàng là người được cô đặt ở đầu quả tim.
Khương Thác thanh âm hơi khàn, hình như có chút nghẹn ngào, rầu rĩ nói: “Lấy thân báo đáp cũng được, nhưng đợi thi đại học xong đã.”
Tô Tiêm Tiêm: “Cái gì?”
- ------
Tác giả có chuyện nói:
Khương Thác∶ Tôi cũng không muốn động tâm a, nhưng cô ấy dùng mạng yêu tôi.
Tô Tiêm Tiêm∶ A? Tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.