Trong mắt người ngoài, tình cảm của Lương Chấp và Thẩm Quyền khá thắm thiết, ngày nào cũng dính lấy nhau.
Nhưng gần đây, có ba ngày thì hết hai ngày, cả hai chiến tranh lạnh, đa phần đều là Lương Chấp giận dỗi một mình.
Ví dụ như hôm nay, Lương Chấp vừa mở mắt, cả người đã thoát lực, giống như con rối gỗ bị hỏng.
Cậu quay đầu, trừng mắt nhìn kẻ đầu têu, cậu rút gối đang nằm, đập vào mặt đối phương.
Cái gối mềm xèo nên chẳng gây ra hiệu quả đau đớn gì, Thẩm Quyền mở mắt, hắn ngồi dậy, giọng nói trầm thấp, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh còn hỏi em làm sao vậy!" Lương Chấp căm tức Thẩm Quyền, ở sâu trong cơn giận này còn có chút hoảng sợ, "Cứ thế này thì em toi thật đấy!"
Ngày nào cũng bảy lần mỗi đêm, ai mà chịu nổi!
Thẩm Quyền trầm mặc một hồi, hắn gãi đầu: "Anh cũng không biết tại sao lại như vậy......"
Hắn cũng không phải loại người buông thả t1nh dục quá mức, nhưng mỗi lần làm với Lương Chấp, tinh lực như vô tận cứ tràn ra khắp toàn thân.
"Đêm nay anh sẽ kiểm soát số lần."
"Còn nữa à???" Lương Chấp đảo mắt xem thường, cậu cam chịu: "Đêm nay đi nhà xác làm đi, làm xong thì cứ ném em ở đó luôn là được, đỡ cho cấp cứu đến, phải giải thích lằng nhằng."
Thẩm Quyền dĩ nhiên là không để ý những lời linh tinh của Lương Chấp, hắn xuống giường, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Lương Chấp giả chết trên giường, thật ra thì cậu vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh của Thẩm Quyền, vừa nghe tiếng mở cửa là biết đối phương đi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng. Cậu nghiến răng nghĩ, tại sao đối phương lại có thể lực khủng b0 cỡ này vậy.
Phải tự cứu mình thôi, cậu bước hai chân đang run rẩy xuống giường, vội vàng quơ lấy mấy bộ quần áo để thay đổi, nhét vào túi hành lý.
Dưới lầu, nhân viên tiệm hoa thấy Lương Chấp đi xuống thì chủ động chào hỏi cậu: "Lương ca nay dậy sớm vậy."
Lương Chấp gật đầu có lệ rồi nhanh chóng đi ra khỏi tiệm.
Có nhân viên thấy hành động của cậu có chút khác thường, nghĩ ngợi rằng vẫn nên báo cáo cho Thẩm Quyền thì hơn.
[Sếp, Lương ca cầm túi hành lý đi ra ngoài rồi.]
Thẩm Quyền đang mua bữa sáng, thấy tin nhắn thì nhướn mày, hắn chuyển sang màn hình danh bạ, đang muốn gọi điện cho Lương Chấp thì trùng hợp lúc này, Lương Chấp cũng gọi cho hắn.
Nhưng nhìn kỹ, đối phương gọi số điện thoại là của Khăn Quàng Đỏ.
Sắc mặt Thẩm Quyền sầm xuống, từ sau khi tất cả kết thúc, thân phận này của hắn cũng không sử dụng nữa, tuy Lương Chấp có nhắn tin qua, nhưng hắn chưa bao giờ trả lời.
Nhớ lại hôm nay, Lương Chấp tức giận, còn xách túi quần áo bỏ đi, mặt Thẩm Quyền càng khó coi hơn, hắn ho một tiếng, đổi giọng trả lời: "Alô."
"Anh, lâu rồi không gặp! Em lúc trước có nhắn tin cho anh mà không thấy trả lời, em còn lo là anh có chuyện gì rồi." Lương Chấp vui vẻ nói.
Thẩm Quyền trả lời: "Tôi vẫn khỏe, hôm nay cậu gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?"
Lương Chấp nói: "Anh, anh có đang ở thành phố này không? Chúng ta gặp mặt đi."
Thẩm Quyên tự nhiên cảm thấy tóc mình đang đổi màu, còn có một đàn dê đang kêu be be trên đấy, hắn ép lửa giận trong lòng xuống, nói: "Được, tôi cũng rất muốn gặp cậu."
"Để em gửi địa chỉ cho anh." Lương Chấp nói chuyện xong thì cúp điện thoại, cậu chỉ muốn thông qua hành động bỏ nhà ra đi để kháng nghị lại hành vi tàn ác quá độ của Thẩm Quyền mấy ngày này, nếu đi nhà người quen thì sẽ dễ bị Thẩm Quyền tìm được, chỉ có chỗ của Khăn Quàng Đỏ là Thẩm Quyền tuyệt đối tìm không thấy, nhưng câu cuối của Khăn Quàng Đỏ làm cậu có chút rối rắm, không lẽ đối phương vẫn còn tình cảm với cậu?
Lương Chấp mơ hồ cảm thấy mình vừa có quyết định sai lầm, nhưng nói thì đã nói rồi, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cậu sẽ cho Khăn Quàng Đỏ hiểu được rằng bọn họ không thể thành đôi.
Địa điểm hẹn là một quán cà phê, Lương Chấp cố ý chọn chỗ ngồi hơi vắng, bênh cạnh có bồn cây xanh che được tầm mắt của phần lớn người, dù sao Khăn Quàng Đỏ lúc nào cũng mặc kín mít, không nên ngồi ở vị trí bắt mắt thì vẫn tốt hơn.
Quả nhiên một lát sau, cậu thấy Khăn Quang Đỏ vẫn mặc áo đen tay dài, quần dài đen, đội chiếc mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang, cũng may là thời tiết chuyển lạnh, ai ai cũng mặc áo tay dài, nên hắn ăn mặc thế này không có gì khác người lắm.
Lương Chấp vẫy tay: "Anh, bên này!"
Đối phương đến gần, Lương Chấp mới thấy hắn còn đeo thêm một đôi găng tay màu đen, thế này cũng kín quá rồi, rốt cuộc đối phương làm công việc gì vậy.
Sự tức giận trong mắt Thẩm Quyền bị vành nón che mất, hắn nói: "Cậu xách túi hành lý theo để làm gì thế?"
Lương Chấp thở dài: "Em cãi nhau với người yêu, nên em muốn bỏ nhà ra ngoài tĩnh tâm vài ngày."
Nghe được hai chữ người yêu, cơn giận trong lòng Thẩm Quyền biến mất hơn phân nửa, hắn hỏi: "Tại sao cãi nhau?"
Lương Chấp làm sao có thể nói nguyên nhân thật ra, thế thì cậu mất mặt lắm, khóe môi cậu giật giật, nói: "Chỉ là chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt......"
Thẩm Quyền nói: "Nếu không phải chuyện lớn, vậy thì đôi bên nên nói chuyện thẳng thắn với nhau, chứ không phải là bỏ nhà ra đi, cậu làm vậy sẽ làm cậu ta lo lắng đấy."
Lương Chấp nghe vậy thì dao động, cậu vốn chỉ tức giận nhất thời mới bỏ đi, nhưng cơn đau lâm râm từ mông làm cậu hạ quyết tâm, giữ vững ý nghĩ bỏ nhà đi bụi.
Thương cảm Thẩm Quyền chính là không thương cho cái mông của mình, cậu nói: "Em chỉ bỏ nhà đi một ngày, chủ yếu là làm cho anh ấy nhận ra lỗi của mình thôi."
Thẩm Quyền nhịn không được muốn cười, may mà khẩu trang che đi cái nhếch môi của hắn, giọng hắn bình thản, hỏi: "Vậy cậu định ngủ ở đâu đêm nay?"
Lương Chấp nói: "Ở khách sạn đi."
Thẩm Quyền bảo: "Tôi cũng đang ở khách sạn, để tôi đặt phòng kế bên cho cậu, có gì thì cậu có thể trực tiếp tìm tôi."
Lương Chấp nghe vậy thì gật đầu, cười nói: "Vâng, vậy làm phiền anh."
Thẩm Quyền hiện tại vì muốn cho Lương Chấp nguôi giận, đành tiếp tục diễn kịch với đối phương, hắn đặt hai gian phòng.
Tới khách sạn, Lương Chấp cất túi hành lý dưới gầm giường, cậu nghĩ giờ này Thẩm Quyền hẳn là đã phát hiện chuyện cậu bỏ nhà đi.
Vừa nghĩ tới đấy, qua nhiên chuông điện thoại vang lên, cậu nhìn màn hình hiển thị tên Thẩm Quyền, trong lòng có chút căng thẳng, cậu chuẩn bị kỹ tâm lý rồi mới nhận điện thoại: "Alô."
Ở phòng bên cạnh, Thẩm Quyền hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Lương Chấp làm bộ cứng rắn: "Anh quá đáng lắm, em không muốn ở với anh nữa!"
Tuy Thẩm Quyền biết Lương Chấp đang giận hắn, nhưng nghe câu nói đấy thì hắn sầm mặt xuống, nói: "Đừng quậy nữa, anh đã đồng ý là sẽ không làm quá trớn rồi."
"Anh lừa em à, anh đã nói sẽ sửa mấy lần rồi, kết quả là lúc làm thật thì anh có dừng được không?!" Lương Chấp nói đến đây thì không riêng gì mông, cả thận cũng không chịu nổi, Thẩm Quyền là nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám, chỉ số thông minh cao là chuyện bình thường, nhưng tại sao đối phương lại có thêm thuộc tính "một đêm bảy lần" chỉ nam chính trong truyện ngựa đực mới có chứ!
Lương Chấp vĩnh viễn không biết thuộc tính này là do hệ thống muốn hãm hại cậu nên mới đệ đơn xin lên tổng bộ.
Thẩm Quyền chột dạ ho một tiếng, lòng kiêu ngạo có thể kiểm soát được chuyện giường chiếu của hắn đã sụp đổ, hắn bây giờ đang dỗ Lương Chấp: "Anh sai rồi, về nhà đi, anh mua đồ ăn em thích đây."
Lương Chấp thấy thái độ của Thẩm Quyền thành khẩn, gần như muốn tha thứ ngay lập tức: "Được rồi, em cũng nhớ anh lắm, lúc ra ngoài em còn chưa ăn tí gì cả."
Thẩm Quyền vừa nghe đã muốn chạy qua ôm Lương Chấp, hắn nói: "Em ở đâu, anh bây giờ qua đón em."
"Không cần đâu, em tự về được." Lương Chấp nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu vừa đi qua vừa nói: "Thẩm ca, lúc trước, khi em gặp phải nguy hiểm thì có một người bạn rất tốt đã cứu em, anh chút nữa tới đây, rồi em giới thiệu cho hai người biết mặt."
Thẩm Quyền đang định nói không cần, lại nghe tiếng Lương Chấp: "Anh, anh qua đây có gì không?"
Trái tim Thẩm Quyền rớt cái bộp, hắn rõ ràng còn đang ở trong phòng. Thẩm Quyền lập tức xông ra ngoài, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng Lương Chấp, hắn sửng sốt.
Đối phương ăn mặc giống hắn như đúc, ngay cả thân hình cũng giống.
Đối phương lúc này cũng quay đầu nhìn hắn, Lương Chấp cũng trông theo, thấy Thẩm Quyền thì cậu vui vẻ: "Thẩm ca, làm sao anh biết em ở đây?"
Thẩm Quyền không có cách nào giải thích, lúc này, người đàn ông mở miệng: "Là tôi liên hệ cậu ta tới đây, tôi hy vọng hai người có thể làm hòa."
Đồng tử mắt Thẩm Quyền co lại, ngay cả giọng nói của tên đó cũng giống giọng nói khi hắn giả làm Khăn Quàng Đỏ, tại sao đối phương lại giúp hắn che giấu?
Lương Chấp không nghi ngờ gì hết: "Thì ra là thế, vậy em không cần giới thiệu nữa."
Thẩm Quyền bình tĩnh lại, hắn đưa tay ra: "Chào cậu."
Người đàn ông cũng đồng dạng bắt tay hắn, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác thường với cơn đau do tay bị bóp chặt.
Lương Chấp trở về phòng lấy túi hành lý, Thẩm Quyền lúc này chất vấn người đàn ông: "Mày rốt cuộc là ai?"
Người đàn ông không trả lời, chỉ cởi mũ và tháo khẩu trang xuống.
Lương Chấp cầm túi đi ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì sững sờ tại chỗ.
Nếu hệ thống còn ở trong đầu Lương Chấp, nó sẽ bị một đống chữ "đẹp trai quá" quét qua rào rào một cách điên cuồng.
Cái đẹp của người thanh niên khác với cái đẹp của Thẩm Quyền, chính là loại dung mạo mà ta không thể diễn ta bằng lời, như bức điêu khắc trong bảo tàng nghệ thuật được chạm trổ tỉ mỉ cẩn thận, tìm không ra nửa điểm tì vết.
Ngũ quan xinh đẹp hợp lại một chỗ, tạo thành tác phẩm hoàn mỹ nhất.
Lương Chấp nhìn chằm chằm do không phải rung động, mà là cậu lần đầu tiên nhìn thấy sắc đẹp cấp bậc cỡ này, nên cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Một tia kinh ngạc cũng đồng dạng xẹt qua trong mắt Thẩm Quyền, nhưng khi ánh mắt hắn chuyển qua mặt Lương Chấp, nhìn thấy biểu cảm si mê của đối phương, hắn tức đến nghiến răng.
Hắn tiến lên, nắm chặt tay Lương Chấp, nói: "Còn thất thần làm gì, về nhà thôi."
"Khoan đã." Người thanh niên nhìn về phía Lương Chấp, giọng nói không nhanh không chậm, "Hiện tại, cậu chắc đã hiểu lý do tôi ngụy trang, tôi xem cậu là bạn bè, không muốn tiếp tục giấu diếm nữa."
Lương Chấp gật đầu liên tục, diện mạo này, đi trên đường rất dễ bị người lạ chặn lại, xin thông tin liên lạc.
Thẩm Quyền đã hết kiên nhẫn, hắn tuy muốn điều tra rõ thân phận và mục đích của tên kia, nhưng hiện tại, hắn phải đưa Lương Chấp đi, tên đó giả trang Khăn Quàng Đỏ nhất định là có mưu đồ với Lương Chấp.
Lương Chấp bị Thẩm quyền vừa kéo vừa tha đi, người thanh niên nhìn theo bóng hai người, trong con ngươi đen như mực xẹt qua một tia sáng màu xanh không thuộc về nhân loại.
Lương Chấp đi theo sau Thẩm Quyền, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Khăn Quàng Đỏ, cậu đối với Thẩm Quyền là toàn tâm toàn ý, nhưng nghĩ tới có một người đàn ông vừa lợi hại lại vừa đẹp trai cỡ này yên lặng yêu thầm mình, dù là ai cũng sẽ có chút suy nghĩ vẩn vơ.
Nếu có hệ thống ở đây, Lương Chấp chắc chắn sẽ hỏi Khăn Quàng Đỏ có phải là một nhân vật chính nào khác không, bề ngoài như vậy thật sự làm người ta khó mà tin được y chỉ là một con pháo hôi trong thế giới này.
Mới vừa ngồi vào ghế phụ, Lương Chấp đã nghe Thẩm Quyền ngồi bên cạnh nói: "Em sau này đừng gặp người kia nữa."
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lương Chấp chính là Thẩm Quyền đang ghen, trong lòng cậu mừng thầm nhưng trên mặt vẫn làm bộ ngạc nhiên: "Tại sao ạ? Anh ấy là ân nhân của em, nếu không có anh ấy chắc sẽ không có em hôm nay."
Thẩm Quyền siết chặt tay lái, hắn sắp tức nổ trong lòng rồi, đây là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt.
Không phải là hắn không muốn nói rõ hết tất cả, mà là thân phận Khăn Quàng Đỏ này, hồi đầu được sinh ra là để giết Lương Chấp, một khi hắn nói ra, vậy hắn phải giải thích tất cả thế nào đây.
Hắn từng tổn thương Lương Chấp, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện này mà tình cảm của hai người xuất hiện rạn nứt.
Thẩm Quyền nói: "Cho dù cậu ta từng cứu em, nhưng nếu cậu ta lúc nào cũng ngụy trang như thế để ra ngoài, đã chứng tỏ công việc cậu ta làm không thể cho người khác biết mặt thật của mình, giữ khoảng cách với cậu ta cũng là tốt cho cả em và cậu ta."
Lương Chấp thật ra cũng lo lắng chuyện đó, hơn nữa cậu cũng không muốn Thẩm Quyền hiểu lầm, nên cậu đồng ý ngay: "Vâng, em nghe anh hết."
Nhưng điều Thẩm Quyền lo lắng đã thật sự xảy ra, vài ngày liên tục, tên giả mạo thân phận hắn đều sẽ đến tiệm hoa, hẹn Lương Chấp ra ngoài với đủ loại lý do.
Lương Chấp mới đầu còn uyển chuyển từ chối vài lần, nhưng hôm nay, đối phương nói một lý do mà cậu không thể từ chối.
Thẩm Quyền thấy Lương Chấp đồng ý, hắn đành phải đi theo cùng.
Hôm nay, ba người đang ngồi trong tiệm ăn, thanh niên rốt cuộc chịu không nổi cái tên Khăn Quang Đỏ nữa, đành nói ra tên thật của mình.
"Lăng Thương, đây là tên của tôi."
Lương Chấp xác định hai chữ viết thế nào xong, trông cậu như phát hiện ra thế giới mới, Lương Chấp quay đầu, nói: "Thẩm ca, trong tên của Lăng ca có "thương", tên của anh thì có "quyền", hợp nhau thật."
"Thế à?" Thẩm Quyền cười như không cười, "Thế giữa quyền lực và thương mại, em chọn cái nào?"
Lương Chấp không cần nghĩ đã trả lời: "Đương nhiên là quyền lực rồi! Có quyền thì muốn làm cái gì cũng được hết."
Lúc này, Lăng Thương nói: "Thương có tiền, có tiền ắt có quyền, chỉ dựa vào quyền lực thì vẫn chưa đủ để ra lệnh cho thủ hạ làm việc đâu."