Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 31




Lục Nhất Phong nhìn thấy khách sạn tình nhân thì xanh cả mặt, không đợi ông hỏi, Lương Chấp đã nói: "Khách sạn quanh đây đắt lắm, chỗ này vừa vặn có ưu đãi đồ ăn, tính ra còn tiết kiệm kha khá."

Đồng nghiệp khác cũng nhanh chóng chấp nhận, còn hưng phấn tỏ vẻ chưa bao giờ được ở khách sạn tình nhân.

Lục Nhất Phong thấy thế, cũng không thể nói muốn đổi khách sạn, mà càng không xong, chính là ông ta thấy Lương Chấp và Thẩm Quyền cùng đi vào một phòng.

"Tổng biên tập, phòng chúng ta ở đây." Nhân viên nam nói xong, đột nhiên bị sắc mặt khó coi của Lục Nhất Phong dọa cho nhảy dựng.

"Tổng biên tập?"

Lục Nhất Phong thu ánh nhìn, đẩy mắt kính, nói: "Không có việc gì, vào thôi."

Phòng của Lương Chấp có chủ đề là thế giới đáy biển, những phiến đá màu xanh phối với tranh vẽ tay cảnh đáy biển cùng đèn tường màu xanh, vật trang trí làm bằng vỏ sò, treo trên bốn bức tường.

Bồn tắm cách giường nước hơn nửa mét, Lương Chấp ghé vào bồn tắm hình tròn, lớn đến có thể chứa hai người, nói: "Woa, bồn tắm lớn thật, Thẩm Ca có muốn t4m chung không?"

Thẩm Quyền đưa tay đụng vào vỏ sò treo trên không, ánh đèn màu xanh chiếu vào mặt bên của hắn, hắn liếc qua Lương Chấp, trong lòng có chút ghét bỏ bộ dáng như tấm chiếu mới trải của đối phương, hắn nói: "Không cần."

Tuy hắn cũng là lần đầu đến khách sạn tình nhân, nhưng có cái gì mà ngạc nhiên, mỗi thứ trong này, cái nào mà chẳng dành cho hai người.

Thẩm Quyền ngồi xuống giường, một cơn chấn động truyền đến trên giường, hắn phản ứng nhanh đứng phắt dậy, ánh mắt đầy cảnh giác.

Lương Chấp nghe thấy động tĩnh liền đi tới, cậu nhào lên giường, nói: "Thẩm ca, đây là giường nước, có thể điều chỉnh được nhiệt độ và rung động."

Lỗ tai Thẩm Quyền lập tức đỏ lên, đây là bị tức giận, hắn nghiêm trọng hoài nghi mục đích của Lương Chấp khi chọn khách sạn tình nhân.

Là muốn nhục nhã hắn à, vậy hắn cũng không để cho đối phương toại nguyện, Thẩm Quyền nhoẻn miệng cười, nói: "Cùng tắm à, được đấy."

Để xem rốt cuộc ai mới là tấm chiếu mới chưa từng trải.

Lương Chấp đang nằm trên giường cứng đờ người, Thẩm Quyền thấy thế, trong lòng cho rằng cả hai hòa nhau một đều, hắn cởi áo trước, đi đến cạnh bồn tắm.

Mà tình huống thật ra là, Lương Chấp mừng như điên, nói với hệ thống: "Hệ thống! Mày nghe thấy không! Thẩm Quyền muốn tắm cùng tao!!!"

Hệ thống đần ra, nhân vật chính trai thẳng bị Lương Chấp ảnh hưởng?

Lương Chấp nói: "Quả nhiên, cùng nhau gặp hoạn nạn là cách tốt nhất để tăng tình cảm."

Hệ thống vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình: "...... Tôi cảm thấy sự tình không phải như cậu nghĩ đâu."

Lương Chấp ngồi dậy, đang chuẩn bị c0i quần áo thì di động đột nhiên đổ chuông.

Ai vậy, quấy rầy chuyện tốt của người ta, Lương Chấp cầm di động nhìn, là Đường Nghiêu.

Biểu cảm trên mặt cậu trở nên nghiêm túc, cậu xoay người nói với Thẩm Quyền: "Thẩm ca, anh cứ xả nước vào bồn trước, em đi nghe điện thoại chút."

Lương Chấp cầm di động ra khỏi phòng, đóng kỹ cửa mới nghe điện thoại: "Alô, có kết quả à?"

Đường Nghiêu ở đầu bên kia thật kích động: "Có phải lại có ai muốn hại ông không?! Kiểm tra thành phần trong đồ ăn thấy có chất kịch độc!"

Lương Chấp dựa vào tường, thở dài nói: "Xem là vậy đi, đồ ăn có độc gồm món nào?"

Đường Nghiêu nói: "Chỉ có gà cuốn là có độc."

Lương Chấp nghe vậy, nhắm mắt lại, nói: "Cám ơn, hôm nào tôi mời ông đi ăn."

Nói xong, cậu cũng không nghe Đường Nghiêu ở đầu bên kia phản ứng cái gì, cúp luôn điện thoại.

Chỉ có gà cuốn là có độc, biết cậu thích ăn gà cuốn, nhất định sẽ chọn món gà cuốn, chỉ có một người.

"Lương Chấp."

Nghe thấy thanh âm, Lương Chấp mở mắt ra, Lục Nhất Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đứng ngay trước mặt cậu.

Trên mặt đối phương là nụ cười ôn hòa cậu hay nhìn thấy, nhưng trong lòng Lương Chấp, bất an cứ từng chút khuếch đại.

Tại sao? Lương Chấp rất muốn hỏi Lục Nhất Phong, đối phương rốt cuộc muốn giết mình vì cái gì.

Nhưng cậu nhớ đến lần chết đầu tiên, hệ thống có nói với cậu, không thể dùng lẽ thường để suy đoán hành động và suy nghĩ của sát nhân bi3n thái.

Vậy Lục Nhất Phong là tên bi3n thái sao?

Luôn làm như một vị trưởng bối thân thiết và chiếu cố, tất cả là để cho cậu buông lỏng cảnh giác, tiện cho việc giết cậu?

Lục Nhất Phong hỏi: "Cháu đứng đây làm gì?"

Tay buông thõng bên người Lương Chấp run nhẹ, cậu nắm chặt tay, trên mặt không lộ ra nửa phần dị thường, nói: "Trong phòng tín hiện không tốt lắm, cháu ra ngoài nghe điện thoại."

"Thế à, vừa lúc chú có chút chuyện muốn nói với cháu, chúng ta lên tầng thượng đi." Lục Nhất Phong nói.

Cớ gì mà tùy tiện quá vậy! Lương Chấp có chút luống cuống, càng như vậy, cậu càng không thể cự tuyệt, một khi cậu cự tuyệt, Lục Nhất Phong sẽ phát hiện khác thường, trở mặt ngay.

Ai mà biết trên người đối phương có mang đồ gì nguy hiểm hay không.

Lương Chấp dựa lưng vào cửa phòng, cậu miễn cưỡng cười cười, nói: "Chú Lục muốn nói chuyện thì vào phòng đi, lên sân thượng phiền lắm."

Lúc này, cửa mở ra, Lương Chấp theo quán tính ngã ra phía sau, rơi vào lòng ngực ấm áp, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Quyền.

Đối phương chỉ bao thân bằng một cái khăn tắm, trên người vẫn còn bọt nước, cơ bụng tám múi hoàn hảo cùng đường nhân ngư đang điên cuồng tỏa ra hoóc-môn.

Thẩm Quyền cũng nhìn lại Lương Chấp, hắn không đẩy cậu ra, mà khoác cổ Lương Chấp, để đối phương sát lại gần mình hơn.

Tóc mái được Thẩm Quyền vuốt lên, chỉ còn vài sợi trên trán, hai con mắt đen như mực sắc bén, khi hắn nhìn người khác mà không cười thì mang tính công kích mãnh liệt.

Lục Nhất Phong bất giác lui về phía sau một bước, trong nháy mắt, ông cảm thấy Thẩm Quyền như con dã thú nhào lên xé xác ông.

So sánh này thật buồn cười, nhưng ông lại cảm thấy vô cùng chân thật.

"Tối rồi còn muốn nói chuyện gì nữa?" Phòng vốn được cách âm rất tốt, Thẩm Quyền nghe được đối thoại của bọn họ là vì Lương Chấp lúc ấy lặng lẽ dùng thẻ mở cửa phòng.

Thẩm Quyền biết Lương Chấp đang hướng hắn cầu cứu, nhưng hắn nào có thể cứu Lương Chấp, hắn còn đang chờ tự ra tay gi3t ch3t đối phương đây.

Nhưng lúc đó hắn đang ngâm mình trong bồn tắm, hắn tin chắc Lương Chấp nếu thấy tình thế không ổn, nhất định sẽ vọt vào phòng, đến lúc đó, chỉ có hắn xấu hổ nhất.

Lục Nhất Phong nhìn hành động này của Thẩm Quyền, nghĩ thầm rằng hai người quả nhiên đang là người yêu, ông nói: "Một chút dặn dò cho công việc thôi."

Lương Chấp đặt tay lên cánh tay Thẩm Quyền, nhìn qua như đặt nhẹ lên, nhưng thực chất là âm thầm bám chặt, cậu nói: "Xin lỗi anh yêu, làm anh đợi em trong bồn tắm lâu như vậy."

Anh yêu?

Khóe miệng Thẩm Quyền nhếch lên, ngũ quan vốn thuộc loại ôn hòa giờ lại có vẻ tà khí b4n ra tứ phía, khí chất cực kỳ giống đại boss nhảy ra phút 89 trên phim truyền hình.

Thẩm Quyền nói: "Nếu là công việc thì không nên chậm trễ."

Lục Nhất Phong và Lương Chấp đồng thời sửng sốt.

Thẩm Quyền bỏ tay khỏi người Lương Chấp, tay kia cầm ba lô, nhét vào trong lòng cậu.

Thẩm Quyền dịu dàng nói: "Cầm đi, bên trong đều là thiết bị em cần cho công việc, cố lên, anh sẽ đi ngủ trước, không chờ em."

Lương Chấp khóc không ra nước mắt, nói với hệ thống: "Sao ảnh lại không nhận ra ám hiệu của tao, nhân vật chính đều chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ý nghĩ của đối phương mà?"

Hệ thống nói: "Tôi nghĩ anh ta chặn ám hiệu bằng mắt của cậu rồi, dù sao trong thế giới của anh ta, cậu là pháo hôi chết ngay chương đầu tiên."

Lương Chấp nghe thế cảm thấy khổ quá: "Pháo hôi thì không có nhân quyền à! Tao cho dù có chết, cũng phải chết một cách đẹp mắt trước mặt ảnh, để cho ảnh vĩnh viễn không thể quên được tao!"

Hệ thống: "...... Dù cậu có chết mọc ra hoa, anh ta sẽ chỉ biết cảm thán thủ pháp của sát nhân thật cao minh."

Lương Chấp: "......" Sao tôi khổ quá.

Nhưng mà có ba lô, Lương Chấp an tâm không ít, tuy cậu có học chút võ nhưng dù sao cũng không phải học từ nhỏ, hoàn toàn là sau khi đến thế giới này, nước đến chân mới nhảy, phòng thân thì có thể, nhưng muốn thành thạo khi đối mặt với sát chiêu thì còn chút khó khăn.

Nhắc đến thành thạo, Lương Chấp nhớ tới tư thế oai hùng của Khăn Quàng Đỏ khi né tránh linh hoạt khỏi những cú vung búa.

"Chúc anh ngủ ngon." Lương Chấp ôm ba lô, chủ động đi theo Lục Nhất Phong.

Thẩm Quyền liếc nhìn bóng hai người một cái rồi đóng cửa lại, hắn đi đến tủ lạnh lấy ra một chai bia, một tay bật mở nắp, hắn uống một ngụm, sau đó ngồi xuống ghế sô-pha.

Hắn biết rõ Lục Nhất Phong sẽ không ra tay vào lúc này và ở đây, chỗ này không như câu lạc bộ trượt ván, nơi nào cũng có camera.

Lương Chấp hiển nhiên có phòng bị với Lục Nhất Phong, ngón tay Thẩm Quyền sờ cằm, Lục Nhất Phong không có khả năng sẽ nhân cơ hội này để xuống tay.

Thẩm Quyền thay quần ngủ, nằm lên giường, lúc này, giường nước chậm rãi chấn động, giống như có một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng ghìm cơ thể xuống.

Thẩm Quyền nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh Lương Chấp lăn trên giường nước, cùng ánh mắt lưu luyến của cậu khi nói chúc ngủ ngon với hắn.

Bàn tay hắn từ từ nắm lấy cái chăn dưới thân, hắn nghĩ mình nhất định phải giết Lương Chấp.

Lục Nhất Phong quả thật không định giết Lương Chấp ở đây, ông chỉ muốn làm một số việc lót đường cho hành động sau này.

Hai người đi lên tầng thượng, Lương Chấp vừa rời khỏi phòng có điều hòa, gió trên tầng thượng mang theo khí nóng làm người ta cảm thấy khó chịu được.

Chóp mũi cậu lập tức chảy xuống vài giọt mồ hôi nóng, cậu lau một chút, nói: "Chú Lục, có công việc gì không thể đợi đến mai hẵng nói sao? Hôm nay nóng quá à."

Lục Nhất Phong đứng chắp tay sau lưng, ông nhìn bầu trời đêm không có một vì sao, khẽ thở dài.

Lương Chấp cũng chẳng thèm quan tâm tư thế làm màu của Lục Nhất Phong, cậu thừa dịp đối phương không chú ý, đã lén lấy gậy chích điện ra, giấu sau thắt lưng.

Vừa chuẩn bị xong xuôi thì Lục Nhất Phong xoay người lại, trong ánh mắt ông có chút ưu sầu, nói: "Lương Chấp, có phải cháu và Thẩm Quyền đang quen nhau không?"

Lương Chấp trợn mắt, xem ra cậu đặt khách sạn tình nhân cùng hành động vừa rồi của Thẩm Quyền làm Lục Nhất Phong hiểu lầm.

Lương Chấp né tránh ánh mắt Lục Nhất Phong, ngón tay chà nhau, nói: "Đúng vậy, anh ấy tuy nói không chờ cháu, nhưng mà buổi tối, không có cháu thì ảnh ngủ không được, thấy cháu lâu về, chắc chắn sẽ lên đây tìm."

Cậu cố ý nói vậy, để Lục Nhất Phong không dám tùy tiện ra tay, cho dù cậu phải bức đối phương ra tay, cũng phải chờ cậu tìm Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu đến, mới có thể bắt giữ ông ta được.

Lục Nhất Phong lắc đầu, giống như đang tiếc rèn sắt không thành thép (*), nói: "Cháu thích ai cũng được, sao lại phải thích vị họ Thẩm này?"

(*) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Lương Chấp lộ vẻ khó hiểu, sao lời này của Lục Nhất Phong như có ý bôi xấu Thẩm Quyền, cậu nói: "Tại sao lại không thể thích Thẩm ca?"

"Nó, nó có nhân cách chống xã hội đấy, cháu có biết không!" Bộ dáng Lục Nhất Phong như vô cùng đau đớn, thật ra đây là âm mưu của ông, ông cho rằng Lương Chấp quen với Thẩm Quyền, chắc không biết việc này, chỉ cần Lương Chấp biết, sau đấy nhất định sẽ sợ hãi, vì thế tình cảm giữa hai người sẽ rạn nứt.

Đến lúc đó, hai người ở chung sẽ mất tự nhiên, thậm chí đến mức cãi nhau chia tay, ông sẽ giết Lương Chấp, giá họa cho Thẩm Quyền, cảnh sát điều tra sẽ cho rằng động cơ giết người của Thẩm Quyền là vì yêu mà sinh hận.

Dù sao thủ trưởng được cấp dưới kính yêu cùng người yêu vừa mâu thuẫn cãi nhau, cảnh sát sẽ nghiêng về ai, vừa nhìn là biết ngay.

Lục Nhất Phong thấy biểu cảm của Lương Chấp trầm xuống, tưởng rằng lời nói của ông đã tạo thành đả kích, đánh sâu vào lòng Lương Chấp, ông định mở miệng an ủi.

"Tổng biên tập Lục, đây là năm bao nhiêu rồi, ngoại trừ ung thư thì còn bệnh gì mà không chữa được?" Đôi mắt Lương Chấp trong sáng sạch sẽ, thường làm cho người ta liếc một cái đã biết rõ tâm sự trong lòng cậu, lúc này cũng không ngoại lệ, ánh mắt như dấy lên một bó đuốc, hoàn toàn không che dấu bất mãn với lời nói của Lục Nhất Phong, "Chỉ cần có quan tâm của người nhà cùng cách giải tỏa tâm lý có hiệu quả, bệnh tâm lý nào cũng có thể được chữa khỏi."

"Thẩm ca trong mắt cháu không có gì khác với người bình thường, nhưng thật ra có một số kẻ, bên ngoài thì khoác da người, nhưng bên trong lại là súc vật không có tình cảm."

Lương Chấp nhìn thẳng đôi mắt u ám của Lục Nhất Phong, trong lòng không có một tia sợ hãi, cậu hơi hếch cằm lên, nói: "Chú Lục, cháu nói đúng không?"

"Nói đúng lắm." Lục Nhất Phong không nghĩ tới, cuộc nói chuyện không làm Lương Chấp sinh ra ý nghĩ rời xa Thẩm Quyền, nhìn thái độ của đối phương có lẽ đã sớm biết tình huống của Thẩm Quyền.

Xem ra tình cảm của hai người, còn sâu hơn bề ngoài thể hiện.

Lục Nhất Phong nói: "Kỳ sau chúng ta có thể viết một bài liên quan tới bệnh tâm lý, câu nói này của cháu có thể dùng làm giới thiệu được đấy."

"Vâng." Lương Chấp nói có lệ.

Lục Nhất Phong mở miệng định nói thêm, lúc này, mắt ông hơi động khi nhìn thấy người đứng cách đó không xa, ông cười cười nói: "Hôm nay đến đây thôi, cháu trở về đi."

Lương Chấp khó hiểu, Lục Nhất Phong cứ tha cho cậu như vậy?

Lục Nhất Phong hất cằm nói: "Vị kia nhà cháu đến."

Lương Chấp chậm rãi vẽ một dấu chấm hỏi trong lòng, sau đó xoay người nhìn.

Thẩm Quyền vừa lúc đứng ở cửa tầng cao nhất, hai tay đút túi, miệng ngậm một điếu thuốc đang cháy, nhìn chằm chằm Lương Chấp, vẻ mặt hắn giấu trong bóng đen, nhìn không rõ.

Hai chân Lương Chấp mềm oặt, xém nữa khụy xuống.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Hệ thống, Thẩm Quyền tới lúc nào vậy?"

Hệ thống nói: "Vừa nãy......"

Lương Chấp yên tâm: "Vậy thì tốt...... Ảnh không nghe thấy tao với Lục Nhất Phong nói chuyện."

Hệ thống lại nói tiếp câu chưa nói xong: "Anh ta đứng sau cửa nghe thấy hết rồi."

Lương Chấp: "!!!"

Lục Nhất Phong nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: "Chưa đến 10 phút đã chạy ra tìm người, sợ chú làm khó Lương Chấp à?"

"Sao thế được." Thẩm Quyền đi qua ôm vai Lương Chấp, ngón tay kẹp điếu thuốc, cười khẽ một chút, "Này không phải cục cưng nhà tôi đã nói sao, tôi chỉ được cái mạnh miệng, không có em ấy bên cạnh là không ngủ được."

"Ha ha......" Lương Chấp hoảng sợ, cậu nói bậy bạ đã bị Thẩm Quyền nghe rõ, đối phương trên mặt cười hi hi, trong lòng không chừng đã muốn b0p ch3t tươi mình.

Lương Chấp thật ra đã đoán đúng, Thẩm Quyền lúc đó núp sau cửa, nghe Lương Chấp nói quan hệ giữa hai người thân mật như vậy, hắn thật sự đã băm cậu thành tám miếng ở trong lòng.

Nhưng những câu sau của Lương Chấp làm tâm trạng của Thẩm Quyền thấy kỳ lạ.

Hắn có chút phẫn nộ, có chút buồn bã, thậm chí có chút muốn cười, trong lòng ngũ vị hỗn loạn.

Năm đó nếu có người nghĩ giống như Lương Chấp, có lẽ hắn cũng không biến thành bộ dáng ngày hôm nay.

Nhưng loại cứu chuộc này đã vô dụng, đối với kẻ sớm hay muộn cũng xuống địa ngục như hắn mà nói, quá muộn.

Thẩm Quyền giương mắt nhìn Lục Nhất Phong, ánh mắt giống như khiêu khích, hắn cười nói: "Nếu tổng biên tập Lục không có việc gì khác, tôi đưa người về."

Trong lòng Thẩm Quyền, mạng Lương Chấp là của hắn, nếu Lục Nhất Phong hiện tại không định ra tay, vậy hắn sẽ mang Lương Chấp về, khóa lại trong phạm vi nhìn của mình, đỡ cho bị người khác cướp.

Lục Nhất Phong giữ nụ cười, nói: "Cứ tự nhiên."

Thẩm Quyền ôm Lương Chấp đang dại ra rời khỏi tầng thượng.

Sau khi bọn họ đi, mặt nạ bình thản trên mặt Lục Nhất Phong rốt cuộc cũng vỡ, ông nhấc chân đá mạnh vào đống đồ bỏ đi trên mặt đất, làm hành động thô lỗ mà ngày thường sẽ không làm.

"Đáng chết!"

===================================