(3) Học đường
---
Sáng hôm sau, Ngu Bạch Đường dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Có lẽ vì đã rời xa cuộc sống phổ thông quá lâu, hoặc cũng có thể vì tối qua ngủ muộn, nên khi Ngu Bạch Đường ăn xong phần của mình và xuống lầu, cậu không kiềm chế được mà ngáp một cái.
"Bạch Đường, chuẩn bị đi học à con?" Có người chào hỏi cậu.
Ngu Bạch Đường hạ tay xuống, nở một nụ cười ngoan ngoãn, lịch sự đáp lại, "Chào buổi sáng cô Bạch, cô ra ngoài mua đồ ạ?"
"Đúng vậy, giờ này chợ vừa mới mở cửa, đồ ăn rất tươi. À, tối nay nhà cô có hầm sườn, con tan học nhớ ghé lấy một ít về chia với bà ngoại ăn nhé."
Ngu Bạch Đường từ chối vài câu, nhưng không cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô Bạch, chỉ có thể cười đồng ý.
Ra khỏi hành lang, chỉ còn chút buồn ngủ cũng biến mất khi cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Trước cửa có một chiếc xe máy màu đen tuyền, Giản Nhiên mặc đồ đen, đội mũ bảo hiểm màu xanh đậm, gương mặt lạnh lùng, khoanh tay tựa vào thân xe, chân trái dựa vào bàn đạp. Ánh nắng sớm chiếu từ phía sau hắn, chiếc xe mới toanh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, giống như chủ nhân của nó, trẻ trung, tự do, tràn đầy sức sống.
Chụp ảnh lên chắc chắn rất đẹp.
"Ôi trời," Vì tò mò, cô Bạch nhìn kỹ thêm vài lần, quay đầu nói nhỏ với Ngu Bạch Đường, "Cậu trai này đẹp quá, sáng sớm đứng đây đợi, chắc là đón bạn gái."
Mặt Ngu Bạch Đường hơi nóng lên, cậu không tự nhiên mím môi, rồi nghe cô Bạch nói tiếp, "Lạ thật, khu mình đâu có con bé nào đi học đâu nhỉ."
Cùng lúc đó, Giản Nhiên phát hiện Ngu Bạch Đường bước ra, mắt hắn sáng lên, bước tới vài bước, "Ngu Bạch Đường, tôi mang bữa sáng cho cậu!"
Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô Bạch, Ngu Bạch Đường ho nhẹ, giới thiệu hai người, "Đây là bạn học của con, Giản Nhiên, đến để học phụ đạo. Đây là cô Bạch ở tầng hai."
"Chào cô Bạch." Giản Nhiên lễ phép chào, cô Bạch cảm thấy hơi ngượng, gật đầu đáp lại, khen ngợi cậu bé ngoan rồi vội vàng rời đi.
Giản Nhiên gõ nhẹ vào kính chắn gió, "Tôi mua bánh bao nhỏ và sữa đậu nành, lên lầu ăn hay đi thẳng đến trường?"
"Yên tâm, ngồi xe tôi chỉ mười phút là đến trường, không để cậu trễ đâu."
Nhìn vào đôi mắt đen đầy mong đợi ấy, Ngu Bạch Đường do dự một chút, thành thật nói, "Tôi ăn sáng rồi."
Giản Nhiên thoáng thất vọng, sau đó tự nhiên cất bánh bao vào lòng, "Thế còn sữa đậu nành? Cái này có thể mang vào lớp uống, thầy cô không quản."
Ngu Bạch Đường nhịn cười, chìa tay ra, "Được, cảm ơn, đưa tôi đi."
Giản Nhiên vui vẻ, lấy mũ bảo hiểm từ móc ba lô, cầm hai bên quai mũ từ phía sau đội cho Ngu Bạch Đường, cuối cùng thắt chặt dây đeo, "Có chặt không?"
Ngu Bạch Đường lắc đầu, hai cái tai mèo trên mũ cũng rung theo.
Do tư thế đó, cậu như được Giản Nhiên ôm trọn vào lòng. Nhiệt độ từ cơ thể truyền qua lớp quần áo, khiến Ngu Bạch Đường nhớ đến nhiều đêm ôm nhau ngủ trước kia.
Ngu Bạch Đường lùi lại một bước, nâng tay chỉnh lại mũ bảo hiểm, "Đi thôi."
Giản Nhiên ngồi lên xe, vỗ vỗ vị trí phía sau, "Cậu có thể ôm eo tôi như hôm qua, không bám vào gì rất nguy hiểm."
"Biết rồi." Tay Ngu Bạch Đường vòng qua eo, đặt lên bụng rắn chắc của hắn.
Giản Nhiên kéo kính chắn gió xuống, Ngu Bạch Đường không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng cảm nhận được lưng hắn đột nhiên căng cứng, cặp mắt sau kính hẳn là cũng đang căng thẳng.
Ngu Bạch Đường nảy ra chút ý định xấu.
Xe máy lao nhanh dưới ánh mặt trời, hai bên đường người đi bộ, cây xanh và nhà cửa lướt qua nhanh như gió, ngoài tiếng động cơ trầm thấp và tiếng gió rít nhanh, Ngu Bạch Đường hơi cúi đầu, cằm tựa lên vai Giản Nhiên, tránh gió một cách thoải mái, "Trước đây không phải cậu rất ghét tôi sao?"
"Thay đổi lớn thế này, không phải có âm mưu gì chứ?"
Giọng Ngu Bạch Đường hơi mơ hồ, nhưng Giản Nhiên nghe được phần lớn, lớn tiếng phản bác, "Không có đâu, tôi chưa bao giờ thực sự ghét cậu!"
"Thật không?"
"Tất nhiên!"
Chỉ là có chút khó chịu mà thôi. Người ấy như trăng ở chân trời, như làn gió mát trong rừng, dù Giản Nhiên làm gì cũng không thể lọt vào mắt đối phương.
Chiếc xe máy gầm lên dừng trước cổng trường, thu hút ánh nhìn của không ít học sinh.
Giản Nhiên tháo mũ bảo hiểm, thấy Ngu Bạch Đường vẫn đang vật lộn với dây mũ, hắn chủ động giúp, thậm chí còn tiện tay vén một lọn tóc rơi trên trán.
"Rầm!" Một nam sinh cùng lớp nhìn đờ đẫn, không chú ý va vào cây.
Thật bất ngờ, hai người vốn không hợp nhau lại cùng đến trường, hơn nữa một người đưa đón người kia, chuyện này đúng là kinh thiên động địa.
Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên kéo dài khoảng cách, lễ phép cảm ơn, "Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến."
Giản Nhiên gãi đầu, "Không có chi."
Giản Nhiên khó khăn lắm mới thân thiết hơn được một chút, chớp mắt cảm giác ấm áp đó lại biến mất. Hắn biết Ngu Bạch Đường nhạy cảm, không muốn ép buộc, nhưng với những người khác thì không chịu nổi, "Nhìn cái gì mà nhìn, mặt tôi có đường à?"
Hắn cau mày, trước mặt Ngu Bạch Đường hiền lành bao nhiêu thì trước mặt người khác lại dữ dằn bấy nhiêu.
Đám học sinh tò mò lập tức tản ra, có vài người tự cho là thân thiết, cười toe toét tới bắt chuyện, "Anh Nhiên, xe này mới mua à? Ngầu quá, hôm nào cho bọn em mượn chụp ảnh với nhé?"
Giản Nhiên liếc nhìn Ngu Bạch Đường, lơ đãng nói, "Xe này chỉ có tao và người tao thích mới được ngồi, người khác miễn bàn."
Chiếc Honda XADV này là quà sinh nhật Giản Từ chuẩn bị trước, Giản Nhiên đã chọn nó trong nhà xe rất lâu, nhân lúc gần đây Giản Từ bận rộn không ở nhà, lén lút lái đi.
Nếu có thể, hắn muốn làm hết tất cả những điều mình chưa làm trong thời học sinh, những điều mà sau này nghĩ lại vẫn cảm thấy tiếc nuối, cùng với Ngu Bạch Đường.
"Người anh thích? Anh Nhiên, anh đang yêu đương à?" Nam sinh bắt chuyện tròn mắt, suy nghĩ lạc sang hướng khác.
Giản Nhiên liếc trộm khuôn mặt lạnh lùng của Ngu Bạch Đường, khi sắp bị phát hiện thì vội vàng thu ánh mắt về, "Đi đi, tao yêu đương hay không liên quan gì tới mày."
Giản Nhiên tỏ ra không mặn mà, những người kia cũng thấy chán, chẳng bao lâu tự giác rời đi.
Giản Nhiên thở phào nhẹ nhõm, định mở miệng thì từ xa vang lên tiếng quát, "Này cậu mặc đồ đen kia, lớp nào đấy? Sao không mặc đồng phục?!"
"!!!"
Giản • không ngầu quá ba giây • Nhiên ngớ người một lúc, rồi chạy biến.
Ngu Bạch Đường: "......"
Ngu Bạch Đường một mình quay lại lớp học buổi sáng, tiết học đầu tiên qua được một nửa, Giản Nhiên mới thay đồng phục len lén đi vào từ cửa sau.
Vài phút sau, một tờ giấy bị vo tròn bay lên bàn Ngu Bạch Đường, mở ra là nét chữ nguệch ngoạc của Giản Nhiên: [Cậu thích xe máy à? Lần sau tôi đưa cậu đi chơi nhé? [cười]]
Ngu Bạch Đường đáp: [Lúc đó rồi tính.]
Cậu ngẩng đầu nhìn thầy giáo đang giảng bài, chờ lúc thầy quay đi viết bảng, liền ném trả lại tờ giấy, gây nên một trận xôn xao ở hàng ghế sau.
Buồn cười thật, hồi cấp ba Ngu Bạch Đường là học sinh gương mẫu, sống lại một lần cậu học được cách lén lút truyền giấy trong giờ học, cảm thấy vừa hồi hộp vừa thú vị.
Lúc đang nghĩ vẩn vơ, tờ giấy bị ném trả lại, Giản Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề, [Được rồi [mặt mếu], bạn học Ngu, việc giúp đỡ học sinh kém học bổ túc thế nào rồi, khi nào bắt đầu? ouo]
Ngu Bạch Đường nghĩ một chút, [Ngày mai đi, vừa hay cuối tuần nghỉ.]
Giản Nhiên: [Vậy tôi có thể đến nhà cậu không? Có làm phiền cậu và bà ngoại không?]
Một tờ giấy khác: [Sáng mai cậu muốn ăn gì, tôi mang cho cậu.]
[Ngoài đồ ăn, mua thêm ít hoa quả nữa nhé, vải thiều được không?]
Ngu Bạch Đường nắm chặt tờ giấy, việc truyền giấy trong lớp một hai lần thì thú vị, nhưng nhiều lần thì phiền phức, hơn nữa hai người họ ngồi trước sau, việc này khiến cả lớp chú ý, thật là không thoải mái, [Việc này không thể nói sau giờ học sao?]
Ngu Bạch Đường ném tờ giấy trở lại, mặc kệ Giản Nhiên ho khan ra hiệu cũng không quay đầu lại.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Thích Viễn Tinh không thể kìm nén tò mò, hỏi nhỏ, "Hai bây sao vậy? Lúc mới khai giảng mày còn không ưa cậu ấy, kéo tao đi nói xấu, bảo 'Cả đời này ghét nhất hai loại người, một là loại thích ra vẻ, hai là loại yêu thích ra vẻ.' Sao bây giờ thân thiết như mặc chung một quần thế?"
"Tao nói ghét cậu ấy bao giờ?" Thích Viễn Tinh bắt chước y hệt, Giản Nhiên tặc lưỡi, không ngại nói thật với bạn thân, "Tao thích cậu ấy."
"Sau này không được nói xấu cậu ấy, nghe chưa?"
"Hả?!"
Thích Viễn Tinh không giữ được bình tĩnh, vô tình cao giọng, lọt vào tai thầy dạy ngữ văn giữa đám học sinh đang thảo luận tự do, "Thích Viễn Tinh, Giản Nhiên, hai em cầm sách ra sau lớp đứng!"
Lớp học vang lên vài tiếng cười khúc khích, ánh mắt uy nghiêm của thầy lướt qua từng khuôn mặt học sinh, bổ sung, "Ai cười nữa sẽ đứng cùng hai bạn ấy."
Lớp học im bặt.
Ngu Bạch Đường quay đầu nhìn hai người, vừa buồn cười vừa tức giận, không hiểu sao Giản Nhiên hơn hai mươi tuổi lại có thể hòa nhập nhanh chóng vào độ tuổi này.
Giản Nhiên luôn chú ý đến Ngu Bạch Đường, bắt gặp ánh mắt của cậu, hắn lén nháy mắt, như trao đổi một bí mật: Việc đã hẹn, đừng quên đấy!
Thật là...
Ngu Bạch Đường cụp mắt, như thể không phát hiện ra gì, quay đầu lại.
Giản Nhiên nghĩ mọi việc đang tiến triển tốt, Ngu Bạch Đường cho phép hắn tiến gần là khởi đầu tốt nhất, nhưng hắn quên rằng cậu từ nhỏ đã được yêu mến, kiếp trước như vậy, bây giờ cũng thế, chỉ cần quan sát chút là biết bao nhiêu ánh mắt từng dừng lại trên cậu, khiến Giản Nhiên ghen tị.
Hành lang lớp 10A7 luôn đông người vào giờ nghỉ, hôm nay lại càng nhiều, trực tiếp chặn cả cửa sau.
Một cô gái đội băng đô màu tím nhạt được vây quanh đứng ở phía trước, mặt đỏ bừng, "Xin hỏi Ngu Bạch Đường có ở đây không?"
"Này, người ta gọi cậu kìa." Bạn cùng bàn của Ngu Bạch Đường đẩy nhẹ cánh tay cậu.
Giản Nhiên thấy Ngu Bạch Đường đứng dậy, bước đến, cúi đầu nói gì đó dịu dàng với cô gái rồi hai người cùng rời khỏi lớp.
Giản Nhiên không thể ngồi yên.
Hắn đứng phắt dậy, muốn theo dõi xem họ nói gì, nhưng khi đến cửa lại dừng bước.
Hành vi giống như theo dõi là không đúng, cũng sẽ không được Ngu Bạch Đường thích.
Giản Nhiên trở lại chỗ ngồi, mặt không biểu lộ, nhưng ánh mắt luôn hướng về phía hành lang.
Hắn đột nhiên nhận ra, Ngu Bạch Đường không phải bẩm sinh thích con trai, dù có trở lại một lần, họ cũng không nhất định sẽ yêu nhau như kiếp trước.
Biểu cảm Giản Nhiên trở nên lạnh lùng hơn, lòng như bị thiêu đốt, khí thế băng giá khiến các bạn cùng lớp tránh xa, không ai muốn đi ngang qua hắn.
Thích Viễn Tinh cười, "Có cần vậy không? Muốn biết thì hỏi thẳng, nếu mày không mở miệng được, để anh em giúp cho."
"Không cần," Giản Nhiên từ chối ngay.
Hắn nhịn suốt hai tiết học, đợi tan học mới kéo Ngu Bạch Đường ra một góc yên tĩnh, hắn gọi tên cậu nhưng lại lúng túng không vào thẳng vấn đề.
Dù kiếp trước đã yêu Ngu Bạch Đường, nghĩ đến những lời sắp nói, đối diện đôi mắt trong sáng đẹp đẽ kia, tim hắn vẫn đập nhanh, hồi hộp đến mức không biết đặt tay ở đâu.
Chỉ cần đối diện người này, hắn sẽ trở nên lo được lo mất, cẩn thận từng chút.
"Sao thế?" Ngu Bạch Đường nhướng mày, không nhắc hắn bỏ tay ra khỏi cổ tay cậu.
"Ngu Bạch Đường... Hôm nay có cô gái đến tỏ tình với cậu đúng không? Tôi thấy cô ấy cầm thư tình và quà."
"Đúng vậy."
"Cậu đồng ý với cô ấy rồi sao?"
"Ý tôi là... cậu có thể không đồng ý được không?"
"Tại sao?" Ngu Bạch Đường giả vờ không hiểu.
"Vì... vì tôi cũng thích cậu," Giản Nhiên nói.
"Tôi biết điều này có lẽ rất khó chấp nhận với cậu, tôi cũng không yêu cầu cậu phải đồng ý ngay lập tức. Chỉ hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để chúng ta có thể hiểu nhau hơn..." Bắt đầu nói, những lời phía sau bỗng trở nên trôi chảy hơn nhiều.
Ngu Bạch Đường nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng cười, "Được thôi, tôi đồng ý."
"Cái gì?" Giản Nhiên ngạc nhiên, giọng nói như nghẹn lại, tưởng mình nghe nhầm.
Ngu Bạch Đường từ từ nhắc lại, "Không phải cậu nói là muốn thử yêu tôi sao? Tôi đồng ý rồi."
Giản Nhiên cảm thấy đầu óc như nổ tung, nhìn đôi môi hồng nhạt kia mở ra khép lại, cuối cùng nở nụ cười nhẹ nhàng, "Thật sao?"
"Cậu không đùa chứ, tôi sẽ tin thật đấy."
"Không tin thì thôi."
"Tôi tin!" Tay Ngu Bạch Đường vừa rút ra nửa chừng thì bị Giản Nhiên nắm chặt, "Ngu Bạch Đường, tôi muốn ôm cậu, chỉ một chút thôi, được không?"
Giản Nhiên luôn như vậy, thích đến gần nhỏ nhẹ hỏi ý kiến của cậu, có khi hỏi có thể nắm tay cậu không, có thể hôn cậu không, có thể ôm cậu không. Dù quay lại tuổi 16, hắn cũng không bỏ được thói quen này, khiến cậu tự dưng cảm thấy ngại ngùng.
Rõ ràng là "nối lại duyên xưa", nhưng Giản Nhiên hỏi một câu, đôi mắt đen lấp lánh không rời khỏi cậu, giống như lần đầu yêu đương vậy.
Ngu Bạch Đường quay đi, thái độ biểu hiện rõ ràng.
Giây tiếp theo, cậu được ôm chặt vào vòng tay ấm áp.