Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 62: MỘT VIỆC QUYẾT ĐỊNH TÍNH MẠNG.




"Bây giờ việc có thể làm duy nhất và lúc này chính là khâu hết lại tất cả các thương ở trên đầu, dẫu sao chỉ có việc này mới có thể được chứ e rằng nếu mà trần trừ, chắc chắn sẽ mất đi tính mạng là nhiều."

"Ừm, em cũng biết là vậy chỉ còn cách này mới có thẻ giữ được chứ càng để muộn thì càng khó hơn."

Nói rồi cả hai bàn bạc một lúc đưa ra một quyết định táo bạo, người kia khẽ để Lệ Y nằm nghiêng, người cò lại là giữ người của cô để không bị đổ khi làm khâu vết thương.

Bàn tay cố gắng mà khâu vết thương lại, tuy mũi kim khâu chỉ mới chạm nhẹ vào da đầu của Lệ Y nhưng người kia lại cảm thấy sợ hãi mà vội rụt tay lại.

"Anh sao vậy? Sao tự dưng lại rụt tay vào làm gì?"

Im lặng được một lúc lấy lại được bình tĩnh mà nói.

"Chẳng biết là có phải do cảm xúc của tôi không? Chỉ chạm nhẹ vào da đầu thôi tôi cảm thấy như là xiên vào vết da thịt vậy thật sự không hiểu vì sao?"

Không hiểu tại sao mình lại nghĩ vậy, chỉ biết cúi đầu xuống, thấy vậy người còn lại chỉ nói.

"Em biết tuy lời nói vừa rồi của anh khiến em có thể lấy lại được bình tĩnh mà cố gắng bây giờ khi anh chạm vào cũng vậy cái cảm giác như thể muốn xuyên qua da thịt mình, ai chẳng phải sợ đến cả em cũng vậy không sợ mới lạ ấy."

Lấy lại được bình tĩnh người kia liền thở một hơi rồi nói:

"Ừm cảm ơn."

Ánh mắt nhìn về vết thương trước mặt, tuy là khâu nhưng vốn dĩ vết thương chẳng hề nhỏ gì cả mà còn to, dù vậy người kia vẫn cố gắng làm hết mình.

Bàn tay dù có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng làm hết mình dùng lực thật mạnh mà xuyên về phía bên phải rồi trái.

Vừa xuyên hẳn thì máu ở bên trong cũng từ từ rơi xuống, ’Tí Tách' một cái.

Thay vì có thể nói là máu màu đỏ, nhưng chỉ vừa rồi nhẹ xuống đã chuyển thành màu nâu chẳng phải là tươi nữa.

Bọn họ không hề để tâm vẫn chú tâm về việc cứu người trước mặt mình.

Không gian càng trở nên yên tĩnh hơn, một lời nói hay một chút cử chỉ cũng chẳng hề có chỉ có một thứ đó là tập trung.

Bàn tay khéo léo mà xuyên từ phía bên này rồi bên khác, dù biết rằng việc mình xuyên máu sẽ chảy xuống nhưng, có lẽ đây là cách làm duy nhất mới có thể cứu sống Lệ Y được.

Làm được một lúc cuối cùng người kia từ từ bỏ kim khâu xuống, vẻ mặt hiện rõ sự căng thẳng ánh mắt vẫn nhìn vào phần vết thương vừa rồi mình khâu, có lẽ vẫn muốn xem chỗ nào còn mà chưa khâu.

"Anh làm xong rồi sao?"

Khẽ gật đầu nhẹ một lúc mới nói.

"Ừm, dù sao thì cũng được một chút rồi không phiền thì cậu lấy giúp tôi một lọ khử trùng tới đây để tôi khử vết thương một thể, dẫu sao để lâu rất dễ bị thối rữa hơn."

"Rồi anh."

Nghe theo lời nói của người kia, anh lấy một lọ khử trùng chỉ bé cỡ tầm một lọ xịt, không hề to gì cả bên trong trắng, nhưng thi thoảng nếu để ý kĩ sẽ thấy một cái gì đó giống bọt khí mà nổi hẳn trên mặt.

Nhận được lọ khử trùng người kia lấy một miếng bông, một tay cầm miếng bông tay còn lại là mở nắp lọ ra khẽ dội nhẹ vào miếng bông.

Sau một lúc thấy ẩm một chút, người kia từ từ khẽ để gần vào vết thương vừa khâu.

Chỉ vừa chạm nhẹ da đầu vết thương liền trực tiếp phản ứng lại là nghe thấy tiếng ’Xì'.

Cảm nhận được có gì không đúng lắm người đàn ông khẽ rụt tay lại vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

Nhìn thấy biểu cảm hỗn độn như vậy anh liền hỏi.



"Anh sao vậy? Sao tự dưng lại rút tay lại?"

"À không, không có gì đâu."

Thấy biểu cảm hoảng loạn cộng thêm vào là hành động lúng túng chính anh cũng biết vừa rồi đã làm chuyện gì sai.

’Chắc lấy nhầm lọ rồi đây, haizz…'

Cả không gian lại lần nữa trở lại sự im lặng vốn có, người kia khẽ đặt miếng bông xuống rồi lấy một lọ sát khuẩn ra cộng thêm vào là một miếng bông.

Vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn, có lẽ chẳng còn dễ chịu gì nữa.

Dù để ý như vậy anh không quan tâm cho lắm, cái quan trọng vẫn là lo lắng cho người trước mặt là nhiều.

Khẽ bôi nhẹ bông lên trên vết thương vừa khâu, lần này chẳng hề nghe thấy tiếng gì nữa.

Bôi hết tất cả mọi chỗ, người kia vội đặt lưng vào một bức tường bên cạnh, không kìm được sự mệt mỏi mà khẽ thở dài một hơi.

"Vậy là được rồi sao anh?"

Gật đầu một cái rồi đáp lại.

"Ừ, bây giờ chỉ cần lấy băng quấn lại trên đầu một lượt là được rồi, dù sao cậu cũng đặt cô ấy xuống đi nằm thẳng người một thể."

"Ừm."

Anh khẽ đặt nhẹ người của Lệ Y xuống dưới cỏ, nhìn thấy cơ thể đều tím lịm đi, hơn nữa tất cả bùn đất lẫn trầy xước chỗ nào hầu như đều có cả không có chỗ nào là không có.

Nhìn thấy người Lệ Y như vậy, anh không kìm được vội lấy chăn của mình ra mà đắp lên người cô.

Thấy hành động như vậy, người kia khẽ nhíu mày lại mà hỏi.

"Sao cậu lại rảnh rỗi quá vậy? Dù sao cũng đã cứu được cô gái đấy rồi, thay vì ngồi nghỉ cậu lại đắp chăn cho cô ấy sao?"

Nghe thấy vậy anh đứng lên chầm chậm đi về phía người kia ngồi xuống dưới mà nói.

"Dù sao không phải chỉ là cứu, thật ra em cũng thấy cả người cô gái ấy cũng có cả những vết tím lịm, có lẽ cô ấy cũng bị cảm rồi, dù sao nếu anh nghĩ phiền phức riêng em thì ngược lại hoàn toàn, dẫu sao không phải chỉ cứu là được mà cả chăm sóc nữa mới có thể hồi phục lại."

Thấy những gì anh nói người kia chỉ biết bất lực mà nói.

"Ừm tùy em, dù sao đúng thật nhìn vết thương đấy…thật sự anh không hiểu…tại sao có kẻ ở trong làng này lại ra tay một cách không thương tiếc, không nên nói đúng hơn là không chút thương tiếc gì cả."

"Đúng vậy, làm hẳn vết thương dài từ trán thái dương xuống thật sự đúng là kẻ không có lương tâm mà."

Dù hai người chỉ nói trò chuyện với nhau, chỉ là vậy thôi chứ biết sao được, có cảm thấy tiếc thương cho Lệ Y thì cũng biết làm gì được?

Phía bên Bạch Phong nhìn thấy Lệ Y bị thương một cách nghiêm trọng, sắc mặt người nam nhân vừa rồi còn đang từ tốn thưởng thức trà bây giờ trở nên im lặng hơn.

"Không ngờ…ông ta lại dám làm như vậy? Ha, loài người đều chỉ vì lợi ích của bản thân mà làm như vậy thật sự đúng là không biết thân biết phận."

Nói là vậy nhưng nhìn thấy Lệ Y bị vậy, có lẽ trái tim lâu chưa từng được cảm nhận một cái gọi là yêu bỗng đập nhẹ, thấy trái tim mình đập một cách lạ thường nam nhân chẳng biết bây giờ nên nói gì chỉ im lặng, một tay đặt nhẹ ở ngực bên trái mà nói nhỏ.

"Cảm giác thật là lạ…dù sao đây gọi là cảm giác rung động của loài người sao? Thật là nực cười."

Dù lời nói là vậy nhưng trong thân tâm của Bạch Phong lại suy nghĩ.



’Thật là lâu rồi mình chưa từng nhớ lại cái cảm giác này…đúng là…cảm giác này vốn quỷ chẳng hề có tim đập gì cả, vậy mà tim mình lại.'

Dù là suy nghĩ hay là không tin, nhưng anh cũng mặc kệ chẳng quan tâm là bao cả.

Phía bên hai người kia, có lẽ do mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.

Còn Lệ Y vẻ mặt giờ chẳng còn trắng bệch gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn chẳng hề thay đổi nhắm chặt hai mắt lại miệng đôi lúc khẽ mở ra.

Bên trong giấc mơ của cô, thay vì là không gian bầu trời trong xanh bao la ngược lại là không gian tối mịt nhưng có xen lẫn một chút đỏ đậm.

"Đây là đâu vậy?"

Không kìm được sự tò mò, ánh mắt cô không ngừng nhìn xung quanh, thấy trước mặt mình là không gian đen xen lẫn với đỏ, một bóng người chẳng thấy ai.

Lệ Y thấy vậy cả cảm xúc đều như bị tụt hẫng đi vậy, vẻ mặt hiện rõ sự buồn bã lẫn chán nản.

"Lệ Y."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô có chút không dám tin từ từ quay đầu lại về đằng sau có lẽ chỉ nghĩ rằng đấy là người khác.

Lúc nhìn về đằng sau Lệ Y không dám tin hai mặt trợn tròn lên, cả người dường như đứng bất động vậy.

"Mẹ…"

Không sai người hiện ra trước mặt cô không ai khác chính là Thanh Nhã, bà mặc trên mình bộ đồ đỏ, xõa mái tóc dài xuống dưới vai ảnh mắt hiện rõ sự chiều mến lẫn hiền lành, nhìn thấy Lệ Y bà khẽ nở nhẹ nụ cười.

Nhìn thấy người trước mặt mình cô không dám tin vẻ mặt hiện rõ sự bất ngờ không tưởng.

"Mẹ… Tại sao mẹ lại…"

Ai mà dám tin người mà mong nhớ từng lúc từng nơi chẳng hề xuất hiện gì cả vậy mà lúc cảm thấy nơi đây chẳng có gì đặc biệt thì bà lại xuất hiện chẳng khác gì như muốn tạo bất ngờ vậy.

"Sao vậy Lệ Y? Con cảm thấy rất là bất ngờ sao mà lại đứng khựng như vậy?"

Tất nhiên tự dưng người mà cô mong nhớ từng chút một, dù chỉ là một lần thôi cũng được lại chẳng hề hiện ra gì cả, vậy mà hôm nay lại xuất hiện làm sao mà Lệ Y lại không cảm thấy bất ngờ được cơ chứ?

"Tại…Tại sao mẹ lại xuất hiện vậy? Hơn nữa mẹ lại còn…"

Nhìn một lượt thấy bộ đồ bà đang mặc vốn là váy đỏ thường hay về minh hôn, cô không dám tin người ở trước mặt lại là mẹ mình?

"Lệ Y, thật ra…mẹ dù không muốn nói nhưng cũng may con vẫn còn chưa chết."

"Chưa chết?"

Nghe thấy câu nói đó cô không dám tin phải đến một lúc mới hỏi lại.

"Ý mẹ là sao là con vẫn còn sống chứ vẫn chưa chết sao?"

Thanh Nhã gật đầu nhẹ tỏ ra đồng ý ánh mắt nhìn về phía cô mà nói.

"Đúng vậy Lệ Y, dù sao con vẫn chưa chết."

Nghe bà nói vậy Lệ Y có chút nghi hoặc là nghĩ.

’Tại sao mẹ lại nói mình như vậy? Không lẽ là khi mình chết mới gặp được mẹ sao?'

"Mẹ, nhưng tại sao mẹ lại ở trong giấc mơ của con vậy? Vậy là sao mẹ?"