Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 20: 20: Nghe Lời Một Chút




“Tôi thấy, nếu không thì tiệc lần này của Ngụy Lãng, chúng ta không đi cũng được” Nghiêm Khê ngồi ở ghế phó lái, quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Ninh một cái.

Tạ Ninh nhìn phong cảnh bên ngoài xe đang lướt qua trước mắt minh, lúc này hai người đang trên đường tới Lan Trai.

Cậu hỏi: “Làm sao vậy?”.

Giọng điệu của Nghiêm Khê không được ổn lắm: “Hôm nay Trang Duyên và Từ Thanh cũng tới”.

Tạ Ninh sửng sốt một chút, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Từ Thanh ở bên ngoài ăn chơi chè chén, tụ tập hàng năm gã đều đi, năm nay đương nhiên là không thể vắng mặt được.

Còn về phần Trang Duyên, cũng là người ở trong cái vòng này, được mời tới cũng là chuyện bình thường.

Bất quá cậu vẫn nghĩ là tới năm sau mới được gặp mặt Trang Duyên, nhưng không ngờ là lại gặp nhau sớm hơn dự tính.

Thật ra mà nói, cậu đối với Trang Duyên có một chút tò mò.

Nghiêm Khê có chút khó chịu: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao Ngụy Lãng lại chọn Lan Trai, là bởi vì Trang Duyên yêu cầu cao, không nhìn lọt mắt mấy cái chỗ lung tung hỗn tạp kia. Xem ra Ngụy Lãng thật sự bỏ ra vốn lớn để tiếp đãi anh ta”.

Tạ Ninh lại không có chút khó chịu nào, nhưng cũng tán thành: “Lan Trai rất tốt.”

Nếu như ở chỗ khác, cậu chắc chắn sẽ không đi đâu.

Nghiêm Khê liếc nhìn cậu một cái: “Cậu thử nghỉ lại đi, hắn mời Trang Duyên đến, lại còn phí công phí sức mời cả cậu, đây không phải là muốn xem mấy người các cậu choảng nhau hay sao?”.

Tạ Ninh an ủi hắn: “Tôi cũng không phải người dễ dàng xung đột với người ta đâu”.

“Đúng.” Nghiêm Khê tức giận nói: “Bởi vì cậu không hề biết là cái đám đó đang cố tình nhắm vào cậu”.

Không hiểu sao Tạ Ninh cảm thấy hơi oan ức.

Cậu không có bị ngốc, người khác đối với cậu là ý tốt hay ý xấu, không phải là cậu không nhận ra.

Chỉ là cậu không thèm để ý, mấy người đó nghĩ gì hay làm cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu, thì chẳng có liên quan gì đến cậu hết.

Tạ Ninh nói: “Tôi và Trang Duyên cũng không có thù oán gì”.

Nghiêm Khê: “Nhưng anh ta là bạch nguyệt quang của Từ Thanh”.

Tạ Ninh nghiêng đầu: “Không phải cậu đã điều tra chuyện đó rồi sao? nói Từ Thanh tự mình đơn phương, Trang Duyên cũng không thèm để ý tới gã”.

Nghiêm Khê dựa vào ghế: “Trong chuyện tình cảm, ngoại trừ người trong cuộc ra, thì người ngoài cuộc làm sao hiểu hết được, ai biết được Trang Duyên suy nghĩ những gì? Hơn nữa đứng trên lập trường của anh ta, tóm lại anh ta nhất định là nhìn cậu không quá vừa mắt”.

Tạ Ninh: “Tôi lại cảm thấy anh ta không phải loại người như vậy đâu”.

Nghiêm Khê: “...”

“Cái tính tình này của cậu.......” Nghiêm Khê dừng một chút mới nói: “Có đôi lúc tôi cũng không dám chắc, cứ để cậu như sẽ tốt hơn, hay là bắt cậu thay đổi sẽ tốt hơn”.

Tạ Ninh trầm mặc vài giây, nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”

Lan Trai xây dựng ở vùng ngoại ô, xe chạy không bao lâu, con đường nhỏ hẹp bỗng trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn.

Nghiêm Khê dặn dò cậu: “Đến Lan Trai rồi cậu đừng có chạy lung tung, đỡ phải đụng mặt Từ Thanh với Trang Duyên, đụng trúng Trang Duyên thì không nói làm gì, nếu lỡ mà bị Từ Thanh quấn lấy, phiền phức muốn chết”.

Tạ Ninh nhớ lại bộ dáng dây dưa không buông của Từ Thanh lúc chia tay, trong lòng còn cảm thấy hơi sợ sợ liền gật gật đầu.

Nghiêm Khê còn nói: “Nếu thật sự sợ phiền phức, vậy chúng ta cứ trực tiếp quay xe đi về thôi”.

Tạ Ninh: “Đến thì cũng đã đến rồi”.

Nghiêm Khê bĩu môi: “Thiệt ra tôi không ưng câu này chút nào. Cái gì mà đến thì cũng đã đến rồi, cứ việc đi vào thôi, còn kèm theo một chút mùi vị thoả hiệp nữa chớ”.

Tạ Ninh bất đắc dĩ.

Nghiêm khê còn nói: “Mua cái gì cũng được, cho dù không dùng được cũng miễn cưỡng dùng. Bảo kết hôn liền kết hôn, cho dù không hợp nhau vẫn cam chịu sống cùng. Tôi nói cậu biết, có một số chuyện không thể ép buộc bản thân làm được, cậu mà cố gắn làm, người ta sẽ thuận theo đó mà trèo lên đầu cậu, cho rằng cậu dễ bắt nạt. Nếu như là tôi, chỉ cần tâm trạng cảm thấy khó chịu, cho dù đã tới cửa Lan Trai, tôi vẫn sẽ quay xe đi về nhà nằm cho khoẻ cái thân”. (Editor: chời ơi anh ơi, anh kiu con em về sao mà nó gặp lão công được đây anh)

Tạ Ninh: “Tôi không có khó chịu”.

Nghiêm Khê thở dài: “Tôi thà rằng cậu sẽ cảm thấy khó chịu một lần”.

Tạ Ninh giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: “Đừng thở dài nữa, coi chừng thành ông già luôn đó. Tôi hứa với cậu đến Lan Trai sẽ không chạy lung tung, thấy Từ Thanh với Trang Duyên nhất định sẽ đi đường vòng, được không?”.

Lúc này Nghiêm Khê mới hài lòng ngậm miệng.

Lại nói một bên khác.

Trang Duyên hừ lạnh: “Chuyện Từ Thanh đến tham gia cũng không nằm ngoài ý muốn, nhưng tại sao Tạ Ninh cũng đến?

Không phải nói mọi người trong vòng tụ họp hay sao?”

Tề Duệ giải thích: “Cái này cũng không có gì ngoài ý muốn đâu, Tạ Ninh.....tuy cậu ta không thường xuyên lộ diện, nhưng nếu nói về thân phận thì cậu ta coi như xếp chung với chúng ta rồi”.

Trang Duyên nghe vậy kinh ngạc nói: “Này sao tôi chưa nghe ai nói hết vậy?”

Tề Duệ: “Chắc hẳn là cậu biết Tạ gia”.

Trang Duyên gật đầu: “Tạ lão gia tử cùng với ông nội tôi khi còn trẻ là bạn bè thân thiết, hiện tại họ đều sống ở khu nhà chính, cũng thường xuyên lui tới, cậu vừa mới nói.....Tạ Ninh là con của Tạ gia?”.

“Là cháu nội của Tạ lão gia tử”. Tề Duệ nói.

Trang Duyên tâm trạng kì quái: “Cháu nội của Tạ lão gia tử tôi đã gặp rồi, hình như tên là Tạ An, vậy đây là.....con riêng hả?”.

“Không phải.” Tề Duệ lắc đầu: “Tạ lão gia tử có tới hai người con trai lận, cha của Tạ Ninh là người con trai út”.

Nghe y nói như thế, Trang Duyên mơ hồ có chút ấn tượng: “Sớm biết mấy người chờ xem kịch hay của tôi, ông đây nhất định không thèm đi đâu”.

Tề Duệ sợ anh quay xe ra về: “Đến thì cũng đã đến rồi”

Trang Duyên mặt không biểu cảm nhìn y: “Tôi muốn đi là đi, ai có thể ngăn cản tôi”.

Tề Duệ thở dài: “Nhưng Ngụy Lãng lỡ khoe khoang khoát lát, nói hôm nay cậu nhất định sẽ đến, cậu mà cho hắn leo cây, nhất định hắn sẽ mất mặt đó”.

Trang Duyên nhìu mày, thầm nghĩ ông đây còn cho hắn mặt mũi chắc.

Tề Duệ: “Bọn họ cũng không hoàn toàn muốn xem trò vui của cậu đâu, cậu, Từ Thanh cùng với Tạ Ninh đều là người ở trong vòng này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt thôi. Từ lúc cậu về nước tới nay, cũng chưa có đi tụ tập lần nào, tất cả mọi người đều nhớ mong cậu lắm luôn á”.

Trang Duyên suy nghĩ một chút: “Nói với Ngụy Lãng nào rảnh phải mời ông đây đi ăn cơm đó”

Tề Duệ: “Được, để tôi nói với cậu ta, ít nhất phải là buổi tiệc cấp quốc gia”.

Vừa lúc lái xe đến Lan Trai, Trang Duyên vừa xuống xe vừa nói: “Coi như tôi sợ bọn họ thiệt rồi đấy, ngày hôm nay đông người như vậy, kiểu gì cũng phải gặp nhau, tôi đây không day dưa với bọn họ là được”.

Anh và Tạ Ninh không hẹn mà cùng đưa ra một quyết định giống nhau.

Tề Duệ đáp một tiếng, xuống xe theo.

Phía trước trùng hợp có một chiếc xe đang đậu, dừng ở trước cửa, bọn họ đợi một lúc, có hai người bước xuống xe.

Tề Duệ tùy ý liếc mắt nhìn, cũng không nhịn được mà kinh ngạc, từ trước đến nay y đã từng rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, nhưng khi nhìn thấy người ở đằng kia, y vẫn không kiềm lòng được mà cảm thán.

Đẹp đến mức quá đáng luôn á.

Rồi y nhìn thêm hai cái, lại cảm thấy người này hình như có chút quen quen.

Đây không phải là.......Tạ Ninh mà bọn họ vừa mới bàn luận hay sao?

Tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, Tề Duệ còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy bạn thân của y Trang Duyên người mà lúc nảy to mồm nói không muốn day dưa với Tạ Ninh, bây giờ đang sải bước nhanh như bay đến chỗ của người ta.

Cái tình huống gì vậy?

Tề Duệ vội vã đi theo, đưa tay túm Trang Duyên lại.

Nhưng mà Trang Duyên bước đi nhanh như điên vậy, ngay cả góc áo Tề Duệ cũng chả túm được.

Y vội vàng chạy bước nhỏ theo sau.

Trang Duyên không ngờ mình lại gặp được thỏ tiên sinh ở chỗ này.

Suy đi nghĩ lại, cậu có thể sống ở biệt thự Hồ Tân, gia thế sau lưng chắc chắn là không tầm thường, xuất hiện ở đây cũng chả có gì kì quái.

Vì phải đi dự tiệc nên hôm nay Tạ Ninh mặc đồ không quá dày, cậu mặc chính trang màu đen tuyền phối hợp với áo sơ mi trắng, phô khoe vòng eo thon thả và sống lưng thẳng tắp.

Gương mặt của cậu dưới ánh đèn chiếu rọi, trắng tựa như là ngọc quý, làm cho người ta phải kinh diễm.

Trang Duyên đi tới nắm lấy cánh tay của cậu, không kiềm chế được mà yết hầu trước lên xuống.

Thực sự là.......đẹp đến đòi mạng mà.

Trang Duyên trầm giọng muốn hỏi: “Cậu cũng đến đây?”.

Tạ Ninh gật gật đầu, đôi con ngươi đen như mực nhìn anh, đáy mắt còn hiện rõ sự vui vẻ: “Vâng, anh cũng tới đây ạ?”.

Gặp được Tạ Ninh, đối với Trang Duyên mà nói chính là niềm vui bất ngờ.

Lúc này anh không còn muốn đi về nữa.

Nghiêm Khê and Tề Duệ ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn bọn họ không coi ai ra gì mà bắt đầu vui vẻ trò chuyện, nhất thời có chút khiếp sợ đến bật ngửa.

Nghiêm Khê nhìn chằm chằm vào cái móng vuốt của Trang Duyên đang túm lấy tay Tạ Ninh, thầm nghĩ: Anh là ai vậy hả? Sao đứng gần Tạ Ninh vậy mà không bị đẩy ra chứ?.

Tề Duệ thì đầu óc mơ hồ nhìn Trang Duyên.

Không phải cậu nói muốn né tránh Từ Thanh với Tạ Ninh hay sao? Sao bây giờ lại trò chuyện với nhau rồi? Lại còn vô cùng quen thuộc nhau nữa chớ?.

Tề Duệ không nhịn được mà ngắt lời bọn họ: “Hai người quen biết nhau hả?”.

Lúc này Trang Duyên mới chợt nhận ra vẫn còn một sinh vật sống đứng cạnh anh, đang định giới thiệu, phía trước đột nhiên xuất hiện ánh đèn loé sáng lên.

Mọi người theo bản năng mà nhắm mắt lại.

Quay đầu lại nhìn, hoá ra là chiếc xe oto đang chạy tới, đèn pha từ xa chiếu ra ánh sáng trắng, làm cho bọn họ nhức hết cả mắt.

Trang Duyên nghiêng người che ở trước mặt Tạ Ninh: “Ngoài cửa gió lớn quá, không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong trước đi”.

Cửa thật sự không phải là nơi để nói chuyện.

Trang Duyên thấy Tạ Ninh mặc có hơi ít, liền cố ý thay cậu chắn gió, rồi lôi kéo tay cậu đi vào đại sảnh.

Tề Duệ trợn mắt há mồm nhìn động tác hết sức tri kỷ của thằng bạn thân, nhất thời hoài nghi không biết có phải mình còn đang nằm mơ hay không, hay là nên hoài nghi Trang Duyên đã bị yêu ma nào đó đoạt xá mất rồi.

Đây thật sự là Trang Duyên mà y quen biết sao???

Mọi người vừa bước vào đại sảnh, liền có phục vụ đứng ra dẫn đường.

Trang Duyên vừa đi vừa hỏi Tạ Ninh: “Lạnh không?”

Tạ Ninh lắc lắc đầu: “Còn ổn, vào cửa là ấm lại rồi”.

Xem ra là vẫn lạnh.

Trang Duyên biết rõ Tạ Ninh sợ lạnh, mặc dù hai người quen biết nhau chưa lâu, nhưng mỗi lần Trang Duyên nắm tay cậu đều lạnh ngắt như là khối băng vậy.

Sưởi ấm nửa ngày mới ấm lên được.

Mỗi lần anh đi ra ngoài đều chuẩn bị đầy đủ, nón, khăn quàng cổ, găng tay không thiếu món nào, Trang Duyên nhớ lúc gặp cậu bên hồ Thu Minh, lúc ấy cậu bao bọc mình rất chặt chẽ.

Lại nhìn một thân trang phục của Tạ Ninh ngày hôm nay, Trang Duyên không khỏi nhíu mày lại.

“Sao lại không chịu mặc thêm quần áo” Anh quan tâm nói: “Trời lạnh như vậy”.

Tạ Ninh cười cười: “Lúc đi tôi có mặc áo khoát, nảy để ở trong xe rồi”.

Trang Duyên: “Nếu như biết sớm tôi đã không gọi cậu ở ngay cửa rồi, có gì thì vào trong mới nói, đỡ cho cậu phải hứng một hồi gió lạnh”.

Tạ Ninh: “Nói cũng đâu có lâu, tôi cũng không có yếu ớt tới mức ngay cả gió cũng không chịu được”.

Trang Duyên lại hỏi: “Cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa, thì ở đây có gian phòng nhỏ để ăn tối, tôi có thể dẫn cậu đi ăn”.

“Ăn rồi.” Tạ Ninh nói: “Trước khi đến đây tôi có ăn rồi”.

Bọn họ đến tương đối muộn, trong sảnh bây giờ đã có không người ngồi rải rác khắp nơi, tụm năm tụm ba tám chuyện.

Thấy bốn người bọn họ đi vào, người tổ chức tiệc là Ngụy Lãng phản ứng đầu tiên, hắn dẫn một đám người đi ra nghênh đón.

Hắn nhìn Trang Duyên một chút, lại nhìn Tạ Ninh một chút, nhất thời cảm thấy kì quái: “Mọi người......đi chung hả?”.

Trang Duyên cầm một ly rượu từ khay bên cạnh: “Trùng hợp gặp nhau ở ngoài, cho nên cùng vào chung luôn”.

Ngụy Lãng không nghi ngờ anh, cũng giơ ly rượu trong lên, cụng ly với Trang Duyên: “Mấy người các cậu đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngày hôm nay đồng loạt lên sân khấu, quả thật là mở mang tầm mắt cho chúng ta”.

Trang Duyên cong môi lên, nhìn về phía Tạ Ninh.

Tính tình của Tạ Ninh nhìn qua trông không giống như là thích ăn chơi, phỏng chừng lúc thường cũng ít tham gia mấy cái tụ họp này.

Anh bắt đầu tò mò hơn về thân thế của Tạ Ninh.

Hiện tại không phải là thời gian thích hợp để hỏi, Trang Duyên nghĩ để khi nào có thời gian phải hỏi cho biết mới được.

Ngụy Lãng lại chuyển hướng sang Tạ Ninh: “Anh của cậu hôm nay cũng có tới đó”.

Tạ Ninh sửng sốt một chút mới nhận ra người mà hắn nói là Tạ An.

Tạ Ninh nhìn nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Tạ An đâu, Ngụy Lãng cũng nhìn theo cậu, cười nói: “Mới vừa rồi vẫn còn ở đây, phỏng chừng là đi đâu đó chơi rồi”.

Hạng mục giải trí ở Lan Trai rất phong phú, chẳng hạn như phòng nhỏ, phòng chơi bài, phòng bi-a, quán bar cùng với các loại phòng khác không thiếu thứ gì, thậm chí còn có cả suối nước nóng cực lớn, gian phòng được thiết kế theo kiểu sân trong, phong cảnh bên ngoài vô cùng phù hợp để nghỉ phép hay du lịch.

Nếu Ngụy Lãng đã đặt chỗ này, thì nhất định là không chỉ để mọi người ở trong sảnh lúng túng tán ngẫu.

Trang Duyên nghiêng đầu: “Cậu còn có anh trai nữa à?”

Tạ Ninh chỉ nói: “Là anh họ”.

Tâm trạng lúc này của Ngụy Lãng không khác là mấy so với Tề Duệ, nhìn bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, không khỏi vò đầu bứt tai.

Trang Duyên và Tạ Ninh quả thật là đã chạm mặt nhau, nhưng hoàn toàn không như bọn họ tưởng tượng là nồng nặc mùi.thuốc.súng.

Ăn miếng trả miếng đối chọi gay gắt đâu?

Tề Duệ cười với hắn: “Ngụy ca, xem ra ít khi lộ mặt mới có thể làm cho anh ghi nhớ trong lòng, tôi đây lớn như vậy mà anh cũng không thèm đếm xỉa tới”.

Thực ra Ngụy Lãng không thích người khác gọi hắn là Ngụy ca, nghe y như là đồng âm của Uy ca, nhưng lần này là hắn đuối lý, không thể làm gì khác hơn là giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Cậu nói đùa, chúng ta thân thiết với nhau như anh em, còn cần phải chào hỏi làm gì, ha ha”.

Mọi người tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, ghế sofa khá mềm mại, nhưng chỉ có thể ngồi hai người, Tề Duệ đang muốn ngồi xuống, lại bị Trang Duyên trừng mắt một cái, làm y hơi bị sửng sốt.

Trong nháy mắt, Trang Duyên liền kéo Tạ Ninh ngồi xuống ghế sofa.

Tề Duệ: “???”

Y đường đường là Tề đại thiếu gia tại sao phải đây hứng chịu oan ức cơ chứ!

Quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Trang Duyên, ngọn lửa giận dữ trong lòng Tề Duệ tắt ngúm, đặt mông ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Mẹ nó, sao cái ghế này cứng dữ zậy.

Trang Duyên lấy cho Tạ Ninh ly nước cam: “Ở đây không có sữa bò, cậu uống tạm cái này nha”.

Ánh mắt của Tạ Ninh vẫn luôn dừng ở trên người Trang Duyên, cậu cầm ly nước cam, cười cười với Trang Duyên.

Nghiêm Khê nhìn hồi lâu, cuối cùng không thể khống chế được lòng tò mò của mình, kéo Tạ Ninh qua, dò hỏi người kia là ai.

Nhìn thì có vẻ vô cùng quen thuộc với Tạ Ninh, nhưng tại sao từ trước cho đến nay hắn lại không thấy?.

Tề Duệ cũng không nhịn được, kéo kéo ống tay áo của Trang Duyên, chồm qua bên tai anh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được để nói chuyện.

“Cậu thân thiết với......” Tạ Ninh từ lúc nào vậy?

“Tạ Ninh!”

Một giọng nói vang lên ngắt lời của y.

Tạ Ninh nghe thấy có người gọi minh, theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn sang.

Trang Duyên cũng quay đầu nhìn theo.

Không biết Từ Thanh nhìn thấy họ ở chỗ này từ bao giờ, đi tới trước mặt Tạ Ninh, muốn đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của cậu: “Tạ Ninh, anh....”

Tạ Ninh lùi về phía sau, tay của Từ Thanh đưa ra giữa không trung, lại bị một bàn tay khác mạnh mẽ túm lấy.

Gã quay đầu nhìn, lại càng kinh ngạc hơn: “Trang, Trang Duyên?”

“Sao cậu lại ở đây?”.

Trang Duyên làm lơ gã, buông gã ra đưa tay vỗ vỗ lớp bụi vô hình trên bàn tay mình, giống như anh vừa mới đụng phải thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

Sau đó anh nhìn về phía Tạ Ninh, nhướng mày: “Tạ Ninh?”

Đây là lần đầu tiên cậu nghe Trang Duyên gọi tên của cậu.

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước đây, nhưng bây giờ còn mang theo ba phần kinh ngạc ba phần nghi hoặc.

Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trang Duyên lại hỏi: “Cậu là Tạ Ninh?”.

Trang Duyên nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh là Trang Duyên?”.

.... ( Từ khúc này về sau tui đổi xưng hô của Trang Trang nha, tôi-em; còn sau khi hai đứa xác định yêu nhau sẽ là anh-em nhá)

Xung quanh càng im lặng thì càng trở nên lúng túng.

Đầu óc Trang Duyên trống rỗng, anh vô thức nhìn chằm chằm Tạ Ninh hồi lâu.

Thỏ tiên sinh của anh chính là Tạ Ninh.

Cùng day dưa với Từ Thanh bốn năm, làm cho anh phải hoài nghi con mắt thẩm mỹ của Tạ Ninh có phải là có vấn đề hay không?.

Trong khoảng thời gian ngắn Trang Duyên cảm thấy khó mà tiếp thu hết được.

Anh chưa bao giờ nghĩ bọn họ là cùng một người, thỏ tiên sinh của anh đáng iu như vậy, ngây thơ, hoàn mỹ như vậy, sao có thể coi trọng một kẻ như Từ Thanh!

Tạ Ninh cũng nhìn anh, nhưng so với sự khiếp sợ của Trang Duyên, thì tâm trạng của cậu hiển nhiên là bình tĩnh hơn nhiều lắm.

Vẻ mặt của cậu thoáng bừng tỉnh, rồi lại như có điều gì còn nghi hoặc.

Tầm nhìn của Từ Thanh không đủ, không hề nhìn ra bão táp mưa sa đang vây quanh người Trang Duyên, còn muốn kéo Tạ Ninh đi.

“Tạ Ninh, suốt thời gian qua anh vẫn luôn tìm em, anh thật lòng muốn quay lại với em mà”.

Thốt ra lời này, Nghiêm Khê còn chưa kịp nổi khùng, liền nhìn thấy sắc mặt đen thùi lùi của Trang Duyên, nhìn chằm chặp Từ Thanh: “Cút!”

Một bụng đầy lời mắng chửi thô tục của Nghiêm Khê bị người ta đoạt trước, xém chút nữa xỉu ngang xỉu dọc.

Từ Thanh sửng người một chút, còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng Trang Duyên chẳng còn kiên nhẫn nữa rồi.

Anh đứng lên, đưa tay nắm láy cổ tay Tạ Ninh rồi kéo lên, sải bước đi ra ngoài.

Nghiêm Khê vội vã đuổi theo: “Anh muốn đưa cậu ấy đi đâu hả?”.

Trang Duyên chứa đầy một bụng lửa giận không có nơi phát tiết, đôi môi mím thành một đường thẳng, một chút cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Anh bước đi nhanh quá, Tạ Ninh bị anh lôi đi hơi lảo đảo.

Trang Duyên hơi dừng lại, thả bước chậm hơn.

Nghiêm Khê nhân cơ hội đuổi theo, nắm cái tay còn lại của Tạ Ninh: “Anh buông cậu ấy ra!”.

Trang Duyên hít sâu mấy lần, cố gắng ổn định giọng nói của mình sao cho bình tĩnh hết sức có thể: “Tôi muốn tìm một nơi một mình nói chuyện với em ấy”.

Nghiêm Khê lập tức từ chối: “Không được!”

Trang Duyên mặt không thay đổi nhìn hắn: “Tôi không cần sự cho phép của cậu”.

Hành động của bọn họ quá lớn, xung quanh đã có không ít người ngó đầu ra nhìn, có người nhận ra là Trang Duyên và Tạ Ninh, càng trở nên hưng phấn.

Đám phú nhị đại này, một là không thiếu tiền, hai là không thiếu thời gian, mà bây giờ kịch hay đang bày ra ngay trước mắt, cả đám liền ngồi đó say sưa xem bọn họ.

Trang Duyên trào phúng cong khóe môi lên: “Hay là cậu muốn ở đây biểu diễn cho bọn họ xem?”.

“...” Nghiêm Khê hơi ngưng lại, “Vậy cũng không thể để hai người đơn độc nói chuyện được, ai biết được cậu sẽ làm ra cái chuyện gì?”.

Trang Duyên không lên tiếng, ngược lại là Tạ Ninh trấn an Nghiêm Khê: “Không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ không làm gì tôi đâu, cậu yên tâm”.

Trang Duyên nhướng mày, khẽ cười một tiếng.

Nghiêm Khê vẫn không thể nào yên tâm được: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”.

Trang Duyên vẫn cứ cầm tay Tạ Ninh không buông: “Tôi muốn cùng em ấy tâm sự, nếu không thì cậu hỏi em ấy thử đi, có đồng ý đơn độc tâm sự với tôi hay không, nếu em ấy không đồng ý tôi sẽ lập tức buông tay”.

Nghiêm Khê quay phắt đầu lại nhìn Tạ Ninh.

Tạ Ninh bị nhìn như vậy liền lắp bắp nói: “Đồng, đồng ý”.

Tâm trạng của Trang Duyên tốt hơn một chút, gọi nhân viên phục vụ dẫn bọn họ sang phòng kế bên.

Gian phòng rất lớn, bày trí rất trang nhã, vừa vào cửa liền nhìn thấy bức bình phong sơn thủy, vòng qua bức bình phong, bên cạnh cửa sổ là sàn nhà được chạm trổ, ở giữa kê một cái bàn dài, bên cạnh là bốn cái ghế đẩu.

Khung cảnh này khiến cho lòng người dễ dàng thả lỏng, hình như là nơi để dùng cơm.

Tạ Ninh còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng.

Cảm giác không có trọng lượng đột nhiên ập đến, cậu theo bản năng giơ tay túm lấy bả vai Trang Duyên, cậu ngơ ngác nhận ra-----

Cậu giống như là được Trang Duyên bế lên bàn vậy.

Trang Duyên nhìn cậu, lộ ra chút ý cười: “Sao lại nhẹ thế hả?”.

Tạ Ninh lại thở phào nhẹ nhõm.

Loại bộ dáng này cậu đã quá quen thuộc, không biết giữ mồm giữ miệng, động một chút là trêu ghẹo cậu, nhưng lại chăm sóc cho cậu từng ly từng tí.

Tạ Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi vốn đã không có nặng”.

Trang Duyên vuốt ve gương mặt cậu, đột nhiên nhéo một cái: “Quá gầy.”

Trong lúc Tạ Ninh mất cảnh giác cậu lại bị anh động tay đùa giỡn, vẻ mặt có chút mờ mịt: “Sao anh đột nhiên lại.....” động tay.

Trang Duyên còn nói: “Phải nuôi béo một chút mới tốt”.

Tạ Ninh: “...”

Bằng một thế lực nào đó cậu lại tưởng tượng ra mình là một con heo con được nuôi cho béo để chờ mần thịt.

Trang Duyên cúi đầu tới gần cậu, Tạ Ninh vừa vặn nhìn thấy đôi con ngươi sáng ngời của anh, ngẩn ngơ.

Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai, ánh mắt của Trang Duyên thì thâm trầm tựa như có mây đen bao phủ dày đặc, lệ khí quanh người anh bỗng chốc tăng vọt.

Tựa như một cơn bão đang lớn dần, muốn phát tiết, nhưng lại không thể tìm thấy nó.

Tạ Ninh không nhịn được mà chớp chớp mắt, đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt anh: “Anh bị làm sao vậy?”.

Trang Duyên nhắm mắt, lại hỏi: “Em là Tạ Ninh?”.

Trong đầu anh bây giờ đã rối nùi thành một cục, không thể nói chuyện một cách có lôgic được nữa, toàn bộ đều dựa vào ý nghĩ của bản thân.

Tạ Ninh gật gật đầu, hình như tâm trạng của anh có gì đó không đúng, muốn nói cái gì đó, lại không biết nên nói thế nào, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn anh.

Trang Duyên bị cái gì vậy?

Tạ Ninh đang ngồi ở trên bàn, lúc đối diện với anh phải hơi ngước đầu lên.

Động tác này khiến cho cổ của cậu phải duỗi ra, hôm nay cậu không có đeo khăn quàng cổ, từ góc độ của Trang Duyên nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm đang đưa lên của cậu, chiếc cổ duyên dáng trượt xuống là đường cong mượt mà đi vào sâu trong cổ áo sơ mi trắng tinh.

Trang Duyên hít sâu một hơi, ngay lập tức đá văn cái thứ gọi là kiềm chế kia đi, nắm lấy cằm của cậu rồi hôn xuống.

Tạ Ninh: “!!!”

Anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi, lúc trước sợ là sẽ doạ Tạ Ninh sợ hãi, nên vẫn luôn kiềm chế bản thân.

Nhưng bây giờ anh không muốn kiềm chế nữa.

Môi của Tạ Ninh mềm mại giống y như những gì anh nghĩ, khi hôn lên giống như là cắn một khối kẹo bông, ngọt ngào đến mê người.

Trang Duyên không nhịn được mà vươn lưỡi ra liếm mút, lần theo kẽ hở của hai cánh môi rồi xâm nhập vào.

Tạ Ninh bị anh làm cho hết hồn, sửng sốt giây lát rồi theo bản năng giãy dụa.

Trang Duyên đưa tay đỡ lấy sau đầu cậu, tay còn lại thì mò ra sau lưng ôm cậu kéo vào lồng ngực của mình.

Chút giãy dụa này của Tạ Ninh đặt trong mắt Trang Duyên chả có chút xi nhê gì, cậu nhíu mày lại, âm thanh như con thú nhỏ đang nỉ non: “A....”

Trang Duyên đưa tay thuận theo sống lưng của cậu vuốt ve xuống dưới, khóe môi cong lên, âm thanh khàn khàn trầm thấp: “Nghe lời một chút.”

Động tác này mang theo sự trấn an, Tạ Ninh bỗng nhiên mở to đôi mắt, giống như là nhớ tới cái gì đó, thân thể không hiểu sao lại trở nên mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực của anh.

Trang Duyên khẽ cười một tiếng, hoàn toàn nghe theo trái tim mình, giữ chặt Tạ Ninh lại, không nói một lời tiếp tục hôn xuống.

Nụ hôn lần này mang theo mùi vị xâm lược, Tạ Ninh bị ép mở đôi môi ra, mặc cho anh tàn nhẫn xâm nhập răng môi của mình, tùy ý càn quét bên trong.

Ngoại trừ hô hấp không thông, Tạ Ninh không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Trang Duyên giữ chặt cậu hôn nữa ngày, đột nhiên cảm thấy không đúng, buông Tạ Ninh ra, lui về sau một bước.

Liền thấy Tạ Ninh lập tức cúi đầu xuống, vai cậu dường như đang run rẩy.

Lúc này Trang Duyên mới nhớ lại, lúc nảy khi anh giữ chặt lấy cậu, sức lực hình như có hơi nặng, thân thể Tạ Ninh vẫn không ngừng run rẩy.

Chết tiệt.

Lúc này trong lòng Trang Duyên vô cùng hối hận, nhận ra hành vi vừa nãy của mình quả thật là quá mức cầm thú.

Tại sao lại.......đột nhiên phát điên như vậy.

Trong lòng anh hồi hộp không thôi, nhìn bộ dáng của Tạ Ninh, nhịn không được suy nghĩ.

Có khi nào anh làm cho cậu khóc rồi không?.

Anh cúi người xuống, muốn ôm Tạ Ninh vào trong ngực, lại sợ cậu sẽ chống cự, khựng lại một chút, thấp giọng hỏi: “Làm em giật mình hả?”.

Tạ Ninh không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, cậu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Trang Duyên thấy cậu có phản ứng, cẩn thận đưa tay ra, đặt lên trên bả vai của cậu.

Thân thể Tạ Ninh cứng đờ, nhưng không có phản kháng, Trang Duyên thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi.” Trang Duyên nói: “Vừa nảy do tôi không kiềm lòng được, doạ em sợ hãi rồi”.

Dừng một chút, lại hỏi: “Có phải là làm em đau rồi không?”

“Không có.” Tạ Ninh vẫn cứ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải anh nói, chúng ta chỉ.....tâm sự thôi mà”.

Trang Duyên sửng sốt một chút, bật cười: “À, tôi lừa bọn họ thôi”.

Tạ Ninh: “...”

Trang Duyên không biết nên nói gì cho phải, ban đầu anh thật sự chỉ muốn tâm sự, nhưng trước mắt anh là Tạ Ninh khiến anh giống cho đầu óc của anh đờ đẫn như cái máy cơ khí bị gỉ sét, lý trí còn chưa kịp phản ứng, thì cơ thể đã đè người ta ra hôn tới tấp.

Mùi vị của sự phóng túng, lúc hồi tưởng lại cảm giác đó còn cảm thấy rất.....sung sướng.

Tạ Ninh không biết anh đang suy nghĩ cái gì, không nghe thấy anh nói gì hết, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trang Duyên cho rằng cậu khóc, lúc này trên mặt cậu rất sạch sẽ, cũng không có nước mắt.

Ngược lại là một đôi mắt mở to, không có tiêu cự, như là đang xuất thần, biểu tình trên gương mặt cũng mang theo vài phần mờ mịt.

Nói không chừng cậu thật sự.....bị anh doạ sợ rồi.

Trang Duyên không nhịn được liếm liếm khóe môi.

Trang Duyên nói: “Tôi chưa từng nghĩ em chính là Tạ Ninh”.

Tạ Ninh: “.....Tôi cũng không biết anh chính là Trang Duyên”.

Cậu lại nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh không nói với tôi?”.

Trước đây bọn họ đã từng thảo luận về Trang Duyên, còn thảo luận rất nhiều lần, nhưng Trang Duyên vẫn không hề nói rõ thân phận, Tạ Ninh ngoại trừ nghi hoặc ra, không hiểu sao còn có chút cảm giác oan ức.

Cậu từng ở trước mặt Lam kình tiên sinh khen ngợi Trang Duyên rất nhiều lần, còn vì Trang Duyên mà tranh luận với anh, bây giờ nhớ lại, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Tạ Ninh nghiêng đầu đi, trên mặt có chút nóng.

Đối mặt với sự lên án của Tạ Ninh, Trang Duyên sửng sốt một chút, xác thực không biết nên trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ muốn anh nói, anh muốn nghe Tạ Ninh khen ngợi anh thêm vài câu sao?.

Trang Duyên tránh né trọng điểm: “Lúc trước tôi cũng định là sẽ nói sự thật với em, chính là cái bữa vẽ tranh ấy, chỉ là vừa mở miệng thì bị cắt ngang, sau đó thì bận quá, không có cơ hội để nói”.

Cũng may Tạ Ninh không truy cứu.

Cậu ngơ ngác một hồi, suy nghĩ hơn nữa ngày mới chợt nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật: “Ra là vậy”.

Trang Duyên có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tạ Ninh, nhưng thực ra lúc này cũng không nói rõ, kéo Tạ Ninh tới đây, là vì không muốn cái đám bên ngoài hóng xem kịch vui.

Nhìn anh diễn thì không sao, nhưng Trang Duyên không thể chấp nhận chuyện bọn họ xem Tạ Ninh diễn.

Tạ Ninh bị anh nhìn như vậy trong lòng sinh ra chút sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Trang Duyên: “Không có gì, bây giờ tôi cần phải bình tĩnh lại đã, suy nghĩ kỹ càng một chút”.

“Ò” Tạ Ninh khô khan nói.

Trang Duyên hỏi: “Tôi đi lấy cho em chút đồ ăn và nước uống nhé?”.

Tạ Ninh lắc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ra ngoài lấy là được rồi”.

Trang Duyên cau mày.

Tạ Ninh nói: “Nghiêm Khê còn chờ tôi ở bên ngoài, lâu quá cậu ấy sẽ lo lắng”.

Trang Duyên nhớ ra là cái người lúc này đối đầu với anh, tính khí rất nóng nảy, nhưng lời trong lời ngoài đều là bảo vệ Tạ Ninh.

“Hắn là bạn của em?”.

Tạ Ninh: “Ừm, tôi sợ cậu ấy chờ ở bên ngoài sẽ sốt ruột”.

Trang Duyên suy nghĩ một chút: “Em đi đi, mắc công hắn lại nghĩ là tôi bắt cóc em, không giữ được bình tĩnh rồi xông vô đây”.

Nghiêm Khê có vẻ.......sẽ làm ra những chuyện như vậy thật.

Trang Duyên liền dặn dò: “Đừng có chạy lung tung, còn cái thằng Từ Thanh kia.....”

Trong lòng Trang Duyên bắt đầu nóng nảy lên, chỉ hận không thể trói Tạ Ninh ở đây: “Em đừng gặp gã”.

Tạ Ninh: “....Vâng”.

Trang Duyên nói: “Gã không phải loại người tốt lành gì đâu, không đáng để cho em thích”

Tạ Ninh liền đáp: “Ò.” Cậu cũng đâu có thích đâu.

Trang Duyên càng buồn bực hơn, hiện tại chỉ cần anh nghĩ tới Từ Thanh, liền không thể không chế xúc động muốn đi đánh người.

Tạ Ninh cẩn thận nhìn anh.

Trang Duyên biết tâm trạng của mình không ổn, lại sợ lát nữa sẽ làm ra hành động không hay gì đó với Tạ Ninh”.

Sợ làm cậu bị tổn thương, cũng sợ sẽ doạ đến cậu.

Anh nói với Tạ Ninh lúc còn đi học tính tình anh rất xấu, đó là nói thật.

Lúc học đại học đã thu liễm rất nhiều rồi, tệ nhất là hồi học sơ trung và cao trung.

Thời kì phản nghịch tới, kèm theo bệnh trung nhị, vác lên mình cái bộ dáng ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng, toàn bộ người trong trường học không ai cám chọc giận anh.

Không chỉ có bạn học, mà giáo viên khi nhìn thấy anh cũng chọn đi đường vòng.

Đánh nhau ẩu đả là chuyện thường như ăn cơm bữa, có khi đánh tàn nhẫn quá trực tiếp đánh người ta nhập viện luôn.

Sau đó đại khái là qua kì phản nghịch, tính khí thu liễm một chút, lúc quay đầu nhìn lại thời học sinh ấy chỉ thấy toàn là lịch sử đen tối không muốn nhìn lại.

Giống như thứ lệ khí ấy đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Tạ Ninh ngồi trên bàn hồi lâu, cử động có thể: “Anh tránh ra một chút được không, tôi muốn đi xuống”.

Trang Duyên phục hồi tinh thần lại, nhướng mày nở nụ cười, đưa tay về phía cậu: “Ôm chặt tôi, tôi bế em xuống”.

Tạ Ninh lườm anh một cái: “Tôi cũng không phải là đứa trẻ”.

Cái bàn này cũng không quá cao, nếu không phải Trang Duyên ngáng đường, cậu nhảy một phát là xuống được ngay.

Trang Duyên cười nhẹ nhìn cậu.

Tạ Ninh chờ một hồi, Trang Duyên vẫn không chịu buông ra, lúc này lòng cậu rối bời vươn tay ra, ôm lấy vai Trang Duyên.

Thân thể bỗng trở nên nhẹ bẫng, rất nhanh cậu đã được Trang Duyên bế xuống đất.

Trong phòng này rất ấm áp, bên ngoài đại sảnh thì hơi lạnh một chút, Trang Duyên gọi Tạ Ninh đang bước đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, liền cởi áo khoác trên người mình xuống cho cậu: “Bên ngoài lạnh lắm, em mặc đỡ áo khoác của tôi đi”.

Tạ Ninh: “... Tôi không thấy lạnh.”

Trang Duyên: “Đi ra bên ngoài sẽ lạnh.”

Hiện tại xác thực là Tạ Ninh không hề cảm thấy lạnh chút nào, thậm chí còn cảm thấy trên mặt mình có chút nóng.

Trang Duyên nhìn sang, tuy không thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng, nhưng ngược lại là đôi môi đỏ mọng như là có thể cắn ra nước vậy.

Là do anh hôn.

Trang Duyên ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt.

Chờ Tạ Ninh đi rồi, sắc mặt của anh cũng từ từ đen lại, hai tay khoanh ở trước ngực, từng chút sắp xếp lại suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Hoá ra thỏ tiên sinh lại chính là Tạ Ninh....

Cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải là không có dấu vết.

Thỏ tiên sinh và Tạ Ninh đều là nhân vật nổi tiếng của khối mỹ thuật, là học đệ của anh.

Khả năng vẽ của Thỏ tiên sinh khiến cho anh kinh diễm, Dương lão tiên sinh thì hết lòng khen ngợi tài vẽ của Tạ Ninh.

Weibo của thỏ tiên sinh tên là XN_zxcvbnm, chẳng phải là tên viết tắt của Tạ Ninh sao. ( Xie Ning)

...

Khi sự thật bày ra ngay trước mắt, mới phát hiện ra khắp nơi đều là dấu vết, chỉ là từ trước đến giờ anh chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng đó.

Anh nghĩ, nếu biết sớm, anh nên hỏi tên cậu sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, tại sao lại không chịu hỏi tên cơ chứ?

Trang Duyên cầm điếu thuốc đi ra, ngậm trong miệng, lại không đốt.

Anh vẫn cảm thấy tên không quá trang trọng, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, anh càng yêu thích tên gọi ‘thỏ tiên sinh’ hơn, đây chính là tình thú độc nhất vô nhị giữa hai người bọn họ.

Trang Duyên suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cái này cũng không thể trách anh được, con người chính là như vậy, nếu từ đầu đến cuối đã cố định một cái xưng hô nào đó rồi, thì sau đó liền không quá để ý đến tên thật của người ấy là gì nữa.

Trang Duyên nhớ tới dì giúp việc làm trong nhà cũ của anh hơn mười năm trời, nhưng anh cũng chỉ nhớ gọi bà là ‘dì Tưởng’, còn tên thật, hoàn toàn không biết.

Bạn bè quen nhau trên mạng, hầu hết là gọi ID trên internet của nhau, coi như là sau này quen thân hơn nữa, cũng chưa chắc sẽ hỏi tên thật của đối phương.

Trang Duyên đã bình tĩnh hơn một chút rồi, nghĩ, mặc kệ là Tạ Ninh hay là cái gì Ninh, tóm lại đều là thỏ tiên sinh của anh.

Là người mà anh thích.

Anh trầm thấp bật cười một tiếng, cảm thấy bản thân đúng là lo nghĩ không đâu.

Mà suy đi nghĩ lại, liền nhớ tới chuyện của Tạ Ninh và Từ Thanh, tâm trạng vừa mới được lên mây trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.

“Mẹ nó!” Anh thấp giọng mắng một tiếng.

Nhớ tới chuyện Tạ Ninh và Từ Thanh từng ở bên nhau suốt bốn năm, trái tim anh như bị thắt nghẹn lại.

Không phải là không tiếp nhận được, chỉ là.......nghẹn đến mức khó chịu.

Trong lòng như có một ngọn lửa, không biết phải phát tiết như thế nào.

Loại người như Từ Thanh...... loại người như Từ Thanh......

Rốt cuộc là Tạ Ninh thích gã ở chỗ nào chứ?!.

Ngoài sự ghen ghét, anh còn cảm thấy đau lòng nhiều hơn.

Anh nhắm mắt nhớ lại, những chuyện bát quái mà Tề Duệ nói với anh.

“Gã và Tạ Ninh quen nhau bốn năm trời, cũng ngủ với không ít diễn viên, trên giường mỗi ngày đều thay một người, không ai trùng ai.....”

Bốn năm, anh nghĩ, bốn năm cuộc đời của Tạ Ninh, đều lãng phí hết cho loại người như vậy.

“Nghe nói bởi vì cậu về nước, Từ Thanh không buông xuống được bạch nguyệt quang là cậu, nên mới nhẫn tâm chia tay bạn trai”.

Trang Duyên cắn răng, không nhịn được muốn đi đánh người.

“Còn xem Tạ Ninh là thế thân của cậu......”

Trang Duyên siếc chặt tay.

“Lúc trước bọn tôi đều âm thầm nói với nhau, sợ là Tạ Ninh yêu Từ Thanh đến chết đi sống lại.....”

Anh mặt không đổi sắc ném cái ly xuống đất, vỡ nát.

Người cặn bã như vậy, yêu cái rắm!

Tề Duệ nói: Bây giờ cậu chính là cái gai trong lòng Tạ Ninh.

Trang Duyên nhớ lại khoảng thời gian anh và Tạ Ninh quen biết cho đến nay.

Bọn họ thảo luận về ‘Trang Duyên’

Tạ Ninh từ trước đến nay hầu như đều là vui vẻ và khen ngợi, thậm chí còn rất yêu thích phim điện ảnh của anh, cậu còn vẽ tặng cho anh bức tranh về [ đôc thoại ].

Trong lòng Trang Duyên rung động.

Có lẽ, Tạ Ninh không ghét anh giống như những gì Tề Duệ nói.

Cũng không hề quá để ý đến Từ Thanh.

Trang Duyên không dám suy nghĩ thêm nữa, anh sợ bản thân sẽ không nhịn được rồi đi điều tra thời gian bốn năm Từ Thanh và Tạ Ninh bên nhau.

Từ Thanh đã làm những gì với Tạ Ninh rồi?

Ôm cậu? Hay là hôn?

Hay là.....

Bả vai anh run rẩy, ngực ngày càng đau.

Nếu còn nghĩ nữa, anh cảm thấy bản thân sẽ không thể kiềm chế được xúc động muốn đi giết người.

Trang Duyên nhéo nhéo mi tâm, tự nói với chính mình mọi chuyện đều đã qua rồi.

Anh hít sâu mấy lần, để tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Hôm nay không phải lúc để suy nghĩ mọi thứ.

Anh gọi nhân viên phục vụ vào, nhờ bọn họ dọn dẹp mấy mảnh vỡ trên sàn, sau đó sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.

...

“Ý cậu là, Trang Duyên chính là vị Lam kình tiên sinh kia, là hàng xóm của cậu?” Nghiêm Khê khó mà tin nổi hỏi.

Tạ Ninh gật gật đầu: “Tôi cũng mới biết”.

Nghiêm Khê: “Anh ta cũng không biết cậu là Tạ Ninh?”.

Tạ Ninh lại gật đầu một cái.

Nghiêm Khê đỡ trán: “Hai người các cậu rốt cuộc là chuyện gì vậy chời...”

Tạ Ninh không lên tiếng, thực ra cậu cũng có chút hoang mang.

Lam kình tiên sinh và Trang Duyên.....hoá ra bọn họ là cùng một người sao?.

Nghiêm Khê hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”.

“Tôi không sao” Tạ Ninh nói.

Nghiêm Khê có chút không yên lòng, Tạ Ninh nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Cậu cũng đi chơi đi, tôi ngồi ở đây một lát là được”.

“Ừm.” Nghiêm Khê: “Ở đây cũng khá yên tĩnh, Từ Thanh sẽ không tìm ra được chỗ này đâu”.

Tạ Ninh yên lặng ngẩn người một hồi.

Cậu lại không hề xoắn xuýt như Nghiêm Khê, không bao lâu thì cậu đã tiếp nhận được sự thật này rồi.

Đến khi hồi phục tinh thần lại, cậu liền rời đi, không tìm thấy Nghiêm Khê, ngược lại là đụng trúng Tạ An.

Tạ Ninh nhìn thấy cậu cũng hơi bất ngờ: “Hoá ra em cũng ở đây à” Y cười cười: “Anh còn tưởng em không thích đến mấy chỗ tụ họp này”.

Tạ Ninh: “Tùy tiện đến chơi một chút”.

Tạ An nghe vậy liền ôm vai cậu, nói: “Em ít khi tới mấy chỗ này đi, đi thôi, anh dẫn em đi dạo”.

Y không quay lại đại sảnh, mà dẫn Tạ Ninh đến phòng bar trong Lan Trai.

Trong phòng bar cũng không có nhiều người, hầu hết là ngồi rải rác, Tạ Ninh nhìn lướt qua, nhìn thấy ở đây còn có một cái sân khấu nhỏ, để cho mọi người có thể ngẫu hứng lên đó biểu diễn.

Lúc này có một người đàn ông cầm micro, đeo khuyên tai, nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, có vẻ như hắn coi phòng bar này là KTV, một bên vừa gào hát vừa nhảy nhót.

Dưới sân khấu có người phát ra tiếng “Xuỵt”: “Đừng có hát nữa! Mọi người đi về hết luôn rồi kia kìa!”.

Người đàn ông ngượng ngùng xuống sân khấu, đi tới chỗ đám người kia, bắt đầu uống rượu.

Tạ An vừa dẫn Tạ Ninh đi vào, liền có mấy người đi đến bắt chuyện.

Đám người này mặc âu phục đi dày da, nhìn có vẻ nghiêm túc hơn một chút.

Có người hỏi Tạ Ninh: “Đây là ai vậy?

Nhìn lạ quá”.

Tạ An cười cười: “Là em họ của tôi, Tạ Ninh”.

Chả biết là bọn họ có biết cậu hay không, cả đám đều đồng loạt “Ồ” một tiếng.

Có mấy người dường như rất quen thuộc rót cho Tạ Ninh một ly rượu: “Đến đến đến, Tạ Ninh đúng không, cứ uống một ly xong là quen ngay ấy mà”.

Tạ An dẫn người đi giới thiệu một vòng, đều là bạn bè trong giới kinh doanh của y, tuy giao tình không quá sâu nhưng không hề cạn.

Ở đây không bàn chuyện công việc, cũng không có chuyện riêng tư gì để chia sẻ, mọi người vui vẻ uống rượu xem người ta lên sân khấu biểu diễn, hứng thú liền uống nhiều hơn chút.

Chờ đến khi Nghiêm Khê tìm đến, Tạ Ninh đang yên lặng ngồi trên ghế dài, nhìn ly rượu trong tay đến ngẩn người.

“Thì ra cậu ở đây” Nghiêm Khê đi tới, thở phào nhẹ nhõm: “Tìm cậu hơn nữa ngày luôn”.

Tạ Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nghiêng đầu, ánh mắt trong veo: “Ừm.”

Bộ dáng cực kì ngoan ngoãn.

Tạ An nhận ra Nghiêm Khê, cũng không làm khó dễ, trực tiếp giao Tạ Ninh cho hắn mang đi.

Tạ Ninh đi theo Nghiêm Khê từng bước rời đi.

Nghiêm Khê hỏi: “Cậu uống ít hay nhiều?”.

Tạ Ninh: “Không nhiều.” Cỡ mấy ly thôi gì à.

Nghiêm Khê: “Có chóng mặt không? Có phải say rồi không?”.

Tạ Ninh: “Không có say.”

Nghiêm Khê nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống như là uống say, hai người mới vừa đi tới hành lang, liền đụng trúng Trang Duyên.

Bước chân Nghiêm Khê dừng lại, Tạ Ninh không chú ý, tiếp tục đi về phía trước, bộp một tiếng, trán của cậu trực tiếp đập vào lưng của Nghiêm Khê.

Trang Duyên vội vã đưa tay kéo cậu qua: “Sao lại không cẩn thận như vậy”.

Tạ Ninh chậm rãi đáp một tiếng.

Trang Duyên hỏi: “Đau không?”

Tạ Ninh xoa xoa cái trán, giọng nói mềm nhũn: “Đau”.

Trang Duyên nhanh chóng lấy tay cậu ra, cũng may, chỉ đỏ một chút thôi.

Trang Duyên cau mày, quay đầu hỏi Nghiêm Khê: “Em ấy làm sao vậy?”.

Nghiêm Khê không hiểu ra sao: “Cái gì?”

Trang Duyên: “Em ấy uống nhiều hay ít, sao lại say thành ra như vậy rồi?”.

Nghiêm Khê: “Không phải chớ, đây không phải là rất bình thường sao?”

Trang Duyên trầm mặc: “... Say rồi”.

Nghiêm Khê: “???”

Hắn quay đầu nhìn Tạ Ninh, Tạ Ninh cũng nhìn lại hắn, ánh mắt rất sạch sẽ, không có thứ gì hết.

Cũng không có tiêu cự, mơ hồ vô cùng.

Hình như là.....say thật rồi.

Tạ Ninh khi say rượu rất là ngoan ngoãn, không ồn ào cũng không quậy phá, bảo cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, hỏi cậu cái gì cậu liền trả lời cái đó.

Tính tình của cậu vốn trầm lặng, ngay cả Nghiêm Khê cũng không nhìn ra cậu đã say.

Nghiêm Khê hỏi: “Sao mà anh biết được?”.

Trang Duyên nhướng mày cười cười: “Vành tai của em ấy đã bỏ như vậy rồi, vừa nhìn liền biết là uống cũng kha khá”.

Nghiêm Khê: “...” Hắn vậy mà không nhìn ra.

“Đã trể lắm rồi, để tôi đi đặc phòng cho em ấy” Trang Duyên nói: “Một mình em ấy không an toàn, em ấy cần có người chăm sóc”.

Nghiêm Khê cảnh giác liếc mắt nhìn anh: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, không phiền anh nhọc lòng”.

Trang Duyên không để ý tới hắn.

Anh hỏi Tạ Ninh: “Em muốn đi cùng tôi, hay là muốn đi cùng với hắn?”.

Tạ Ninh chớp mắt nhìn, hình như là không có phản ứng.

Trang Duyên cực kỳ có kiên nhẫn chờ đợi cậu.

Qua nửa ngày, Tạ Ninh từ từ đưa tay ra, kéo ống tay áo của anh.

Nghiêm Khê: “???”

Tác giả có lời muốn nói: Diễn biến tâm trạng của Trang Trang diễn ra như sau:

... Khiếp sợ, khổ sở, đau tim, muốn đánh nhau, muốn đánh người.

... Thôi, vì Ninh Ninh, phải kiềm chế.

... Không đành lòng, cứ hôn trước đi rồi tính.

Chúc mừng Trang Trang thu hoạch được Ninh Ninh uống say X1.