Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 78: Bướm trắng lặng im




Chương 78: Bướm trắng lặng im

Bóng chiều đã ngả, trời đã tối dần, tháng Mười trời tối mau quá, chốc chốc tôi lại đưa tay lên xem đồng hồ Casio mới mua, khi bóng tối đã bắt đầu phủ xuống thì tôi lạnh hết người, quả thật từ lũy tre có con bướm trắng thấp thoáng bay ra, tôi nhảy tót xuống đất chạy mấy bước ra vườn và ngó nhìn lên con bướm. Nó bay vòng tròn rồi hạ dần, hạ dần rồi lại lần nữa đáp lên một lá vối, tôi đi lại, chờ con bướm bay đi thì lấy tay hái, nhưng lạ là tôi hái xong rồi nhưng con bướm trắng cứ bay lòng vòng ngay trên đầu, cứ dập dìu, dập dìu như không muốn đi.

-Này bướm trắng ơi, nếu muốn mách bảo điều gì thì mách đi.

Tôi mở lời như muốn hỏi, con bướm trắng như nghe được tiếng tôi, nó bay chậm lại rồi từ từ bay vào sân nhà tôi, bay rất thấp rồi đậu trên một khóm cây lưỡi hổ mà bà tôi trồng ngay chỗ bồn hoa, gần cái vại hứng nước mưa. Tôi đứng ngây như phỗng, tôi không hiểu con bướm trắng muốn nhắn nhủ điều gì, mọi lần chỉ cần một cái lá này là đủ rồi mà.

Con bướm cứ đậu ở đấy, trời đã tối, tôi thấy như này chắc chắn có sự lạ nên khá hồi hộp, tôi thở như nhanh hơn.

-Bướm ơi, nếu bướm là chị Ngọc Hoa và muốn em hái cái lá này thì hãy bay đi, em sẽ mang theo người, còn nếu như không muốn em hái mang theo thì hãy đậu sang mấy cành hoa bỏng bên này.

Con bướm trắng đập nhẹ cánh rồi bay lên cao, đảo một vòng tròn rồi bay mất hút trong vườn, tôi lạnh người nuốt nước bọt đánh ực, gió nhẹ thổi qua nhưng tôi thấy lạnh run người.

-Thôi c·hết, đúng rồi, đúng là chị Ngọc Hoa rồi, tại sao chị ấy không hiện ra báo cho mình chứ?

Tôi lo lắng, rơm rớm nước mắt, tôi sợ có điều gì không hay xảy ra với chị ấy, nhưng chắc không phải đâu, chị ấy là ma cũ nhất cái làng này, ai hại chị ấy được chứ. Đứng tần ngần một hồi nhìn vào khu vườn đang bao trùm bởi bóng tối, một hồi sau tôi mới bình tĩnh trở lại.

-Hay là chị ấy bị bọn kia yểm nhỉ? Chúng mày dám làm gì chị tao thì tao sẽ cho chúng mày biết tay.

Tôi quay người cúi xuống hái một lá lưỡi hổ khi nãy con bướm trắng đã đậu lên, tôi mang theo cả hai thứ lá ấy vào nhà, tôi không hiểu vì sao lần này lại có tới hai lá nhưng như lần trước chỉ cần một lá cắt ra tôi với R9 dùng vô tư mà, có vấn đề gì đâu?

-Lá cây lưỡi hổ này dài quá, sao mà cho vào miệng được nhỉ?

Tôi bỏ hai lá vào quyển sách giáo khoa rồi vội vàng lấy xe đạp ra, bà tôi gọi í ới phía sau.

-Sắp ăn cơm mày còn đi đâu nữa, cò Tý?

-Cháu về ngay ạ.

Tôi đạp xe thật nhanh xuống nhà R9, vào tới sân thấy nhà nó đang ăn cơm tối, tôi cất tiếng chào cụ và bà nội nó rồi đá lông nheo với nó mấy lần, nó hiểu ý nên hai thằng ra ngoài sân.

-Có chuyện gì? – R9 hỏi tôi.

-Tao nghi đêm nay bọn nó lại đào đất làng mình rồi yểm bùa đó mày.

-Sao lại đêm nay?

-Tao không biết nữa, tao cũng vừa nhận được tin thôi, không rõ ràng lắm nhưng chắc do gấp nên chỉ nói được vài câu ngắn ngủi, đêm nay không có trăng, trời tối có vẻ phù hợp. Mà hôm trước người báo tin nói rằng có thể là cuối tháng này, đầu tháng tới, hôm nay ba mươi âm đấy.

-Sao gấp thế nhỉ - R9 đấm hai tay vào nhau có vẻ sốt ruột – giờ tính như nào?

-Không còn nhiều thời gian để tính, mày tìm cách chuồn lên nhà tao luôn, tao cũng chưa ăn cơm.



-Được, thế mày về trước ăn cơm đi, tao ăn xong sẽ lên ngay.

-Nhớ mặc quần áo dài giống hôm nọ, đêm nay lạnh đấy.

-Biết rồi.

Tôi xin phép hai người lớn rồi ra về, ngồi xuống mâm cơm với bà và ăn như thuồng luồng.

-Thằng này, nay mày ăn kiểu gì đấy?

-Ăn nhanh đêm nay có trận bóng đá hay bà ạ, cháu tính xuống nhà thằng H. xem ké để bà ngủ.

-Giờ hãy sớm, mày ăn từ từ thôi nào.

-Vâng.

Tiếng dựng chân chống xe đạp “cạch!” ở ngoài sân tôi đoán là R9 đã lên tới nên cũng và vội nốt miếng cơm vào miệng rồi phùng má trợn mắt đi ra, R9 vẫn đứng ngoài sân cất tiếng chào bà tôi ở trong nhà.

-Giờ như này, tí nữa mày đi xem lại bên mấy anh dân quân đêm nay trực như thế nào nhé, khéo léo một tí.

-Việc này dễ mà, mà có biết giờ bọn nó tới không?

-Khả năng phải cỡ 1 giờ sáng.

-Sao lại khả năng? Phải chắc chứ?

-Ừ thì 1 giờ, kì này chắc vội nên không có nói giờ giấc chính xác như đợt vừa rồi. Mà giờ đó thì đúng là rất tiện, bóng đá thì hết rồi mà trăng thì không có, quá ư là thích hợp, chứ hơn 4 giờ sáng tao đã thấy người làng mình ra đồng rồi.

-Thì đúng rồi, vậy kế hoạch như thế nào?

Tôi kéo R9 ra gốc cây ổi, leo lên cây ngồi đung đưa chân một hồi.

-Lần này bọn chúng đi tới 12 người, khoảng đấy, chắc sẽ cẩn thận vì mấy lần trước bị phá đúng lúc. Chỗ đào thì tao chưa được rõ nhưng cũng chỉ loanh quanh mấy cái gò đất tao với mày đã xem mấy lần rồi nên tao với mày phải ra đấy phục kích sớm rồi lựa tình hình, nếu căng quá mình chạy vào chùa là xong.

-Nhưng mấy cái gò cứ chơ vơ giữa đồng lại chẳng có chỗ nào nấp thì sao mà ném pháo.

-Nhà mày có TV mày không xem phim lịch sử bao giờ à?

-Không, tao xem bóng đá.

Tôi nhảy tót xuống đất, kéo R9 lại phía ụ rơm.



-Mày biết ông La Văn Cầu không?

-Người làng mình à?

-Tao không hiểu làm sao mà mày lên lớp 8 được đấy.

-Thì mày nói mẹ luôn đi cho rồi, làng mình tao biết nhiều nhưng làm gì có ai họ La.

-Này nhé, nếu như gò đất giữa đồng trống như thế, tao với mày bò sát lại gần, bọn nó không phát hiện được đâu. Khi bò đến gần sát rồi mình cứ nằm im xem, đến khi nào đến đoạn cúng bái với đốt hương như hôm họ thì mình châm pháo rồi chạy, hợp lý không?

-Liệu chạy kịp không? Bên đấy toàn người lớn.

-Sao không kịp, tao thấy mày chân ngắn nhưng chạy đá bóng nhanh thế còn gì, cứ hướng bờ rào chùa mà chạy, với lại nếu pháo nổ thì họ sẽ giật mình, tính ra cũng có đến mấy giây để chạy rồi, tao nghĩ là kịp.

-Tao sẽ đ·ốt p·háo, còn pháo cối mày hai tao một.

-Thì thống nhất như thế, đêm nay chơi lớn, mà mày có mượn đâu được cái bật lửa như hôm nọ không?

-Tao mua rồi, loại này châm chẳng sợ gió, châm là cháy, cháy là nổ, nổ là rách mồm.

-Vậy bây giờ mày đi xem bên dân quân, còn tao sẽ đi lên cánh đồng sau chùa ngó lại một lần, tí gặp lại ở đây luôn.

R9 đi rồi, tôi cứ đứng cạnh đống rơm một hồi, tôi hi vọng chị Ma sẽ xuất hiện nhưng chờ hồi lâu không thấy gì tôi đành phải vào nhà, tôi đoán là đã có chuyện gì đó xảy ra khiến chị ấy không thể giúp đỡ tôi được nhưng tôi cũng tự dặn lòng mình rằng sẽ vận dụng tất cả những gì chị ấy đã chỉ dạy và kinh nghiệm đã có để áp dụng cho lần này.

Trong khi bà Già ngồi xem TV thì tôi âm thầm chuẩn bị mọi thứ, cho tất cả vào cái ba-lô mà R9 đã đưa, kỳ này mang theo cả cái đài cassette nhỏ và cuộn băng ma quái, nếu không dọa được đám người ấy thì cũng đánh lạc hướng được. Lá cây vối tôi lại cắt thành bốn như lần trước rồi riêng lá cây lưỡi hổ tôi chưa biết nên làm gì vì nó dài, cắt ra cũng được nhưng lại không hiểu mục đích của lá cây ấy để làm gì nên thôi, khi nào đi tôi sẽ cho vào người, biết đâu nó có tác dụng gì đó giúp tôi thì sao, chị Ma không tự nhiên lại làm như vậy, hẳn là muốn nhắn nhủ tôi điều gì mà tôi chưa hiểu được.

Trong buổi tối, tôi bước đi trên con đường đất nhỏ quen thuộc với cái đèn pin nhỏ chỉ có một chút ánh sáng như tia lazer. Người ta nói tối như đêm ba mươi quả không sai, trời tối, chỉ nhìn lên phía trên bầu trời được chứ phía trước toàn một màu tối đen như nhau cả, nhưng trẻ con ở nông thôn cũng có những cách để đi trong đêm, ở đâu quen đó mà.

Tôi đi xem một lượt mấy gò đất thì không có phát hiện gì bất thường, không có dấu vết gì thể hiện việc sẽ đào bới nhưng có một dấu hiệu lạ mà tôi cho là bất thường. Bên mé phía Bắc của gò đất nhỏ mà tôi từng ví như con chó đang nằm, tôi thấy có ba chân hương màu đỏ, vì chân hương đỏ tươi nên có thể xem như mới cắm trong ngày hoặc chỉ từ ngày hôm trước là cùng, ba chân hương ấy cắm xuyên qua một tờ giấy nhỏ màu vàng nhạt nhạt, trên đó có vài ký tự màu đen và thêm vài nét màu đỏ, tôi định nhổ ba que hương đó lên nhưng lại rút tay lại, trong bóng tối, tôi chớp mắt liên tục, nhăn cả trán để suy nghĩ nhanh. Bình thường tôi cũng thấy người ta thi thoảng có cắm mấy que hương ở bờ, ở bụi chắc cúng vong hoặc cúng Thổ Công nhưng bây giờ có sự trùng hợp, lại thiếu thông tin nên tôi phán đoán rằng đã có ai đó làm trò, mọi thứ lần này rất kì lạ.

Tôi đứng một mình giữa đêm tối, bên cạnh gò đất một hồi rất lâu rồi đi xem lại mấy gò khác một lần nữa, tuyệt nhiên không thấy có chân hương nào cả nên tôi có thể khẳng định rằng suy luận của mình là đúng.

- Chính là gò này, không sai được, chân hương cắm xuyên qua tờ giấy làm cái gì, chả người nào làm như thế trừ khi có m·ưu đ·ồ xấu.

Tôi suy nghĩ cả việc hướng mấy cái chân hương, sau một hồi xác định hướng mặt trời mọc mỗi ngày thì tôi ước chừng mấy chân hương đó được cắm ở hướng chính Bắc, hướng đó phía xa kia chừng hai trăm mét là con đường đất lớn ngăn cách cánh đồng của hai xã, như một địa giới hành chính, có thể là họ đã đi vào từ hướng đó hoặc cũng có thể có những lý do khác nhưng tôi suy nghĩ theo hướng đơn giản nhất: Họ sẽ vào cánh đồng này từ hướng nào? Chính là hướng Bắc vì gần và tiện lợi nhất.

Sau khi đứng ở trên gò đất một hồi lâu, tôi bắt đầu đi bộ ngược lại bức tường rào của nhà chùa để đếm bước chân, khoảng gần ba trăm bước chân bình thường nghĩa là khoảng cách chừng một trăm mét chiều dài, gò đất nằm chếch về phía bên trái của chùa. Mỗi lần xác định hướng vào lúc trời tối đen như này tôi lại phải nhắm mắt vào nhớ lại các điểm mốc để xác định hướng Đông. Sau một hồi xem xét kỹ lại sát bờ rào để xem có gì bất thường hay không thì tôi ra về, cơ bản tôi đã biết thêm được vài điều tôi muốn.

-Đây nhé, từ phía bờ tường rào của nhà chùa chếch về phía trái khoảng góc hơn 10 giờ sẽ là gò đất, tao đã thám thính rồi, khả năng rất cao bọn chúng sẽ chọn cái gò hình con chó này, có mấy chân hương còn mới. Cái đài nhỏ lần này mình sẽ dùng đến và tao sẽ là người mang theo. Tao đang tính là sẽ để cái đài ở phía bụi tre gần cái gò nhất nhưng chưa biết là thời gian có đủ để bò quay lại chùa không.

-Tao cho là không kịp, bò là không kịp.



-Mục đích mình giả ma giả quỷ để đánh lạc hướng thôi chứ cái đám này có cả thầy phù thủy thì nó sợ cái gì, nhưng chúng nó muốn yên tĩnh thì mình lại phải làm cho ồn ào. Lần này phải tìm cách bắt được, để thoát mãi rất là tức. Thế mấy ông dân quân thế nào?

-Ba người một tổ, mỗi tổ hai súng. Một tổ phụ trách khu vực đầu làng ra tới bãi tha ma còn một tổ sẽ đi bằng xe đạp kiểu như lưu động ấy, nhưng lại không thấy nhắc đến tuần tra ở khu này.

-Nếu tình hình nguy cấp mình phải gọi dân quân nhưng tao sợ lộ mặt lại truy ra các vụ khác thì mình toi. Mấy lần trước pháo nổ xong bọn nó chạy thì dân quân mới tới, kì này phải gọi được dân quân nhưng phải tìm cách giấu mặt gọi họ.

-Hay nhờ người gọi hộ.

-Tao nghĩ ra một người.

-Ông sư à?

-Đúng, chính là ông sư.

R9 gật gù ra vẻ tán thành ý kiến của tôi, dù sao bên kia quá đông và toàn người lớn, chúng tôi chỉ là hai thằng trẻ ranh nên phải nghĩ nhiều cách, lần này tôi nhất định không để đám này thoát, bằng cách nào thì tôi chưa nghĩ ra nhưng chỉ có cách bắt được người thì việc này mới chấm dứt, người lớn họ sẽ có cách xử lý riêng của họ.

Hơn 10 giờ tối, tôi và R9 chào bà tôi rồi đi, chúng tôi đi bộ, lý do vẫn là đi xem bóng đá, mới bước qua khỏi sân vài bước thì tôi dừng lại bảo R9.

-Mày chờ tao một tí.

Tôi quay vào nhà lấy ra 5 que hương sau đó đi ra vườn nơi tôi hay thắp hương cho chị Ma trước đó, bật lửa lên châm hương. Tôi nhìn lửa bén vào mấy hương rất nhanh, ánh lửa nhỏ nhưng sáng lên trong đêm, tôi đợi hương cháy đượm hơn một chút rồi “một vẩy tắt ngay” nhưng lại không thấy tắt.

-Chả lẽ mình lụt nghề hay sao?

Tôi tự hỏi chính mình, R9 cũng đã lững thững đi đến gần và hỏi tôi.

-Mày làm gì đấy?

-Cúng Thổ Địa, không có gì, thói quen ấy mà. – Tôi nói.

Tôi cầm 5 que hương trên tay đã tắt lửa sau mấy lần vẩy, lầm rầm khấn không thành tiếng.

-Em không biết đã có chuyện gì xảy ra với chị khiến chị không thể báo tin cho em được nhưng em nhất định sẽ không phụ lòng chị đã tin tưởng.

Tôi vái ba vái, R9 thấy tôi làm thế nên cũng vái theo. Tôi quỳ một chân xuống đất, hơi nheo mắt, cắm nhang xuống nền đất mềm dưới chân.

Tôi vừa đứng dậy, đột nhiên 5 que hương bùng cháy, sáng rực cả một góc của khu vườn. Tôi đứng nhìn lửa cháy, R9 thấy lạ định lên tiếng hỏi tôi thì tôi xua tay, lắc đầu. Tôi vái thêm ba vái nữa rồi kéo nó đi, tôi không biết ám hiệu chị Ma muốn truyền đạt tới tôi là gì, có thể là vui, có thể là lo lắng nhưng cho dù là gì thì việc sắp tới tôi cũng phải làm, tôi cũng muốn báo cho người lớn nhưng ai sẽ tin lời nói của tôi, chẳng có cơ sở nào cả.

-Ù ôi, sao tự nhiên hương lại cháy thế mày?

-Có gì đâu, ngoài vườn gió to nên cháy vậy thôi, cũng có thể ông Thổ Địa nhà tao đang vui vì tao nhớ đến ông ấy. – Tôi vừa nói vừa cười.

Hai chúng tôi cầm theo một cái thuổng rồi bước đi lẫn vào bóng tối của đêm 30 tháng 10 Âm lịch, gió lạnh thổi từng cơn.

---

***