Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 75: Sấm Chớp Lúc Nửa Đêm




Đồng hồ của cả hai cùng chỉ 23:31

R9 đã ngả đầu vào tôi, dựa lưng vào gò đất để ngủ, còn mình tôi lặng im căng mắt nhìn vào khoảng không phía trước còn sau lưng tôi, vẫn là tiếng gõ mõ văng vẳng trong đêm, tôi nhớ là nhà chùa bình thường không có mấy khi nửa đêm gõ mõ, đây là một điều tôi không hiểu.

Đồng hồ chỉ 00:40 thì tôi lay R9 dậy, nó dụi mắt mấy lần rồi hít đất cho tỉnh, tôi nhìn chỉ muốn cười, nửa đêm nửa hôm ngoài cánh đồng trống, dưới gió lạnh có một thằng 15 tuổi đang chống đẩy để tỉnh ngủ, cảnh tượng cũng quá lãng mạn đi chứ. R9 hít đất đâu được gần hai chục cái thì thôi, ngồi thở, tôi thấy việc này để đỡ buồn ngủ khá hay nên vỗ vai nó rồi thò hai chân tôi xuống dưới chân của nó sau đó tôi ... gập bụng, với thân hình khá là đói ăn của mình thì tôi gập bụng như một cái máy, cũng đâu được gần hai mươi cái, gập bụng xong thì tôi thở hồng hộc một lúc mới thôi. Tôi rất chắc chắn rằng mình thuộc trường phái “không yêu thể dục nhưng lại ghét thể thao”

Từ xa xa, phía Đông Bắc, loang loáng vài bóng đèn tròn của xe máy, hướng đó có thể nhìn thấy bóng đỉnh núi Thiên Thai màu đen nổi giữa nền trời xanh xanh, tôi và R9 cùng nhìn thấy ánh đèn, có tất cả năm bóng đèn tròn đi trên con đường đất, tiếng xe máy mỗi lúc một gần hơn. Tiếng xe máy càng đến gần thì hai đứa tôi cũng bắt đầu di chuyển, khom lưng đi lùi về phía tường rào của chùa, khoảng được nửa quãng đường thì hai đứa ngồi thụp xuống để theo dõi xem đám người kia sẽ đi đâu.

Những chiếc xe máy chạy đến đúng hướng chính Bắc thì dừng lại và họ nhanh chóng tắt máy xe và màn đêm trở lại, không còn một chút ánh sáng nào nữa. Hai chúng tôi bắt đầu bò giật lùi thật nhanh, đến lúc này có thể khẳng định mười mươi rằng gò đất nhỏ này chính là mục tiêu mà đám người hướng đến, nếu là gò đất khác thì họ đã phải đi tiếp.

Tôi và R9 lùi sát gần bờ rào chùa thì nằm bẹp xuống nhìn, dưới nền trời xanh nhạt, tôi thấy lố nhố một đám đông khoảng mười người, có vẻ như mang theo nhiều dụng cụ đào bới nhưng không biết để làm gì, họ vác trên vai, họ có mang theo đèn pin, hằn rồi, trời tối mà không có đèn pin thì dễ lia xà beng vào chân người bên cạnh lắm.

Tôi và R9 lui lại vào hẳn trong chùa, bỏ lá cây ra khỏi miệng, thì thầm vào tai nhau.

- Có đèn pin nên phải cẩn thận, có thể bị phát hiện đấy.

- Lá vối này vô hình mà.

- Nhưng cứ cẩn thận, tao không biết có vô hình với ánh đèn pin không, có thể có nhưng tốt hơn là cẩn thận cho chắc.

- Giờ tính như nào?

- Mày cứ phục ở đây rồi lựa thế bò ra ném pháo, tao sẽ vòng theo hướng đường đất rồi dùng cái đài ma quỷ này lừa bọn họ, khi mày mà nghe âm thanh đài thì bò ra gần mà ném.

- Có an toàn không đấy?

- Yên tâm, để đài ở đó là tao rút ngay. Mày ngồi đây, ra khỏi tường rào là phải ngậm lá nghe chưa?



- Thế mày nhờ ông sư đi báo cho dân quân luôn nhé, giờ này chắc có người ở sân trường tiểu học.

- Nếu dân quân đến, mình vẫn phải trốn đi, đừng lộ mặt.

Nói xong, tôi nhẹ nhàng băng qua khu vườn sau chùa, tiếng mõ vẫn gõ âm vang. Tôi bước lên thềm thì tiếng mõ cũng ngưng.

- Thưa ông sư, đám người ấy đã đến và bắt đầu đào đất trên gò rồi ạ, cháu nhờ ông đi báo với các anh dân quân ở ngoài sân trường tiểu học ạ.

Ông sư không đáp mà chỉ gật gật ba lần.

- Cháu cảm ơn ạ.

Trước khi lui đi, tôi vô tình nhìn bức tượng nhỏ phía bên trái của dãy ban thờ, một bức tượng nhỏ mà tôi nhớ khi lên đây xin tôi về, mẹ tôi tưng bảo là được làm bằng gỗ mít và rất thiêng, đã có từ lâu đời.

Chạy ra khỏi cổng chùa, tôi cho lá cây lên miệng, trên tay phải là cái đài với âm thanh ma quỷ và tay trái là một “vũ khí bí mật” lấy trộm của bà Già, túi quần có hai quả pháo cùng cái bật lửa gió. Tôi không chạy trên đường đất mà tháo giày bata dúi vào bụi cây bên đường rồi nhẹ nhàng bước xuống cái hào nông dẫn nước vào ruộng, tôi khom người đi từng bước, nhìn sang phía xa bên trái vẫn thấy hai, ba bóng đèn pin rọi xuống đất cạnh gò, gió lạnh thổi từng cơn bên tai, sau một đoạn khom người thì tôi thấy đèn pin lia ngang nên cúi xuống rồi bò, suốt một đoạn hàng trăm mét của hào nước thật may không có bất cứ mảnh thủy tinh nào. Văng vẳng trong tiếng gió thổi tôi vẫn nghe thấy tiếng mõ, thầm nghĩ sao ông sư không đi báo dân quân, nhưng giờ không quay lại được nữa rồi.

Hết cái hào dẫn nước là đến mép đường đất lớn, cẩn thận quan sát sau đó tôi vừa bò vừa trườn qua phía bên kia đường, men theo vệ đường tôi bò tới phía những chiếc xe máy đang dựng, tôi đã nhớ vị trí theo điểm mốc chứ không nhìn được xa, tôi cứ bò một cách cẩn thận.

- Còn lâu nữa không nhỉ?

- Nhanh cũng phải đến 2 giờ mới xong, tí về làm chén rượu cho ấm nhờ.

- Xong việc phải đánh chén cho bõ.

Tôi nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, họ đang hút thuốc lá, ánh sáng xanh lờ mờ của đêm cuối tháng chỉ giúp tôi thấy được một phần đầu của họ nổi rõ trên nền trời. Tôi lặng lẽ bò đến gần từng chút một, khi thấy lờ mờ phía trước mặt mình là mấy cái xe máy, ống pô sáng loáng thì tôi dừng lại, cố gắng lấy bình tĩnh và không thở mạnh, để lại cái đài cassette rồi bò tới.

Trong tư thế nằm nửa dưới vệ cỏ nửa trên đường đất, tay trái tôi nhẹ nhàng lần sờ đến lốc máy xe còn nóng, tôi lần mò được cái đầu chụp bu-gi xe bằng nhựa, cố hết sức nhẹ nhàng để rút ra khỏi bugi rồi loay hoay rút luôn cái chụp đó ra cho vào trong áo, sau đó khóa van xăng của xe. Tôi làm như thế với một chiếc xe nữa rồi lại nghĩ họ có mười người có thể cố đi hết trên ba xe còn lại, bởi vậy tôi khóa van xăng rồi cắt luôn dây dẫn xăng của chiếc thứ ba bằng con dao bổ cau của bà Già. Hai người đàn ông chỉ đứng cách tôi chừng hơn hai mét, tôi nghe rõ họ nói chuyện nhưng họ không nhận ra sự xuất hiện của tôi ở phía sau.

Bò ngược lại một đoạn, tôi lần sờ được cái đài rồi cầm theo, tôi không nhìn rõ mọi thứ nên phải ngóc đầu lên nhìn về phía làng mình, khi xác định được lối sang đường ban nãy thì tôi để lại đài, vặn to hết cỡ rồi bò qua đường, tôi nghĩ mình sẽ có khoảng ba phút từ khi bấm nút cho đến lúc những âm thanh ma quỷ vang lên.



Tôi bò nhẹ nhàng theo cái hào để về lại chùa, gió càng ngày càng lạnh, tôi có thể ngửi thoang thoảng thấy mùi tanh nồng, mới bò được chừng non nửa quãng đường thì cái âm thanh ma quỷ bắt đầu phát lên, bản thân tôi là người sản xuất ra mà nghe cũng lạnh hết người, cái thứ tiếng eo éo khó tả ấy khiến người ta chỉ muốn tắt ngay nó đi. Ánh đèn pin nhanh chóng rọi về hướng phát ra âm thanh, tôi cố bò nhanh hơn rồi nhưng có vẻ không kịp vì nghe thấy tiếng bước chân chạy cùng ánh đèn pin tiến rất nhanh về hướng cái đài, có vẻ hai người đàn ông ban nãy đứng hút thuốc đã chạy đến vì khoảng cách chỉ khoảng một trăm mét thôi mà.

Tiếng gió rít mạnh, tôi nhăn mặt vì thấy cái mùi tanh nồng ấy như bao quanh mình, vẫn chưa thấy pháo của R9 nổ để phân tâm họ, chắc nó cũng đang gặp khó khăn. Tôi bặm môi nằm người nhìn trời, tôi có thể nhìn thấy những cái bóng như mây đen nho nhỏ đang bay lòng vòng gần về phía tôi, thoáng như có cả những bóng đen với đôi mắt đỏ như mắt quỷ, mùi tanh nồng khiến tôi ớn lạnh, tôi đoán là bọn âm binh đang đi tìm kiếm tôi. Luồn tay phải vào túi quần, nhịn cả thở tôi lôi ra hai quả pháo rồi nhanh chóng chuyển bật lửa đưa sang tay trái, nếu thằng R9 đang gặp khó thì tôi phải tiếp tục gây sự chú ý, dù sao tôi cũng còn nhiều thứ phòng thân hơn nó.

Tiếng “xì xì” của dây cháy chậm, tôi cứ nằm như vậy tung hai quả pháo qua phía bên trái, tôi đoán nó sẽ nổ trên ruộng, vì tiếng “xì xì” đó cùng ánh lửa dây cháy chậm, tôi cũng nhanh chóng bị phát hiện.

ĐÙNG ! ĐÙNG !

Hai tiếng nổ chát chúa vang lên trong đêm, xé tan mà đêm đang yên tĩnh.

- Phía kia, có người đằng kia.

Tiếng những người đàn ông chỉ cho nhau vị trí của tôi. Tôi vội đọc khẩu quyết thật nhanh ba lần liên tục khi những bóng người đang chạy tới, liền sau đó là những cơn gió mạnh nổi lên, tóc tai tôi dựng ngược hết cả, áo len đang mặc cũng như muốn lộn ngược ra. Gió vần vũ ngay phía trước mặt, tôi nằm ngửa như vậy bò giật lùi, phải rồi âm binh đang đánh nhau rồi, những ánh đèn pin loang loáng chiếu vào tôi, tôi chưa biết phải làm sao.

ĐÙ Ù ÙNG NG GGGGG!

Một tiếng sấm nổ vang giữa trời khuya, ánh chớp giật sáng lóa như ban ngày xé toạc màn đêm, trong giây phút ngắn ngủi ấy tôi nhìn thấy hết khung cảnh phía trước mình. Hai gã đàn ông còn cách tôi khoảng mười lăm mét, giữa tôi và họ là cảnh khá kỳ dị, những đám mây đen và trắng đang vần vũ, đan xen lẫn vào nhau, tôi chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như vậy, còn phía bên trái tôi có mấy người đàn ông đang chạy tới nhưng khoảng cách xa hơn.

Thêm một ánh chớp giật sau đó lại là tiếng sấm rền vang trời như sắp có mưa giông kéo tới, tôi xoay người chuẩn bị chạy thì có thể nhìn thấy ánh chớp đó từ trên trời đánh thẳng vào cây đa cổ thụ, tôi chưa kịp bỏ chạy thì tiếng pháo phía bên kia nổ rền vang, tuy không to nhưng nổ liên hồi như pháo Tết, tiếng nổ ấy cộng với tiếng sấm chớp khiến tôi có thêm chút thời gian đứng dậy bỏ chạy, chạy được một đoạn khoảng hơn ba chục mét thì giống như có ai đó đẩy tôi ngã sấp xuống cái hào ven đường đất nhỏ, tôi nghĩ mình đã bị bắt lại rồi nhưng có vẻ không phải, ngã xuống rồi tôi mới nghe thấy nhiều tiếng bước chân từ phía làng mình chạy tới, có vẻ như dân quân đã tới.

Đúng là như vậy, tiếng súng CKC bắn chỉ thiên khiến tôi yên tâm nằm im ở hào nước, tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch ngay bên cạnh tôi về phía đám người lạ mặt.

ĐOÀNG !

- Tất cả đứng lại!

Tiếng người lẫn với tiếng súng bắn chỉ thiên lần thứ hai cộng với tiếng pháo nổ râm ran như vừa Giao thừa bước sang năm mới, tôi bỏ chạy thật nhanh về chùa.