Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 62: Tiếng Nổ Giữa Đêm Khuya




Cánh đồng mà chị Ma nói cũng không có gì quá lạ với tôi, đứng sau nhà tôi thì có thể nhìn được, nơi ấy cũng có mả Mẹ Sư, đợt đầu năm học tôi cũng đi xin rơm rồi trước đó nữa cũng hay đi chăn trâu cùng thằng L. nhưng tôi vẫn phải đi xem kỹ một lần nữa để về vẽ lại thành một sơ đồ trên giấy. Từ cổng nhà tôi rẽ trái đi ra ngoài con đường đất nhỏ ven làng, con đường dân làng hay sử dụng để đi làm và thồ nông sản từ ngoài cánh đồng về, cánh đồng ngăn cách với con đường này bằng một con mương nhỏ kéo dài từ con mương lớn cho tới hết cánh đồng làng, một số đoạn có lối đi thì có cống tròn. Chỗ đường nhà tôi đi ra không có cống nhưng nếu lấy đà thì cũng nhảy sang được, không khó khăn lắm vì chỉ là mương nhỏ dẫn nước.

Cánh đồng này trải dài đến làng tiếp giáp chính là làng Bưởi Nồi, nó rất rộng nên tôi lo lắng rằng mình sẽ không nhìn thấy con trâu nào có hành động kỳ lạ cả. Tôi quan sát và thấy rằng có hai gò đất, một gò lớn và cao chính là mả Mẹ Sư và một gò đất nằm chơ vơ giữa cánh đồng, cách con mương nhỏ khoảng 20m, trên gò đất đó có một cái mả chứ nếu không dân làng đã san bằng làm ruộng, tôi đoán như vậy. Độ cao chỗ cao nhất của gò không tính mộ vào khoảng 1,5m, diện tích chừng 12 mét vuông và có một số cây bụi độ cao khoảng 50cm tính từ nền đất trên gò. Tôi không biết cái gò này có mả của nhà ai nhưng nếu tôi ngồi từ cửa sổ đầu hồi nhà tôi, nơi có bàn học, thì cũng nhìn thấy gò đất theo hướng 10 giờ. Khi vẽ mọi thứ lên giấy thì tôi thấy một điều là địa hình rộng quá, không biết đám người kia sẽ đi vào bằng con đường nào, cánh đồng của làng bên cạnh thì tôi chưa có nhiều thông tin về lối đi nên sau cùng tôi nghĩ chỉ có hai hướng.

Hướng mộ là hướng Nam, họ sẽ phải đi qua cầu Đình rồi men theo lối ven làng, qua chỗ Mẹ Chẽ rồi tới đoạn giao nhau với đường nhỏ từ nhà tôi ra. Hướng thứ hai là họ sẽ phải từ hướng Bắc, tức hướng làng Trằm, đi xuống.

.....

Với cuộn băng trắng tôi mua về, tôi quyết định sẽ thu âm những âm thanh hay tiếng động nào đó ghê rợn, mấy tối liền sau đó tôi đều mang đài ra gần các ao nước để thu tiếng côn trùng kêu nhưng khi về bật nghe lại tôi thấy không hãi lắm, thậm chí khi nghe còn buồn ngủ nên tôi cho rằng phải tìm cách khác.

Chiều ngày rằm, tôi đi bộ lên gò đất có mả Mẹ Sư vì gò này là cao nhất, đứng trên đây dùng ống nhòm có thể nhìn được rõ đến tận ngoài đường Quốc lộ, tôi ngồi đó từ hơn một giờ chiều nắng chang chang nhưng có cái nón lá của bà Già nên cũng đỡ phần nào, thi thoảng thì lại đi bộ vào gần cổng chùa đứng tránh nắng, nước thì có chai nước vối mang theo.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, nắng chiều bớt gay gắt nên tôi đứng hẳn lên mả của Mẹ Sư để nhìn cho rõ mọi thứ xung quanh.

Tầm 4 giờ chiều, tôi nghe văng vẳng từ xa tiếng la hét, đưa ống nhòm lên để xem thì thấy dáng quen quen, cái quần cộc Thái lan màu xanh đỏ với cái tướng gầy đen nhẫy cứng cỏi ấy là của thằng L., trâu nhà nó đang chạy lồng lên giữa đồng, nó chạy theo sau. Thấy thế tôi vội chạy nhanh xuống ruộng định bụng tới giúp nó nhưng chạy được một đoạn thì tôi khựng lại, tôi nhớ ra lời dặn nên không chạy nữa.

Trâu nhà thằng L. chạy phi như con trâu điên một hồi lòng vòng khắp cánh đồng thì dừng lại, chỗ con trâu đứng lại chả hiểu sao lại chỉ cách cái gò đất có cái mả kia khoảng hơn 30m, tôi đứng nhìn một hồi thấy thằng L. kéo mãi, dùng cả roi quật nhưng con trâu nhất định không đi, tôi đoán chừng là đúng ám hiệu chị Ma dặn nên vội vàng chạy tới.

- Trâu làm sao thế anh ơi?

- Đm, con này nó bị điên, chắc do động đực hay sao mà nó chạy lòng vòng tao đuổi mãi!

Thằng L. kéo mũi con trâu đến rướm cả máu mà con trâu vẫn đứng im, nhưng lạ thay khi tôi đến gần thằng L. thì con trâu lại ngoan ngoãn, giống như chưa có cơn điên nào vừa xảy ra vậy. Thằng L. bực tức còn vụt thêm mấy cái nữa cho hả giận. Nơi con trâu đứng là bờ thửa nơi giao nhau của bốn cái ruộng, mỗi bờ thửa chỉ rộng khoảng chừng 20cm, còn nơi giao nhau tôi áng chừng hơn viên gạch 20 một tí.

Như lần trước, vừa qua giờ Dậu ba khắc thì một con bướm trắng có hoa văn ở viền cánh lại bay lượn vòng tròn, nó xuất hiện từ lũy tre, sau khi bay một vài vòng thì đáp xuống một cành cây vối mọc ven bờ ao. Con bướm bay đi, tôi nhanh chóng chạy đến hái lá vối còn tươi đó xuống rồi mang vào nhà kẹp trong cuốn vở. Cái đèn pin mini tôi mua về, tôi đã dùng tờ giấy than cắt hình tròn sau đó chụp lên đầu đèn, tờ giấy có đục một lỗ thủng hình vuông nhỏ xíu, nếu bật đèn vào ban đêm thì ánh sáng sẽ tụ lại, y như kiểu đèn laser, người khác sẽ khó phát hiện ánh sáng. Pháo cối thì tôi mang hết theo cùng với bật lửa và bó hương, ống nhòm đeo lên cổ, khăn trùm đầu màu đen của bà dùng để bịt mặt cũng buộc vào cổ. Đôi tất cũ tôi đi vào chân, mặc cái quần dài đã cũ và vẫn là một cái áo len mặc bên ngoài. Do đồ đạc mang theo gọn nhẹ lại gần nhà nên tôi rất tự tin, không cần cho vào túi cước như hôm trước, vì đi tất rồi nên tôi cũng không cần mang theo dép. Nửa đêm nằm phục ngoài cánh đồng chắc sẽ có muỗi và lạnh, những thứ nào cần thiết tôi đã viết rõ ra giấy.

Gần giống như lần trước nhưng mãi tới hơn mười giờ khuya tôi mới âm thầm rời khỏi nhà, không quên mang theo cái thuổng, còn lá vối thì cho lên miệng ngậm luôn khi bước ra khỏi cổng. Tôi không biết tại sao phải ngậm cái lá này nhưng cũng không hỏi, có lẽ chị Ma muốn tốt cho tôi.



Trăng đêm nay sáng và tròn vành vạnh, gió mát. Tôi nhanh chóng lên gò đất và nằm rạp xuống, ngôi mộ đất nằm giữa những bụi cây cũng tiện cho việc ẩn nấp nên tôi nằm ngửa dựa vào ngôi mộ, chân xếp chữ ngũ, đầu gối lên tay và ngắm trăng, miệng ngậm lá vối, tôi thấy cũng rất là thơ mộng, lãng mạn. Chả hiểu sao cái ngôi mộ đất này lại nằm sót lại ở đây, tôi cũng không thấy sợ mà ngược lại cứ có cảm giác thân quen, tôi không lý giải được cảm giác này.

Nhìn trăng lên cao gần đỉnh đầu, tôi phải ngồi dậy để quan sát xung quanh và đặc biệt chú ý hướng Bắc từ làng Trằm dẫn xuống và hướng Nam từ phía con mương xa xa nơi trú ngụ của Mẹ Chẽ, tôi ngồi mặt nhìn về hướng đó vì tôi nghĩ đó là hướng dễ đi nhưng có vẻ như không phải.

Hướng 10 giờ theo mặt tôi đang nhìn, là hướng Đông Nam tôi thấy ánh đèn và tiếng xe máy từ xa vọng lại rồi tiếng xe tắt ngúm, tôi thấy lạ vì đó là đường Quốc lộ không có lối sang cánh đồng vì không có cầu nhưng tôi vẫn đưa ống nhòm lên nhìn, ánh sáng trăng không đủ nhưng cũng giúp tôi nhìn thấy ba cái bóng đen mờ nhạt đang đi xuống con mương ven đường Quốc lộ. Tôi cho là sự việc đến rồi nên nhìn rất cẩn thận, một lát sau ba cái bóng đen ấy lóp ngóp xuất hiện trên cánh đồng và khom lưng gần nhau di chuyển rất nhanh về hướng tôi. Tôi hồi hộp cúi thấp người nằm sấp xuống rồi trườn nhanh về phía sau nhanh chóng bật lửa châm que hương cắm xuống nền ruộng. Tôi cũng tính nếu có biến thì vùng dậy chạy tới con mương nhỏ, nhảy qua rồi chạy tiếp về nhà hoặc chạy lên hướng chùa, tùy vào việc bị truy đuổi theo hướng nào thì chạy ngược lại. Tôi trườn lùi một lát thì tới mép của gò đất nên dừng lại rồi nằm im quan sát, tôi không dám thở mạnh, khăn đã che lên mặt chủ yếu là vì sợ cỏ chọc vào mũi sẽ hắt xì hơi.

Dưới bóng trăng, ba bóng người tiến đến gần vị trí nơi con trâu đã đứng hồi chiều, họ chụm đầu bàn bạc hồi lâu sau đó cùng ngồi xuống, tôi đoán là họ đào đất, đất mềm nên họ đào rất nhanh, rất khó để nghe thấy tiếng động, ghé tai xuống gò đất thi thoảng tôi nghe tiếng “thụp” nhưng không rõ ràng lắm. Khoảng gần mười phút, tôi nghĩ vậy, tôi không còn nghe thấy tiếng “thụp” nữa mà thay vào đó thấy họ hối hả giống như đang vùi đất.

- "Chắc là xong rồi"

Tôi thầm nghĩ, tôi quyết định là khi họ lấp đất xong kỹ càng, lèn đất rồi xóa dấu vết thì tôi sẽ đuổi họ đi, chị Ma dặn rằng phải lấy thứ đó lên càng sớm càng tốt, tôi không biết đó là thứ gì nhưng được dặn thì cứ làm theo.

Tôi trườn hẳn xuống khỏi gò đất, đứng dựa lưng vào gò hít nhẹ mấy hơi lấy bình tĩnh, tháo hai cái tất ra, nhẹ nhàng lấy quả pháo cối thứ nhất đút trong túi quần, tay tôi hơi run, tôi phải nhắm mắt vào để cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng châm dây cháy chậm của quả pháo vào đầu cây hương đang đỏ lửa. lửa bén dây tôi đếm thầm đến ba rồi ném về phía mương nhỏ, rồi châm tiếp quả thứ hai.

“Bục!”

Một tiếng nổ khá kỳ chắc là pháo ngập sâu dưới nước nhưng cũng có vài giọt nước bắn cao, tôi ngồi thấy rõ như vậy.

“Đùng!”

Tiếng nổ thứ hai thì rất lớn, ban đêm lại càng lớn hơn và vọng xa. Khi quả thứ hai nổ cũng là lúc tôi ném quả thứ ba ngược lên gò đất.

“Đùng!”

Tôi hồi hộp thấy rõ, tim đập mạnh vì sợ bị bắt nhưng tôi vẫn khom người đi quanh gò đất theo hướng tay phải rồi hé mắt ra nhìn, ba bóng người đã bỏ chạy được một đoạn, tôi xì tiếp quả pháo thứ tư và lấy hết sức bình sinh ném về phía ấy.



“Đùng!”

Tiếng pháo thứ tư nổ đinh tai nhức óc, sau tiếng pháo nổ chỉ vài giây thì tôi đã nhảy qua con mương nhỏ rồi nhanh chóng khom người bỏ chạy về nhà, phải về nhanh nếu không bà dậy nhìn không thấy mình thì to chuyện ngay. Quả thật mấy tiếng nổ giữa đêm khuya làm nhiều nhà bật điện, nhà tôi cũng bật điện, tôi chạy vào sân thở hổn hển gọi bà.

- Bà ơi, bà ơi!

- Thằng cò Tý, giờ này mày chạy đi đâu đấy?

- Bà ơi, cháu đi đái, hình như có trộm bà ạ, công an bắn súng bà ơi!

- Trộm à, sao mày biết?

- Cháu đi đái thấy có mấy người đi qua cổng nhà mình, giống ăn trộm, có người đuổi thì phải, tiếng súng đấy!

- Cha bố nhà chúng nó, làm ăn không lo nửa đêm đi ăn trộm, bọn đấy phải đánh gãy chân chúng nó đi!

- Cháu sợ quá!

Tôi tu bình nước ừng ực rồi leo lên phản.

- Sợ quá bà ạ, cháu chạy ra xem sao mà có tiếng súng nên chạy vội về, sợ đạn lạc.

Bà tôi lầm bầm chửi vài câu quân trộm cướp rồi tắt đèn lên giường nằm, tôi nằm im rồi phải giả vờ thở mạnh một hồi rồi lại nằm chờ tiếng bà thở đều đều tôi mới chuồn đi tiếp để xem người ta đã chôn cái gì dưới đất.

Tôi nhanh chóng lấy cái thuổng đã để sẵn cạnh gò đất rồi dùng đèn pin mini soi chỗ đất mới được lấp và chèn, do nện đất chưa kỹ nên dễ dàng nhận ra. Chỉ đến lần thuổng thứ ba thì tôi đã cảm nhận mũi thuổng chạm vào cái gì đó rồi, tôi nhanh chóng moi lên và soi đèn pin để nhìn cho rõ.

Một hình nhân nhỏ bện bằng rơm và vải, có thêm mấy chữ viết loằng ngoằng trên một miếng vải nhỏ đính vào hình nhân, tôi không biết là cái gì nhưng tôi có bật lửa, tôi đốt luôn hình nhân đó ngay cạnh gò đất, nó rất khó cháy nên tôi mới nhớ có mang theo một bó hương, sau khi đốt ba nén cắm lên cái mộ đất thì tôi dùng hương còn lại làm mồi lửa đốt sạch cái hình nhân đó đi.