Chương 332: Giả ma giả quỷ
Tôi cố đấm ăn xôi thêm một lúc trong cái lạnh, chỗ tôi ngồi không thể vụt qua vụt lại thanh kiếm được vì sợ bị phát hiện. Tôi ngồi chờ thêm một lúc khi lão trọc đầu đã được đám đàn em trải chiếu cho ngủ ngon trước khoảng sân gạch của ngôi nhà dưới sau đó lợi dụng bóng đêm để chạy sang giếng nước, tiếc là chẳng còn cái gàu hoặc xô để múc nước từ giếng lên bởi vậy tôi loay hoay một lúc chưa biết phải làm sao mà ngồi nấp bên thành giếng mãi cũng không phải là cách hay. Điểm tiếp theo tôi dừng chân là cổng chuồng trâu, đứng lưỡng lự một hồi rồi cũng phải từ bỏ ý định mò vào chuồng trâu tìm lại cái vỏ chai nhựa đựng nước giải lúc tối đã vứt vào bên trong. Bước đi vài bước tôi đành cầu may bằng cách quay lại cửa chuồng trâu dùng tay lần sờ ở chỗ mái tranh, tôi đã gặp may khi trên đó có gài vài cái túi bóng, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu bà ngoại tôi đến như thế, yêu các bà cụ già đến như vậy. Các cụ có những thói quen mà bây giờ đám con cháu như tôi chẳng bao giờ giữ gìn và phát huy cả, cũng chẳng có gì khó hiểu bởi vì túi nilon bây giờ ở đâu cũng có chứ chẳng quý hóa giống như hồi tôi học cấp hai mà phải tích trữ.
Nói về túi nilon thì có nhiều kỷ niệm khi còn nhỏ và khi lớn lên, tôi làm chân gỗ cho một chàng trai ít hơn mình một tuổi để tán em họ mình, là đứa con gái lớn nhà cô út của tôi. Bởi vì tôi làm chân gỗ nên tối nào tôi cũng có một túi lớn bim bim ngô (snack bắp) khoảng hai mươi gói loại màu xanh mà giờ con trai tôi cũng mê (cuộc đời lắm thứ buồn cười là như vậy). Tôi nhớ mình đã ăn thứ snack đó nhiều đến phát sợ, chia cho tất cả các bạn trong khu trọ rồi chúng nó cũng chán, sau rồi chúng nó bảo nên bảo nó mua thứ khác chứ ăn bim bim cũng chán. Tôi đổi sang kẹo lạc rồi kẹo lạc cũng ngán một thời gian, Coca thì cả két đút gầm giường uống dần.
Có em gái xinh thật sự là một bảo bối!
Chàng trai ấy là con ông chủ một xưởng sản xuất túi nilon lớn ở ngay đầu làng Vạn Phúc, tính hiền lành, đẹp trai. Em họ tôi thì vệ tinh lại nhiều nên nó cần chân gỗ, chiều tôi hơn cả chiều vong. Bây giờ em họ tôi làm dâu làng Vạn Phúc, thi thoảng cơm không lành, canh không ngọt thì nó vẫn gọi trách:
-Anh chỉ vì mấy gói kẹo, mấy gói bánh mà bán đứng em gái mình.
Tôi tỉnh bơ trả lời:
-Thế lúc sướng đứa nào sướng hộ, tao sướng hộ mày à? Mà mày cũng bớt bắt nạt nó đi, nếu mày mà vớ phải thằng cục tính thì đi Răng Hàm Mặt làm lại mấy lần rồi đấy.
Nhìn chung thì chúng nó cũng hạnh phúc, hình như đấy là lần làm mai đầu tiên trong đời của tôi, vụ thứ hai là em gái Chục Cân cũng tôi làm chân gỗ cho thằng em rể.
-Tại anh ý, nếu không có anh bày cách thì bây giờ em có khi đã có Maybach đi rồi.
-Thì bây giờ mày cũng có ô tô đi đó thôi, xe nào chả là xe, kiếm được thằng chồng như thế là mày tu ba kiếp rồi em ạ.
Nhưng thằng em rể tôi hồi trước đi tán gái thì hãy còn nghèo, nghèo y chang tôi nên tôi đồng cảm cũng như cùng là đàn ông, con trai nên hiểu rõ. Đã mười năm kể từ khi em gái út của tôi lấy chồng, tôi thấy mình làm chân gỗ cũng chuẩn, xét về đối xử, chăm sóc bố mẹ tôi thì tôi còn thua thằng em rể. Bởi thế tôi muốn có con gái để kiếm một chàng rể tốt, với lại muốn biết cảm giác bố vợ là như thế nào.
Đấy! Chỉ vì một cái túi nilon giắt trên mái tranh mà tôi lại lan man đi lạc chủ đề.
Tôi dùng hai túi nilon lành lặn, không bị rò để múc nước từ rãnh nước sau khu vườn, đây là một công việc mạo hiểm chứ không đơn giản. Trong suốt quá trình di chuyển từ rãnh nước vào đến đoạn cổng chuồng trâu tôi rất cảnh giác, thật may chẳng có ai nhảy xổ ra chặn đường tôi nhưng lạnh thì có, chẳng thể tránh được. Tôi đã cố gắng làm mọi thứ thật nhanh, đến bây giờ tôi cũng chẳng thể hiểu tại sao mình có thể một tay cầm hai túi nước, một tay vịn cùng với hai chân đạp vào tường mà có thể leo lên được mí cửa sổ. Thanh kiếm gỗ vẫn gài ra sau cổ áo để đảm bảo nó không bị rơi hoặc vướng tay. Tôi nhớ hồi đầu cũng khó chịu nhét thanh kiếm gỗ vào cổ áo vì nó làm cộm lưng nhưng cái gì cũng vậy, khi bạn để quen thì mãi cũng thành bình thường. Có điều sau này tôi mới biết, nếu không có thanh kiếm trừ tà bên người thì tôi toi rồi, việc leo trèo như thế kiểu gì cũng bị một lũ đen sì kéo chân ngã gãy cổ chứ chả đùa. Từ mí cửa sổ leo lên mái nhà không có gì khó, tiếp theo đó tôi lom khom di chuyển trên mái ngói về hướng đầu mái nhà bên kia. Lúc tôi trèo lên đến mí cửa sổ thì vẫn thấy chân lạnh nhưng lên mái nhà không còn thấy lạnh chân nữa, tôi cũng chẳng biết lũ quỷ đang ở chỗ nào cũng như hồn lão đầu trọc đang nơi đâu.
Kế hoạch của tôi cũng chẳng có gì ghê gớm, mặc dù lúc này tôi chỉ là một thằng bé bình thường nhưng tôi di chuyển về mái nhà phía sau nên khó bị phát hiện. Mục tiêu của tôi là cái lão không có tóc đang nằm ngay dưới sân nhà, tôi đã ước gì đây là một túi nước giải đầy ắp để hắt vào mặt lão ta cho biết tay. Ngồi ẩn nấp trên mái nhà một lúc nhưng tôi chưa thể ném túi nước xuống được bởi vì ngoài lão trọc đầu đang nằm thì còn lão Dực cụt đang ngồi trên thành dãy tường hoa ngăn cách sân với vườn bưởi h·út t·huốc lá.
-“Lão này sợ rắn nên c·hết dí ở đây à? Cút đi mau đi.”
Đúng là việc bị rắn cắn đã ít nhiều gây ra ám ảnh cho lão Dực, lão ta cứ ngồi lỳ ở đấy rít đến điếu thuốc thứ hai khi một gã đàn em chạy vào nói gì đó mà tôi nghe không rõ thì lão ta mới đi theo ra gò đất. Cơ hội đến! Tôi bò lên nóc nhà để nhìn cho kỹ, chẳng cần phải ném mà chỉ cần tung một lực nhẹ là túi nilon rơi xuống. Túi nước thứ nhất tôi nghe tiếng giống như “bẹt” một cái, túi nước thứ hai không có tiếng động gì. Ném hai túi nước xong là tôi rời ngay vị trí, khom người di chuyển về phía bếp, mới di chuyển trên mái ngói được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân bên dưới rồi ánh đèn rọi lên mái nhà.
-Đcm! Sao lại thế này? Trên mái nhà có người!
Tôi giật thót mình đứng khựng lại trong giây lát rồi nhanh trí vung mạnh thanh kiếm gỗ mấy cái ra xung quanh để lấy lá vối ra cho lên miệng. Tôi lo lắng bằng thừa bởi xung quanh tôi không có âm binh nhưng đầu hồi nhà thập thò mấy bóng đen với đôi mắt đỏ lừ như hai hòn than sáng rực trong đêm đang nhìn tôi chằm chằm đầy căm hận nhưng tôi không sợ. So với tiếng bước chân chạy dưới sân thì bọn mắt đỏ này chẳng là cái thá gì, hai luồng gió mạnh sắc lẹm được tạo ra từ Cuồng Phong kiếm đã nhanh chóng làm mấy bóng đen thập thò cúi thấp xuống, tôi tranh thủ vung thêm vài lần nữa trước khi nhảy từ mái nhà sang mái bếp. Tôi đứng trên mái bếp thì ở dưới có ánh đèn pin soi lên loang loáng, như vậy là người sống đang ở dưới còn ma đang đứng trên mí cửa sổ đều đang tìm tôi. Tôi chẳng nể nang gì mà không tặng mấy bóng đen đang núp trên mí cửa sổ vài mũi kiếm, diệt bọn này dễ như trở bàn tay nhưng ở dưới đất có tiếng động, tôi đoán là họ đang trèo lên mái nên chuồn nhanh về đầu kia của bếp rồi ngồi luôn trên nóc chứ không trốn. Thứ mà tôi phải giấu chính là thanh kiếm và mấy cây pháo hoa đã giấu trên mái ngói từ lúc chập tối, tôi chỉ việc để tay phải qua xuống dưới là xong thôi, quá dễ dàng.
-Đcmm! Đừng để bọn bố bắt được.
-Cẩn thận không ngã mày. Mà có chắc là thằng ranh đó không? Sao bảo nó c·hết rồi cơ mà?
-Đéo ai mà biết, giờ chỉ nghi ngờ được nó chứ ai, chỉ có ở trên mái nhà mới ném túi nước bẩn xuống như thế được chứ trong vườn làm gì có ai.
-Hay... hay là ma...?
-Ma cái mả mẹ nhà mày, làm cái nghề này bao lâu rồi mà còn thở ra câu ấy? Dưới chân mày có khi hàng chục con ma đấy, thấy lạnh chân không?
-Hơi hơi!
Ánh sáng nhỏ như cái đũa soi lướt qua mặt tôi rồi soi về phía mái nhà, tôi ngồi cách hai người thanh niên chỉ khoảng ba mét, rất thản nhiên. Nếu bọn họ đi về hướng này thì tôi sẽ tụt xuống vườn nhà hàng xóm nhưng tôi biết họ sẽ không làm như thế vì nơi tôi ngồi rất thoáng lại gần họ, nhìn qua là chẳng thể ẩn nấp được nên hai người này cũng trèo lên mái ngói đi kiểm tra một lượt.
-“Cháu xin lỗi bà ngoại, cháu xin một viên ngói.”
Tôi nhẹ nhàng rút một viên ngói ngay chỗ mình ngồi, dùng một chân để giữ, “cạch”! Sau tiếng kêu khẽ thì viên ngói vỡ làm đôi. Tiếng động này không đủ để thu hút sự chú ý của hai người đàn ông đang đi trên mái nhà phía xa, tôi không thể ném tới chỗ họ nên đành ngồi chờ. Tôi không phải chờ đợi lâu bởi vì sau khi không tìm thấy điều gì bất thường trên mái nhà thì hai người đàn ông quay lại gần chỗ tôi ngồi để trèo xuống, trên miệng họ vẫn lầm bầm văng tục.
-Tốn thời gian, có thấy cái mẹ gì đâu, có khi ông Dực nhìn gà hóa quốc.
-Thôi xuống, mọi lần đều suôn sẻ mà sao lần này cứ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Các ông cứ khoe là hô mưa gọi gió được mà sao có thằng oắt con mãi không thấy bóng dáng của nó đâu. Mệt người.
-Có khi đéo phải thằng trẻ con ấy chứ, tao nghĩ là ma đấy. Cao thế này thằng trẻ con nào nhảy xuống đất được, gãy chân chứ mày đùa à.
-Biết vậy.
Hai người này lúi húi leo xuống, tôi cũng chỉ chờ có thế, ngay khi họ bắt đầu trèo xuống mí cửa để đánh đu xuống đất thì tôi cũng lom khom đi trên mái ngói rồi dùng hết sức ném viên ngói vào đầu một người. Tôi không rõ ai trong số hai người đã kêu lên tiếng “Ối”.
-Đmm, cái gì đấy?
-Trên mái nhà, trên mái nhà!
Tôi nhẹ nhàng đi lại chỗ vừa mới ngồi, đây là chỗ duy nhất tôi có thể trốn mà bọn họ chưa thể phát hiện và cả lũ âm binh dưới đất cũng chưa thể bò lên được. Trong khi chờ đợi hai người đàn ông leo lên thì hai gã âm binh leo lên cây bưởi để tiếp cận tôi bị tiêu tùng sau một đường kiếm. Tôi không có chút sợ hãi nào nhưng để chắc ăn tôi phải hi sinh hơn chục hạt gạo ném xuống gốc cây bưởi để Kim quân cầm cự cho tôi trong một khoảng thời gian ngắn, tôi không muốn mình rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch.
-Làm gì có ai trên này?
Chỉ có một người trèo lên quan sát rồi thì thào vọng xuống dưới. Người bị ngói ném trúng đầu đứng dưới nói vọng lên:
-Mày tìm kỹ xem, không có ai sao tao ăn nguyên mảnh ngói vào đầu? Đm nó chứ.
-Ma... Tao nghĩ là ma đấy.
-Ma cái mả mẹ mày, ma mà ném được cả viên ngói thế này à?
Ánh đèn pin một lần nữa lướt qua mặt tôi rồi tắt ngúm.
-Không thấy gì cả, tao hãi hãi là...
-Mẹ cái thằng, mày xuống xem hộ tao cái, hình như chảy máu, thằng chó nào ném bố.
-Đi lại chỗ anh Dực hỏi anh ấy chứ tao có thấy cái gì đâu, đất này tao nghi là đất dữ rồi, đêm nay toàn chuyện quái gở. Nào là thằng bé c·hết đéo thấy xác, rắn thì bò lên miếu cả đàn, thêm cả mấy thứ linh tinh này nữa, có khi... có khi...
-Mày câm mồm đi, xuống!
Tôi đứng khom người, nghển cổ nhìn bóng dáng hai người đàn ông đi ra sân trước nhà, bọn họ nhanh chóng lẫn vào đám âm binh dưới sân. Bọn quỷ này đã phát hiện ra sự có mặt của tôi nên bu đen phía dưới, nhìn xuống Kim quân thấy chỉ còn bốn, năm cái bóng thân quen nên tôi thu lại luôn, thu xong thì tặng đám ở dưới vài đường kiếm cơ bản để trả thù cho việc mình tốn mất cả chục hạt gạo.
-“Phải rời khỏi chỗ này ngay.”
Tôi men theo mái ngói để xuống mái tranh của chuồng trâu, phải bỏ lá vối ra đút túi rồi thật cẩn thận bước từng bước một trên mái tranh, thú thật là tôi cũng có nghĩ đến việc trượt chân và rồi... mà thôi tốt nhất là không nghĩ đến cho đỡ lo ngại. Tôi nhảy tót xuống đất, cắm đầu cắm cổ chạy về lối ra ở góc Đông Bắc của mảnh đất. Tôi lại thoát một lần nữa và để lại chút dấu ấn khó phai cho bọn họ. Cũng giống như lần trước, nhảy ra được khỏi mảnh đất của nhà bà ngoại, đứng bên kia rãnh nước thì tôi lại khua tay múa chân biểu diễn thứ võ thuật chẳng có chút bài bản nào, thật sự là giống một thằng thần kinh, nếu ai nhìn thấy tôi như thế này nhất định sẽ khuyên tôi nên đi Trầu Quỳ.
Đứng ở chỗ bây giờ tôi lại lưỡng lự trong giây lát trước khi quyết định trở lại thành một người bình thường, cái kiểu khắc nhập khắc xuất như này mãi rồi cũng quen, khung cảnh trước mắt hiện ra vẫn y nguyên nhưng đã đổi màu và những gã mang theo thứ khí lạnh cũng vì thế mà không nhìn thấy nữa, tuy nhiên tôi biết bọn chúng vẫn hiển hiện trước mặt. Một lần nữa tôi nghĩ mình đã nhanh chân hơn những người đàn ông khoảng ba mươi giây, họ tìm kiếm trên mái nhà một lần nữa nhưng không phát hiện được gì. Bốn người đàn ông đứng gần cửa chuồng trâu trao đổi qua lại một lúc nhưng tôi không thể nghe được, đến khi họ đi ra hẳn khu vườn sau nhà dùng đèn pin để soi lên mái, soi cả xuống nền đất vườn nhưng cũng không phát hiện ra được điểm gì bất thường.
-Có nên dừng công việc đêm nay không anh? – Một người hỏi.
-Mỡ dâng đến miệng rồi mày không muốn ăn hả thằng ngu?
-Tại em cứ có cảm giác không yên trong lòng.
Tôi nghe mấy lần nên cũng nhận ra cái người hay bàn lùi này là thanh niên vừa mới lúc nãy trèo lên mái nhà.
-Không yên rồi cũng sẽ yên, theo tính toán thì chỉ cần đào khoảng nửa mét nữa là khoét hàm ếch, công việc đã xong phân nửa rồi sao mà bỏ. Có gì mà sợ?
-Em... ngộ nhỡ thằng nhóc kia nó đi báo bọn dân quân thì sao anh?
-Nó c·hết rồi, chính miệng đại ca nói mà chúng mày còn không tin à?
-C·hết mà không thấy xác thì cũng lạ lắm anh ạ.
-Chúng mày người trần mắt thịt thì biết cái gì. Ở đây mà không thấy gì thì tìm tiếp chỗ khác, mày nhát gan tao phân công mày đi tuần, thấy có động thì báo bọn tao.
-Để... để em xuống đào cho.
-Đm cái thằng này lắm chuyện.
-Anh Dực, anh Dực ơi!
Một người khác luồn từ lối nhỏ giữa đầu hồi đi ra vườn sau, người này chạy đến gần rồi nói nhỏ:
-Đại ca tỉnh mẹ rồi, chắc do lạnh, đang ngồi trước sân bực dọc hỏi anh đâu.
-Tỉnh rồi à? Cũng được, lên đằng trước hỏi luôn ông ấy xem việc dưới phần âm ra sao mà toàn xảy ra những thứ vớ vẩn thế này.
Tôi nghe được câu này vội vàng quay lưng bước đi ngay, tôi quên mất là mình đang không ngậm lá nên tiếng bước chân của tôi khuấy động dưới rãnh nước đủ để mấy người đang đi trong vườn sau chú ý.
-Mày nghe tiếng gì không?
-Có, tiếng nước trong bụi rậm.
-Lại đó xem sao, mau lên.
Tự nhiên tôi ở trong thế bí, chạy thì không kịp mà chui vào cái cống cũng không xong, ẩn thân thì còn thanh kiếm không giấu được. Tôi vội vàng cúi người, một tay lấy lá vối từ túi quần sau ra, một tay giấu thanh kiếm gỗ sâu vào trong cái cống tự nhiên, một chân của tôi giẫm lên thanh kiếm, chân còn lại đạp nước lõm bõm mấy lần trước khi cho lá vối lên miệng.
-Có... có thấy gì đâu?
-Đm vừa mới nghe rõ tiếng bước chân người chạy trong nước xong.
-Thì tao cũng nghe mà sao không thấy, bụi rậm này thấp lè tè người lớn chui vào kiểu gì được.
-Nhưng thằng ôn con kia thì vô tư, nó chui được đấy.
-Nhưng... anh Dực bảo nó c·hết rồi hay là... hay là hồn ma của nó?
Một trong hai người đang đứng cách tôi khoảng hai mét cẩn thận soi đèn pin vào bên trong bụi rậm lại là người nhát gan hay bàn lùi, tôi đảo mắt một vòng rồi tự nhiên cười một mình. Tôi với tay vịn một cành nhỏ trong bụi rậm phía bên tay phải mình rồi rung nhẹ, ngay lập tức cành lá nhỏ này gây sự chú ý cho hai người đang đứng ngó nghiêng tìm kiếm. Ánh đèn pin nhỏ xíu của họ soi tập trung vào cành lá, không gian im phăng phắc không có một tiếng động nào giúp tôi nghe được rõ tiếng thở của hai người đàn ông.
Tôi rung nhẹ một cành nhỏ khác nằm thấp hơn, ánh đèn pin cũng nhanh chóng soi đến, nhờ có chút ánh sáng hiếm hoi của họ mà tôi nhìn thấy mấy cành khô trong bụi rậm. Sau khi rung nhẹ thêm cành lá đó mấy lần, tôi với tay từ từ bẻ một cành khô, tôi bẻ ngược lên từ từ cố ý để hai người đàn ông chú ý, và họ chú ý thật.
-Cái... cái gì đấy? Rắn à? – Tiếng thì thầm vang lên.
-Đéo... đéo thấy rắn!
-Sao... sao cành cây lại... lại bẻ ngược... ngược lên như... như có người thế... thế kia?
Tôi nghe rõ tiếng nuốt nước bọt chẳng biết của người nào, đến khi cành khô đó gãy làm đôi với tiếng “cạch” khô khốc cũng là lúc ánh đèn pin tắt ngúm, tiếng bước chân lõm bõm rồi chạy huỳnh huỵch vào trong vườn. Tôi cũng vội vã cúi người lấy thanh kiếm gỗ rồi chui thật nhanh ra, lũ âm binh đã chờ sẵn tôi ở bên mép rãnh nước nhưng chỉ vài đường gạt là đứa bị diệt đứa bị đẩy lui.
Tôi cũng bỏ chạy thục mạng không ngoái đầu lại.
---
***