Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 325: Giương cung bạt kiếm




Chương 325: Giương cung bạt kiếm

Không gian xung quanh lặng như tờ, tôi không còn nghe thấy những tiếng nỉ non bên tai nữa, tất cả những bóng hình mà tôi nhìn thấy đều đang đứng bất động, chỉ riêng tôi chắp tay sau lưng bước qua bước lại ngay trước mặt ông quan.

Tôi đang suy nghĩ để tìm ra cách xử lý tốt nhất cho tất cả các bên, vũ lực chỉ là biện pháp cuối cùng.

-Ở đây ông là người to nhất, xin ông quan cứ ngồi nói bình thường, chỉ cần ông không bỏ chạy thì quân lính sẽ không bắn ông.

Cuối cùng tôi cũng dừng bước, đứng phía trước mặt quan và lên tiếng. Quan vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt đã không còn hốt hoảng, tuy nhiên giọng nói chưa được thoải mái như lúc đầu, điều này cũng dễ hiểu, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng thể giữ bình tĩnh được khi có đến mấy nòng súng đang chĩa vào người mình chỉ chực chờ nhả đạn.

-Từ đầu đến bây giờ cháu luôn tôn trọng vì ông là quan, lời nói của ông cháu sẽ nghe theo nhưng nó phải hợp tình, hợp lý. Ông quan thông cảm giúp cháu, đây cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi.

-Cháu... cháu bé... cháu... cháu phải biết là làm loạn ở nơi này... thì... thì hậu quả sẽ vô cùng...

-Dù ở bất cứ nơi đâu nếu hành động như thế này đều sẽ mang tội lớn. – Tôi đồng ý với quan ở điểm này. – Nhưng cháu không còn cách nào khác. Ông ngồi trên cao sẽ có một số việc ông không thể hiểu hết được đâu ạ.

-Có việc gì? Bây giờ... bây giờ việc đã đến nước này...

-Ông cứ làm việc của ông, làm đúng là cháu ủng hộ.

-Nhưng...

Tôi quay lại nhìn toàn bộ Kim quân trên tay vẫn lăm lăm thanh kiếm sẵn sàng chờ lệnh xông lên t·ấn c·ông sai nha. Tôi ra lệnh cho những Kim quân cất kiếm đi, trừ những Kim quân đang khống chế Hắc Bạch Vô Thường và vị thư lại đang quỳ mọp dưới sân.

-Mấy cái ông này có thể làm ảnh hưởng đến quá trình quan tra xét. Quan cần gì cứ hỏi, cháu nhất định không làm khó, cháu cũng là người biết trước biết sau.

-Được, nếu cháu đã nói như thế thì ta sẽ tiến hành việc của mình.

-Vâng, mời ông ạ.

-Ta... ta muốn hỏi hai ông Hắc Bạch Vô Thường.

Tôi quay lại ra lệnh cho Kim quân để Hắc Bạch Vô Thường được phép nói. Hai vị đen trắng lúc này vẫn đang đứng nhưng hai tay đã bị kéo giật về phía sau, tôi ra hiệu cho Kim quân không cần phải làm như thế, kiếm đang kề cổ cũng được thu lại.

-E hèm... ! Ta... ta bắt đầu hỏi. – Quan chỉnh lại tư thế ngồi đàng hoàng rồi bắt đầu. – Hai ông Hắc Bạch Vô Thường, tại sao hai ông câu hồn cháu bé đây lại không có giấy tờ gì? Bát tự của cháu bé đâu?

-Thưa quan... thưa quan! Thật là hai chúng tôi quên, trước nay thi thoảng cũng... cũng có những lúc quên như thế này. – Bạch Vô Thường bẩm báo.

-Điều này ta hiểu, theo quy định là không được như vậy, những lần trước ta linh động cho hai ông.

-Thưa quan...

-Thưa quan! – Tôi nói chen vào. – Cháu tin rằng trong trường hợp của cháu đây nhất định có ẩn tình, mong quan tra xét rõ việc này giúp cháu.

-Ý cháu là...?



-Như cháu được biết thì cháu sẽ sống đến lúc 86 tuổi, nghĩa là còn đến bảy mươi năm nữa mới thành ma.

-Sao có thể biết được điều này? Không thể nào.

-Thưa quan, cháu có thể tự xem được vận mệnh cho mình. – Tôi đáp một cách tự tin. – Có thể cháu sẽ không thọ đến 86 tuổi nhưng chắc chắn cháu sẽ chưa c·hết vào hôm nay. Quan cứ hỏi rõ hai ông đây có thể sẽ biết thêm.

Hắc Bạch Vô Thường trình bày với quan rằng bọn họ vẫn trực ở làng Bưởi Cuốc để câu hồn như mọi khi, vào khoảng giữa giờ Hợi họ được một ông cụ khoảng ngoài năm mươi tuổi, tướng mạo phi phàm, chống gậy đến báo rằng ngoài cánh đồng phía Tây của ngôi làng có một đứa bé vừa mới c·hết, cần phải dẫn hồn nó đi ngay không thì sẽ bị những âm binh lạ mặt đang ở ngoài đấy ăn thịt. Hắc Bạch Vô Thường lúc ấy có ngồi nhâm nhi nhưng nghe tin cũng lập tức đi ngay, hai người bọn họ cũng tìm chức sắc của làng, đặc biệt là Xã Thần nhưng không gặp. Ngoài cánh đồng phía Tây của làng lúc ấy đang có một trận đại chiến giữa hai bên không rõ từ đâu xuất hiện, khói súng mù mịt, la hét vang trời. Hắc Bạch Vô Thường thấy hồn một thằng bé đã rời khỏi thân xác nên ngay lập tức dẫn đi bởi vì trận đại chiến ngày một ác liệt. Sau khi quan sát thấy trong số những hồn ma tham gia trận đánh có cả bóng dáng những tuần binh thì Hắc Bạch Vô Thường hiểu rằng bọn họ đang ra sức chống lại lũ âm binh kia vì âm binh có số lượng đông hơn gấp đôi. Hắc Vô Thường quay trở vào làng tìm gặp Xã Thần nhưng tuyệt nhiên không gặp bất kỳ bóng dáng hồn ma nào, kể cả hương thân phụ lão.

-Vậy ông cụ đến báo tin cho hai ông là ai?

-Thưa... bẩm quan chúng tôi không gặp lại ông ta, chúng tôi nghĩ ông ta cũng là một vong hồn cao tuổi ở trong làng. Bây giờ quan hỏi thì chúng tôi mới nhớ, hình như... hình như chúng tôi chưa từng câu hồn ông lão này.

-Ông ta không phải hồn ma ở làng ư?

-Thưa quan, chắc nhưng ngài cũng biết, nếu hai chúng tôi đã từng câu hồn một lần thì nhất định sẽ nhớ mặt. Đúng là ông lão đó chúng tôi chưa từng gặp. – Bạch Vô Thường lên tiếng.

-Nghĩa là ông lão ấy không phải người ở làng. – Tôi nói chêm vào, vừa nói vừa nhìn quan, ông ấy có vẻ đăm chiêu.

-Vậy tại sao cháu bé đây lại bị c·hết, các ông có biết không?

-Thưa ngài, theo kinh nghiệm của hai chúng tôi thì thằng bé đã bị ai đó dùng gậy đánh mạnh vào phần đỉnh đầu. – Vẫn là Bạch Vô Thường nói. - Người hạ sát cháu bé đây sử dụng một vật tày, chúng tôi tin đó là một cây gậy to bằng khoảng hai ngón tay người lớn. Chúng tôi phán đoán dựa trên kinh nghiệm nhiều năm qua, còn muốn biết rõ nhất có lẽ ngài phải...

-Ta hiểu rồi, vậy hai ông có biết tên của cháu bé hay không?

-Thưa ngài không, chúng tôi không biết tên hay thông tin gì về cháu bé này. Như mọi lần thì có giấy của quan trên gửi đến vào đầu tháng có ghi danh sách, hôm nay vừa hay là đầu tháng, chúng tôi... chúng tôi chưa nhận được danh sách của tháng này nên... có chút vội vàng. Mong quan hiểu cho, nhiều vong hồn c·hết đường, c·hết chợ vẫn phải dẫn về trước rồi tra xét lý lịch sau.

Tôi đứng nghe, xâu chuỗi lại lời của Hắc Bạch Vô Thường, tôi nhận định rằng họ chẳng có lý do gì để nói dối, hơn nữa những gì họ vừa kể có quá nhiều điều trùng hợp đáng ngạc nhiên. Đầu tiên là hồn ma ông già chống gậy đến báo tin nhưng có thể ông ta lại không phải gốc gác ở làng thì cần gì phải tốt bụng đến như vậy? Bạch Vô Thường nói rằng danh sách n·gười c·hết trong tháng được gửi đến vào đầu tháng, vừa hay hôm nay ngày đầu tháng nhưng họ chưa nhận được danh sách công việc cần phải làm. Tôi lại nhớ lúc tối chị Ma có nói về việc đêm nay không tốt cho tôi... Thật sự có quá nhiều trùng hợp.

Tôi bất giác sờ lên đầu mình kiểm tra một lần nữa nhưng không thấy có vết lõm nào, Hắc Vô Thường thấy tôi làm như vậy bèn nói:

-Cháu đang là hồn làm sao mà cảm nhận được, bọn ta đã kiểm tra cái xác, một vết lõm nằm ngang đầu, dài chừng một ngón tay, ngay phía trên trán, cách đỉnh đầu khoảng gần mười phân.

-Chả lẽ chỉ nhận một gậy như vậy là cháu thành ma? Cháu tưởng là bị kiếm chém?

Hắc Vô Thường lắc đầu nói:

-Là gậy, ta chắc chắn điều này. Vết thương do gậy tròn hay vuông, kiếm, giáo... chỉ cần nhìn qua là ta sẽ phân biệt được. Kẻ s·át h·ại cháu chỉ vung một gậy, chắc chắn là người lớn, cao hơn cháu ít nhất là hai mươi phân. Kẻ đó khi vung gậy xuống chắc chắn đang đứng bên bên cạnh, dựa vào hướng ngã thì ta đoán là hắn ta sẽ đứng phía bên trái.

-Vâng, cháu cảm ơn.

Những lời Hắc Vô Thường vừa nói hoàn toàn trùng khớp với những gì đã diễn ra trước đó mà tôi tận mắt chứng kiến, khi ấy tôi đang nói chuyện với ông Lê Tam, ngay khi nghe tiếng hét từ phía sau thì tôi ngoái đầu sang bên trái, hơi xoay người, chỉ kịp nhìn thấy một vật màu đen, dài hướng vào đầu mình vụt xuống.

-“Hừ! Mình đã hiểu rồi, lão đầu trọc, tất cả đều là mưu kế của lão đầu trọc, quả nhiên thâm hiểm khác người.”



-Ta muốn vị thư lại kia giúp ta tra sổ sách sinh tử của làng cháu trong tháng này.

Ông quan nói với tôi, tôi quay sang nhìn vị thư lại rồi phẩy tay ra hiệu cho Kim quân thả ông ta ra.

-Cháu tên gì?

-Ngài cứ hỏi hai ông Hắc Bạch Vô Thường tên làng của cháu rồi đọc tên những người sẽ c·hết trong tháng này. Nếu quan sợ lộ thiên cơ thì chỉ cần đọc tên những người trong làng đã hoặc sẽ c·hết trong ngày hôm nay là được ạ.

Tôi nhất định không khai tên của mình, mặt tôi thì họ đã nhớ nhưng tên họ chưa kịp tra ra tội gì tôi phải nói. Bà nội từng dặn tôi không được đáp lời của ma khi ma gọi tên mình, mấy chị cũng như những vong hồn mà tôi quen biết đều gọi tôi bằng cái tên bà nội tôi gọi, tuyệt nhiên họ không gọi tên cúng cơm của tôi mặc dù họ biết. Chị Ma không dặn, có lẽ chị ấy chẳng ngờ được tôi một mình rơi vào hoàn cảnh này nhưng kinh nghiệm, kinh nghiệm là thứ mà tôi tự phải đúc rút ra sau những gì mình đã trải qua.

-Thưa ngài! Học trò đã xem sổ sinh tử của làng này.

-Được, ngươi đọc to lên cho tất cả cùng nghe.

-Thưa ngài, trong sổ tử này thì làng của cháu bé này hôm nay không có bất kỳ ai bị c·hết, trong tháng này chỉ có hai người cao tuổi sẽ phải trình diện sau ngày rằm.

-Sao? – Quan giật mình hỏi lại.

-Thưa ngài, đây ngài xem ạ.

Vị thư lại để một cuốn sổ dày xuống bàn của quan, cả hai người cùng xem xét hồi lâu rồi ông quan nói:

-Ngươi vào bên trong lấy thêm quyển sổ nhỏ hơn ghi chú những trường hợp đặc biệt, trường hợp lạ của làng này xem sao.

Nói xong ông quan nhìn tôi, tôi khẽ nhoẻn miệng cười ra hiệu cho Hỏa binh hạ nòng súng. Vị thư lại vội vàng bước nhanh vào bên trong, vừa đi ông ta vừa quay lại nhìn tôi, chính hành động này làm tôi thấy chột dạ, có lẽ trực giác mách bảo tôi có gì đó không ổn. Thay vì ra lệnh cho Hỏa binh bắn bỏ vị thư lại (thực ra tôi chẳng muốn bắn ai trừ khi bắt buộc phải làm như vậy) thì tôi thò tay vào túi quần lấy ra túi gạo rang. Một nửa số gạo rang trong túi tôi gọi ra Kim quân, nửa còn lại tôi gọi Hỏa Binh. Trong nháy mắt, toàn bộ khoảng sân trước ngôi nhà lớn dày đặc binh gạo, tôi ra lệnh cho số binh gạo mới xuất hiện này ngồi xuống.

-Ở Quỷ Môn Quan này các ngài cũng có nhiều binh lính dùng hỏa khí thật. – Tôi nhẹ nhàng nói với ông quan.

-À, cũng có, chúng ta cũng được trang bị một đội.

-Thế ngài cũng biết sự lợi hại của hỏa khí phải không ạ?

-À...

-Cháu biết các ngài di chuyển rất nhanh khi cần thiết, những binh lính đây cũng vậy. – Tôi nhìn vào những khẩu súng của mấy Hỏa binh đứng gần mình, mũi súng đang chĩa xuống đất – Tuy nhiên cháu nghĩ tốc độ bay của đạn sẽ nhanh hơn tốc độ chạy của các quan.

-Cháu nói thế là ý gì?

-À không ạ, tại đang chờ ông kia đi lấy sổ nên cháu tiện thể giải thích cho quan sự lợi hại của súng. Cái sân này chật quá, cháu tính khoe với quan thêm vài thứ khác nữa, mấy thứ như đại bác, chiến thuyền... mà cháu từng làm cho âm binh Tàu chạy có cờ, hồn siêu phách lạc.

Trực giác của tôi quả nhiên không sai, chỉ một loáng sau đó có rất nhiều lính từ bên trong đi ra, từ bên ngoài đi vào, họ bao vây xung quanh cái sân nơi tôi đang đứng, nhiều sai nha xuất hiện phía sau lưng quan cùng với vị thư lại. Chẳng có cuốn sổ nhỏ nào trên tay ông ta cả. Tôi cũng không phải kẻ khờ, hoặc tôi cũng là kẻ khờ nhưng đã được chị Ma tôi luyện nên ngay khi bóng dáng những sai nha đầu tiên xuất hiện thì tôi đã ra lệnh cho Hỏa binh nhắm thẳng vào quan sẵn sàng. Hắc Bạch Vô Thường chỉ bị giữ lại chứ không kề gươm lên cổ nữa, tôi ít nhiều đã thay đổi thái độ sau khi nghe câu chuyện của họ.

-Thằng kia chính là kẻ đã làm loạn. – Vị thư lại chỉ vào tôi. – Bắt lấy nó.



-Ơ bạn! Bạn trở mặt hơi nhanh đấy. – Tôi nhếch mép cười. – Bạn nghĩ bạn chạy đi gọi mấy ông lính này đến đây để bắt mình à?

Tôi nhìn xung quanh một lượt đếm nhẩm và ước lượng số lính đang bao vây cũng khoảng hai trăm hoặc hơn một chút không đáng kể, đúng là có một đội dùng hỏa khí, chừng ba mươi tay súng đứng ở một góc sân, chẳng hiệu họ đến đây theo lối nào. Dù cho tôi chưa ra lệnh nhưng ngay khi vị thư lại bảo lính bắt tôi thì Kim quân đã rút kiếm ra khỏi vỏ vây quanh tôi.

-Bạn còn non và xanh lắm, chỉ được mỗi cái nhiều tuổi nhưng không phải ai tu lâu cũng lên sư cụ đâu. Hỏa binh nghe lệnh, địch quân động thủ thì tập trung bắn ông quan, những người còn lại sẽ do Kim quân đối phó.

Cầm địch cầm vương, chả phải tôi đã được biết điều này rồi hay sao. Tình hình trở nên căng thẳng nhưng tôi lại rất thản nhiên, tôi chỉ vào một nhóm Hỏa binh khoảng sáu lính và nói:

-Nhắm bắn vào cái ông kia, chuẩn bị!

Nhóm Hỏa binh bước lên vài bước ngắm về phía vị thư lại khiến ông ta hốt hoảng lùi lại nấp sau một sai nha, nòng súng chĩa vào vị sai nha này khiến anh ta có chút luống cuống né ra.

-Nhóm kia bước lên ngắm bắn!

Tôi ra lệnh cho một nhóm Hỏa binh khác rồi chỉ tay về phía vị thư lại.

-Ai dũng cảm muốn chắn đạn cho ông học trò kia thì cứ đứng mà làm bia, ai không muốn thì vui lòng ngồi xuống, khoảng cách gần, lính của cháu bắn đảm bảo chính xác.

Tôi vừa dứt lời thì những sai nha ở hướng ấy chẳng ai bảo ai đồng loạt ngồi xuống, chỉ còn vị thư lại đứng như trời trồng, rúm ró đến thảm hại.

-Mình nói rồi, bạn chỉ được cái nhiều tuổi thôi, bạn chỉ hơn mình mỗi cái là đọc được chữ Tàu. Học trò thì về làm học trò đi, đừng có thích thể hiện ở đây, chẳng cứu được quan mà lại làm quan tan thành khói bây giờ.

Tôi đã hành động đúng, vì quan bị khống chế bởi những nòng súng sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào nên binh lính đang bao vây cũng không manh động. Đến lúc này tôi mới nhận ra trước đây mình trải qua những trận chiến với lũ âm binh quý giá đến mức nào, so với việc phải đối mặt với những tay phù thủy nửa mùa thì đối mặt với quan quân dễ hơn nhiều. Với quan quân có thể thương lượng nhưng với phù thủy chắc chắn là không.

-Từ nãy cháu thể hiện thiện chí rõ ràng mà quan lại làm thế này làm cháu buồn.

-Ta... ta...

-À đúng rồi! Là tại cái ông học trò kia vượt mặt quan làm loạn. – Tôi nói vậy là để gỡ thế bí cho quan.

-Đúng... đúng là như thế.

-Bây giờ chúng ta lại tiếp tục câu chuyện ban nãy ạ, nếu quan cho mấy ông lính lui thì cháu bảo quân của cháu hạ súng, còn không thì cứ để thế này nói chuyện cũng được, cháu không có ý kiến, tất cả đều theo ý của quan.

Binh gạo có thể đỡ đạn, đỡ kiếm, che chắn cho tôi, điều này tôi biết chắc chắn. Tôi cũng biết chắc chắn chẳng có vị sai nha nào sẵn lòng chắn đạn cho quan, nắm rõ được tình hình quả nhiên chiếm thế thượng phong không khó khăn gì. Tôi nói với giọng nhẹ nhàng, cũng không có ý đe dọa, quan chọn cách nào thì tôi chiều cách ấy, luôn cho quan đường lui và cũng cố để quan không mất mặt. Tôi hi vọng rằng ông quan sẽ hiểu, làm quan nhất định phải tài giỏi hoặc thông minh, có vậy mới ngồi ở đây được.

-Lui... lui ngay. Ta đang làm việc, các ngươi mau lui!

Quan đập bàn quát lớn, với hành động này tôi khẳng định rằng vị quan này nhất định sinh thời cũng là người thông minh. Quan cho lui binh thì tôi cũng ra lệnh cho binh gạo hạ súng, tra kiếm vào bao.

-E hèm... ta đã xem sổ tử của làng Bưởi Cuốc, đúng là ngày hôm nay không có ai phải trình diện tại đây

Ngay sau khi nghe những lời như vậy từ miệng quan, tôi quay lại nhìn hai ông Hắc Bạch Vô Thường cười, hai ông này cũng cười lại với tôi, chỉ có điều nụ cười của họ không được tươi.

---

***