Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 286: Pháo lại nổ




Chương 286: Pháo lại nổ

***

Đường làng rất tối, chỉ có ánh đèn treo trên cột điện ở đoạn ngã ba nhỏ, tôi chạy vụt qua rất nhanh, chị Đẹp vẫn bám theo phía sau ở một khoảng cách cố định khoảng ba mét, không thay đổi. Hình bóng màu xanh của chị Đẹp bị lẫn vào ánh sáng nên khi quay lại nhìn tôi không thấy rõ, chị ấy vẫn không nói lời nào, tôi biết là đang hậm hực lắm.

Qua chỗ ánh đèn lại là một khoảng tối kéo dài hun hút, khoảng hơn ba trăm mét đằng xa kia lại có ánh đèn, nơi đó là đầu làng. Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi chưa bao giờ quên những khung cảnh mà người bình thường khi trải qua đều cảm thấy lạnh lưng, còn tôi, hình như không bình thường cho lắm. Đường làng thẳng, hai bên là những tán cây đủ loại bao gồm cả tre rủ xuống, gần giống một mái vòm. Ban ngày trời nắng sải bước dưới con đường này thì thật tuyệt vời nhưng nửa đêm thì ngược lại khi mà xung quanh là bóng tối bao trùm cùng những khối gạch, bê tông sơn màu trắng lạnh lẽo. Tôi nghĩ rằng một ngôi nhà hoang tạo cảm giác đáng sợ hơn một khu vườn hoang, và hai bên đường có rất nhiều căn nhà hoang nên cảm giác lạnh lẽo tăng lên gấp nhiều lần.

Đến gần cây cột điện có đèn sáng, tôi phải nép mình đi về phía bên phải một cách cẩn thận, chị Đẹp lại một lần nữa phải đi vòng ra phía sau ngôi đình làng và gặp tôi ở gốc cây si đầu cầu. Tôi nghĩ cũng đến lúc mình phải phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai chị em trước khi bước chân ra khỏi địa phận của làng. Bước qua cây cầu này sẽ là đường cái quan, ai mà biết được bọn nó có yểm cái gì dọc đường hay không.

-Sao từ lúc nãy chị chẳng nói gì thế?

Chị Đẹp đứng khoanh tay không đáp lại câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường cái quan. Đội hộ vệ đứng hai hàng dài phía sau chị ấy.

-Chị đang giận em chứ gì? Chị cứ ngồi tạm xuống đây đã, lắng nghe em giải thích xong thì chị giận hay trách phạt ra sao thì em cũng sẽ chịu.

Tôi dùng tay vỗ xuống bờ kè bằng xi măng bên cạnh chỗ tôi đang ngồi rồi ngồi dịch sang bên thêm khoảng một mét nữa. Tôi im lặng chờ đợi, khoảng nửa phút sau thì chị Đẹp mới chịu bước lại và ngồi xuống, tuy thế ánh mắt vẫn nhìn về hướng quán của bà cụ Kh. chứ không thèm nhìn tôi lấy một lần. Phụ nữ giận dỗi là rất mệt, điều này tôi phần nào biết được từ nhỏ chứ không phải đợi đến khi trở thành một thanh niên.

-Em biết là chị đang giận, chị muốn ở nhà theo dõi trận đánh lớn giữa hai bên chứ gì?

Im lặng...

-Đánh nhau thì còn nhiều, em nghĩ như thế, giữa việc xem đánh nhau và tham gia đánh nhau trực tiếp, chị thích cái nào hơn?

Im lặng...

-Nếu chị ở nhà thì cũng chỉ đứng xem được chứ có làm gì được đâu, em là em muốn chị phải tham gia trực tiếp, phải hành động, như thế... như thế em nghĩ sẽ vui hơn nhiều. Vừa vui lại vừa có nhiều trải nghiệm hữu ích cực kỳ luôn.

-Ngươi đang cố thuyết phục ta? Ta không dễ bị mắc lừa nhà ngươi, ngươi là một đứa lẻo mép.

Cuối cùng thì cũng chịu mở lời, đây là một tín hiệu tốt, tôi vội nói luôn:

-Sao em lại lừa chị, xưa nay hay sau này cũng không dám lừa đâu, chị lại đổ tội oan cho em như thế?

-Ngươi nói gì thì nói mau đi, ta đang không vui.

-Việc em sắp làm đây rất cần có chị giúp, không có chị giúp thì em không thể làm được việc này. Trước đây còn có chị Ngọc Hoa nhưng giờ có thêm cả chị, chỉ cần chị giúp em, phối hợp hành động với em thì nhất định thành công. Chị phải cho những con ma khác ở làng mình biết rằng chị lợi hại như thế nào chứ?

Câu chuyện đành phải tạm ngưng vì tôi nhận ra một đội quân đang bắt đầu tiến qua cầu, nón dấu lông gà, nai nịt chỉnh tề, liếc qua đã biết đây là đội quân của huyện nhà. Đi đầu đội hình là ma Tài dẫn đường cùng hai Kim quân, ngay phía sau anh này lại là một người quen cũ - Nguyễn đốc trấn – ông ấy tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi giờ này lại ngồi ở đây. Quan đốc trấn giơ tay ra hiệu cho đội quân dừng lại, ông ta bước đến và ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy chị Đẹp.

-Sao cháu lại ở đây? Giờ này...

-Cháu đang thi hành nhiệm vụ, đây là chỉ huy của cháu, chị Lý Ngọc Khuê. Chị Khuê đây là bạn của chị Ngọc Hoa. – Tôi nhanh miệng giới thiệu.

-Xin chào Lý Ngọc Khuê tiểu thư, ta là quan đốc trấn.

-Xin chào ngài đốc trấn, thật vinh hạnh khi được biết ngài. – Chị Đẹp thay đổi hẳn thái độ, không còn thấy phụng phịu nữa.

-Chị Khuê đây và cháu nhận nhiệm vụ phá quấy ngôi nhà hai tầng đằng kia. – Tôi chỉ tay về phía đằng xa, quan đốc trấn ngoái đầu nhìn theo rồi gật đầu. – Hiện tại binh lực ở ngoài cánh đồng phía Tây của làng tổng cộng khoảng 1000 lính, trong đó anh tuần binh tên là Vành đang nắm giữ hơn năm trăm lính.

-Cái gì? Cả một nghìn lính? Sao đông thế? – Quan đốc trấn ngạc nhiên thật sự.

-Thằng Vành sao nó lại được chỉ huy nhiều lính như thế? – Ma Tài thắc mắc.

-Nếu anh muốn tham gia trận đánh cho thỏa chí thì gặp anh Vành bảo anh ấy cấp cho một đội mà chiến, mấy anh tuần binh khác nữa, một đội là năm mươi lính đấy. – Tôi nói với ma Tài. – Anh Vành và số quân trợ chiến ấy đóng ở gần gò đất Đầu Rùa.



Tôi quay sang nói với quan đốc trấn:

-Như mọi người đã bố trí thì ở mạn phía Nam và phía Đông đã dày ông ạ! Phía Đông là lũy tre gai dày đặc có chị Ngọc Hoa và Lê Tam tướng quân trấn giữ. Cháu nghĩ...

-Ta sẽ ở hướng Bắc. – Quan đốc trấn nói.

-Vậy anh Tài đây nên dẫn quan đốc trấn đi theo lối sau chùa anh ạ, hướng Bắc là sẽ hội quân với ngài tuần đinh, như thế là thành một vòng tròn khép kín rồi. Anh rủ thêm các anh tuần binh nào muốn tham gia thì gặp anh Vành nhận quân, mau thì còn đấy anh.

Ma Tài gật đầu với vẻ háo hức hiện rõ trên mặt.

-Binh của ông có nhiều không ạ?

-Một trăm chẵn, số này đóng ở gần đây lâu rồi, chờ ngày này.

-Ông có cần thêm không? Cháu vẫn còn.

-Ta nghĩ thế này đủ rồi, đông quá có khi chả đến lượt ta ấy chứ. Cháu và Lý tiểu thư đây xong việc phá quấy có tham gia luôn không?

-Có chứ ạ! Chị ấy đang giao nhiệm vụ cho cháu thì các ông tới, hai chị em cũng vừa mới chạy đến đây.

-Được rồi, vậy ta đi trước, hẹn gặp lại sau trận chiến, nhớ cẩn thận nhé.

-Vâng!

Ma Tài dẫn quan đốc trấn và đội lính nha môn rẽ phải đi men theo đường làng, cạnh mương Khoai, con đường sẽ đi qua cổng nhà Chắc Gạo, qua bụi tre cô đơn, qua bức tường rào của nhà chùa... và sau cùng sẽ gặp ngài tuần đinh, hướng Bắc hình như chỉ có vong hồn chứ không có binh từ hạt gạo. Tôi đứng lặng im nhìn cho đến khi đội quân khuất bóng sau nhưng lùm cây ven mương, họ lẫn vào bóng tối.

-Từ bao giờ ta trở thành chỉ huy của ngươi?

-Chị là chị, dĩ nhiên là là chỉ huy rồi.

-Ngươi thật khéo miệng và luôn biết cách làm người khác vừa lòng. Ai cũng biết mọi việc đều do người sắp xếp, binh là do ngươi cấp nhưng khi nói thì ngươi toàn đề cao công trạng của họ, ngươi luôn nhận mình là kẻ thừa hành, thật hiếm thấy, thật lạ kỳ.

-Mục đích giống nhau thì cần gì phải so hơn kém chị nhỉ? Em muốn ngăn chặn đám người xấu, những vong hồn cũng vậy, việc chung mà, cần gì phải hơn thiệt.

-Ta nói không lại ngươi nhưng ta lại càng khẳng định rằng ta không nhìn nhầm. Nào, bây giờ kế hoạch của ngươi ra sao, ta phải làm gì?

-Thưa chỉ huy...

-Ngươi bỏ cái kiểu trào phúng ấy đi.

-Thưa chị xinh đẹp... vậy được không ạ?

-Ừm... nghe cũng được.

-Thưa chị xinh đẹp. – Tôi cười hì hì rồi nói. – Như lần trước em với chị Ngọc Hoa đi thám thính thì trong ngôi nhà đó có rất nhiều âm binh mạnh, mắt bọn chúng đỏ ngầu như hai cục than đang cháy ấy. Em có cái này...

Tôi lấy từ trong ba lô ra mấy quả pháo cối giơ cho chị Đẹp xem.

-Em sẽ không ngậm lá này nữa, sẽ hiện thân và ném thứ này vào ngôi nhà ấy phá quấy.

Chị Đẹp gật đầu rồi hỏi:

-Còn ta làm gì?



-Chỉ huy dĩ nhiên không phải làm như em rồi. Em không biết tại sao nhưng khi em không còn ẩn thân nữa thì vẫn nhìn thấy chị và chị Ngọc Hoa rất rõ. Em cần chị đứng báo hiệu cho em có âm binh truy đuổi hay không. Em không ngậm lá thì... em chỉ cảm thấy lạnh mà thôi, sợ là cho lá vối lên miệng cũng là lúc lãnh trọn một nhát chém.

-Ta hiểu rồi, ngươi muốn né bọn âm binh nên hiện thân để vào ném pháo sau đó chạy, ngươi sợ âm binh truy đuổi nên muốn ta cảnh báo ngươi đúng không?

-Nói chuyện với những người thông minh thật là dễ dàng chị nhỉ?

-Ngươi không phải khen ta, ta đây vốn thông minh sẵn từ nhỏ rồi.

-Chị em mình phải đi vòng ra cánh đồng, nếu chạy thì chờ nhau ở đoạn này nhé chị, em nghĩ bọn âm binh không thể vào làng được. – Tôi giơ thanh kiếm gỗ ra. – Kiếm này diệt được âm binh nhưng em không thể nhìn được bọn họ khi không ẩn thân, chị có thể chỉ hướng cho em, chỉ cần chị chỉ thì em đánh dẹp được bọn nó ngay.

-Ngươi đúng là lắm trò, toàn những trò người khác không nghĩ ra được, bảo sao lũ kia to đầu mà bị ngươi dắt mũi biết bao lần vẫn chưa truy ra được, bọn chúng thật đáng thương.

-Chị từng bảo mấy người họ Lý đều thông minh mà, phải không?

-Ta từng nói thế à?

Tôi gật đầu.

-Ngươi đừng xem là thật, khờ khạo!

-Em tin, hì hì hì...

Tôi đi trước dẫn dường, chị Đẹp đi giữa và đội hộ vệ đi sau cùng, lối đi là băng qua đường cái quan vào lối dẫn xuống bãi Mã Đình một đoạn sau đó rẽ vào cánh đồng bên trái đường đất đi về cánh đồng Bã Mía

-Cánh đồng này tên gì?

-Bà em bảo đây gọi là bãi Bã Mía. – Tôi giới thiệu với chị Đẹp. – Đi thẳng đường này là xuống bãi Mã Đình, bãi Đất Sét... em cũng không biết hết vì rất rộng, làng mình ruộng nhiều nhất xã đấy chị.

-Ta sẽ dành thời gian đi khắp cái làng này, ngươi đi cùng ta chứ?

-Buổi tối thì được, nếu chị thích đi một mình em sẽ cho binh hộ vệ đi theo, giao du với nhiều ma cũng không hẳn là tốt đâu đúng không chị?

-À thì... có thể là vậy.

Ngôi nhà hai tầng vẫn sáng đèn đã gần hơn. Tôi dừng lại và ngồi xuống một bờ ruộng. Từ trong ba lô, mấy quả pháo cối được lấy ra, hai quả nhét vào túi quần bên trái, hai quả nhét vào túi quần bên phải, một quả cầm trên tay cùng bật lửa.

-Pháo này nổ rất to, lần trước ngươi cho nổ ở cái gò đất mà ta còn nghe thấy.

Tôi gật đầu xác nhận rồi đeo ba lô lên lưng, trong ba lô còn có hai cái khăn quàng đỏ nối với nhau thành một sợi dây ngắn. Tôi dùng sợi dây làm từ khăn đỏ này cố định hai quai ba lô lại với nhau ở trước bụng để khi chạy không xộc xệch. Cuồng Phong kiếm cũng được gài luôn vào cái dây đỏ đó một cách khéo léo để không thể rơi được, khi chạy có thể dễ dàng rút thanh kiếm ra và khua khoắng thoải mái.

-Ngươi có sợ không?

-Sợ á? Ừm... có ạ, sợ nhưng em vẫn phải làm.

-Nhưng phá quấy bọn nó ở đây thì có tác dụng gì chứ?

-Ban nãy chị nhớ không? Trong số hai gã đang ở ngoài cánh đồng có một gã cầm đầu, nếu bây giờ em ném pháo vào nhà kiểu gì đám tay chân cũng báo cho hắn. Chị đọc sách nhiều rồi chắc cũng biết là khi giao chiến rất kỵ việc phân tâm, phân tâm sẽ làm cho người ta có những quyết định thiếu đi sự khôn ngoan vốn có.

-Ngươi có thực sự là một đứa bé mười lăm tuổi không?

-Em thấy ông Tam nói là thời trước tầm tuổi em là lấy vợ được rồi, em vẫn còn thua xa các cụ.

-Ngươi không trả lời trực tiếp vào câu hỏi, ngươi toàn trả lời kiểu bóng gió khiến người ta tự nghĩ theo cách người ta muốn. Ta không dễ bị lừa thế đâu nhé.



-Chậc... em có lừa gì đâu mà chị cứ một câu lừa, hai câu lừa. Chị nhận em là em họ mà cứ sợ bị em lừa là sao nhỉ?

-Tại ngươi dẻo miệng, ngươi lắm mưu kế, chẳng biết đâu là thật, đâu là giả.

-Mưu kế dành cho kẻ xấu, chị có phải kẻ xấu đâu.

-Lại bắt đầu đấy. Bây giờ ta chờ ngươi ở đây hay sao?

-Khoảng cách này cũng đến bảy mươi mét, em nghĩ là tạm đủ. Pháo ném xong em sẽ nhìn chị mà chạy vì trời tối, miễn sao... miễn sao không mất dấu thì...

-Ta chạy nhanh lắm, ngươi cố mà theo. Ban nãy ngươi bảo ta chạy đi, bây giờ có vẻ như ngươi lại muốn ta đứng lại chờ ngươi?

-Tình thế mỗi lúc mỗi khác. Thành bại lần này đều do chỉ huy, chỉ huy nhớ giúp em.

-Ta không phải chỉ huy của ngươi.

Tôi đáp lại bằng một điệu cười cầu tài, tạm biệt chị Đẹp rồi lom khom băng qua những ruộng lúa chỉ còn gốc rạ, càng gần đến bức tường ngôi nhà hai tầng thì tôi càng đi chậm lại, rón rén từng bước rất cẩn trọng. Không còn lá vối thì dỏng tai lên mà lắng nghe tiếng bước chân, tiếng người cười nói... hoặc bất cứ tiếng động nào do con người tạo ra... nhưng chỉ có tiếng gió rì rào cùng màn đêm yên tĩnh bao trùm.

Nép sát thân mình vào bức tường, chậm rãi di chuyển từng bước nhẹ về phía đường cái, tôi có thể cảm thấy một chút hơi lạnh tỏa ra từ bức tường xi măng, trên đầu cũng có chút gió, nhận định ban đầu thì khí lạnh này chắc chắn là âm khí, âm khí rất nặng. Tôi ghé tai vào bức tường để thử nghe ngóng thì cảm giác tai và gò má lạnh hơn rất nhiều nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ việc theo dõi được.

Chẳng nghe thấy gì...

Bức tường xi măng cách ngôi nhà một khoảng sân nên tôi buộc phải đổi ý, thay vì đi ra hướng đường cái quan thì phải đi ngược lại về hướng sau nhà. Từng bước, từng bước chậm rãi để tránh gây ra những tiếng động không đáng có khi giẫm lên những cành lá khô, tim tôi đập nhanh hơn và cố gắng hết sức để thở thật nhẹ. Từ bức tường này vẫn có thể nhìn thấy bóng hình màu xanh nổi bật giữa bóng đêm đang đứng từ xa theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Lối đi phía sau đã được rào lấy lệ, khoảng hở thừa sức để tôi chui qua nhưng tôi phải ngồi dựa lưng vào bức tường suy nghĩ trong giây lát trước khi quyết định bò vào bên trong. Tôi cũng sợ họ đặt bẫy gì đó nên bò vào được nửa người thì tôi từ bỏ ý định này bởi nó quá nguy hiểm, nếu như bị phát hiện thì đường lui cũng chỉ còn cách chui qua, nếu như... nếu như tiếng pháo nổ làm bọn họ thay vì sợ lại cảnh giác và đạp tung cửa hậu này thì phát hiện ra tôi rất dễ, không có gì là chắc chắn cả. Tôi đứng nép vào bức tường, dùng tay phất phất về phía chị Đẹp, ra hiệu cho chị ấy đổi chỗ đứng về phía chính Nam, ra hiệu vài lần như vậy thì chị Đẹp hiểu. Chị Đẹp lướt rất nhanh trên những thửa ruộng, phía sau hẳn là đội hộ vệ không rời nửa bước, khoảng cách giữa tôi và chị ấy dường như xa hơn ban đầu, chắc chị ấy đã nhìn thấy cái gì đó rồi, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên nhưng không thấy gì lạ, vẫn là những cơn gió lạnh lởn vởn quanh người mình.

Tôi men theo bức tường đi về phía cửa sổ hướng Đông của ngôi nhà, nơi chị Ma đã từng đứng trên ngọn cây chuối để nhìn vào bên trong, lúc này cửa sổ mở toang, ánh đèn điện rọi qua chấn song cửa sổ và in hình lên thửa ruộng bên cạnh. Càng gần đến chỗ cửa sổ thì tôi càng nghe thấy tiếng người rõ hơn, bọn họ lại đang chơi bài, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi ngồi xuống lấy từ trong túi quần trái ra hai quả pháo cối, tận dụng chút ánh sáng từ trong nhà hắt qua cửa sổ, tôi xoắn ngòi hai quả pháo vào với nhau, hai quả này tôi sẽ dự định ném qua cửa sổ y như kiểu thời trước các cụ ném thủ pháo vào lô cốt của giặc vậy. Bật lửa cầm bên tay trái cùng hai quả pháo cối còn tay phải chỉ cầm một quả chuẩn bị cho việc châm lửa, tôi thuận tay phải, chỉ có ném bằng tay thuận thì quả pháo mới đến nơi mình muốn.

Tôi bước ra bờ ruộng, nhắm tịt mắt, ngưng thở để bật lửa. Ngọn lửa xanh từ bật lửa hiện ra sau tiếng “tạch” ngay khi dây cháy chậm bắt lửa thì tôi ném mạnh về phía sân trước của ngôi nhà, bức tường cao khoảng hai mét không làm khó tôi được. Pháo ném đi chưa kịp nổ thì tôi đã chuyền tay hai quả đang cầm từ tay trái sang tay phải.

Đùng! Quả pháo cối đã nổ.

-Đm, cái gì thế? Cái gì thế?

Tiếng nổ giữa đêm khuya gây giật mình cho cả chính người chủ động ném pháo, t·iếng n·ổ vang lên cũng là lúc tôi đi sát cửa sổ và châm lửa, tôi liều lĩnh hơn khi cầm hai quả pháo trên tay trong một tích tắc rồi mới nhón chân lên ném vào trong nhà, trước khi pháo nổ tôi đã quay lưng tìm kiếm cột mốc màu xanh, chạy được hai bước chân thì t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên. Hai quả pháo cối ném vào trong phòng khách, t·iếng n·ổ sẽ thoát ra qua những ô cửa sổ và cửa chính.

-Đùng... Đùng... ùng... ùng!

Tôi cắm đầu chạy về phía chị Đẹp đang chờ, chị Đẹp dường như không chạy mà chỉ giật lùi vài bước, tôi có thể nhìn thấy chị ấy phất tay như ra hiệu cho đội hộ vệ tiến lên.

-Bọn nó đuổi phía sau, phía sau.

Tôi đã nghe được âm thanh cảnh báo và cũng đã rút kiếm ra vừa chạy vừa vung mạnh về phía sau mấy lần.

-Bắn đi, bắn đi, đ·ánh c·hết bọn nó cho ta!

Tôi chạy được một nửa quãng đường tức là khoảng năm mươi mét thì nghe được hai câu như vậy.

-Bọn nó ở phía sau, đừng chạy nữa, đánh nó đi.

Tôi được mách nước nên xoay người lại vung Cuồng Phong kiếm chém vào khoảng tối trước mặt, liên tục như vậy đến gần chục lần thì tôi nhìn thấy ánh đèn pin thấp thoáng xuất hiện ở phía lối cửa hậu. Tình thế nguy cấp, chém mạnh được ba đường kiếm nữa thì tôi cho vội lá vối lên miệng rồi kéo mũ len trùm kín mặt, tay phải vẫn không dừng việc tạo ra gió bằng thanh kiếm gỗ.

---

***